Vì Quân Mà Sinh

Chương 48: 48: Thành Kính



Lúc này, Dạ Minh chỉ cảm thấy cả người tê rần, tựa như một dòng điện chạy qua người, khiến y không nhịn được mà khẽ run lên nhè nhẹ.
Theo bản năng nói ra một câu làm chính mình về sau mỗi khi nghĩ tới đều cảm thấy ngượng ngùng.

“Ngươi…ngươi có thể nhẹ nhàng với ta được không…”

Sững sờ, Quân Du Ninh liền bị phản ứng đáng yêu này của y lấy lòng, khẽ cúi đầu đặt lên mắt y một nụ hôn tràn đầy thương tiếc :”Ta sẽ không làm ngươi đau…”

“Ca ca…”

Dạ Minh mở to mắt, có chút không dám tin mà nhìn người đang cách mình chưa đến nửa gang tay này.
Trái tim bụp bụp nhảy loạn, làm y cảm thấy lồ ng ngực như sắp vỡ ra đến nơi :”Ngươi đừng gọi như vậy…”

Hắn gọi y ca ca…thật là ngượng ngùng.

Đồng thời, còn khiến y có một loại cảm giác cổ quái, không rõ.

“Vậy muốn ta gọi thế nào? Minh Minh? Bảo bối?”

Xưng hô sau lại đáng thẹn hơn xưng hô trước, ngay tức khắc liền làm Dạ Minh giơ cờ đầu hàng :”Ngươi thích gọi gì liền gọi đó đi.
Nhưng đừng gọi ta là bảo bối, thật buồn nôn.”

“Được, ca ca.” Ôn nhu ứng thanh, Quân Du Ninh cũng không chậm trễ nữa, cúi đầu hôn lên môi y.

Miệng lưỡi thành thạo, nhân lúc y chưa kịp hoàn hồn mà lập tức xâm nhập vào trong.

Khoang miệng bị dị vật xâm chiếm, Dạ Minh nhất thời liền hoảng thần, muốn cắn xuống.
Nhưng rất nhanh, phản ứng lại được, y liền chậm rãi thả lỏng thân thể, bắt đầu thuận theo hắn.

Lưỡi của hắn càn quét trong miệng y, tìm đến bên lưỡi nhỏ của y, bắt đầu quấn quýt lấy nó, vang lên tiếng chậc chậc *** ** bất kham.

Kỹ thuật hôn của Quân Du Ninh rất điêu luyện, đem y xem thành một tờ giấy tuyên thành, bá đạo họa ra bản thảo của riêng mình.

Hắn m*t lấy hết thảy mật ngọt tiết ra trong miệng y, tựa như một người khát nước trên sa mạc, không ngừng chiếm hữu.
Đem y hôn đến váng đầu, mơ mơ hồ hồ bị hắn áp hai tay lên trên đỉnh đầu.

Trong lúc mơ màng, Dạ Minh có thể lờ mờ nhận thấy, bàn tay cứng rắn của thiếu niên lúc này đang lôi kéo vạt áo trước ngực của y.
Quen đường quen nẻo, dễ dàng cởi bỏ thắt lưng bên trên.

“Ưm…Quân…” Đầu lưỡi tê dại, gần như không còn cảm giác, Dạ Minh liền nghẹn ngào gọi.
Nhưng ngay tức khắc, miệng nhỏ đã lần nữa bị lấp đầy.

Bàn tay hắn nhanh nhẹn đem y lột tr@n, tựa như một đóa sen, từng tầng từng tầng nở rộ.
Hắn gấp không chờ được bắt đầu đi cảm thụ xúc cảm mềm mượt như tơ lụa thượng hạng kia, yêu thích không rời.

“Quân…”

Đối phương tựa như một đoàn hỏa, không ngừng thiêu đốt lấy từng chút lý trí trên người y.
Muốn đem y nuốt lấy, cuồng dã thôn phệ, cùng nhau hòa làm một thể.

Hắn du tẩu trên vùng bụng thon thả, rắn chắc của y, m ơn trớn theo cơ bụng hiện rõ, từng chút một tìm lên trên.

“A…” Ngón tay hắn không chút báo trước, chuẩn xác kẹp lấy tiểu đậu đỏ trên ngực y.
Bắt đầu hồ lộng, nhẹ se qua lại, cảm giác tê tái đến tận sống lưng, khiến y không khỏi thốt ra tiếng kinh hô nhè nhẹ mang theo giọng mũi.

Thân thể cũng không khống chế được, theo bản năng muốn tránh xa dị cảm này.
Nhưng lại không tài nào thành công.

Thiếu niên **** *** hầu kết của y, đem nó ngậm lấy, lại dùng răng nanh gặm c ắn.
Mang đến một loại cảm giác nguy hiểm, tựa như đối phương chỉ cần dùng sức một chút, y liền sẽ bị cắn đứt yết hầu.

“Hô…a…” Hơi thở Dạ Minh ngày càng nặng nhọc, nhất là khi môi lưỡi đối phương đã bắt đầu chuyển dời, đến chiếu cố bên ngực bị ghẻ lạnh của y.

Hắn ngậm lấy nó, cảm giác mà đầu lưỡi mang lại, cùng ngón tay cũng không giống nhau.
Khiến y hơi cong lưng, tựa như đang cố tình nâng người để đối phương dễ dàng nhấm nháp hơn.

Ngực phải bị hắn đối xử như một khối bột, hết nhào lại xoa, mặc dù không nhìn thấy, nhưng y lại có thể chắc chắn, tiểu đậu đỏ bên trên nhất định là đã bị làm cho sưng to.

“Hức…ô…đừng cắn…” Dạ Minh cảm thấy, vật nhỏ ở trên ngực của mình sắp sửa bị đối phương cắn đứt mất rồi.
Nhưng quái dị chính là, xen lẫn với đau đớn, lại là từng tơ kh0ái cảm, bắt đầu xen lẫn trong trí óc y.

Đến khi bên còn lại đều bị chà đạp đến đáng thương, sung huyết như sắp nhỏ máu, run rẩy giữa không khí, Quân Du Ninh rốt cuộc mới chịu buông tha cho nó, bắt đầu hạ khẩu, từng ngụm từng ngụm ở trên bụng nhỏ của y, gặm lấy.

“Ưm…” Tiếng r3n rỉ đè nén từ trong cổ họng phát ra, Dạ Minh vẫn ngây ngô chưa phát hiện.
Chỉ là, hai chân lại không khống chế được, bắt đầu quẫy đạp trên giường.

Quân Du Ninh bắt lấy hai chân đang làm loạn của y lại, đem giày cùng tất của y tháo xuống, lộ ra đôi chân nhỏ gọn, có chút gầy gò.

Hắn hơi hiếu kỳ dùng ngón tay vuốt v3 đầu ngón chân hồng hồng của y, nhìn nó co rụt lại.
Cuối cùng, tựa như ma xui quỷ khiến, lại há miệng ngậm lấy nó.

“Khoan đã, ngươi không cần…ha…” Loại cảm xúc này rất kỳ dị, có chút ngứa, lại có một chút cảm giác lạ, khó diễn tả.

Không hiểu được người trước mắt này rốt cuộc xem y là gì.

Hắn đem thân thể y, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều li3m láp một lượt, tựa như một tín đồ, cung kính lấy lòng thần linh của mình.
Lại tựa như một đầu dã thú, không ngừng đánh dấu lãnh thổ.

Hắn li3m hôn dọc theo cẳng chân của y, dần dần chuyển dời đến trên phần đùi non mịn.
Bởi vì có chút nhột, nên Dạ Minh liền giật giật chân một chút, kháng nghị.

Quân Du Ninh ngẩng đầu, liếc nhìn một dãy dấu hôn mà bản thân vừa để lại trên cơ thể y, trong mắt liền lướt qua vẻ hài lòng.

Rốt cuộc, ánh mắt mới chuyển dời tới dưới khố của y, có chút nóng bỏng.
Cũng không chậm trễ, bắt đầu nhắm vào nó, đưa tay đem nó cởi xuống.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Vì Quân Mà Sinh

Chương 48 : Lại Một Lần. (H)



Lúc nói rất hùng hồn, nhưng đợi khi nhìn thấy tính khí thô to, hoàn toàn trái ngược với dung mạo thanh cao xuất trần của hắn, Dạ Minh lại không khỏi nảy sinh thoái ý.

“Quân…ta…”

Vật này lớn đến vậy, đã to hơn một nửa cổ tay của y. Thật sự có thể tiến vào được sao? Sẽ rách mất…

Nhưng rốt cuộc, dù sợ hãi, Dạ Minh vẫn là không nói ra được lời cự tuyệt đối phương. Một lòng một dạ phối hợp với hắn.

Song, đến khi dị vật bắt đầu đi vào trong huyệt khẩu của mình, y vẫn là đau đến toàn thân run lẩy bẩy. Sắc mặt vốn hồng nhuận, ngay tức khắc cũng đã tái đi, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Phân thân được vách thịt mềm mại bao lấy, làm toàn thân Quân Du Ninh đều cảm nhận được một cỗ thư sướng. Rất muốn trực tiếp đem toàn bộ hạ thân cứng rắn đều tiến nhập vào trong thân thể y, lại không ngừng đòi hỏi.

Chỉ là, nghe thấy tiếng rít khí lạnh của người dưới thân, động tác xâm lược của hắn liền không khỏi ngừng lại, mặc cho phân thân cũng chỉ mới tiến vào được phần đầu.

Bản thân lại khom người, hôn hôn mắt y :”Một lát sẽ hết đau thôi…”

Hắn đem nước mắt của y cuốn lấy. Vị mặn nơi đầu lưỡi, nhưng lại đau đến tâm can.

Lúc này, hạ thân của hắn lại không hề chần chừ nữa, dứt khoát tiến vào đến tận cùng, đem tràng đạo triệt để khai mở.

“Hức…đau…” Dạ Minh có cảm giác như bị người dùng kiếm đâm xuyên qua người, đau đến sắp hỏng mất. Khiến nước mắt sinh lý của y bắt đầu không khống chế được mà như nước vỡ bờ, không ngừng chảy xuống.

Nơi tương liên giống như đã chảy máu.

Quân Du Ninh chỉ có thể hôn y, hòng giúp y giảm xuống đau khổ. Bàn tay cũng không nhàn rỗi, bắt đầu vuốt ve, xoa dịu thống khổ trong y.

“Được…được rồi…ngươi động đi…”

Đến khi cảm thấy người dưới thân đã thả lỏng một chút, cũng không còn tỏ ra đau đớn như vậy nữa. Quân Du Ninh mới chậm rãi luật động, động tác nhẹ nhàng, sợ vô tình lại làm y đau thêm.

Sau đó, ra vào vài lần, kìm nén đến không nhịn nổi nữa, Quân Du Ninh mới bắt đầu tăng nhanh tốc độ cắm rút, mỗi một lần đều dùng đầu của ** *** cọ xát lên điểm mẫn cảm trong huyệt động của y.

“A…ư…không muốn…”

Mỗi một lần ra vào của hắn, đều không ngừng kích thích đến dục hỏa của Dạ Minh. Khoái cảm như sóng, không ngừng đem y thôn phệ vào trong.

Dạ Minh cảm thấy linh hồn của mình đều sắp sửa bị đối phương làm bay ra ngoài, đầu óc mê muội, không còn suy nghĩ được nữa. Tất cả cảm quan lúc này đều đã tụ về nơi bị điên cuồng xâm nhập kia.

Trong phòng, chỉ còn sót lại tiếng kẽo kẹt xê dịch của giường gỗ, cùng với tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân. Đương nhiên, cũng không hề thiếu lãng thanh như nước.

Tiếng da thịt va chạm, xen lẫn với mùi vị khác thường trong không khí, làm người nghe vào liền cảm thấy mặt đỏ tim đập.

Mỗi một lần đụng chạm, cảm nhận nơi chật hẹp đó không ngừng mút lấy phân thân của chính mình. Âm thanh của Quân Du Ninh lúc này cũng bắt đầu xen lẫn một tia dục vọng. Cúi đầu gặm cắn xương quai xanh của Dạ Minh :”Ca ca…ca ca…”

Giọng nói của thiếu niên lúc này bởi vì khàn khàn mà trở nên gợi cảm, làm Dạ Minh không khống chế được bắt đầu luân hãm. Miệng liên tục nói mê sảng, ngón chân đều cong lại, chỉ có thể siết lấy ga giường khóc thút thít.

“Quân…không muốn…sẽ hư mất…van xin ngươi…chậm đã…ô…không muốn…”

Rốt cuộc, sau vô số lần va chạm của đối phương, y liền không kìm nén nổi nữa, hai mắt vô thần, triệt để đạt đến cao triều, tiểu huynh đệ ở phía trước cũng trực tiếp phóng xuất.

Hậu huyệt xoắn chặt, đem dị vật bên trong siết đến gắt gao.

Dù gì cũng là lần đầu tiên, khoái cảm ngập trời bất ngờ ập tới, làm sống lưng Quân Du Ninh nhất thời tê dại, cuối cùng liền trực tiếp…bắn.

Lúc này, Dạ Minh chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi như vừa gánh nước chẻ củi một lượt. Nơi tư ẩn đồng thời cũng thật sâu cảm nhận được một cỗ chất lỏng ấm nóng được vùi vào bên trong. Khiến nơi đó không nhịn được lại co rút một chút.

Trên người y lúc này đã dính đầy mồ hôi. Vừa nâng mắt, mới phát hiện ra người đang cưỡi trên người mình, y quan từ đầu tới cuối vẫn chưa từng hỗn loạn qua.

Thậm chí, ngoại trừ thứ to lớn vẫn còn đang ở trong thân thể y kia. Thì hắn, vẫn như cũ là công tử không nhiễm bụi trần, như trích tiên hạ phàm.

Trong lòng có chút không cân bằng, Dạ Minh liền bắt đầu giở tính tình, muốn di chuyển thân mình khỏi người hắn. Nhưng chưa di động được gì, hai tay của y liền đã bị người giữ lấy.

Trên đầu hiện lên dấu chấm hỏi to rõ nhìn sang đối phương, Dạ Minh liền nghi hoặc cất lời :”Ngươi không phải đã phóng xuất rồi sao? Mau tránh ra.”

Chỉ là, không biết lời này của Dạ Minh đã chọc tới sợi dây thần kinh nào của đối phương. Thế mà lại khiến sắc mặt hắn trầm xuống, giữ chặt lấy hông y, ghì mạnh về phía mình.

Cùng lúc, Dạ Minh cũng cảm nhận được, đồ vật chôn ở trong thân thể mình kia, giống như đang từ từ căng lên, trở về kích cỡ ban đầu của nó.

“Khoan…khoan đã…ngươi nghe ta nói…” Lúc này, đã lờ mờ hiểu ra chút chuyện, Dạ Minh liền theo bản năng đi bình ổn thiếu niên ở trên người.

Nhưng tất cả lời nói của y, lại bị đối phương bá đạo cắt đứt, tựa như đang cố chứng minh gì đó :”Ban nãy không tính, ta còn có thể.”

“Ca ca, một lần nữa thôi, có được không?”

Dạ Minh :…………………

Y có thể nói ‘không’ sao?

?RUMOR ? :
-1. Tác giả của bộ truyện con ghẻ mười ngày ra một chương đang hạ quyết tâm end truyện trước tháng 4.
-2. Truyện Ta Giống Như Cầm Nhầm Kịch Bản sẽ chuẩn bị đổi tên và ảnh bìa. Có blogger tung tin rằng sẽ là khi kết thúc quyển 2.
-3. Sự thành công của Ma Sư Xuống Núi khiến tác giả của bộ truyện này nhìn thấy cơ hội phát triển, quyết định đầu tư thêm một hố mới, viết thêm phần 2 cho truyện. Nội dung sẽ rất khác so với phần 1, chỉ giữ lại khung sườn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.