Vì Quân Mà Sinh

Chương 47: 47: Giao Cho Ta



Phòng thượng hạng ở khách trạm không tính là nhiều, cũng chỉ vẻn vẹn có ba phòng.

Khi nãy, lúc đi ngang qua căn phòng đầu tiên, Quân Du Ninh cũng đã thử dùng thần thức thăm dò vào trong.
Có thể xác định, gian phòng này là trống, không có người ở.

Phòng của cả hai là nằm sát vách nhau, ở cuối cùng của dãy lầu, trang hoàng cũng giống nhau như đúc, vô cùng rộng rãi, không kém phòng ở của Quân Du Ninh ở Ngự Kiếm Tông là bao.
Hiệu suất của bọn họ vẫn rất nhanh, không hỗ là quán trọ lớn.
Chưa tới nửa khắc, phòng của Dạ Minh và Quân Du Ninh liền đã bị gõ vang.
Một dãy nô bộc cũng nối đuôi nhau, nhanh tay nhanh chân đem nước nóng mang vào trong.

“Chậm một chút, coi chừng đổ!” Âm thanh huyên náo, dè chừng của đám nô bộc này mặc dù lớn, nhưng lại không hề truyền ra ngoài.
Chứng tỏ cho một việc, phòng trọ ở đây, cách âm vẫn rất tốt.

Quân Du Ninh ngồi xếp bằng trên giường, trên người đã đổi một thân y phục mới, mặc dù vẫn là màu trắng, nhưng hoa văn ở cổ áo cũng đã thay đổi, là một đóa hoa mai nhỏ.

Nửa khắc sau, một tiếng gõ cửa đã phá vỡ tĩnh lặng ở đây.
Nghe thấy âm thanh này, chờ đợi đã lâu, Quân Du Ninh liền mở mắt, từ trong tư thế nhập định tỉnh dậy.
Nhanh chóng bước đến, không chút chậm trễ mở cửa.

Cửa phòng còn mới, nên khi mở ra, cũng không hề vang lên tiếng ken két chói tai.

Quân Du Ninh từ trên cao nhìn xuống, ánh vào mắt liền là dung nhan của người mà chính mình thương nhớ.

Bây giờ, y đang đứng cách hắn chưa đến năm tấc, mùi bồ kết trên người, gần như là đang quanh quẩn trong chóp mũi của hắn.

Y vừa tắm xong, trên tóc cùng thân thể vẫn còn vương chút hơi nước ẩm nóng.
Trên người chỉ mặc một lớp trung y mỏng như cánh ve, khiến hắn gần như có thể đem toàn bộ dáng người mượt mà của y thu vào mắt.

Hầu kết lăn lộn, nhìn gương mặt Dạ Minh đỏ bừng, co đầu rụt cổ không dám nhìn mình, Quân Du Ninh liền nghiêng người tránh sang một bên, để y tiến vào :”Vào đi.”

Không hề chậm trễ, Dạ Minh liền nâng bước vào trong, tựa như sợ hãi bị người nhìn thấy.
Nhưng lúc Quân Du Ninh ở phía sau khép cửa lại, lại dọa y nhảy dựng một cái.

Cảm thấy phản ứng của mình có hơi thái quá, y liền nắm chặt nắm tay, có chút luống cuống tay chân vội vã giải thích, sợ làm hắn hiểu lầm.

“Ta…ta chỉ là…quá căng thẳng…cho nên mới…”

“Không sao.”

Đỉnh đầu truyền tới tiếng nói tràn đầy cưng chiều của nam nhân, sắc mặt Dạ Minh liền càng thêm đỏ.
Nhất thời không biết nên làm thế nào.

Bộ dạng ngượng ngùng như tiểu tức phụ này của y, phối hợp với y phục nửa che nửa đậy kia, trong nháy mắt liền khiến song đồng của Quân Du Ninh dâng lên hai ngọn lửa.

Cùng là nam nhân, nên Dạ Minh ngay tức khắc liền hiểu được ý vị bên trong ánh mắt của hắn là gì.
Nhưng cũng vì thế, y mới dâng lên xúc động muốn tìm một chỗ chui vào.

Giống như Quân Du Ninh đã từng suy đoán, y là một người rất dễ ngượng ngùng.
Bình thường nói rất hay, nhưng đến khi làm thật, thì lại bắt đầu nhận túng.

“Muốn uống chút rượu sao?”

Nghe thấy câu hỏi của hắn, Dạ Minh liền lắc đầu, có chút chần chừ chối từ :”Không…không cần.”

Quân Du Ninh khiêu mi, có hơi nghi hoặc một chút.
Đề nghị này của hắn hoàn toàn là vì muốn tốt cho y, cảm thấy y quá căng thẳng, muốn để rượu làm y thư giãn, không cần lo lắng như vậy.

Nhưng không ngờ rằng, y lại cự tuyệt.

“Ừm…Ta uống rượu vào rồi, tính tình sẽ trở nên mất khống chế, làm ra một số hành động xấu không chịu nổi.
Vì vậy…vẫn là thôi đi.” Nói nói, sự hổ thẹn trên mặt y liền càng thêm sâu.

Bất chợt, một tiếng cười khẽ trầm thấp truyền tới, lại làm tâm thần Dạ Minh không khỏi chấn động.
Vừa ngẩng đầu liền đã đối diện với tầm mắt hàm chứa ý cười của đối phương.

Hai kiếp quen biết, nhưng đây là lần đầu tiên Dạ Minh nhìn thấy Quân Du Ninh cười.
Tiếu dung của hắn bình bình đạm đạm, cũng chỉ là một cái nhếch môi nhè nhẹ, nhưng lại chẳng khác gì xuân đến băng tan, đẹp đến nao lòng.

Dạ Minh nhìn đến si ngốc, không kịp phòng ngừa liền bị đối phương nhân cơ hội bắt lấy, kéo vào lòng.
Đợi khi phản ứng lại, cả người liền đã hoàn toàn ngồi lên đùi hắn, da thịt liền kề.

“Thả ta ra…” Chóp mũi không ngừng hít vào mùi đàn hương thoang thoảng, mặt y liền bắt đầu đỏ hồng như sắp nhỏ máu.
Cảm nhận tư thế ái muội này, khiến tim đập nhanh đến phát hoảng.

“Không thả.” Thời khắc này, Quân Du Ninh liền bắt đầu ứng dụng biện pháp vô sỉ thường ngày của y.
Hai tay gắt gao ôm chầm lấy y, không cho phép giãy giụa :”Ngoan, đừng động.”

Lúc này, Dạ Minh hiếm khi lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thật sự không dám động nữa.
Bởi vì lúc này, y đã cảm nhận được có một thứ cực nóng đang dán vào dưới mông của mình…

Trong lúc kiêng dè, Dạ Minh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Thì ra vừa mới, Quân Du Ninh đã phất tay thổi tắt ánh nến trong phòng.
Đồng thời, lại đem y đè ở dưới thân.

Mặc dù bóng tối phủ xuống, nhưng tầm mắt của Quân Du Ninh vẫn vô cùng sáng rõ.
Đem hết thảy phản ứng của người dưới thân đều thu vào mắt.

Y nghiêng mặt, nhắm chặt mắt không dám nhìn hắn, tựa hồ đã nhận mệnh.
Từng sợi tóc ướt đẫm dán sát vào trên sườn mặt, lộ ra một cỗ rũ rượi ướt át.

Không khống chế được, Quân Du Ninh liền vươn đầu lưỡi khẽ li3m lấy vành tai đã sớm ửng hồng của y.
Làm thân thể y run lên một chút.
Khiến tâm tình hắn trở nên vô cùng tốt, trầm thấp cười cười :”Chớ sợ.
Giao cho ta.”

**Phần H soft nhất từ trước tới giờ ta từng viết…

**Đừng hỏi tại sao lại phải mướn 2 phòng…
Đơn giản là do A Minh da mặt mỏng, sợ người ta phát hiện, nên thuê thêm một phòng để che mắt thế gian thôi.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Vì Quân Mà Sinh

Chương 47 : Thật Ngốc. (H+)



Tầng bảo hộ cuối cùng trên người cũng bị lột trần, Dạ Minh liền nhắm mắt, không dám nhìn Quân Du Ninh. Vành tai hiện lên một tầng hồng sắc, tựa như tôm luộc.

Lúc này, hắn đang chăm chú quan sát hạ thể của y. Thì ra, nãy giờ bị hắn trêu đùa, thân thể của y cũng đã sớm xuất hiện phản ứng.

Nơi đó của y không tính là quá lớn, nhưng kích thước vẫn rất khả quan. Có chút hồng hào, khiến hắn không khó đoán được y hẳn là chưa từng làm qua chuyện nam nữ chi hoan, bình thường cũng rất ít tự giải quyết.

Đưa tay dễ dàng nắm trọn lấy nó, lần đầu tiên giúp người khác làm loại chuyện này, Quân Du Ninh nhất thời vẫn là cảm thấy có chút mới lạ.

“Bỏ tay ra…” Nhỏ giọng răn dạy, nhưng âm thanh của Dạ Minh vẫn có chút run lên. Phân thân bị đối phương nắm ở trong lòng bàn tay, khiến y rất không thích ứng.

Chỉ là lúc này, sau khi tìm tòi học hỏi, động tác của Quân Du Ninh rất nhanh liền đã thuần thục hơn, bắt đầu nắm lấy tính khí của y, trên dưới loát động. Ngón cái lại không nhàn rỗi, bắt đầu ở trên lỗ nhỏ của nó đè nắn.

“Quân…a…” Cắn chặt răng, nén lại tiếng thất thanh sắp ra khỏi cổ họng, Dạ Minh liền lắc đầu, hai tay vịn lấy ván giường muốn lùi lại.

“A…đừng xoa…đừng…”

Khoái cảm như hải lãng dâng lên, làm Dạ Minh cả người vô lực. Tất cả giác quan lúc này giống như đều đã tụ về cùng một chỗ, làm tim y đập thình thịch không ngừng. Hạ thân cũng càng thêm cứng rắn, phần đầu cũng không khống chế được, bắt đầu tiết ra dịch thể.

Một tay đùa bỡn hạ thể của y, nhìn thấy y không ngừng giãy giụa, Quân Du Ninh liền dùng bàn tay còn lại bắt lấy cổ chân y nâng lên, không cho y đạp loạn.

Rốt cuộc, dưới vài lần lên xuống của tay hắn, tiểu xử nam như Dạ Minh liền không khống chế được mà phóng thích ra. Vội vã bụm chặt miệng mình, sợ tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng. Chỉ là toàn thân lại giống như quả đào, bắt đầu hồng lên.

Nhìn đồ vật dinh dính trong tay mình, một kẻ có tính khiết phích như Quân Du Ninh hiếm khi lại không cảm thấy chán ghét. Nhưng dù vậy, mi tâm của hắn vẫn là hơi chau lại một chút.

Ánh mắt mơ hồ nhìn thấy biểu tình đăm chiêu của hắn, tâm của Dạ Minh liền nhảy một cái, lập tức có chút luống cuống tay chân đề nghị :”Xin lỗi…xin lỗi…ta không cố ý làm bẩn tay ngươi…để ta lau cho ngươi…”

Vừa nói, Dạ Minh liền vừa cuống quýt, bắt đầu đi tìm y phục vừa thoát ra của mình, nhưng y còn chưa kịp ngồi dậy, thì đã bị một người giữ lại.

“Không cần đâu.”

Nhìn đôi mắt bởi vì kinh ngạc mà mở đến tròn xoe, tựa như tinh thần trên dạ mạc của y. Đáy lòng vừa động, Quân Du Ninh liền vươn tay, đem chất lỏng trên tay mình bôi lên sườn mặt của y, dần dần kéo dài xuống thân thể trắng nõn kia, đến tận khi bên trên đã không còn dính nữa.

Lúc này, từ trên xuống dưới của Dạ Minh đã mang theo một cỗ *** **, thời thời khắc khắc khơi gợi dục vọng của nam nhân. Làm ánh mắt Quân Du Ninh dần dần ám trầm, rốt cuộc cũng không chậm trễ nữa, đi vào chính đề.

Vừa ở trong cao triều, chưa kịp tỉnh hồn, Dạ Minh liền cảm thấy hai chân bị người tách ra. Hạ thân có chút mát mẻ, lệnh y lập tức tỉnh táo lại. Mới phát hiện nơi tư mật của chính mình đang bị phơi bày ra dưới tầm mắt của ai kia.

“Đừng nhìn ta như vậy…Rất xấu…” Dạ Minh có chút vô lực đưa tay, muốn đem nơi đó che lại. Nhưng lại bị Quân Du Ninh dễ dàng ngăn cản.

“Không xấu.”

Đây cũng là lời nói thật. Hạ thể của y so với trong tưởng tượng của hắn còn phải xinh đẹp. Mông không phải là quá to mềm, nhưng lại vô cùng trắng. Nhẹ xoa một chút cũng rất vừa tay.

Ở giữa kẽ mông, là hậu huyệt nhỏ bé, hồng hồng. Bởi vì bị hắn nhìn chăm chú, dẫn đến e ngại, nên nơi đó liền khẽ co lại.

Nhìn nhìn, hạ thân của Quân Du Ninh liền căng thẳng một trận, chỉ hận không thể lập tức tiến vào nơi mê người đó. Nhưng rốt cuộc, sợ hãi làm y bị thương, hắn vẫn là hít sâu một hơi, đè xuống dục vọng trong người.

Phảng phất đã có chuẩn bị từ trước, Quân Du Ninh liền theo tay áo lấy ra một lọ thuốc mỡ. Sau đó, không nhanh không chậm đem nó thoa đều lên ngón tay. Chậm chạp đem ngón tay khai mở nơi chưa từng bị khai phá kia của y.

“Ưm…”

Thuốc mỡ lành lạnh, cộng với dị vật chen vào, làm Dạ Minh theo phản xạ căng chặt thân thể. Nhưng lúc này, một bàn tay lại vuốt ve sườn mặt của y, đặt lên đó một nụ hôn :”Thả lỏng…”

Nhận thấy thương tiếc của thiếu niên, tâm của Dạ Minh trong nháy mắt liền mềm nhũn. Cố gắng khắc chế chính mình nghe theo lời đối phương, chậm rãi thả lỏng.

Ngón tay ở trong tràng đạo bắt đầu đem thuốc mỡ bôi lên, từ từ ra vào tìm kiếm điểm mẫn cảm bên trong. Rốt cuộc, sau vài lần lần mò, đầu ngón tay của hắn liền vô tình cọ qua một điểm mềm mại hơi nhô lên. Ngay tức khắc, mị thịt liền từ bốn phía co vào, tựa như muốn đem ngón tay của hắn cắn đứt ở bên trong.

Dần dần, một ngón tay của hắn liền chuyển thành hai ngón, nhẹ nhàng trừu động. Bên tai chính là tiếng rên rỉ đè nén của y.

Thế nhưng, đúng lúc này, bàn tay của y lại run rẩy chộp lấy tay hắn. Từng chút một đem tay hắn kéo ra. Hành động này, khiến hắn không khỏi rũ mắt, im ắng dò hỏi.

Ngón tay rút ra, làm huyệt khẩu nhất thời có chút hư không, không quen. Thế nhưng, Dạ Minh vẫn dùng hai mắt mông lung nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc cười nói :”Không cần, ta chuẩn bị đủ rồi, ngươi không cần để tâm đến ta đâu. Chỉ cần ngươi thích liền tốt rồi.”

Ý cười trên mặt y, là một loại dịu dàng mà Quân Du Ninh chưa từng thấy qua. Thời khắc này, hắn chỉ cảm thấy thiên địa thật thảm đạm. Mãn tầm mắt, cũng chỉ còn lại ngọt ngào mà y mang đến.

Y đang sợ hắn nhẫn nhịn đến khó chịu.

Thật ngốc.

**Đang ăn thịt nhưng vẫn phải ăn cẩu lương…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.