Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

Chương 9: Lúc Em Đang Bắt Chuyện Với Người Khác



Quan Hề sợ nước, cô là một con vịt cạn chính hiệu. Trước giờ khi hội chị em xếp hàng mặc đồ bơi thì cô chỉ mặc bikini vào chụp tấm ảnh, hoặc là ngồi trên bờ nghịch nước mà thôi.

Lúc này cả người rơi vào trong nước, cô hoảng loạn muốn chết, quơ đạp một hồi nước đã tràn hết vào mũi và miệng.

Bị nước tràn vào mũi không dễ chịu chút nào, cảm giác khó thở tràn ngập lên não, vừa bất lực lại đáng sợ.

Nhưng cảm giác cận kề cái chết này không kéo dài lâu.

Bỗng có người ôm eo cô kéo lên…

Quan Hề bị dọa gần chết, không quản tam cô lục bà gì nữa lập tức ôm chặt người đến.

“Không chết được, em ôm lỏng chút.” Bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc.

Quan Hề nặng nề mở mắt ra, chỉ thấy Giang Tùy Châu đang nhíu chặt lông mày, ánh mắt lạnh lẽo của anh đang nhìn cô. Trên người anh vẫn mặc tây trang, hiển nhiên lúc này đã bị ướt sũng.

Quan Hề sửng sốt: “Anh, sao anh lại ở đây…”

Giang Tùy Châu hừ một tiếng, không trả lời, kéo cô về phía thành hồ.

Đến cầu thang bể bơi, anh đỡ cô lên. Nhưng lúc Quan Hề vừa bước lên một bước anh liền phát hiện ra chiếc váy cô mặc hôm nay không thể bị dính nước được, vừa dính nước liền bó sát người.

“Đợi đã.”

Quan Hề quay đầu nhìn anh.

Giang Tùy Châu vẫy tay ra hiệu cho người trên bờ, đang định gọi Lãng Ninh Y mang áo khoác tới liền thấy một chiếc áo vest đen được đưa tới trước mặt Quan Hề.

“Cô Quan khoác áo tôi này.” Tạ Diên đứng bên thành hồ, đưa áo tới đúng lúc.

Quan Hề cũng kịp hiểu ra, vội nhận lấy áo mặc lên: “Cảm ơn.”

Giang Tùy Châu nhìn Tạ Diên, sau đó gật đầu với anh ta, coi như là chào hỏi.

“Trời ơi, Quan tiểu thư sao lại rơi xuống hồ thế này.” Tống Lê cũng đang trong bể bơi, lúc này mới bơi qua.

Lãng Ninh Y đứng trên bờ duỗi tay kéo cô lên: “Quan Hề cậu không sao chứ?”

Quan Hề vẫy tay với cô ý bảo không sao.

Tống Lê đứng trong hồ thấy thế cười nói: “Hồ bơi này có người mà, có thể cứu cô, không chết được.”

Quan Hề trừng mắt nhìn cậu ta.

Tống Lê lập tức nói: “Nhưng chúng tôi chẳng dám cướp công đâu, chưa chi đã thấy Giang tổng đây lao xuống nhanh như chớp.”

Lao xuống nhanh như chớp?

Quan Hề nhìn Giang Tùy Châu vừa bước lên từ trong nước, vậy là anh vừa mới đến sao? Anh thế mà nhảy xuống nước cứu cô?

Ý của cô không phải anh thấy chết sẽ không cứu, chỉ vì trong hồ có rất nhiều người, thấy cô rơi xuống nước chắc chắn sẽ đến cứu, không cần một người đứng trên bờ mặc tây trang chỉnh tề nhảy xuống nước.

Dùng vốn hiểu biết của cô về Giang Tùy Châu, lẽ ra anh nên đứng trên bờ chỉ huy mọi người cứu cô mới đúng.

“Nghĩ gì mà phát ngốc vậy, không đi thay quần áo đi.” Giang Tùy Châu nói.

Quan Hề nhìn anh, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Dạo gần đây mình đối xử với Nhị cẩu vừa tốt vừa chu đáo như vậy quả nhiên là có tác dụng.

Cô chỉnh lại áo ngoài, đang định bước lên, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Ngụy Tu Dương ở trong hồ bơi bước lên, tây trang trên người cậu ta cũng ướt sạch, sơ mi dính chặt trên lồng ngực…

Quan Hề lập tức nhíu mày: “Cậu có bệnh à, mặc thế này xuống hồ chơi.”

Ngụy Tu Dương trừng cô: “Em đi cứu chị đó!”

Quan Hề: “… Ồ.”

Ngụy Tu Dương cởi luôn áo ngoài ra, ngữ khí không tốt lắm: “Chị có sao không?”

Quan Hề: “Không sao.”

Ngụy Tu Dương vắt nước trên áo ngoài, thở phào một hơi.

“Đi thôi.” Giang Tùy Châu kéo cổ tay Quan Hề.

“Ừm.”

Lên bờ rồi, lúc đi ngang qua Tạ Diên mới nhớ đến chuyện chính: “Anh Tạ, điện thoại của anh…”

Tạ Diên: “Đã vớt lên rồi.”

“Ngại quá, tôi đền cho anh cái mới vậy.”

“Không sao, chống nước.” Tạ Diên đáp, “Cô đi thay đồ đi, cảm ơn cô nhiều.”

Quan Hề mông lung, cảm ơn cái gì… Cảm ơn cô quăng điện thoại anh ta xuống nước hay cảm ơn cô nhảy xuống cùng cái điện thoại.

“Không có gì…”

Không khí vui vẻ ở bữa tiệc bị phá ngang, lúc Quan Hề cùng Giang Tùy Châu vào phòng thì bên ngoài mới bắt đầu sôi động lên.

Quan Hề cùng Giang Tùy Châu lên tầng trên, vào trong phòng rồi Quan Hề ôm chặt quần áo ngồi trên ghế lạnh run người. Tuy bây giờ thời tiết đã ấm áp rồi nhưng cô bị rơi xuống nước đến lúc lên bờ vẫn cảm thấy lạnh.

Quần áo Giang Tùy Châu cũng ướt, dính trên người anh tạo cảm giác cấm dục gợi cảm. Anh đang hối hận sao vừa nãy lại nhảy xuống nước, rõ ràng để người dưới hồ cứu cô càng tiện hơn.

“Bọn họ đem quần áo tới chưa.” Quan Hề hắt hơi một cái.

“Em đi tắm trước đi, anh đợi quần áo rồi mang vào cho em sau.” Giang Tùy Châu chỉnh nhiệt độ điều hòa ấm lên, đem áo của người khác trên người cô cởi ra, ném trên mặt đất: “Đi đi.”

Quan Hề gật đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất xả nước nóng, xả xong Lãng Ninh Y cũng đã cho người đem quần áo tới.

Giang Tùy Châu mang vào phòng cho cô, lúc cô đang mặc quần áo anh cởi luôn quần áo của mình bước đến vòi hoa sen.

Đợi Giang Tùy Châu tắm xong, anh mặc xong đồ đứng trước gương mới thấy Quan Hề tắt máy sấy tóc, cô nhìn anh trong gương: “Anh đến từ lúc nào vậy?”

Giang Tùy Châu chỉnh lại cúc áo, nói: “Lúc em đang bắt chuyện với người khác.”

“?”

Bắt chuyện? Ai cơ?

Không phải nói Tạ Diên đấy chứ?

Quan Hề lập tức phủ nhận: “Em mới không bắt chuyện với ai đâu.”

“Nhìn thấy rồi.”

“Anh nhìn thấy cái gì chứ.”

“Em nói xem.”

Quan Hề: “Em không bắt chuyện với anh ấy.”

Giang Tùy Châu: “Ồ, thế em cho số điện thoại của ai đấy.”

“Đó là vì…” Quan Hề dừng một chút, hử? Cô đang bị chất vấn hả?

Không vui à?

Xí, Nhị cậu chẳng lẽ ghen rồi sao?

Quan Hề nhíu mi, mới mẻ ghê.

“Chỉ làm quen thôi, người ta là thanh niên đầy triển vọng, làm quen chút thì có sao.” Cô cố ý nói.

Giang Tùy Châu liếc nhìn cô: “Thích? Không bằng giúp em tạo cơ hội nhé.”

Ánh mắt của Giang Tùy Châu tối lại, dường như anh vẫn còn bực bội chuyện mình mặc tây trang lao xuống nước.

Quan Hề bị ánh mắt này của anh nhìn chằm chằm, không dám gật đầu.

“Chỉ là làm quen thôi thích gì chứ. Anh xem anh đi, chỉ thích bày trò cười. Tuy em phải thừa nhận là cool ngầu đấy, nhưng cool ngầu nữa thì có thể bì nổi với tấm thân bảo bối của anh sao.”

“…”

Giang Tùy Châu vô lực trước khả năng nịnh bợ của cô.

Quan Hề lại hỏi: “Nhưng anh có quen anh ấy không?”

Giang Tùy Châu: “Ăn cơm cùng vài lần rồi.”

“Còn ăn cơm vài lần nữa, xem ra là thân thiết rồi.” Quan Hề nói, “Thế, anh có biết anh ấy…”

“Cái gì?”

“Cũng không có gì, em chỉ nghe hội Lãng Ninh Y nói anh ấy là con nuôi của nhà họ Tạ, có điều cực giỏi giang, mọi người nói anh ấy còn được cưng chiều hơn cả con ruột.”

Giang Tùy Châu cài cúc áo trên cùng, ngữ khí lạnh băng: “Chỉ là con nuôi mà thôi, không làm nên chuyện được.”

Quan Hề sững sờ, quay đầu lại nhìn anh.

Giang Tùy Châu đang cúi đầu, anh không nhìn thấy mặt cô chợt biến sắc: “Chỉ là cưng chiều, suy cho cùng cũng không bì được với ruột thịt, nên bây giờ cậu ta cần…”

“Sao lại không bì được với ruột thịt.” Quan Hề đặt mạnh máy sấy trong tay xuống mặt bồn, giống như ăn phải thuốc nổ, “Anh ấy cũng có tình cảm với bố mẹ, sống trong nhà nhiều năm như vậy anh ấy cũng yêu cái nhà đó lắm chứ, anh cái gì cũng không biết, dựa vào đâu mà nói không so bì được với ruột thịt!”

Giang Tùy Châu ngẩn người: “Em giận dữ cái gì?”

Quan Hề mạnh miệng: “Em thấy anh nói sai rồi!”

“Sai rồi?” Giang Tùy Châu thấy dáng vẻ sốt sắng biện minh cho người khác của cô liền lạnh mặt: “Anh chỉ nói ra ý kiến của mình, biểu hiện của Tạ gia chỉ để cho người ngoài xem, bản thân Tạ Diên cũng phải biết tình cảnh của cậu ta. Quan Hề, mới có một tối nói chuyện với cậu ta mà đã bắt đầu bất bình thay cho người ta rồi à?”

Lớp trang điểm trên mặt Quan Hề đã trôi sạch, lúc này gương mặt cô trắng bệch.

Cô trừng mắt nhìn anh, tâm tư hoảng loạn như bị người khác vạch trần: “Không phải anh thấy con nuôi rất mất mặt rất đáng khinh à, người ta cũng đâu có quyền lựa chọn.”

Giang Tùy Châu duỗi tay định nắm tay cô: “Rốt cuộc em…”

Bốp.

Cô hất tay anh ra.

Giang Tùy Châu nhíu mày: “Quan Hề!”

“Anh đừng nói chuyện với em nữa.” Quan Hề xoay người chạy khỏi phòng tắm.

***

Người bên ngoài chơi chán rồi, Tống Lê bắt đầu kêu gọi mọi người tụ tập về phòng tiệc ăn uống.

Lúc Quan Hề vừa xuống tầng, phòng khách chỉ còn vài ba người nữa, Ngụy Tu Dương nhìn thấy cô liền bước tới: “Chị đi đâu vậy.”

Quan Hề cầm túi xách lên: “Cậu chuyển lời cho Ninh Y hộ chị, chị về trước.”

Ngụy Tu Dương: “Bên kia vừa mới bắt đầu.”

“Chị không thoải mái, chị muốn về nhà.”

Ngụy Tu Dương nhíu mày: “Em đưa chị về.”

“Chị tự lái xe đến, cậu cũng uống rượu mà còn muốn đưa chị về, muốn chị chết hay sao.”

Ngụy Tu Dương chơi với Quan Hề nhiều năm như vậy, vừa nhìn đã biết tâm tình cô không tốt như giẫm phải mìn vậy: “Tức đến độ này là cãi nhau với anh ta à?”

“Chị mới không thèm cãi nhau với anh ta!” Quan Hề bỏ lại một câu rồi bước ra ngoài cửa lớn.

Ngụy Tu Dương nhíu mày, vừa quay đầu liền nhìn thấy Giang Tùy Châu bước từ trên tầng xuống.

Lúc nãy đứng bên bờ hồ nhìn thấy Quan Hề rơi xuống nước, phản ứng đầu tiên của cậu là nhảy xuống hồ cứu cô, nhưng lúc đó cậu cũng nhìn thấy một bóng người đứng không xa đó lao xuống còn nhanh hơn cậu.

Cậu không biết người đó là ai, đến khi Quan Hề được cứu lên cậu mới nhận ra đó là Giang Tùy Châu.

Hơi bất ngờ, nhưng cũng không khiến cậu cảm thấy Giang Tùy Châu là người có thể dựa dẫm.

Giang Tùy Châu cũng nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng anh cũng không nói câu nào với Ngụy Tu Dương, chỉ nhìn cậu ta cái rồi bỏ đi luôn.

Trong phòng tiệc Tống Lê đã chuẩn bị tiệc rượu xong xuôi, gọi mấy người còn ở bể bơi thay đồ rồi tụ tập hết trong này.

Tống Lê nhìn thấy Giang Tùy Châu bước đến, đứng dậy vẫy tay gọi anh: “Bên này này.”

Cả phòng người nhìn về phía Giang Tùy Châu.

Giang Tùy Châu đã quen với điều này, điềm nhiên ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Tống Lê.

Tống Lê: “Quan Hề đâu? Không khỏe à?”

Giang Tùy Châu: “Trong người không thoải mái nên về trước rồi.”

Tống Lê: “Không có chuyện gì chứ? Vụ vừa rồi dọa sợ đại tiểu thư nhà ta à?”

Giang Tùy Châu: “Ừ.”

“Òa… em ấy không tính sổ tôi chứ? Đến ăn tiệc sinh nhật mà bị rơi xuống nước… Ừm, cậu xin lỗi Quan Hề hộ tôi, không thì lần sau gặp lại đại tiểu thư ghim tôi mất.”

“Tôi ngồi lát rồi về luôn.”

“Được được, cậu về sớm chút, về còn dỗ người ta.”

Thật ra Giang Tùy Châu cũng không biết cơn giận của Quan Hề từ đâu mà ra.

Anh nhấp một ngụm rượu, nhìn Tạ Diên đang ngồi gần đó.

Thật sự là vì gã kia à?

***

Quan Hề lái xe, phóng như điên trên đường, cứ phóng như thế đến lúc cô nhận ra mình đang đi về hướng nhà Giang Tùy Châu, cơn tức lại xông lên, cô đạp mạnh phanh dừng bên đường.

Cô nằm nhoài trên vô lăng, trên mặt dường như hiện ra chữ “Bực” thật lớn.

Nhị cẩu chết tiệt! Miệng bôi độc hay sao! Nói toàn lời lẽ rác rưởi gì vậy!

Còn không làm nên chuyện? Bà đây trời sinh ưu mỹ tuyệt luân, chuyện gì cũng làm được hết!

Trong lòng Quan Hề đem Giang Tùy Châu ra mắng vô số lần và lăng trì vô số lần.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô lại nhận ra bản thân tức giận cũng thật vô lý. Đoán chừng trong mắt Giang Tùy Châu, anh càng thấy cô vô lý.

Nhưng cô không thể khống chế bản thân, biết anh không phải nói cô, nhưng cô cũng đồng cảm.

Thật ra, cô rõ ràng từng nghĩ, với tác phong của Giang Tùy Châu, với quan hệ giữa anh và cô, anh mà biết chuyện của cô chắc chắn sẽ suy xét lại mối quan hệ của hai người.

Chia tay là chuyện rất có thể xảy ra.

Nhưng cô không nghĩ đến một khi chính tai nghe những lời anh nói ra mình tại tức giận đến mức này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.