Vì Em Mà Sống

Chương 48



Tác giả nói suy nghĩ của mình:
Trình bày một chút: “Chị đại” kia tuyệt đối chân thật.
Tiếng ngáy khò khè nổ cả màng nhĩ, cư xử thì như phát xít, đến nay nhớ lại tóc gáy cũng dựng thẳng luôn…
Tối đó đi ngủ, nghe tiếng ngáy của bánh ú, tôi giật mình thức giấc: phải chi đây là ác mộng thì tốt quá. Tôi không phải kiểu người ưa so đo môi trường ngủ, ở xưởng xe của sư phụ, các anh em sửa đầu máy kế bên, tiếng kim loại khua lát chát, tôi vẫn ngủ được. Chỉ có thể nói, tiếng ngáy của bánh ú kia quá thể đinh tai, không biết có phải ảo giác hay không, dường như cả song cửa cũng lung lay theo tiếng ngáy chấn động của nhỏ!
Tiếng ngáy nghe như thể con heo eng éc sắp bị giết mổ. Tôi cười hinh hích, lấy điện thoại ghi âm, ngày mai cho A Văn nghe thử. “Mày cầm cái gì trong tay đấy? Đưa tao coi!” Bánh ú đột nhiên la lên, đứng dậy bật đèn.
“Này, huấn luyện viên nói buổi tối không được bật đèn, mau tắt đi.” Tôi ngồi dậy, nhìn bánh ú cách đó không xa.
“MÀY KHAI MAU, MÀY VỪA LẤY CÁI GÌ RỌI TAO? QUĂNG RA ĐÂY! CÓ NGHE KHÔNG?!” Bánh ú chỉa vào mũi tôi, rít lên. Âm lượng đoán chừng cả ký túc xá cũng có thể nghe thấy.
“Á à, tôi không phải cố ý rọi cậu đâu, mau tắt đèn đi, lỡ huấn luyện viên tới thì không hay cho lắm.” Tôi xuống nước, cầu hòa.
“KHÔNG NGHE THẤY HẢ? TAO BẢO MÀY QUĂNG VẬT KIA RA ĐÂY!” Tiếng rú này át luôn tiếng hồi nãy. Tôi bắt đầu nổi sùng, ngọt ngào không hiểu, xé họng cạnh khóe hai câu mới hiểu phải không.
“Buồn cười, đồ của tôi, dựa vào cái gì bắt tôi ném xuống. Vừa rồi cũng đâu phải cố ý rọi cậu, cậu tưởng tôi ăn no không có chuyện làm à!” Tôi trả lời không chút hữu nghị.
“MÀY NÓI CÁI GÌ? LẶP LẠI LẦN NỮA COI.” Mặt nhỏ méo mó, trỏ tôi gào lớn.
“Điếc hả?” Tôi đứng lên, nhún vai, dắt cổ hét: “TAO NÓI, ĐỒ CỦA TAO, MẮC MỚ GÌ TAO PHẢI QUĂNG XUỐNG? KÍNH NHỜ MÀY ĂN NÓI LOGIC MỘT CHÚT, CÓ NGHE KHÔNG?”
“Cộc cộc……”
Tiếng gõ cửa.
Tôi ngất, hóa ra huấn luyện viên tới thật.
Chợt nghe giọng nói ôn hòa của Vũ:
“Bạn học, cô là chủ nhiệm của Thẩm Hi, phiền em ra mở cửa.”
“Mày đợi đi con.” Bánh ú đắc ý liếc tôi, lạch bạch ra mở cửa. Cửa vừa mở, nhỏ lập tức kêu oan: “Thưa cô, nhỏ kia kỳ cục lắm. Em đang ngủ, không biết nó lấy cái gì rọi vô mắt em, làm em mất giấc.”
“……” Tôi bó tay, nhìn Vũ cười khổ.
“Hi à, em không thể chung sống hòa bình với bạn được sao? Nghịch ngợm quá đi! Dọn hành lý qua phòng cô ngủ. Nhớ xin lỗi bạn nữa, biết chưa?” Nói xong Vũ xoay người rời khỏi.
Nghe tới đoạn Vũ nói dọn dẹp hành lý sang phòng nàng ngủ, tôi mừng hết lớn. Bất kể nàng phán ai đúng ai sai, tôi gói gém đồ đạc bằng tốc độ nhanh nhất, trước khi khăn gói ra đi không quên chân thành nói với cục mỡ:
“Người anh em, hôm nay thật sự rất xin lỗi, còn có, cám ơn bồ tèo nhá.” Để lại dấu hỏi to đùng trên khuôn mặt múp míp.

Kéo rương hòm tới phòng Vũ. Vừa buông hành lý xuống, lập tức nằm dài hình chữ ‘đại’ lên cái giường trống, nói:
“Chị, chuyện hôm nay thật sự không thể trách em. He he, chị có biết ‘công lực’ của cục mỡ đó thế nào không?”
“‘Công lực’ gì?” Vũ tò mò, ngồi xuống cạnh tôi. Tôi không ngại thừa nước đục thả câu, trực tiếp mở đoạn ghi âm lên, tức thì phòng ngủ chói lọi tiếng heo.
“Thế nào? Thâm hậu chưa?” Tôi tắt âm, cười hỏi Vũ.
“Chị biết. Trước kia từng dạy một tiết ở lớp bạn đó. Không ngờ tiếng ngáy quá dội, dạy cũng khá vất vả.” Vũ cười đáp.
“Chị biết? Chị biết còn bắt em nhận lỗi?” Tôi càu nhàu.
“Cộng tác như thế mà em còn oan khuất sao? Nếu không thì em quay về đi?” Vũ châm chọc, tắt đèn, ra lệnh: “Mau ngủ đi. Nhóc con nhiều chuyện.”

Nằm trên giường lăn qua lộn lại. Ngủ không được. Lồm cồm, ôm chăn đi tới giường Vũ, không phân bua, chồng chăn lên chăn của Vũ, chui vào, hỏi:
“Chị, ngủ chung nha?”
“Gì đây? Không thấy chật à?” Vũ đẩy đẩy tôi ra.
“Ờ.” Tôi lại nhảy xuống giường.
“Hi, làm sao vậy? Không ngủ sao?” Vũ nhỏm dậy hỏi.
“Hí hí, cứ từ từ.” Nói xong gồng cơ bắp đẩy cái giường không sát vô giường Vũ.
Nhìn hai chiếc giường đơn kỳ công biến thành giường đôi, tôi gật gù hài lòng:
“Thế nào? Như vậy sẽ không chật nữa phải không?” Đoạn bò vào chăn: “Chị, mình ngủ chung cho ấm.”
“……”
Vươn tay ôm lấy người bên cạnh, ngửi mùi hương trên cơ thể nàng, tim rung rinh, thỏ thẻ: “Chị, có chị ở đây, thật tốt.”
“……”
“Chị này, phụ cận thật sự có biển à? Khi nào rảnh chúng ta cùng đi xem nha? Ngoài biển, chúng ta còn có thể ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, ngắm bông tuyết, ngắm sao băng, ngắm cực quang, ngắm tất cả sự vật xa hoa trên thế giới……” Tôi ao ước, tựa như hai đứa đang ở bờ biển nhìn đợt sóng thủy triều.
“……” Không thấy nàng trả lời, tôi an tĩnh lại. Nghe tiếng thở đều đều, chắc là nàng ngủ rồi. Thì thầm bên tai nàng một câu: Vũ, tôi sẽ luôn luôn ở bên em, vì em mà sống.
Sau khi nói xong, mỉm cười, ôm nàng, bước vào cõi mơ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.