Nhận được tin Quân bị bắt, bà Yến và Bích vội vã thu xếp về nhà. Tất nhiên, hai mẹ con không lo lắng cho Quân đến thế, mà chỉ vì nghe Nhật thông báo là An đã về ngay khi biết chuyện. Thời điểm đó Bích vừa hoàn tất mọi hoạt động, bắt đầu bước vào kì nghỉ dài.
– An, con định qua nhà bác Tường phải không? – Bà Yến hỏi khi thấy An dợm bước ra cửa.
– Dạ.
– Vậy con đưa Bích đi cùng giúp dì nhé. Hôm qua ba con bảo nó qua chào hai bác nhưng nó lại ngại đi một mình.
Thực ra, ông Công có nói với bà lúc này nên hạn chế tối đa việc tiếp xúc với gia đình ông Tường.
……
Bích hồi hộp đi sau An vào cánh cổng ngôi biệt thự cổ, tim đập mạnh khi những kỷ niệm lần đầu tới đây lại ùa về. Cuộc đời thật biến đổi khôn lường khi hiện giờ, người đối mặt với cô trong căn phòng khách sang trọng không còn là anh chàng nhiếp ảnh gia bụi bặm, hoang dã mà là tân chủ tịch Blue Ocean. Nụ cười cởi mở, ánh mắt phóng khoáng ngày nào đã không còn, nhưng đổi lại, cô cũng đâu còn là công chúa Ngọc Bích trong trẻo, ngây thơ nữa?
– An về trước được không? – Khang nhã nhặn hỏi khi tiễn hai cô gái ra cửa sau cuộc gặp gỡ. – Anh có chút việc muốn hỏi Bích.
Lúc đó đầu óc An còn quá bận rộn với vụ án để thấy được thái độ khác thường của hai người đối diện. Cô gật đầu rồi vào xe, lái đi thẳng.
– Xe anh để ở garage đằng sau.
Bích lặng lẽ đi theo hắn, suy nghĩ rất lung. Và rồi cuối cùng không nhịn được, cô đã bật ra câu hỏi:
– Anh về nước có phải vì chuyện này không?
Khang khựng lại, quay qua nhìn cô vẻ dò hỏi:
– Sao em lại nghĩ thế?
– Em biết là nghe rất vô lý, nhưng em không thể tìm nổi một lý do nào khác đủ lớn cho việc anh từ bỏ nhiếp ảnh.
Hắn không trả lời, dù là xác nhận hay phản đối. Bích cũng không nói gì thêm.
Khang bỗng bước tới, ép chặt cô vào góc khuất sau tường, đảm bảo không có ai đi ngang qua vô tình nhìn thấy.
Rồi trước khi Bích kịp phản ứng, hắn đã chiếm lấy môi cô. Sự nồng nhiệt của Khang cô chưa từng tìm thấy ở bất cứ ai khác, nó luôn cho cô cảm giác cô là người đặc biệt nhất trên đời.
– Anh rất nhớ em. – Hắn thì thầm khi rời khỏi cô.
– Em xin lỗi…
– Vậy đền bù cho anh đi.
Nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn, Bích hiểu hắn đang nói đến điều gì.
– Anh lấy xe đi. – Cô ghé sát tai hắn nói sau khi đáp trả bằng một nụ hôn dài.
Tận chiều hôm đó cô mới về nhà.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bích giật mình nhìn màn hình điện thoại đen xì dù cắm sạc cả đêm, tự hỏi nó đã hỏng từ lúc nào. Nếu không phải đang trong kì nghỉ thì cô đã có khả năng mất vài hợp đồng đáng giá.
Vừa lúc đó cô nghe có tiếng chuông cửa.
Ông Công ngạc nhiên nhìn Khang bước vào, theo phản xạ bật nói trước khi hắn kịp hỏi:
– An không có nhà đâu, nó đi từ chiều qua chưa về.
Ông mặc định giữa gia đình ông và ông Tường chỉ có một mối liên hệ duy nhất là An.
– Cháu không tìm An mà cháu muốn gặp chú ạ. – Giọng Khang hoàn toàn tự nhiên. – Cháu xin lỗi vì đến mà không báo trước nhưng cháu không có số của chú.
– Không sao. – Ông Công vui vẻ đáp nhưng mắt kín đáo liếc đồng hồ, sáng nay ông có cuộc họp với CEO các công ty con nhằm đánh giá toàn diện tác động của “sự kiện Blue Ocean” lên thị trường. – Cháu gặp chú có việc gì?
Bích bước vào phòng khách, quần áo đã thay tươm tất, gương mặt trang điểm ở mức tự nhiên tối đa. Cô gật đầu chào khách đúng phép lịch sự nhưng không lên tiếng, tránh xen vào câu chuyện dở dang của hai người.
– Chú cũng biết hiện tại cháu đang nắm quyền chủ tịch Blue Ocean. – Bích cảm thấy ánh mắt Khang dừng ở mình một chút rồi mới quay lại ông Công. – Có điều, cháu không có nhiều kinh nghiệm nên cháu muốn xin chú lời khuyên.
– Chú rất sẵn lòng. Nhưng giờ chú phải đi gấp, cuối tuần cháu qua, chú cháu mình nói chuyện sau. – Ông Công mỉm cười, đứng dậy. – Bích tiếp Khang giúp bố nhé.
– Vâng ạ, mà anh Nhật đâu rồi bố? – Cô hồi hộp hỏi lại.
– Đang ăn sáng, nó cũng phải đi bây giờ, sáng nay bố với nó có cuộc họp quan trọng.
Ngay khi ông Công vừa khuất bóng, Khang liền giơ tay kéo Bích vào lòng.
– Này, Nhật ra bây giờ đấy.
– Sao điện thoại của em không gọi được? – Hắn nhìn cô trách móc.
– Hỏng… – Bích thì thầm, lo lắng đảo mắt về phía phòng ăn bên trong. – Anh đến tận đây vì không gọi được em à?
– Chứ còn lý do nào nữa?
Một cảm giác ngọt ngào lướt qua làm cô bất giác hơi ngẩn người.
Bích chỉ giật mình đẩy Khang ra khi có tiếng kéo ghế. Cô vừa kịp ngồi xuống sofa đối diện, cầm lên chén nước thì Nhật xuất hiện:
– Ủa, anh đến tìm An à? Nó không…
– Anh qua gặp bố em nhưng chú hẹn anh cuối tuần quay lại rồi.
Nhật gật đầu, hắn mở cửa rồi có ý đợi Khang cùng ra.
– Ừm, anh đến hơi sớm vì hai giờ chiều nay anh phải đi, mấy ngày nữa mới về… – Khang vừa bước tới vừa nói bâng quơ, mắt nhìn thẳng vào Nhật. – Anh qua nhà bạn, nhà nó có bãi biển riêng, đẹp lắm mà cũng không quá xa.
Nhật còn mải suy nghĩ về cuộc họp, không mấy để ý lời Khang nên chẳng thắc mắc gì chuyện vì đâu hắn lại trình bày chi tiết lịch trình cho mình như vậy.
Bích mất cả tiếng đồng hồ sắp xếp quần áo, đồ đạc chuẩn bị cho chuyến đi.
– Mẹ, mẹ bảo bố với Nhật là con qua nhà bạn mấy hôm nhé. – Cô hạ giọng. – Con đi với anh Khang.
Bà Yến cười, gật đầu. Vẻ hạnh phúc ánh lên trong mắt Bích quá xứng đáng cho một lời nói dối vô hại.
………………
– Dạo này anh có hẹn hò ai không? – Bích hỏi khi cả hai nằm phơi nắng cạnh nhau trên bờ biển.
– Nếu có thì sao? – Khang lật người, nheo mắt nhìn cô.
– Nếu có thì phải tạm chia tay trong thời gian em ở đây, em không muốn làm người thứ ba, thứ tư, mang tiếng phiền phức.
Hắn bật cười ha hả:
– Milan thay đổi em nhiều quá.
– Anh thất vọng không? – Cô hất mặt, nhìn hắn khiêu khích.
Khang dịch tới sát bên, vòng tay qua người, ôm chặt lấy cô. Ánh mắt hắn nhìn Bích như muốn làm tan chảy mọi thứ.
Nụ hôn nóng bỏng kéo dài tới vô tận. Chiếc bikini mỏng manh nhanh chóng rơi xuống bãi cát.
Những tiếng thì thầm, rên rỉ ngọt ngào hoà lẫn trong tiếng sóng biển rì rào.
……
– Anh vẫn chưa trả lời em, giờ anh có hẹn hò ai không?
Từ đằng sau, Khang siết lấy Bích, môi hắn miên man trên gáy cô:
– Anh vẫn hẹn hò, chẳng có lý do gì phải nói dối… nhưng từ ngày về, anh không có mối quan hệ nghiêm túc nào cả.
– Vì sao?
– Vì người duy nhất khiến anh nghĩ tới chuyện đó lại không ở Việt Nam.
Bích xoay người, ngả đầu lên vai Khang:
– Milan mấy năm nay buồn lắm, anh biết không?
Thế nhưng, kỳ nghỉ không kéo dài vĩnh viễn. Hết một tháng, Bích phải xách vali quay về Milan bởi sẽ chẳng có nhà thiết kế hay nhãn hàng nào sẵn sàng thay đổi lịch trình, kế hoạch vì một cô người mẫu ham chơi. Lần này bà Yến ở lại sau vô số lời năn nỉ của ông Công và Nhật. Nhìn nét mặt thanh thản, nhẹ nhõm hiếm thấy ở mẹ, Bích biết rằng, từ giờ cô không cần phải lo cho bà nữa.
Khang và cô cuối cùng đã đi đến một thoả thuận về cái gọi là “mối quan hệ mở”, tuy vẫn nghiêm túc nhưng không ràng buộc, cả hai có thể tự do ra đi bất cứ lúc nào nếu gặp người phù hợp hơn và chỉ cần một thông báo ngắn gọn. Sẽ tuyệt đối không có trách móc, dằn vặt hay níu kéo.
………………
– Mình là phù dâu á? – Bích vừa ngạc nhiên, vừa sung sướng kêu lên.
– Ừ. – Khuôn mặt An ngượng nghịu trên màn hình điện thoại. – Cố thu xếp về nha, không An buồn lắm đó.
Bích chẳng ngần ngại báo huỷ ba show, kể cả một trong số đó cô là vedette, chấp nhận mọi mức phạt hợp đồng. An đã phải chờ ngày này quá lâu và tất nhiên, cô không thể vắng mặt vào thời khắc hạnh phúc nhất của người chị em ruột thịt.
Suy nghĩ của cô bất chợt trôi về một người. Nếu giả sử một ngày, cô và người đó cũng có một cái kết có hậu, thì An và cô sẽ phải xưng hô thế nào? Bích khẽ thở phào, cảm thấy quyết định không gọi An là “chị” mấy năm trước là điều sáng suốt nhất cuộc đời.
……
Đám cưới của An được tổ chức ngoài trời, bên một hồ nước lớn bên dưới thung lũng. Sân khấu dựng dưới một tán cây cổ thụ ven hồ, ghế ngồi và thảm trải đều là màu trắng, trang trí bằng hoa mỹ nhân các màu. Bao bọc thung lũng là những quả đồi nhỏ và một cánh rừng thưa. Rải rác xa xa là mấy căn biệt thự kiến trúc hiện đại, thiết kế hài hoà với thiên nhiên xung quanh. Quang cảnh vô cùng hữu tình.
Bích sóng đôi bên Khang đi dạo vòng quanh, đồng thời giám sát việc trang trí. Cô ngắm nghía một hồi rồi cảm thán kêu lên:
– Đẹp quá, không nói trước ai dám nghĩ đây là nhà tù chứ?
– Anh sẽ chuyển lời khen tới Quân. – Hắn cười. – Khu đất này trước kia là của nó nhưng nó đã hiến toàn bộ để xây trại giam đấy.
– Làm sao anh ấy làm được chuyện này? Cứ như trong phim…
– Anh nói rồi mà, nó làm được nhiều việc phi thường lắm, kể cả vào lúc sa cơ lỡ vận nhất.
Bích bĩu môi:
– Nhưng em không khen anh ấy hào phóng đâu nhé. Âu cũng là vì bản thân thôi.
– Vì cả An nữa chứ… Dù không phải lúc nào cũng có thể gặp nhau nhưng nó muốn mọi thứ dành cho An đều phải tốt nhất.
Điều này thì cô không phản đối. Mối tình bền chặt vượt qua bao sóng gió của họ đã từ lâu trở thành huyền thoại mà mỗi khi nghĩ tới, cô luôn cảm thấy sống mũi cay cay.
Nhưng Bích chỉ thực sự rơi nước mắt khi nghe lời bày tỏ của Quân trong đám cưới. Chẳng ai ngờ người đàn ông kín đáo đó có thể bộc lộ chân tình với người phụ nữ hắn yêu trước mặt tất cả mọi người.
– Anh xin lỗi vì đây không phải một nơi lý tưởng để tổ chức đám cưới hay lên kế hoạch cho tương lai, nhưng anh hạnh phúc đến nỗi anh đã tự tha thứ cho mình. – Quân dừng một chút để tiếng cười lắng xuống. – Anh biết… ai cũng biết, em đã quá thiệt thòi khi chọn anh và anh không có gì xấu hổ khi nói anh thực sự biết ơn em. Anh nói ra điều này trước mặt gia đình và những người bạn thân thiết nhất của chúng ta để lỡ một ngày anh có quên, anh mong mọi người sẽ nhắc nhở anh chuyện đó… Cuộc đời anh đã nếm trải đủ mọi thứ, và khi anh kết thúc ở đây, có nhiều người nuối tiếc, thương hại, nhiều người hả hê nhưng bản thân anh lại thấy mình rất may mắn. Chừng nào còn có em bên cạnh, chừng đó anh là người may mắn nhất.
Không chỉ An mà tất cả những ai có mặt mắt đều hoe đỏ.
– Anh có duy nhất một điều ước… là anh sẽ sống lâu hơn em một ngày, chỉ một ngày thôi, để anh có thể ở bên, chăm sóc và nắm tay em tới giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Mọi sự hi sinh An dành cho hắn bỗng trở nên thật xứng đáng. Cô nghẹn ngào không nói nên lời, quên cả bài diễn văn nho nhỏ đã chuẩn bị từ trước.
Ở vị trí phù dâu, Bích nhanh tay gạt đi giọt nước mắt vừa rơi xuống, tự hỏi đổi lại là cô, cô có thể hi sinh tất cả như An để ở bên người mình yêu bất chấp hoàn cảnh không? Nhưng cô lập tức nhớ ra mình đã trả lời câu hỏi này từ rất lâu.
Kết thúc đám cưới, không thể thiếu màn tung hoa, và không có gì đáng ngạc nhiên khi cô nàng cao nhất đã bắt được bó hoa cưới tuyệt đẹp.
……
Bích là người cuối cùng nán lại khu vực làm lễ khi tất cả đã di chuyển sang phòng tiệc. Cô cầm bó hoa ngắm nghía, tự hỏi vì sao mình lại cố bắt lấy nó. Nếu không muốn, cô chỉ cần không chìa tay ra thì nó đã thuộc về người khác.
Đầu óc Bích dần miên man trôi về vô số suy nghĩ vẩn vơ. Năm nay cô đã ba hai còn Khang ngoài bốn mươi, thời gian không chờ đợi bất cứ ai. Những lần gặp gỡ vội vàng nhờ tranh thủ từng kỳ nghỉ, chuyến công tác khiến cả hai luôn duy trì được cảm xúc hồi hộp, háo hức như lúc mới yêu. Trong suốt nhiều năm, trừ một lần duy nhất đề nghị cô về nước, hắn không hề đòi hỏi bất kì điều gì khác mà cứ lặng lẽ tồn tại, trở thành một thói quen, một phần cuộc sống của cô. Bích đã vài lần từ bóng gió đến thẳng thắn khuyên hắn nên suy nghĩ về việc tìm một người khác để có thể gắn bó lâu dài, xây dựng một mối quan hệ thực tế hơn nhưng hắn đều từ chối.
– Anh thích thế này, vừa đủ nhớ, đủ yêu mà không nhàm chán.
– Anh đâu còn trẻ nữa để cứ lông bông mãi như vậy?
– Đừng nhắc tới tuổi tác, anh thấy mình vẫn cực trẻ. – Khang cười. – Em để yên cho anh tận hưởng cuộc sống theo cách anh muốn đi.
Vậy là cô bỏ cuộc, cho rằng hắn không thích chuyện bị trói chân vào hôn nhân, những vấn đề vụn vặt đời thường và lũ trẻ phiền phức.
Một cánh tay bỗng vòng qua eo cô.
– Ngẩng đầu cười cái nào!
Khang cầm điện thoại vươn ra trước mặt cô bấm nhanh vài cái. Trong bộ tuxedo cho vai trò phù rể, trông hắn bảnh bao chẳng kém cạnh gì nhân vật chính còn Bích chưa lúc nào không rực rỡ nên bức ảnh vô cùng hoàn hảo. Thêm bó hoa cưới trên tay cô, hai người giống hệt một đôi tân hôn hạnh phúc.
– Anh sẽ cài làm hình nền. – Khang cười.
– Nhưng chúng ta vẫn giữ bí mật mà, anh không sợ lộ hay sao?
– Quan trọng là ảnh này anh rất đẹp trai! – Hắn tỉnh bơ đáp.
Cả hai cười nói, không để ý một người khác đã tới sát bên từ lúc nào.
– Qua phòng tiệc đi, mọi người đang tìm anh kìa. – Quân vỗ vai anh trai, hắng giọng.
Bích định đi theo thì Quân chặn cô lại, ra hiệu để Khang đi trước.
– Có việc gì không anh?
– Bao giờ em quay lại Milan?
– Đầu tuần sau ạ. – Cô mỉm cười. – Chúc mừng anh và An nhé, hai người làm em ghen tị lắm đấy.
Quân khoanh tay, tựa người vào ghế, vẻ mặt giống như đang cố tìm cách mở lời cho một chuyện khó nói.
– Bích này, anh nghĩ anh phải xin lỗi em…
– Vì sao ạ? – Cô nhìn hắn khó hiểu.
– Vì anh đã vô tình làm ảnh hưởng tới em và Khang. – Hắn khoát tay trước đôi mắt mở tròn của cô. – Không cần giấu anh, anh biết chuyện từ hồi ông ấy mới về… Anh luôn cảm thấy nếu không phải vì anh, hai người đã không bị chia cắt như thế.
– Không phải tại anh đâu… – Bích cắn môi, trong lòng trào lên một cảm giác tội lỗi vô lý. – Em luôn có nhiều lựa chọn trong tay và chính em đã chọn ở lại Ý, chấp nhận xa anh Khang. Không thể đổ lỗi cho ai khác.
– …
– Nhưng như vậy cũng tốt mà, anh ấy đâu cần em kè kè bên cạnh, càng không muốn ràng buộc như anh.
Quân bỗng nhìn thẳng vào mắt Bích, cái nhìn làm cô phải hơi xoay đầu lảng tránh.
– Em nghĩ vậy thật à?
– …
– Nếu có một điểm chung hiếm hoi giữa anh và Khang… – Hắn khẽ cười. – thì là đều rất si tình.
– Em không hiểu?
– Em thử một lần cố hiểu Khang xem. Em nghĩ ông ấy sợ hôn nhân, sợ ràng buộc à? Không, ông ấy luôn tỏ ra như vậy vì ông ấy biết em mới là người sợ chuyện đó.
– …
– Khang biết em đã rất vất vả để có được chỗ đứng trong làng mẫu, biết đối với em công việc quan trọng thế nào nên ông ấy không muốn thành rào cản.
– …
– Anh từng hỏi Khang vì sao không từ bỏ thì ông ấy thú nhận là không làm được. Ông ấy bảo sẽ chờ em, tới khi em quay về hoặc có người khác chứ ông ấy không buông tay trước. Chỉ cần là em, ông ấy sẽ chấp nhận tất, kể cả một mối quan hệ mơ hồ không tên.
Quân nói xong tế nhị quay về phòng tiệc, để Bích thoải mái giấu mặt trong chiếc khăn tay, hai vai run lên.
Rất lâu sau đó, mọi người mới thấy phù dâu xuất hiện trở lại, lớp trang điểm trên mặt đã thay đổi ít nhiều.
………………
– Anh đã bảo chiều nay anh họp, có việc gì tối về nhà nói không được hả? – Nhật cau có nhìn đồng hồ rồi nhìn cô em gái.
– Em biết chủ tịch Sunflower rất bận nhưng em cũng không rảnh đâu. – Bích nhún vai. – Mai em bay rồi, em có việc muốn trao đổi với anh trước khi đi.
– Việc gì?
Bích lấy trong túi xách một tập tài liệu dày đẩy về phía Nhật:
– Kêu gọi nhà đầu tư.
Hắn ngạc nhiên mở ra đọc. Đó là dự thảo kế hoạch về việc mở công ty đào tạo và quản lý người mẫu có tên J. Modeling.
– Em đã thu xếp được khoảng bốn mươi phần trăm vốn, muốn mời Sunflower góp nốt chỗ còn lại và anh có thể trực tiếp điều hành hoặc em sẽ thuê CEO, còn em chỉ phụ trách chuyên môn thôi. J. Modeling sẽ là công ty đào tạo và quản lý người mẫu chuyên nghiệp nhất từ trước tới giờ…
– Anh không rảnh nghe luyên thuyên, – Nhật xua tay. – trình bày ngắn gọn về điểm mạnh, ưu thế cạnh tranh lớn nhất trong một câu thôi.
– Người mẫu công ty sẽ có cơ hội được trao đổi đào tạo, trình diễn và xuất hiện trên các tạp chí thời trang lớn ở Âu, Mỹ nhờ vào mạng lưới quan hệ của người sáng lập kiêm giám đốc đào tạo – siêu mẫu Jewel. Ngoài J. Modeling, em không tin có công ty nào khác làm được việc này.
Lần này thì Nhật không cười nữa, hắn lật từng trang bản dự thảo, đọc kỹ từng câu chữ, cuối cùng ngẩng nhìn Bích:
– Vì sao lại có ý tưởng này?
– Thì như anh vẫn nói đó, đã đến lúc em tìm hướng đi khác, và việc này phù hợp với em nhất, tận dụng được mọi khả năng lẫn các mối quan hệ sẵn có của em. – Cô liếc xuống chân. – Với cả, em có tuổi rồi, tháng trước bác sĩ đã cảnh báo là nếu cứ duy trì lịch diễn dày đặc như hiện nay, khớp chân em sẽ bị ảnh hưởng xấu.
– …
– Hơn nữa, em muốn về Việt Nam. – Nói tới đây, gò má Bích bỗng hơi phớt hồng.
– …
– Anh không cần miễn cưỡng. Nếu anh không thấy đây là một dự án tiềm năng, em sẽ tìm người khác.
Nhật nhìn bản dự thảo một lần nữa, ngẫm nghĩ một lát rồi lên tiếng, giọng chắc nịch:
– Anh sẽ đầu tư… – Hắn gõ tay xuống bàn. – bằng tiền túi của anh.
– Tại sao không phải Sunflower?
– Vì sau năm năm anh có thể bán lại cho Sunflower hoặc bên nào đó cổ phần của mình với giá gấp nhiều lần.
Bích suýt nữa ôm lấy anh trai vì vui sướng. Đây là lời khen ngợi lớn nhất cô từng nhận được từ hắn.
– Cám ơn anh… – Cô nháy mắt. – đổi lại, em sẽ làm đại diện thương hiệu cho NTFM.
– Miễn phí?
– Anh nằm mơ à? Trợ lý của em sẽ gửi báo giá và hợp đồng cho anh.
– Thế mà cũng gọi là cám ơn? Thái độ trịch thượng quá đấy. Tại sao anh vừa phải mất một đống tiền để trưng ảnh mày lên các kênh truyền thông vừa như thể chịu ơn mày vậy nhỉ?
– Bởi vì đây là lần đầu tiên Jewel làm đại diện cho một nhãn hàng ở Việt Nam. Nếu anh không muốn NTFM đạt top trending trên mọi mặt trận trong ba tháng liên tiếp thì thôi, em kí hợp đồng với bên khác, em còn mấy chục cái email chưa trả lời kìa.
Nhật bật cười, đột nhiên cảm thấy vô cùng tự hào về cô em út, điều trước giờ hắn thường chỉ dành cho An.
– Bảo trợ lý gửi hợp đồng cho anh, nhưng phải bớt mười phần trăm, không mang tiếng anh ruột mà không được ưu đãi gì, mất mặt lắm.
– Đề nghị được chấp thuận.
– Tại sao đột nhiên mày lại muốn về? – Hắn bỗng tò mò nhìn cô. – Rõ ràng bên kia công việc của mày đang rất thuận lợi mà?
– Vì em có lý do đủ lớn. – Cô cười.
Nếu Bích không giấu tay sau lưng, hẳn Nhật đã nhìn thấy trên ngón áp út của cô đang đeo chiếc nhẫn kim cương mới tinh sáng lấp lánh.
HẾT