Sáng sớm, chuông nhà An đã réo ầm ĩ. Cô ra mở cửa với mớ tóc bù xù, mắt còn gỉ ghèn.
– Em khoẻ hẳn chưa?
– Em khoẻ rồi. – Cô che mồm ngáp một cái dài. – Anh qua sớm dữ vậy? Mới hơn năm giờ à.
Quân ăn sáng cùng An xong giục cô chuẩn bị lên đường. Mặc cô cố gặng hỏi điểm đến ở đâu, hắn vẫn kiên quyết nhắc lại một câu duy nhất.
– Cứ đi khắc biết.
– Em phải bận đồ thế nào?
– Tuỳ em. Anh chuẩn bị hết rồi, em chỉ cần mang ít đồ dùng cá nhân và giấy tờ tuỳ thân thôi.
Thế là An tròng vào người chiếc hoodie, quần bò và đôi giày thể thao lâu ngày chưa giặt. Cô khá ngạc nhiên thấy Quân mở khoá chiếc Jeep, khó tin chiếc xe khiêm tốn này lại lọt vào mắt xanh của hắn. Nhưng cũng nhờ vậy, bộ quần áo cô mặc không trở nên quá lạc quẻ như khi ngồi mấy siêu xe kia.
– Không ngờ anh lại thích cả Jeep. – An vừa cài dây bảo hiểm vừa vui vẻ nói.
– Sở thích từ nhỏ. – Hắn nhún vai. – Với cả con này chạy đường địa hình tốt hơn.
An không biết mình đang ngồi trên “cục cưng” trong bộ sưu tập của Quân. Kiến thức hạn hẹp về xe cộ không cho phép cô nhìn ra sự khác biệt ở nó, kể cả thứ dễ thấy nhất như độ cân bằng ổn định tuyệt vời vốn không thể có ở bất kỳ phiên bản nào của Jeep. Thực tế, Quân đã phải gửi chiếc xe đến một trong những xưởng độ xe hàng đầu thế giới để làm lại, gia cố toàn bộ từ khung, kính, vành, lốp cho tới động cơ bên trong. Bề ngoài chỉ là một chiếc Wrangler tầm thường nhưng mọi chỉ tiêu chất lượng như độ an toàn, chắc chắn, gia tốc hay khả năng thích ứng địa hình của nó chẳng kém cạnh gì Hummer H2 bản quân sự.
Quân lái xe khỏi thành phố rồi rẽ vào một cánh rừng thưa có đồi cao bao quanh. Hắn men theo đường rừng, băng qua một trạm gác vũ trang mà thậm chí không cần dừng xe xuất trình giấy tờ, cuối cùng đỗ lại trước một bãi đất rộng được thiết kế như sân bay dã chiến. An trố mắt nhìn chiếc trực thăng đậu ở giữa, tự hỏi có phải mình vừa lạc bước vào phim trường nào đó không.
Quân đậu xe gọn gàng rồi mở cốp lấy chiếc vali cỡ vừa đưa cho An.
– Em thay đồ, trang điểm đi, kính xe này bên ngoài không thấy gì đâu.
An mở vali, ngơ ngác lôi ra mấy bộ váy lộng lẫy, giày cao gót mới toanh cùng cốp trang điểm đầy đủ đồ, tự hỏi Quân đang định làm gì. Nhưng cô biết hắn chẳng bao giờ làm một động tác thừa, đã đồng ý đi cùng hắn thì việc của cô chỉ là tuân thủ “mệnh lệnh”. Mặt khác, cô cũng tò mò xem Quân còn có thể làm cô ngạc nhiên tới mức nào. An chọn một chiếc váy dài hở lưng suông nhẹ giúp tôn lên bờ vai và vòng eo mảnh mai mà không để lộ kích thước vòng ba có phần khiêm tốn. Nhờ đôi giày cao gót, khoảng cách hai mươi tư centimet chiều cao giữa cô và hắn được thu hẹp đáng kể.
Lúc An xuất hiện, Quân gật đầu kèm vài lời tán dương khích lệ. Hắn đưa tay gỡ búi tóc sau gáy cô để mái tóc dài thả xuống và lấy từ trong túi áo chiếc kẹp pha lê gài một bên tóc cô lên.
– Thế này là chuẩn rồi, đi thôi.
Trước khi An kịp thắc mắc là hai người sẽ đi đâu, hắn đã đưa cô lên chiếc trực thăng. Quân ngồi bên ghế phi công. Hai người thắt dây bảo hiểm, đeo tai nghe, thử mic xong, hắn giơ ngón cái ra hiệu cho mấy kỹ sư rồi khởi động. Chiếc trực thăng từ từ bay lên.
– Sao bữa trước anh kêu anh không có máy bay? – An ngơ ngác hỏi.
– Cái này là trực thăng, đâu phải máy bay! – Hắn tỉnh bơ đáp.
Ngay sau khi cất cánh, Quân đưa cho cô điện thoại của mình, trên đó kín đặc những chữ và hình ảnh minh hoạ.
– Em biết chơi poker không?
– Dạ không. – Cô thành thật đáp. – Em không ham mấy trò may rủi.
– Vậy đọc kỹ luật chơi đi, anh mở sẵn cho em rồi đó.
Chiếc điện thoại lạ mắt thu hút sự chú ý của An nhiều hơn cả mấy nội dung lằng nhằng trên màn hình. Cô ngắm nghía, kinh ngạc nhận ra nó vẫn đang kết nối Internet trong khi chiếc iPhone của cô đã mất sóng từ bao giờ.
– Sao máy của anh vẫn có mạng nhỉ? Mà hàng hãng nào lạ dữ? – Cô xoay tới xoay lui ngắm nghía, óc điểm qua vài cái tên đắt đỏ quen thuộc như Vertu, Mobiado, Bellperre… nhưng đều không phải.
– Đây là điện thoại kết nối vệ tinh, dù anh ở bất cứ chỗ nào trên thế giới cũng đều có sóng. Máy này chuyên dành cho bên tình báo, không có bản thương mại đâu. Trông hơi xấu nhưng bảo mật tuyệt đối.
– Ngầu thiệt nha. – An xuýt xoa.
– Em có thích không anh lấy cho một cái?
– Không dám đâu. – Cô lè lưỡi. – Ở đâu cũng liên lạc được thì em chết chắc, chạy tới cùng trời cuối đất vẫn bị anh giao việc.
Quân bật cười rồi giục cô quay lại với mớ tài liệu.
Thế là suốt thời gian bay, thay vì ngắm cảnh, An phải cắm cúi đọc và cố gắng ghi nhớ mọi từ vựng cũng như luật chơi liên quan tới poker. Cô chẳng buồn hỏi han lý do tại sao mình lại cần tìm hiểu về cái này vì biết Quân cũng sẽ không trả lời.
– Em xong chưa? Đến nơi rồi.
An ngẩng đầu, phát hiện mình đã bay ra giữa biển từ lúc nào, giờ đang từ từ đáp xuống một chiếc hàng không mẫu hạm cỡ nhỏ.
– Anh đừng nói là anh sở hữu cả tàu sân bay nghen. – Cô sợ hãi nói.
– Không. – Quân phá lên cười. – Anh không đụng vào mấy đồ này.
Vừa từ trực thăng bước xuống, có ba người mặc quân phục, vũ trang tận răng đã đứng chờ sẵn. Họ kiểm tra qua loa hai quyển hộ chiếu rồi lịch sự mời hai người vào. Lá cờ màu xanh nhạt tung bay trên cột hoa tiêu lập tức thu hút sự chú ý của An, cô quay ra Quân:
– Đây là tàu của Liên hợp quốc hả anh?
– Đúng rồi. – Hắn gật đầu. – Tàu này thuộc Lực lượng gìn giữ hoà bình nên có thể tự do ra vào phần lớn hải phận các nước và bất khả xâm phạm. Phải có giấy phép đặc biệt mới được đặt chân lên đây.
– Vậy mình tới làm chi? Bộ anh là nhân viên Liên hợp quốc à?
– Không. – Hắn cười bí hiểm. – Từ từ em sẽ biết.
Bề ngoài chiếc hàng không mẫu hạm được trang bị như một căn cứ quân sự trên biển, chỉ đến khi bước vào bên trong, An mới kinh ngạc nhận ra nó tiện nghi y hệt siêu du thuyền năm sao.
– Thiệt hay giỡn đây ta? – Cô lầm bầm. – UN [1] thiếu thốn đến nỗi phải cho thuê tàu quân sự làm du lịch ư?
– Ngốc lắm. – Quân khẽ búng vào trán An rồi nắm lấy khuỷu tay cô kéo đi. – Mấy tiện nghi này là dịch vụ thêm thắt thôi, cái chính ở trong này cơ.
Hắn đưa cô vào một phòng khách lớn nội thất sẫm màu sang trọng, có sofa, bàn phục vụ đồ ăn, quầy bar, và chính giữa phòng kê một chiếc bàn bầu dục với khoảng chục người ngồi xung quanh. An choáng váng nhận ra vài người trong số họ, gồm một diễn viên hạng A Hollywood, một hoàng tử, một chính trị gia, hai doanh nhân có tên trên Forbes thế giới. Cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể có cơ hội nhìn thấy họ ngoài đời chứ đừng nói đứng chung một phòng thế này. Quan sát thêm một lượt, An mới nhận ra đây là bàn Poker. Các lá bài và đồng chip để tràn trên mặt bàn.
Khi hai người bước vào, tất cả đều quay ra vẫy tay cười chào. Một người đàn ông trung tuổi tóc muối tiêu ăn vận cực đẹp tiến đến bắt tay Quân:
– Anh khoẻ không? Cũng khá lâu rồi nhỉ. – Giọng Mỹ pha chút âm sắc Ý.
– Tôi tưởng anh gạch tên tôi rồi chứ? – Hắn vui vẻ đáp.
– Tôi luôn ưu tiên cho anh. – Người kia nháy mắt. – Anh nên cân nhắc đặt chỗ dài hạn đi.
– Tôi hơi bận, mỗi lần tới đây đều mất thời gian quá. Anh chuyển về đất liền đi thì tôi sẽ lấy.
– Đều là dân kinh doanh, anh hiểu an toàn là trên hết mà, chịu khó một chút. – Người kia nói rồi quay ra chìa tay về phía An. – Chào, tôi tên Paul, tôi là quản lý ở đây, nếu cô cần gì cứ kêu tôi nhé.
Nói thêm vài câu xã giao, Paul dẫn hai người ra ghế ngồi chờ những người kia kết thúc ván bài dở dang.
– Bỏ cái mặt ngơ ngác nhà quê đi. – Quân véo mũi An cười.
– Em vẫn chưa tin nổi. – Cô gạt tay hắn than thở. – Sáng ra còn ở nhà mà giờ thì đứng chung với toàn thứ dữ không.
– Từ từ em sẽ quen. – Hắn đưa cho cô ly rượu. – Hôm nay là bình thường, còn nhiều người khác thú vị lắm, có dịp em sẽ gặp.
Hai người uống rượu, ăn chút đồ ăn nhẹ xong thì Paul ra mời Quân vào. Hắn kéo An đi theo, cho cô đứng đằng sau. Nhờ đã đọc kỹ tài liệu trên máy bay, cô có thể theo dõi ván bài nhưng vẫn không mấy hứng thú. Cô nhìn quanh bàn, những gương mặt lúc trước còn vui vẻ giờ đã đanh lại, không bộc lộ một chút nào cảm xúc dù một, hai người khuôn miệng vẫn cười. Họ hầu như không nói gì nhiều ngoài một vài từ liên quan tới cuộc chơi.
– Này, cho cô nàng này cầm bài một lượt. – Sau mấy ván Quân bỗng nói. – Cô ấy đang doạ không cho tôi chơi Poker nữa nên nhờ mọi người chỉ cho cô ấy thấy Poker thú vị thế nào.
Những người xung quanh liếc An một cái rồi nhún vai, không tỏ ý phản đối. Tuy không thích lắm nhưng Quân đã nói vậy nên cô cũng nghe theo, bụng bảo dạ cơ hội được ngồi chơi cùng những người ở đây hẳn sẽ chẳng bao giờ đến lần hai.
Bài của An là hai lá năm, một lượt chia không tồi nhưng do quá nhát gan nên sau một lần call, một lần check thì cô dập bài, chấp nhận “cắt lỗ”. Nhìn những đồng chip màu sắc khác nhau, cô hoàn toàn không biết mình đã thua bao nhiêu. Vì không quá hứng thú với mấy trò đỏ đen, sau một ván An trả lại chỗ và rút vào góc phòng để thoải mái ngắm nghía mọi thứ. Vô tình hay hữu ý, cuối cùng ánh mắt cô vẫn hướng về phía Quân. Hắn lúc này rất khác. Thay cho vẻ nhã nhặn, lịch thiệp bình thường, nét mặt hắn lạnh lùng và vô cảm hơn cả trong những cuộc họp căng thẳng. Và An phải thầm thừa nhận biểu cảm này phù hợp với hắn hơn hết thảy, như thể đây mới là con người thật của hắn.
– Chúng tôi có rất nhiều tiện ích giải trí. – Paul ngồi xuống bên cạnh, ra hiệu cho phục vụ rót thêm rượu vào ly của cô. – Cô cứ tự nhiên qua đó sử dụng để giết thời gian.
– Cám ơn anh nhưng tôi thích ở đây hơn. – An mỉm cười.
– Cô mới tập chơi Poker đúng không? – Thấy vẻ mặt ngượng nghịu của cô, anh ta liền cười trấn an. – Đừng ngại, ở đây toàn dân gạo cội nên tất cả đều biết từ lúc cô vừa bước chân vào phòng kìa.
Anh ta dừng một lát, nhấp ngụm rượu rồi nói tiếp:
– Cô hẳn là người rất đặc biệt với Quân… bình thường không ai cho người đi cùng cầm bài vậy đâu.
– Vì sao? – An ngạc nhiên.
– Thứ nhất, đồng tiền đi liền khúc ruột. Thứ hai, cho tay mơ vào là bị coi như không tôn trọng bạn chơi. Ngoài Quân ra chắc chẳng ai dám. – Paul cười.
– Mà anh có biết tôi đã thua của anh ấy bao nhiêu không? – Cô chợt nhớ ra, rụt rè hỏi.
– Khoảng tám chục ngàn.
An suýt sặc, ngụm rượu nghẹn làm cô tối tăm mặt mũi. Vốn cô chỉ cho rằng mình đã thua độ vài trăm đô chứ không nghĩ những đồng chip xanh đỏ kia lại có mệnh giá cao đến thế.
Đợi Paul quay trở lại làm việc, An đứng lên đi ra ngoài. Căn phòng khách sang trọng kia khiến cô không thể thở nổi. Đây không phải thế giới của cô, là nơi cô không thể thuộc về. Hàng tá suy nghĩ vẩn vơ mông lung trong đầu An. Cô tự hỏi mẹ sẽ nói gì nếu thấy cô thế này? Bà sẽ muốn một Bình An kiêu sa sang chảnh từng bước xâm nhập xã hội thượng lưu hay cô bé hồn nhiên chỉ miệt mài chinh phục mục tiêu của ngày xưa?
Cô uống cạn ly rượu trên tay.
Mặt trời dần lặn, hoàng hôn trên biển đẹp đến nao lòng. Không khí se lạnh dần, phía xa xa, những người lính bắt đầu đổi ca gác.
Một chiếc áo vest bỗng phủ lên người cô, chiếc áo ấm sực, vương chút mùi nước hoa quen thuộc. An ngẩn ngơ nhìn người đối diện. Mái tóc bay nhẹ trước gió, khuôn mặt sắc nét bừng sáng dưới những tia nắng cuối ngày, Quân như một chàng hoàng tử bước ra từ giấc mơ của mọi thiếu nữ. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau kéo dài như bất tận.
– Anh không chơi nữa à? – An lên tiếng, giọng có phần mất tự nhiên.
– Anh ra tìm em. – Hắn khẽ cười. – Anh sợ lại có người bị gió thổi văng xuống biển.
– Giờ có té cũng đâu sao, em biết bơi rồi. – Cô cười theo.
Quân tiến lại gần cô, đưa tay vén lên lọn tóc đang xoà ngang mặt, cử chỉ hết sức thân mật.
An theo phản xạ hơi nghiêng người né đi.
– Ừm… em xin lỗi, nãy Paul nói em mới biết em đã thua của anh quá trời tiền. – Cô lí nhí.
– Anh lấy lại gấp mấy rồi, em khỏi lo. – Hắn nhún vai.
Hai người đứng cạnh nhau cùng ngắm hoàng hôn, xa xa phía chân trời một đàn cá heo đang tung mình trên sóng.
– Chưa bao giờ em nghĩ anh lại thích mấy trò đỏ đen… Mà có cần làm lố vậy không? Poker chơi ở đâu chả được?
– Chẳng tỉ phú, chính trị gia nào muốn bị chụp hình ở Las Vegas cả. – Quân chậm rãi nói. – Hơn nữa, Paul là số hiếm người đủ khả năng tổ chức cuộc chơi sòng phẳng tuyệt đối. Không một ai có thể gian lận ở đây.
– Paul là ai vậy? Làm sao anh ta trưng dụng được cả tàu quân sự của UN?
– Em sẽ không thể tìm thấy bất kỳ thông tin gì về Paul đâu, nhưng anh ta còn làm được nhiều việc đáng ngạc nhiên hơn kìa.
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp:
– Thật ra, em đừng nghĩ đây đơn giản chỉ là trò chơi.
– Không phải trò chơi… – An bĩu môi, giọng hơi dài ra. – Chả lẽ em nên gọi là đầu tư? Em không định nghĩa năm ăn năm thua là đầu tư đâu.
Quân bật cười.
– Poker không phải may rủi, nó là cuộc đấu về kỹ năng và tâm lý. Mặt khác, gọi là đầu tư cũng không sai.
– …
– Mặc dù tỉ lệ thắng của anh khá cao nhưng có lần anh đã thua ở đây gần chục triệu. – Trước đôi mắt trợn tròn của cô, hắn thủng thẳng nói tiếp. – Em biết hôm đó anh ngồi cùng ai không?
– …
– Chủ tịch TMET. Ông ta rất ít tới nhưng luôn trả tiền giữ chỗ theo năm. Đấy là lần đầu tiên anh gặp ông ta, và…
– Và đó cũng là điểm khởi đầu cho liên doanh YNE và Prime Tech, à không, Blue Ocean và TMET sau này?
– Rất thông minh! Vậy chục triệu mất đó có còn là nhiều không?
An không biết phải nói gì vì chưa hết choáng ngợp. Hàng ngàn báo cáo tài chính cô đọc bao năm qua không thể sống động bằng những gì mắt thấy tai nghe hôm nay. Quá nhiều thứ lắt léo bên dưới những bản hợp đồng giấy trắng mực đen mà dù là chuyên gia tài chính như cô hay luật sư như Phúc đều không thể nhìn ra.
Quân vuốt nhẹ mái tóc đang bị gió thổi tung của An. Cô không tránh như mọi lần, ngược lại nhìn thẳng vào mắt hắn:
– Tại sao anh lại đưa em tới đây? Tại sao lại kể em nghe những chuyện này?
– Để em biết về cuộc sống của anh. – Hắn mỉm cười. – Tất cả mọi thứ của anh, anh đều muốn chia sẻ với em.
An nuốt nước bọt rồi nói nhanh, liền mạch như thể nếu không lập tức nói hết, cô sẽ không còn cơ hội nào nữa.
– Nhưng tại sao lại là em? Xét trên mọi khía cạnh, dù là xinh đẹp, cá tính, thông minh hay tài năng, anh luôn có sẵn hàng vạn lựa chọn hơn em rất nhiều, em thực sự không hiểu.
– Em biết sở thích của Nhật không? – Câu hỏi dường như không ăn nhập gì với câu hỏi của An.
– Đồng hồ, ô tô, golf và phụ nữ đẹp. – Cô đáp không cần suy nghĩ.
– Nhưng anh thì thích đồ cổ, poker, lướt sóng, nhảy dù. – Hắn nhún vai. – Đâu phải cứ giàu là bắt buộc phải có những thú vui thời thượng giống nhau.
– …
– Tương tự như chuyện tình cảm…
Quân nhích sát lại An rồi đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô. Hắn nhìn cô dịu dàng, đôi mắt phản chiếu cả đại dương mênh mông:
– Anh chỉ muốn một cô gái xinh vừa đủ, hiền lành vừa đủ, tài năng vừa đủ nhưng lại thừa bướng bỉnh, thừa khẳng khái, thừa quyết tâm, thừa cố gắng, đôi khi hơi thiếu tự tin, đôi khi lại rất dũng cảm.
– …
– Anh không quan tâm giới thượng lưu yêu theo tiêu chí nào. – Hắn mỉm cười, từ từ cúi xuống. – Còn anh, anh chỉ cần Bình An.
Trước mặt An không còn là trời, là biển mà chỉ còn Quân. Cô nhắm mắt, cảm nhận đôi môi hắn đặt lên môi mình lành lạnh, lướt qua lại nhẹ nhàng như chờ cô tiếp nhận. Bàn tay đang đặt trên má cô trượt ra sau gáy, tay còn lại vòng qua eo. Cử chỉ của hắn điềm đạm nhưng không giấu được nhiệt tình từ sâu bên trong qua hơi thở dồn dập, cái ôm siết và thanh âm rung khe khẽ nơi cổ họng.
Có câu chuyện cổ tích kể về một nàng công chúa bị lời nguyền biến thành quái vật, mọi người đều xa lánh. Và rồi một ngày một chàng hoàng tử xuất hiện. Chàng đã băng rừng, lội suối chỉ để đến bên, yêu thương và bảo vệ nàng, bất chấp việc nàng vẫn đang trong lốt quái vật.
Liệu nàng có yêu chàng không? Hay đúng hơn, nàng đã kịp tự hỏi mình câu đó chưa.
An chưa kịp tự hỏi mình câu hỏi của nàng công chúa kia bởi mọi suy nghĩ đã bị nụ hôn của chàng hoàng tử cuốn trôi. Cô ôm lấy Quân, thả lỏng bản thân mặc hắn dẫn dắt.
Những tia nắng cuối ngày theo mặt trời lặn xuống phía bên kia đại dương, để lại cả triệu ngôi sao lấp lánh trên cao.
______________
[1] UN: United Nation – Liên hợp quốc