Cánh cổng lớn mạ vàng tự động mở ra, chiếc Bentley từ từ tiến vào khoảng sân rộng và đi vòng qua một cái đài phun nước lớn bằng đá mỹ nghệ. Cách đó không xa là căn biệt thự màu xám be, mái xanh với thiết kế cổ điển Pháp. Hai lối đi toả ra hai bên bằng những bậc thang thoai thoải. Phần sảnh chính có bốn trụ bao quanh, trực diện với đài phun nước. Xung quanh căn biệt thự cũng được dựng các cột trụ khác tạo nên một nét đối xứng đặc trưng trong các kiến trúc cổ điển. Ở ban công chính có một tượng đá mô phỏng theo bức tượng Venus De Milo nổi tiếng, trên các ban công là những bồn cây nhỏ cũng được đặt ở một khoảng cách có tính toán để tạo nên sự cân bằng. Các ô cửa sổ đều sáng đèn, nhưng cửa thì đóng kín và không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phát ra.
Vĩnh không đánh thức Thuỵ Nhiên vội, anh lặng im để cô ngủ thêm một chút nữa. Phía trước xe của anh có một chiếc xe hiệu Nissan màu trắng chắn lối, hình như đã ở đây từ khá lâu rồi. Đó là xe của ông Việt Quang mua cho cô Thạch Thảo.
Thạch Thảo chỉ lớn hơn Thuỵ Nhiên một tuổi, và rõ ràng là hai người không có mối quan hệ tốt đẹp gì. Vĩnh không cố đánh giá ai trong hai người họ, anh chỉ cảm thấy nếu Thuỵ Nhiên vào nhà lúc này thì sẽ lại có chuyện xảy ra, nên anh để cô ngủ thêm một chút nữa. Biết đâu trong khoảng thời gian đó, Thạch Thảo sẽ rời đi trong im lặng.
Nhưng mọi chuyện không tốt đẹp như vậy. Ngay khi Vĩnh hạ phanh tay xuống thì cũng là lúc mà Thuỵ Nhiên dậy. Chết tiệt thật! Cô ta thính ngủ như một con mèo vậy. Vĩnh đã thấy cái cau mày của Thuỵ Nhiên khi nhìn chiếc xe ô tô trước mặt. Cô ta lẩm bẩm gì đó, khoác áo rồi quay cái đầu nhỏ nhắn, quắc mắt với Vĩnh: “Anh còn ngồi đó? Không mau mở cửa cho tôi?”
Vĩnh gật đầu vâng lời. Đáng ra anh không nên lo lắng cho cái gia đình vốn đã có nhiều mâu thuẫn của cô ta sẽ xảy ra chuyện không vui. Đôi khi cái lòng trắc ẩn của anh vẫn hiện lên vô lý như thế. Anh đã phải trả giá bằng cả một sự nghiệp Karate của mình nhưng nó vẫn nổi lên bất chợt, trêu tức anh, khiến cho anh lại thấy mình là một kẻ yếu đuối.
Vĩnh vừa kéo tay nắm cửa đã bị Thuỵ Nhiên đẩy một cái rất mạnh. Cô ta không thèm xin lỗi hay để ý gì đến chuyện đó mà hùng hổ đi vào nhà. Vĩnh nhún vai, nhìn theo Thuỵ Nhiên.
Rút từ trong túi ra một bao thuốc lá, phân vân một vài giây với nó, cuối cùng anh đành cất bao thuốc đi và chạy vào bên trong căn biệt thự. Đây là công việc của anh mà, kéo cô ta ra mọi chuyện là công việc mà ông chủ đã giao cho anh. Nếu anh không thể ngăn cô ta đánh người tình của ông chủ, rất có thể anh sẽ không được trả tháng lương này.
“Cô chủ đã về.” Bà quản gia ngoài ngũ tuần với mái tóc ngắn, khuôn mặt bình thản của một người hiểu biết, cúi đầu chào khi thấy Thuỵ Nhiên.
Cô chẳng thèm để tâm đến lời chào vô vị đó mà bước lên bậc thang. Tâm trí của cô giờ đây đổ dồn vào ý định cho con nhỏ kia một cái bạt tai vì dám ngang nhiên xuất hiện trong căn nhà của cô.
Nó chỉ là một kẻ thấp hèn! Đó là suy nghĩ của Thuỵ Nhiên về Thạch Thảo. Nếu không phải vì đêm đó nó bị cô đánh, khóc lóc van xin cô, trưng cái vẻ đẹp u buồn tội nghiệp đó ra thì bố đã không bao giờ để mắt đến.
Những bước chân của Thuỵ Nhiên cuồng lên, gót giày gõ xuống mặt đá lộp cộp như một bản độc tấu. Căn nhà rộng chết tiệt này khiến Thuỵ Nhiên tức điên lên! Nó vô dụng và luôn là thứ cản trở cô làm mọi việc. Bậc thang được điêu khắc tinh xảo, nhưng cô chẳng bao giờ thèm nhìn. Tay vịn được làm từ gỗ quý, cô cũng không thể dỡ nó ra mà đắp lên người. Tất cả những sự sa hoa này đều chỉ là một sự trang trí sáo rỗng. Vậy mà không có chúng, thì Thuỵ Nhiên cũng chẳng là ai cả. Thật nực cười làm sao khi nói chúng định giá cô.
Thuỵ Nhiên đến trước cửa phòng của bố, khác với vẻ hùng hổ vừa rồi, giờ cô chỉ đứng yên trước cửa. Như thể có một cái phanh đang hãm cô lại. Mất chừng hai giây, Thuỵ Nhiên co quắp các ngón tay vào, mãi sau cô mới gõ cửa phòng.
“Ai đấy?” Tiếng của ông Việt Quang vọng ra.
“Là con.” Thuỵ Nhiên lên tiếng.
Vĩnh cũng vừa đuổi kịp đến, thấy mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát thì liền thở phào nhẹ nhõm. Cô ta sợ bố mình. Từ khi làm cho Việt Quang, anh chưa bao giờ thấy Thuỵ Nhiên dám tự ý xông vào phòng riêng của ông ta.
“Có chuyện gì?” Ông Việt Quang vẫn không chịu mở cửa.
“Bố mở cửa được không?”
Không có tiếng đáp lại, Thuỵ Nhiên nín thở chờ đợi. Cô không thể nào chịu đựng được khi nghĩ đến chuyện Thạch Thảo đang ở đây. Đó là một nỗi ô nhục của cô.
Vì ngay đến mẹ cô còn chưa một lần được bước chân vào phòng riêng của ông, vậy mà Thạch Thảo ngay từ lần đầu đến đây, nó đã được bố tự mình dẫn vào phòng. Họ có thể làm gì trong ấy chứ? Chuyện gì có thể xảy ra? Càng nghĩ cô càng muốn bức tóc con nhỏ đó, ném tất cả mọi thứ kinh tởm vào người nó.
Cánh cửa từ từ hé ra, người mở cửa chính là Thạch Thảo. Cô ăn mặc rất giản dị, chỉ là áo sơ mi kẻ nâu đỏ và quần bò đã sờn. Thuỵ Nhiên khinh bỉ cái gu thời trang quê mùa này. Khuôn mặt của Thạch Thảo nhuốm một sự u buồn vì đôi mắt với hàng lông mi dài hơi hạ xuống. Cái mũi thanh cao cùng khuôn miệng nhỏ, nhân trung ngắn cũng là lý do làm cô ta lúc nào trông cũng như một goá phụ.
“Em về rồi à?”
Thuỵ Nhiên nhếch môi cười, kéo áo của Thạch Thảo lôi ra ngoài. “Mày không có quyền ở nhà tao.”
“THUỴ NHIÊN!” Việt Quang hét lớn trước hành động sỗ sàng của con gái. Ông ta luôn đoán trước được tình huống này sẽ xảy ra nếu Thạch Thảo và Thuỵ Nhiên gặp nhau, nhưng ông sinh ra đã mang một trái tim dửng dưng trước tất cả. Nếu nó không liên quan đến lợi ích của ông thì cũng chẳng sao cả.
Mặc kệ bộ mình đang quát lớn, Thuỵ Nhiên vẫn quăng cho Thạch Thảo một cái bạt tai. “Tao đã dặn mày rồi đúng chứ? Rằng chỉ cần nhìn thấy mày ở bất cứ đâu thì tao sẽ đánh mày.”
“Chị xin lỗi, chị không biết hôm nay em lại về sớm như vậy.”
Thuỵ Nhiên giật mình. Lời xin lỗi của Thạch Thảo lại khiến cho Thuỵ Nhiên cảm thấy như cô ta đang giễu cợt cô nhiều hơn. Cô ta nghĩ rằng cô là đứa ham chơi không hay ở nhà sao? Cô ta nắm bắt được mọi giờ giấc, thói quen sinh hoạt của cô sao? Thuỵ Nhiên cười nhạt, khoanh tay lại nhìn Thạch Thảo: “Mày không có dây thần kinh xấu hổ à?”
Thạch Thảo nghiêng đầu hỏi lại: “Ý em là sao?”
“Đừng tỏ cái vẻ ngây thơ ấy nữa, chướng mắt lắm.”
“Vậy chị xin lỗi!”
“Tại sao mày lại ở đây?”
“Là bố em…”
Thuỵ Nhiên bặm môi, giơ tay lên tát Thạch Thảo một cái nữa mà chẳng đợi cô ta nói hết. Tuyệt nhiên, bố cô không hề ngăn cản cô đánh đập Thạch Thảo. “Một con khố rách áo ôm định vào cái nhà này hưởng sái sự giàu sang. Tao biết thừa tất cả mọi trò hèn hạ của mày. Tối hôm đó mày cố tình làm vậy để gây ấn tượng với bố tao đúng chứ?”
Thạch Thảo vẫn không có vẻ gì là sợ hãi, dù khuôn mặt đã in hằn năm vệt ngón tay: “Em đừng hỏi chị những điều mà em tự chắc chắn.”
“Mày câm mồm cho tao. Mày chỉ là con phục vụ hèn mọn, một con tiện nhân không hơn không kém.”
“Em nói phải lắm!”
“Mày…” Thuỵ Nhiên bỗng dưng không tìm được lời nào để mắng chửi Thạch Thảo. Cô ta cứ trơ trơ như gỗ đã, còn cô thì như một quả bóng căng cứng sắp nổ. “Bố tao mù rồi mới vớ mày.”
“Câm mồm!” Lần này ông Việt Quang không hề quát nạt, nhưng trong giọng nói lại đầy sự uy nghiêm.
“Bố.” Thuỵ Nhiên giậm chân, ra chiều nũng nịu. “Không còn ai khác sao hả bố? Tại sao lại là nó?”
Việt Quang mặc một chiếc áo len xám, bên trong là chiếc áo sơ mi màu trắng. Mái tóc đen do thuốc nhuộm khiến ông ta trẻ hơn. Trông Việt Quang không quá cao lớn, nhưng ngực lúc nào cũng ưỡn về phía trước làm ông ta có vẻ vạm vỡ hơn những người cùng tuổi. Ông ta có một đôi mắt sắc sảo dưới gọng kính vàng. Đôi lúc ông khiến người ta e sợ vì cái nhìn của mình.
“Ăn nói cho cẩn thận. Thạch Thảo lớn tuổi hơn con đấy.”
Thuỵ Nhiên lườm Thạch Thảo, lúc này cô ta hơi cúi đầu với Việt Quang.
Suy đi tính lại, thì Thạch Thảo là một người thông minh. Cô ta biết ai là người sẽ đem lại lợi ích, ai là kẻ thù. Có câu: Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Thạch Thảo cúi đầu trước bố của Thuỵ Nhiên, và cố tỏ ra hoà nhã với Thuỵ Nhiên. Cô ta hiểu được bản thân mình ở đâu, nên biết cách hành động sao cho đúng mực. Dù cho có bị Thuỵ Nhiên đánh, cô ta cũng không hề có ý phản kháng. Bởi sự tức giận của Thuỵ Nhiên đến từ việc đố kỵ, tủi nhục. Vì mẹ của Thuỵ Nhiên không được sủng ái, vì Thạch Thảo đáng tuổi con của Việt Quang, và lớn hơn hết là vì Thuỵ Nhiên không thích một kẻ nghèo hèn với đôi tay đen gầy đến gia tài mà sau này cô sẽ được thừa kế. Hiểu được những điều ấy, Thạch Thảo chỉ thấy thương hại cô ta mà thôi. Cũng chính cái sự chịu đựng đầy sát thương ấy của Thạch Thảo đã biến Thuỵ Nhiên thành một kẻ ngốc.
“Đưa nó về phòng đi.” Việt Quang nghếch đầu ra hiệu với Vĩnh đang đứng im lặng nãy giờ.
“Vâng, thưa ông.” Vĩnh gật đầu.
Thuỵ Nhiên nghiến răng, cô chỉ tay vào mặt Thạch Thảo: “Chưa xong với tao đâu. Tao nhất định sẽ hất cẳng mày ra khỏi đời bố tao.”
“Mau về phòng!” Việt Quang gầm lên.
Thuỵ Nhiên nín lặng, mặt đỏ ửng vì tức giận.