– “Vu Nhuận Đông, vậy thì hôm nay tôi sẽ tiễn anh xuống địa ngục cùng tôi.”
Trước sự căm phẫn của người trước mặt, Vu Nhuận Đông không chút sợ hãi mà lập tức nhắm nghiền mắt lại. Anh dang rộng hai tay như thể sẵn sàng nhận lấy mũi dao từ phía người con gái.
Ngay khi Lạc Chi Dao sắp đâm vào tim anh thì bất ngờ một tiếng gọi từ đâu vang lên khiến cô giật mình liền lập tức trả về thân xác của Thẩm Trúc Chỉ. Cô lúc này trở nên mơ màng mà ngã gục ra đất.
Trần Hạo từ xa đi đến vừa gọi lớn:
– “Vu tổng, sao anh lại đến đây nữa rồi? Còn cô gái này, trông rất quen.”
Trần Hạo hướng mắt nhìn người con gái nằm gục lên đất mà thắc mắc hỏi. Vu Nhuận Đông chậm rãi tiến về phía Thẩm Trúc Chỉ mà chậm rãi lật người cô lại. Ngay khi nhận ra người trước mặt khiến anh vô cùng hoảng hốt. Rõ ràng khi nãy người anh nhìn thấy là Lạc Chi Dao, tại sao lúc này lại là cô nhóc ở học viện Giang Nam chứ.
Thẩm Trúc Chỉ đến giờ vẫn chưa tỉnh lại mà nằm gục trong lòng Vu Nhuận Đông. Anh khẽ đưa tay chạm vào đầu mũi cô phát hiện vẫn thở bình thường mà thở phào nhẹ nhõm liền sau đó khó hiểu nói với Trần Hạo bên cạnh:
– “Tại sao cô nhóc này lại ở đây chứ? Rõ ràng tôi thấy người khi nãy là Lạc Chi Dao mà.”
Trần Hạo lắc đầu bất lực. Một lúc sau, anh phát hiện tay áo Vu Nhuận Đông chảy đầy máu mà trở nên lúng túng, lắp bắp nói:
– “Vu tổng, anh bị kẻ xấu đâm trúng sao?”
Người trước mặt không đáp liền sau đó nhấc bổng người Thẩm Trúc Chỉ lên mà đi về phía chiếc xe đang đậu gần đó. Sau khi đặt cô ngồi vào bên trong xe, Vu Nhuận Đông đưa mắt nhìn chằm chằm lên gương mặt ngây thơ, thanh thuần liền sau đó trầm giọng ra lệnh cho Trần Hạo:
– “Tạm thời đưa cô nhóc này về nhà của tôi trước đã. Đợi khi cô ta tỉnh lại, tôi có vài chuyện cần phải biết.”
Ngay khi vừa mở mắt, Thẩm Trúc Chỉ đã phát hiện bản thân đang nằm trên chiếc giường êm sang trọng liền hốt hoảng mà ngồi bật dậy. Một lúc sau, hiện ra trước mắt cô là thân ảnh vạm vỡ với cơ bụng săn chắc. Vu Nhuận Đông lúc này cởi trần, phía cánh tay anh quấn băng trắng xung quanh. Ngay lập tức, Thẩm Trúc Chỉ giật mình trước cảnh tượng này mà lập tức che mắt, miệng hét toáng lên:
– “Tên xấu xa, sao anh lại ở đây? Đây là chỗ nào? Sao tôi lại ở đây chứ?”
Nghe những lời này, sắc mặt Vu Nhuận Đông hiện rõ nét băng lạnh. Anh không đáp mà lập tức mặc lại áo liền sau đó dõng dạc bước về phía giường, nâng lấy cầm Thẩm Trúc Chỉ, lạnh giọng nói:
– “Đây là phòng tôi. Người nên hỏi phải là tôi mới đúng. Tại sao khi nãy cô lại theo tôi đến tận nghĩa trang, lại còn giả thành Lạc Chi Dao là có âm mưu gì đúng không?”
Vừa nói, anh vừa kề sát mặt với Thẩm Trúc Chỉ phút chốc khiến cô có phần dè dặt mà lùi người ra sau mà lắp bắp nói:
– “À…ờ thì…tôi cũng không biết bản thân đã làm gì, mãi cho đến khi mở mắt ra đã thấy ở nơi này rồi.”
Vu Nhuận Đông nhíu mày liền sau đó nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Trúc Chỉ khiến cô không dám ngẩn mặt lên mà cúi đầu tìm cách đứng lên mà tiến ra phía cửa, gỏn gọn lên tiếng:
– “Tôi phải về đây.”
Nói rồi, Thẩm Trúc Chỉ xoay người rời đi liền cảm nhận cánh tay mình bị ai đó giữ chặt mà kéo ngược lại ra sau. Ngay lập tức, cô mất thăng bằng mà ngã nhào vào người Vu Nhuận Đông, bên tai lúc này vang lên giọng nói trầm ấm của người bên cạnh:
– “Sau này chúng ta còn gặp lại nhau dài dài. Nhớ đấy cô nhóc.”
Thẩm Trúc Chỉ chẳng hề lắng nghe những lời anh nói liền mạnh tay đẩy anh ra khỏi người mình mà chạy thật nhanh ra phía cửa.
Sau khi bóng người rời đi, Vu Nhuận Đông khẽ nhíu mày. Anh cảm thấy người con gái này có chút kì lạ cùng với người mà mình đã nhìn thấy không phải là một người mà trầm ngâm thắc mắc:
– “Chẳng lẽ mình nhớ Chi Dao đến mức phát điên rồi sao? Nhưng không phải, vết thương trên tay rõ ràng là thật. Rốt cuộc bên trong cô nhóc này thực sự đang che giấu một bí mật gì liên quan đến Chi Dao không?”
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN