Phu nhân hoảng hốt cúi xuống lay lay cơ thể đang nằm bất động dưới sàn. Lúc nãy hắn đang nói dở thì cánh cửa đột nhiên bật tung bằng đạo lực cực mạnh, thế là Vỹ Vỹ ăn một phát cửa ngay mặt bất tỉnh nhân sự.
“Vỹ Vỹ! Con trai à mau tỉnh lại đi!” Phu nhân vừa kêu vừa tiện tay tát vài cái vào mặt Vỹ Vỹ cho hắn tỉnh lại.
Thấy Kim Hy từ nãy đến giờ không có động tĩnh gì, phu nhân quay sang ngoắc cô lại chỉ vào hắn, “Cô là bác sĩ phải không? Mau giúp nó tỉnh lại đi!”
“…tôi..”.
“Cô làm gì vậy? Còn không mau..” thấy sắc mặt Kim Hy bất ổn, phu nhân khựng lại quay hẳn sang dò xét nét mặt của cô.
“…bà nghĩ sau khi tỉnh lại..” cô chỉ vào hắn, nuốt nước bọt, “..sẽ là Triết Thần Vũ hay Vỹ Vỹ?”
Phu nhân, bà sẽ mong chờ ai xuất hiện đây? Tên tội phạm máu lạnh sống với mức án chung thân Triết Thần Vũ, hay tên nhóc láu cá vừa qua ngưỡng trẻ vị thành niên Vỹ Vỹ. Chỉ cần câu trả lời của bà, cô sẽ biết, kẻ nào mới thật sự đáng e ngại..
“Triết Thần Vũ.” Phu nhân không cần suy nghĩ để đưa ra câu trả lời.
“Vì anh ta nhân đạo hơn?”
Phu nhân im lặng nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc, “Không. Vì Triết Thần Vũ mới là thật.”
Không khí trong căn phòng bỗng chùng xuống. Kim Hy siết chặt bàn tay thành nắm đấm, trong bụng râm ran như ngọn núi lửa chực trào. Cô cảm thấy tức giận, ức chế, tên tội phạm ấy tàn bạo như thế, vậy mà người phụ nữ trước mặt cô lại hy vọng Triết Thần Vũ sống lại. Sẽ còn bao nhiêu sinh mạng phải mất đi nếu hắn còn tồn tại đây?!
“Nực cười!” Cô cúi gằm mặt nghiến răng nhả từng chữ, “Thật thật giả giả cái gì nữa? Bà có biết, nếu nhân cách Triết Thần Vũ quay trở lại, thì máu sẽ tiếp tục đổ không?”
Im lặng.
“Hắn sẽ lại tiếp tục ra tay gϊếŧ người bất cứ khi nào hắn muốn! Nếu đó là con trai bà, thì bà biết điều này rõ hơn ai hết chứ nhỉ?!” Kim Hy tức giận đấm mạnh vào tường, các đốt ngón tay sưng tấy cả lên.
“Đúng. Vì đó là con trai ta, nên ta sẽ làm mọi cách để đưa nó trở về.” Ánh mắt phu nhân đanh lại nhìn cô hàm ý, “Kể cả có phải làm điều tồi tệ nhất.”
“Ừm..” cơ thể đang nằm bất động dưới sàn bỗng cựa quậy. Hắn đã dần lấy ý thức, nhưng điều cô đang lo sợ đây, con người này, là Triết Thần Vũ hay Vỹ Vỹ.
“Tỉnh rồi..” phu nhân bặm nhẹ môi. Bà vẫy tay trước mặt hắn. “Triết Thần Vũ, nghe mẹ nói chứ?”
Không có tiếng trả lời.
Kim Hy thấy vậy đánh liều bước đến gần hắn, cô ngồi xổm xuống bên cạnh với ý định thử nghiệm giả thuyết đang đặt trong đầu, với hy vọng, rằng điều cô đang nghĩ đến sẽ đúng..
“Vỹ Vỹ.” Cô gọi nhẹ.
“Ừm..bà cô?” Hắn đưa tay che ánh đèn trong phòng lại, nheo mắt nhìn sang Kim Hy đang ngồi cạnh hắn. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Biết được người trước mặt là Triết Thần Vỹ, Kim Hy thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Ấy khoan đã! Tại sao cô lại thở phào? Bản thân đang trong hoàn cảnh bị bắt cóc thế này sao cô lại có thể cảm thấy nhẹ nhõm cơ chứ! Mải suy nghĩ cô không để ý đến ánh mắt dò xét của Vỹ Vỹ và câu hỏi của hắn.
“Khi nãy con bị va vào đầu.” Phu nhân chợt lên tiếng rồi nở nụ cười hối lỗi, dù nhận thấy ánh nhìn khó hiểu từ Kim Hy, nhưng bà vẫn xem như không có gì. “Lỗi mẹ. Vỹ Vỹ, đã 10 năm rồi từ lần cuối chúng ta gặp nhau.”
Vỹ Vỹ vẫn im lặng. Hắn quay sang Kim Hy chỉ vào cục u trên trán. “Tại bà cô làm tôi bị xao nhãng. Bắt đền.”
“Cậu đâu phải là con nít.”
“18 tuổi nhưng vẫn còn nhỏ hơn bà cô nhiều. Định giở trò lưu manh bắt nạt con nít sao?”