“Tiểu thư, xin mời bước vào xe.” Vị quản gia đứng tuổi mở cửa xe lịch thiệp đứng sang bên nhường đường ngay khi cô nhấc chân khỏi bậc thang cẩm thạch cuối cùng.
Kim Hy hơi sượng trước sự cung kính lịch thiệp của vị quản gia nên cô chỉ cười trừ, đã thế suýt chút nữa còn vấp phải tà áo ngã sấp về trước. May mà kịp tay chống lên thành nóc xe, không thì cô đã phải ôm đất.
Cô bước vào trong xe, bên trong chiếc limousine khá sâu, trước mặt cô là màn hình TV và một cánh cửa ngăn giữa buồng khách và buồng lái. Hơi lạnh nhả ra từ chiếc điều hoà trên xe lành lạnh ám lên cửa kính khi người quản gia dập cửa xe lại. Ông ta cúi người chào và vẫn đứng ở tư thế đó cho đến khi cô không còn nhìn thấy dáng ông quản gia nữa khi chiếc xe lăn bánh khuất vào hàng cây bụi cao.
Kim Hy xoay đầu lại ngả người ra sau trút một hơi thở sâu. Cô gác tay lên trán mắt nhắm lại tận hưởng chút hơi mát trong xe.
Tách!
Đèn trong chiếc limousine bỗng bật sáng. Cô nhướn mắt nhìn sang thấy Triết Thần Vũ đã chống cằm nhìn cô, hàng lông mày kiếm hơi chau lại khiến hắn trông như sắp “tính sổ” với người hắn đang trao ánh mắt cùng.
“Bác sĩ Kim, tôi đem cô về “chữa” chứ không phải để phá hoại.” Triết Thần Vũ ngước mắt nhìn xuống vị trí cô đang ngồi, thái độ cao ngạo chẳng khác gì một tên quí tộc phách lối.
“Ý anh là gì?” Cô giật giật mày khó chịu liếc nhìn hắn.
Triết Thần Vũ im lặng nhìn lên trần xe rồi lại đảo mắt nhìn xuống vạt váy của cô, bạc môi tách ra thành một khẩu hình miệng truyền đạt trọn vẹn sự giễu cợt. “Cô làm hỏng trần xe của tôi.”
“Đó chẳng phải do bộ váy anh đưa tôi dài quá đáng sao?!”
“Vậy ý bác sĩ Kim là tôi cố tình gián tiếp làm hỏng tài sản của mình à?”
“Anh…Lưu manh! Anh thừa biết tôi không phải ý đó.” Cô tức xì khói hừ một tiếng, trong mắt hắn cô còn không bằng cái xe bạc tỷ vô tri này cơ đấy.
Triết Thần Vũ thấy cô phản ứng như vậy cuối cùng cũng phì cười. Hà, tâm trạng đã thoải mái hơn chút nhiều rồi. Mỗi lần tham gia những cuộc họp mặt do Lão đại sắp xếp hắn đều cảm thấy không thoải mái bởi vì chúng đều không phải do hắn tình nguyện đến, mà là do sức ép từ Lão đại. Hôm nay xem như nhờ có bác sĩ Kim hắn đã được trút một bầu khó chịu.
Triết Thần Vũ khẽ liếc nhìn sang cô gái ngồi đối diện mình, quả là liều thuốc tiên tẩm bổ tinh thần.
Cảm thấy bầu không khí trong xe khá im lặng, Kim Hy đánh bạo nghĩ có lẽ nhân cơ hội này nói luôn chuyện hợp đồng với hắn. Cô khẽ hắng giọng, mắt len lén quan sát phản ứng của Triết Thần Vũ. Không có phản ứng.
Có vẻ như hắn không nghe thấy, cô lại hắng giọng lần hai, lần này tiếng lớn hơn lần trước. Vẫn không có một chút phản ứng. Biểu cảm của hắn vẫn giữ nguyên như cũ một khuôn lạnh lùng cao ngạo như vậy đọc vài tờ văn kiện không biết đã để sẵn trong xe từ khi nào.
Kim Hy trán đã gần như nổi đoá, cô nhẫn nhịn tự nhủ.
Tịnh tâm nào, tịnh tâm nào. Thần chú tịnh tâm của mày đâu Kim Hy. Mày là một bác sĩ từng trải với kinh nghiệm đối phó những ca dễ khiến người trở về “thú tính” cơ mà.
Cô quyết định hắng giọng lần ba, và lần này tất nhiên sẽ lớn hơn cả hai lần đầu! Nếu lần này hắn còn không phản ứng cô sẽ phán hắn có tật điếc dị thường*.
(*Điếc dị thường: trạng thái mất đi khả năng nghe nhưng không giống như những ca bệnh thông thường. Trong trường hợp này thì anh Vũ chỉ “điếc” khi có ý muốn chọc tức chị Hy nên chị đặt luôn một cái tên bệnh mới cho anh Vũ.
Khái niệm này tác giả nhất thời tự biên ra thôi :”))). Nếu có trùng thì chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên nhaa)
“E hèmm..!!”
“Bác sĩ Kim, tôi nhớ bản thân từng yêu cầu Nghiêm Chấn Âu hỏi thăm tình trạng thể chất của cô. Và cậu ta đã nói với tôi rằng cô nói mình vẫn ổn.” Triết Thần Vũ lật sang tờ văn kiện khác, mắt vẫn chăm chú lên những tờ giấy biểu đồ nhưng ý tứ trong câu nói của hắn lại khiến cô chột dạ.
Cái gì cơ?
“Có bệnh thì phải chữa. Bệnh hen suyễn của cô đã nghiêm trọng thế này sao còn cố chấp? Chẳng phải tôi đã cho phép cô tự kê đơn cho bản thân sao?” Tiếng văn kiện vẫn không ngừng loạt xoạt dù cho nội dung lời nói của Triết Thần Vũ và nội dung văn kiện không có lấy một chút tương đồng. Cái tên này bán não trái phải của hắn hoạt động như thế nào vậy?
Lại nữa, cái gì mà cho phép? Chữa bệnh mà cũng cần phải xin giấy phép à?
“Triết Thần Vũ.” Cô nhấn mạnh, không muốn dây dưa lòng vòng với tên lưu manh này nữa, “Về mối quan hệ của chúng ta. Tôi cần một bản hợ..”
“Thiếu gia, xe sắp chạy vào đường hầm.”
Phụt!
Vừa dứt lời đèn trên xe đã vụt tắt. Chiếc limousine dũng mãnh xuyên thủng vào con đường hầm dưới sông nối thông giữa hai thành phố.
“Cô cần gì?” Giọng của người đàn ông trong xe thấp xuống, dù trong bóng tối nhưng cô vẫn cảm nhận được hắn ta đang vắt chân ngồi dựa vào đệm xe, trầm lãnh quan sát cô, khẩu khí khiến cô trong phút chốc không dám buông con chữ tiếp theo.
Nhưng chỉ thế này thì làm sao doạ được cô. Nếu phải nói thì bản lĩnh của cô đã dầy nên qua năm tháng, từ trong phòng mổ đến các mối quan hệ xã giao với bệnh nhân khó tính nhất.
“Triết Thần Vũ. Cái tôi cần là một bản hợp đồng.”
•