Những điều Nghiêm Minh hỏi đại khái đều là mấy điểm chính trong “Ngũ tạng sinh thành”, đáp án giấy trắng mực đen rõ ràng, Ngô Nghị chỉ tóm tắt ý lại một chút cho dễ hiểu hơn, Nghiêm Minh đã làm một bộ đại ngộ triệt để(*), bắt đầu mở miệng cảm ơn không ngớt.
Dù như vậy, hắn vẫn dính chặt lấy Ngô Nghị, ép y nhắc đi nhắc lại nhiều lần, mãi đến tận khi hắn cảm thấy mình hỏi nhức cả lưỡi mới miễn cưỡng dừng lại.
“Sư đệ ngươi quả thực là học quán cổ kim(**), sư huynh ta đây phải hít khói rồi.” Hỏi xong vấn đề, theo thường lệ nên khen tặng vài câu, “Ta thấy, người thứ ba đạt kết quả thượng của thái y thự, ngoài ngươi ra không thể là ai khác!”
Kết quả thi tuần sẽ chia là bốn loại; thượng, trung, hạ, không qua, trả lời được một nửa vấn đề là có thể thông qua, nếu muốn có được kết quả thượng, phải trả lời đúng hoàn toàn mười câu hỏi.
Dưới hình thức sát hạch trong diện rộng lại với thời gian ngắn thế này, muốn qua ải chỉ cần không quá lười là được, nhưng muốn hơn người khác một bậc, phải đạt đến trình độ không có một lỗ hỗng kiến thức nào.
Bởi vậy, từ lúc ngôi trường này được thành lập, qua nhiều cuộc thi sát hạch, người đạt hạng thượng chỉ có hai người được mệnh danh là “Y kinh sống”, một là đương kim trưởng thái y Thừa Trịnh Quân, hai là phó thái y Tôn Khải Lập.
Ngô Nghị tự biết bản thân không cách nào so với hai vị trên được, cũng không để lời khách sáo của Nghiêm Minh vào trong lòng.
“Sư huynh quá khen.” Y lấy lại sách của mình từ trong tay Nghiêm Minh, ngăn cách giữa hai người, “Nếu sư huynh không có vấn đề khác, vậy để ta tiếp tục ôn tập.”
“Đã không còn, không còn nữa.” Nghiêm Minh nở nụ cười, ánh mắt lảng tránh, “Sư đệ, ngươi phải ôn tập thật tốt!”
___
Ngày hôm sau chính là thi tuần.
Vì để bộc lộ sự nghiêm túc, lần thi đầu tiên được tổ chức trong thái thường tự.
Thái thường tự là nơi lo cúng bái chính thức, cung phụng anh linh Lý Đường, kiến trúc cổ xưa ôn nhã, tùng thanh bách lục, gió mát thổi qua mái nhà, kinh động đến chuông đồng, vang lên từng tiếng khiến lòng người nhớ nhung.
Các học sinh chia theo nhóm, kính cẩn đứng trong sân thái thường tự, Tôn Khải Lập cầm danh sách trong tay, bên hông có một thư đồng đứng thẳng, nâng bút thay ông đánh dấu những người không có mặt.
Còn có một tốp thái y tiến sĩ đứng một bên, đều là những người tài ba tiếng tăm lừng lẫy, hoặc nhỏ bé nhanh nhẹn, hoặc cao gầy kiên cường, là lão thái y khỏe mạnh đầy nghị lực, cũng có những người trẻ tuổi hơn chưa giữ vững được vẻ trầm tĩnh, ngồi yên như nhau, mỗi người đều có một khí chất riêng.
“Trương tiến sĩ quả thực là thần thái hơn người, ta coi như được mở mang kiến thức…”
“Trần tiến sĩ quả là ôn văn nhĩ nhã, có khí chất quân tử!”
Các tiến sĩ lớn thường có nhiều học sinh hâm mộ, bọn họ đều âm thầm so với nhau, hận không thể viết văn ngàn chữ tâng bốc vị thái y tiến sĩ mà bản thân sùng bái, đồng thời cũng thấp thỏm trong lòng, không biết sau này mình sẽ được phân đến dưới trướng vị lão sư nào.
Tôn Khải Lập dẫn đầu các vị thái y tiến sĩ, cơ thể già yếu nhưng lại có tinh thần của rồng, ông ngẩng cái trán gầy gò, nhìn nhóm vãn bối một lượt.
“Thẩm Hàn Sơn lại vắng mặt?”
Đáp lại ông là Trần Kế Văn: “Không thấy báo là hắn không đến, nhưng người này chưa bao giờ tuân theo quy củ, ta thấy cũng không nhất thiết phải chờ hắn.”
Y còn chưa dứt lời, một người trung niên nửa đầu tóc bạc lúng túng đi vào, một thân đầy mùi rượu, lại mang theo hàn khí từ bên ngoài, như một làn gió chạy đến chỗ các lão thái y đang hai mặt nhìn nhau.
Trương Khởi Nhân hơi nở nụ cười: “Thẩm tiến sĩ, lại đến muộn rồi.”
“Ợ… Là do hương rượu quấn người a!” Thẩm Hàn Sơn đối mặt với Tôn Khải Lập, đầu hơi nghiêng, muốn gật đầu chào hỏi.
Sau đó liền chạy vào giữa nơi của mấy vị thái y: “Trần lão, nhường ta một chút.”
Trần Kế Văn bị hắn đẩy đẩy, cũng lười tình toán với tên bợm nhậu này, phủi phủi tay áo đã dính hơi rượu, lui về sau mấy tấc.
“Dở ông dở thằng, còn ra thể thống gì nữa!” Lưu Doanh lại không nhịn nổi hạt sạn này.
Lông mày Thẩm Hàn Sơn hơi xuôi xuống, không nhìn thẳng người kia, nghiêng ngả híp mắt đứng vào chỗ.
Chờ các tiến sĩ đều đến đông đủ, giờ thi mới chính thức bắt đầu, quan chủ khảo là Tôn Khải Lập, mà những tiến sĩ hiện đang có trong sân đều có thể tùy thời đặt câu hỏi cho thí sinh.
Thí sinh dựa theo thứ tự từ lớn đến bé để thi, Tôn Khải Lập không hổ là người mang biệt danh “Y kinh sống”, hạ bút viết đề thi, một câu cũng không lặp lại, quyển y kinh dày nặng cũng trở thành vật trang trí.
Chúng học sinh tuy nơm nớp lo sợ nhưng cũng không buông lời oán hận, Tôn lão đã 70 tuổi, vậy mà còn có thể đọc ra được mấy trăm ngàn chữ, một chữ cũng không sai, thật là khiến người ta tâm phục khẩu phục.
Kỳ thi bắt đầu tiến hành đâu vào đấy, nhưng rất nhanh, Ngô Nghị liền phát hiện ra vấn đề trong đó.
Tuy rằng câu hỏi Tôn Khải Lập đặt ra đều bao quát cả tứ kinh, nhưng cơ hồ mỗi người đều bị hỏi đến “ngũ tạng sinh thành” cùng nội dung của chương trước và sau đó, có những thí sinh ở những vấn đề khác thì ấp a ấp úng, nhưng đến đoạn nội dung kia lại có thể mạch lạc đưa ra đáp án. Mà cũng có những thí sinh hoàn toàn mờ mịt luống cuống, mặc cho Trần Kế Văn có đứng bên cạnh tạo khẩu hình miệng nhắc nhở cũng không đáp được một chữ.
Trải khắp tứ kinh là mấy trăm ngàn chữ, Tôn Khải Lập cũng không đặc biệt xác định phạm vi kiểm tra, so với việc nói đây là thử thách mười người học tập, chẳng bằng cho rằng ông chỉ muốn kiểm tra nền tảng của học sinh. Dựa vào tình huống này, “Ngũ tạng sinh thành” hẳn là câu hỏi bắt buộc.
Một chương này không phải có nội dung gì trọng yếu, cũng không phải là kết luận, Tôn Khải Lập thiên về nội dung này, rất có thể bởi vì yêu thích cá nhân, hoặc giả, là do các tiến sĩ đã thỏa thuận với nhau từ trước.
Nếu như có thể sớm nắm giữ được phần trọng điểm này, kỳ thi này đương nhiên sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Ngũ tạng sinh thành… Ngô Nghị ẩn ẩn bất an, như có một tảng băng trôi trong lòng, thế nào cũng không thể làm nó biến mất.
Trước khi thi, Nghiêm Minh một mực hỏi y về vấn đề này, cho dù có là kẻ ngu si, bị hắn hỏi đi hỏi lại như vậy cũng phải thuộc làu làu rồi.
Trên trời tự nhiên rơi xuống một đĩa bánh cũng không hẳn là chuyện tốt, có khi có người còn muốn dùng đĩa bánh này đập vào đấu y đấy chứ.
Đang lúc suy nghĩ, thư đồng đứng bên cạnh Tôn Khải Lập đã đọc đến tên của y: “Ngô Nghị!”
Y nhanh chóng đứng tách khỏi hàng.
Tôn Khải Lập vẫn như khi đối với những người khác, âm thanh trầm trầm: “Câu hỏi đầu tiên, phần ngũ tạng sinh thành trong “Hoàng đế nội kinh” phải giảng thế nào?”
Câu hỏi này có chút không rõ ràng, Ngô Nghị phải suy nghĩ một chút, đáp lại theo thứ tự chương mục: “Tim hợp với mạch, vinh ra ở Sắc, nó chủ ở Thận. Phổi hợp với Da, vinh ra ở Lông, nó chủ ở Tim. Gan hợp với Gân, vinh ra ở Móng, nó chủ ở Phổi. Lá lách hợp với Thịt, vinh ra ở Môi, nó chủ ở Gan. Thận hợp với Xương, vinh ra ở Tóc, nó chủ ở Lá lách.”(***)
“Liên hệ giữa ngũ vị và ngũ tạng nói thế nào?”
“Tim vị đắng, phổi vị cay, gan vị chua, lá lách vị ngọt, thận vị mặn. Ngũ vị được sắp xếp như vậy.”
Tôn Khải Lập hơi gật đầu: “Ngươi được thông qua.”
Cứ như vậy không mất một chút sức lực mà đi qua mười câu hỏi, thư đầu hạ bút: “Học sinh Ngô Nghị trả lời được chín câu, xếp trung đẳng.”
Trong mắt Trần Kế Văn chứa khen ngợi: “Có mười được chín, năm đó ta cũng không được như vậy.”
Ngô Nghị nghe vậy, lòng bỗng cảm thấy nặng nề, phần lớn mọi người trong trường đều thông qua ở mức hạ đẳng, trung đẳng đã hiếm như lá mùa thu, mà mười câu thông chín thì càng ít, chỉ có hai, ba người.
Ở cái kỳ thi đơn giản là phải học thuộc này, đứng thứ nhất thường là những học sinh cứng nhắc nhồi hết chữ vào đầu, nếu như không phải do Nghiêm Minh hỏi y qua từng chút, y cũng không chắc có thể thông qua thuận lợi như vậy.
Mấy vị đạt trung đẳng như y, cơ hồ khi trả lời có chút sai sót ở chương kế trước, lúc đáp đề đều là một bộ dạng đã tính toán kỹ càng, nếu như không phải có người tiết lộ trước đề thi thì cũng chỉ có thể là trùng hợp.
Nhưng loại chuyện này cũng có thể trùng hợp như vậy sao?
“Chờ chút… Ngươi đừng vội khen hắn.” Ngô Nghị đang cúi đầu đăm chiêu, Thẩm Hàn Sơn đang ngáp dài trong hàng ngũ tiến sĩ đột nhiên vỗ vỗ vai Trần Kế Văn, “Ta có câu hỏi muốn đặt ra cho Ngô… Ngô gì ý nhỉ?”
Trần Kế Văn khẽ nhíu mày: “Ngô Nghị. Thẩm tiến sĩ có vấn đề gì thì cứ hỏi, nhưng không thể vượt qua phạm vi của Y kinh.”
Thẩm Hàn Sơn không cho là đúng mà phản đối: “Các người là muốn trị bệnh cho người hay trị bệnh cho sách?”
“Ngươi…”
“Thẩm tiến sĩ nói có lý.” Tôn Khải Lập nhàn nhạt kết thúc tranh luận, “Nhưng xin mời mau chóng đặt câu hỏi.”
Thẩm Hàn Sơn lúc này mới đưa mắt về phía Ngô Nghị đang kính cẩn nghe, khóe môi giương lên, con mắt vẫn như nửa tỉnh nửa say.
“Ngươi đã trả lời về ngũ vị, vậy giờ hãy nói một chút về ngũ sắc.”
“Bạch ứng phổi, xích ứng tim, thanh ứng gan, hoàng ứng tỳ, hắc ứng thận.”
“Ồ.” Thẩm Hàn Sơn làm bộ như vừa tỉnh ngộ, “Thế vì sao lại nói như vậy?”
“Chuyện này…” Ngô Nghị hơi sững sờ, nhất thời hoảng hốt. Bên dưới, mỗi học sinh đều dựng thẳng tai nghe, đến vấn đề này cũng nhìn xung quanh nghi hoặc.
Trong “Hoàng đế nội kinh” giấy trắng mực đen viết như thế, ai có thể đi hỏi Hoàng đế sao?
Trần Kế Văn ho nhẹ một tiếng, hắng giọng.
Thẩm Hàn Sơn chỉ làm như không nghe thấy, vẫn im lặng mỉm cười nhìn Ngô Nghị.
Ngô Nghị vắt hết óc cũng thực không nghĩ được nguyên lý của quan hệ này, chỉ có thể bình tĩnh đáp: “”Hoàng đế nội kinh” là tác phẩm mà Hoàng đế tiếp thu ý kiến của dân chúng mà viết nên, lấy kinh nghiệm làm gốc, học sinh ngu dốt, khó có thể hiểu.”
Thẩm Hàn Sơn hừ nhẹ một tiếng, lại hướng về bên dưới: “Học sinh bên dưới, có ai biết lý do không?”
Trần Kế Văn đã phất tay áo hơi tức giận: “Trong “Hoàng đế nội kinh” đã từng đề cập đến những điều ngươi hỏi chưa? Thẩm tiến sĩ, ngươi cũng nên biết cách đối nhân xử thế, thu lại tâm tình chơi đùa của mình đi.”
Tôn Khải Lập lai đưa tay ra hiệu y ngừng nói: “Lời ấy sai rồi, mọi sách xưa đều do cổ nhân viết, cũng không phải là chuyện thần tiên gì, mỗi lời mỗi chữ đều có đạo lý riêng, thuộc lòng là điều đương nhiên, nhưng hiểu rõ đạo lý trong đó mới quan trọng.”
Nói xong, hướng chúng học sinh giương tay: “Ai có thể đáp được vấn đề này liền có được vị trí thượng hạng.”
Bên dưới nhất thời náo loạn.
Có người giơ tay lên: “Con nghĩ, là bởi ngũ tạng có những màu này, tim màu đó, phổi màu trắng, gan là màu xanh, lá lách…” Nói quanh co một hồi cũng cảm thấy không ổn.
Thẩm Hàn Sơn cười ra tiếng: “Xem ra lá lách màu vàng, còn thận là màu đen rồi.”
Lại có người nhát gan cẩn thận lên tiếng: “Chương “Tố vấn” có nhắc đến ngũ khí của ngũ tạng, lại nói về ngũ sắc, có lẽ vì để khí thêm phần rực rỡ.”
Lần này, ngay cả Trần Kế Văn luôn giữ vẻ thân thiết hòa ái cũng phải lên tiếng quát: “Hoang đường! Vị lại càng đặt trước khí, chẳng lẽ khí lại từ vị mà sinh?”(****)
Bên dưới một trận nhốn nháo, lại không ai có thể đưa ra câu trả lời.
– —
Hal: (*) đại ngộ triệt để: trạng thái ngộ đạo tận cùng.
(**) học quán cổ kim: đại loại là học chắc kiến thức lúc trước mà kiến thức mới học cũng nắm vững, không biết tiếng Việt có câu nào tương tự không?
(***)… Nguyên văn thì có một số từ không phải vậy mà là để hán việt, ví dụ như “tim” là “tâm”, nhưng để cho đỡ phải chú thích về phần đó, tôi đổi luôn. Giải thích về cái đoạn này thì là thế này, có 5 câu về ngũ tạng, mỗi câu ba vế; vế đầu chỉ thứ gắn liền với nội tạng được nhắc đến, vế thứ hai nói về đặc điểm bên ngoài cơ thể được dùng để đánh giá về tình trạng của nội tạng được nhắc đến, vế thứ ba là về quan hệ sinh khắc của ngũ tạng bởi ngũ tạng được cho là có liên quan đến ngũ hành( tim là hỏa, thận là thủy etc) Nôm na là vậy đấy…. Chắc thế.
(****) Chỗ này tôi thực sự không hiểu….
Phải khó khăn một chút thế này mới là bàn đạp khiến lão Ngô càng thêm tỏa sáng =))))))
Thực ra cái tên để gọi nguyên lý bên trong rất đơn giản, liên quan đến cả ngũ vị và ngũ sắc, trong phần giải thích về ngũ tạng cũng đã nhắc đến khái niệm này =))) Trước khi edit chương này, tôi đã đọc QT từ trước rồi, lúc đấy đang tìm hiểu về ba cái này nên lập tức nghĩ đến được. Cảm giác trên cơ nhân vật chính (một chút) luôn rất vi diệu =))))
Anyway, thích Thẩm đại thúc quá, mà sao tôi thấy có gian tình giữa thầy Thẩm và thầy Trần là thế nào ấy nhỉ =)))))