Vào Trại Tâm Thần Tìm Được Vợ Ngốc

Chương 21: Gia thế của Tuấn Kiện



Trương Tuấn Kiện quả thật là con của một nhà có truyền thống đóng góp cho Tổ Quốc, ông nội anh từng giữ chắc vụ cao trong quân đội. Sau này khi về hưu, những người cấp dưới vẫn một mực kính trọng ông. Thậm chí vào dịp tết, vẫn có người từ quân đội trở về thăm Trương Gia Phiên, tức là ông của anh.

Cha và chú của Trương Tuấn Kiện lần lượt tên là Trương La Thành và Trương Địch Văn, cha và chú đều làm ở đội cơ động chuyên bắt các loại tội phạm có hoạt động nguy hiểm. Được nhiều người kính nể, nhà họ Trương rất có chỗ đứng ở xã hội.

Khác với gia đình nhà họ Dịch là một phần góc tối của xã hội, thì nhà họ Trương chính là người sẽ bảo vệ công lý, hai họ đều đối ngược nhau…

Nhưng ít ai hay biết rằng, cha của Trương Tuấn Kiện và cha của Dịch Long Huấn có quan hệ rất tốt, hai bên đều có thế lực riêng… Nhưng công tư phân minh, chưa hề xích mích nhau lấy một lần.

Riêng đến đời con là ngoại lệ, có thể Dịch Long Huấn ở nước ngoài khá lâu nên không biết người ở trong nước nhưng Trương Tuấn Kiện thì lại khác, chỉ một lần hắn về nước… Anh lập tức có thù hận với hắn. Cảm giác ” Mình không bằng một người xa lạ ” là cảm giác mãi Tuấn Kiện sẽ không bao giờ quên.

Nhắc đến Tuấn Kiện, chắc chắn nhiều người sẽ thắc mắc tại sẽ hai đời trước lại đi cống hiến công sức cho đất nước, riêng anh thì lại không thể ? Tại sao anh lại trở thành một hộ tá ở trại tâm thần. Sáng thì ở công ty giải quyết, có thời gian rãnh rỗi thì đến đây.

Chuyện cũ nhắc lại vừa đau lòng lại vừa buồn cười,đại thiếu gia Trương Tuấn Kiện vì say mê người làm nhà mình mà bất chấp tất cả… Nhưng cuối cùng lại chẳng nhận được gì.

Vậy người làm đã khiến anh mê mẩn đó là ai ? Trương Tuấn Kiện cũng sẽ không ngại trả lời rằng đó là cậu nhóc tên Tinh Anh… Hay còn được gọi là Tiểu Mao Mao.

Anh yêu Mao Mao, nhưng Mao Mao không yêu anh…. Cậu yêu người khác, một người chỉ vừa nhìn qua đã khiến cậu nhớ mãi không quên. Tuấn Kiện vì chuyện này mà tức giận sinh ra hàn hạ Mao Mao, khiến cậu từ một người bình thường hóa điên như bây giờ.

Anh chọc ông nội lẫn cha mình suýt chút nữa là tức chết. Đáng lẽ anh cũng sẽ là một chàng cảnh sát cống hiến cho đất nước, nhưng cuối cùng anh lại chọn từ bỏ con đường đầy vinh quang ấy. Lui về kinh doanh và bù đắp lại những tổn thương cho Tiểu Mao Mao.

Trương Tuấn Kiện nhìn Mao Mao đang đỡ Dịch Long Huấn ngồi dậy mà lòng tức giận, ánh mắt anh trở nên hung dữ nhìn Dịch Tan nói tiếp.

” Thế nào hả ngài Dịch ? Ngài tính sao về tìm đến bệnh nhân của tôi mà gây hại thế ?”

Dịch Tan dường như cũng nhận ra Trương Tuấn Kiện, bởi gì anh trai y có quan hệ rất tốt với nhà họ Trương… Dịch Tan nhìn anh một hồi rồi có kìm nén tức giận. Mỉm cười tà ác nói.

” Cậu Trương sao lại nóng tính thế?Tôi chỉ đến thăm cháu tôi thôi mà ?”

Trương Tuấn Kiện buông tay Dịch Tan ra, lạnh nhạt nhìn đám người của Dịch Tan nói.

” Nghe cha tôi nói chú vừa lên chức, địa vị củng cố chưa mạnh nhưng lại ngang nhiên làm loạn ? Long Huấn là bệnh nhân của tôi, hiện tại cậu ta cũng chưa ổn định tâm lí. Sau này cảm phiền đừng đến đây nữa, nếu ngài còn tự ý xâm phạm đến người khác. Tôi chắc chắn tôi cũng có cách khiến cha tôi phải đến hỏi thăm ngài ?”

Quả thật, đúng là Dịch Tan dạo này phất lên như diều gặp gió, nhưng cánh diều yếu quá vẫn chưa thể vững chắc trên bầu trời rộng lớn. Những bang hội ngang tầm gia tộc vẫn chưa chịu hợp tác với hắn. Huống gì làm người đứng trước mặt lại là con cháu ” nhà mặt phố, bố làm to” kia chứ?

Nuốt nghẹn sự tức giận trong lòng, Dịch Tan cũng thấy rằng Long Huấn không hề phản kháng lại sức ép của mình cho nên cũng yên tâm hơn phần nào. Y cài lại áo vest, ra hiệu cho đám thuộc hạ.

” Được rồi, thăm cậu hai như thế là đủ rồi. Chúng ta mau về thôi “

Đoạn y nhìn Tuấn Kiện nói.

” Cậu Trương, có dịp gặp lại. Tôi sẽ nhớ kĩ vụ việc lần này”

Trương Tuấn Kiện không nhìn lấy Dịch Tan thêm một lần nào nữa, anh chỉ nhàn nhạt nói.

” Cửa ở phía trước, đi đi không tiễn”

Dịch Tan hừ lạnh một tiếng, mang theo sự tức giận bỏ đi. Lúc cánh cửa đóng sầm lại, Trương Tuấn Kiện đi đến túm cổ áo Tiểu Mao Mao ngồi qua một bên, nhìn Dịch Long Huấn giả ngây ngô buông lời chế giễu.

” Uiii… Tội nghiệp chưa kia, bị bóp cổ vui không ? Chắc là không vui rồi nhỉ? Riêng tôi thì thấy vui lắm đó, đáng đời anh”

Giây phút này… Dịch Long Huấn chỉ muốn đá chết tên họ Trương này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Vào Trại Tâm Thần Tìm Được Vợ Ngốc

Chương 21:Chương 20 : Trương Tuấn Kiện ra tay



Dịch Long Huấn đang bực bội chuẩn bị cầm khăn lau đi vết son do thằng nhóc kia vẽ lên mặt thì Viễn Minh chạy đến, vẻ mặt gấp rút hét to.

” Mau…mau vào vị trí đi, Dịch Tan đến rồi. Hắn dẫn theo người đến đây rồi”

Lời vừa dứt, Cố Phi đã nhanh chóng giấu đi các vật dụng liên quan đến công việc xuống gầm giường, dùng một tấm chăn che lại. Dịch Long Huấn cũng không cần lau mặt nữa, cứ thế ngồi ngẩn ngơ trên giường thể hiện tài năng diễn xuất.

Viễn Minh vội cởi áo nằm lăn lộn dưới sàn nhà khóc lóc, mấy thuộc hạ kia kẻ múa người nhảy. Trong khác gì người điên.

Khu cao cấp của bệnh viện không có nhiều người ở, lúc tiếng chuông thang máy vang lên có người đến cũng là lúc bọn họ đã chuẩn bị xong hết mọi việc.

Dịch Tan cùng đám thuộc hạ vừa xuất hiện gần chỗ Dịch Long Huấn thì đã bị Viễn Minh chặn cửa lại.

” Ái chà…. Anh đẹp trai đến thăm em  sao? Mau lại đây, lại đây hôn em một cái đi nào?”

Viễn Minh còn chưa kịp diễn tiếp đã bị đám thuộc hạ của Dịch Tan đấm một phát vào bụng khiến đầu óc hoang mang, hơi thở cũng không đều.

Không chỉ một mình Viễn Minh gặp chuyện, ngay cả chừng đó người của Dịch Long Huấn cũng bị hai tên thuộc hạ của Dịch Tan không chế, đến cả Cố Phi cũng bị đám người kia kéo ra ngoài, bị bắt ép quỳ xuống . Bên trong chỉ còn lại Long Huấn, Dịch Tan và đám thuộc hạ của hắn.

Khuôn mặt của Dịch Long Huấn lấm bẩn, sự ngơ ngác hiện lên trên khuôn mặt đẹp trai. Dịch Long Huấn nâng đôi mắt không có tiêu cự của mình lên nhìn Dịch Tan đang cười tà ác, miệng không hé răng nói nửa lời. Hắn tựa như người cõi trên, nửa tỉnh nửa mê không nhớ ai.

Dịch Tan tiến lại gần, cười nham hiểm nhìn Long Huấn, y dùng tay nâng cằm hắn. Chậm rãi mở miệng đáp.

” Khuôn mặt đẹp trai này đã lấm bẩn rồi sao ? Cháu của chú sao lại ngu ngốc đến vậy hả?”

Y cười khinh miệt siết chặt cằm hắn, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp.

” Mày mau nói xem, là mày giả ngu hay mày bị điên thật ? Nhưng dù có thế nào, tao thà giết mày trước còn hơn là để mày sống”

Đoạn tên Dịch Tan tàn bạo đưa tay xuống bóp chặt cổ của Dịch Long Huấn, làm khí quản của anh không thể hấp thụ không khí. Miệng ú ớ không biết làm gì.

” Mau thể hiện tao xem nào? Mày mau lộ bản chất thật của mày đi”

Dịch Tan càng nói càng cười, mục đích của y đến đây là để tạo ra sức ép cho Dịch Long Huấn thoát khỏi sự giả vờ kia, để xem thử hắn điên thật hay là điên giả.

Dịch Long Huấn bị bóp cổ đến đầu óc choáng váng, cảm giác ngột ngạt sắp khiến hắn không thể chịu đựng được nữa, hai bàn tay hắn định nâng lên chống cự thì bỗng nhiên cửa phòng bị mở toang ra, âm giọng quen thuộc vang lên.

” Không được chạm đến anh Mì Trứng “

Sau đó…sau đó là âm thanh đau đớn của Dịch Tan vang lên.

“Mẹ kiếp, thằng này là ai? Mau buông tao ra? Mày dám cắn tao à?”

Dịch Tan bị cắn đau lập tức buông tay ra, Dịch Long Huấn ho sặc sụa nằm trên giường mơ màn quan sát tình cảnh hiện tại. Hắn có thể thấy rõ đàn em của Dịch Tan đang vây quần lại cạnh y, còn y thì bị vật nhỏ tên Tiểu Mao Mao cắn vào tay không rời.

” Mẹ khiếp, mau kéo thằng nhỏ này ra”

Chát!

Một cú tát trời giáng vang lên khiến cho Tiểu Mao Mao ngã sõng soài xuống đất, cậu rên hừ hừ vài tiếng rồi cố gắng đứng lên. Tiểu Mao Mao đi đến chỗ Dịch Long Huấn, sau đó nằm sấp lên người hắn. Khó khăn nói.

” Không được chạm đến Mì Trứng, nếu không… Nếu không Mao Mao sẽ không tha cho mấy người đâu”

Dịch Long Huấn có thể cảm nhận rõ bàn tay nhỏ bé đang cố gắng che chở hắn, thân thể cậu có chút nhẹ… Đè lên cũng không nặng lắm, cảm giác che chở này…. Thật lâu rồi hắn mới cảm nhận lại được.

Trong đầu hắn thầm nghĩ.

” Cũng may có thằng nhóc, nếu không thì vỡ kế hoạch mất”

Tiểu Mao Mao vẫn nhất quyết nằm trên người hắn không buông. Dịch Tan nhìn cánh tay chảy máu của mình  mà lòng tức giận, y không kìm được vừa tiên đến vừa mắng chửi.

” Mẹ nó thằng ranh con này! Mày cũng chỉ là một trong số đám bệnh nhân điên dại ngoài kia mà dám cắn tao à? Được… Để xem tao có giết mày không? Dám bao che cho nhau à? Tao cho chúng mày chết cùng”

Dịch Tan siết tay phải  lại thành nắm đấm, tay trái túm lấy Tiểu Mao Mao kéo lên, bàn tay y dùng lực định đánh thì có một lực khác giữ lại. Trương Tuấn Kiện trợn mắt nhìn y nói.

” Cái thứ nhất, Dịch Long Huấn là bệnh nhân của tôi. Anh không có quyền chạm vào. Thứ hai, Tiểu Mao Mao là bệnh nhân cao cấp do tôi bao bọc, nếu anh dám đánh cậu ấy thì tôi cũng dám đánh anh. Cái thứ ba, anh là một tên xã hội đen ngông tàn- còn gia đình tôi làm trong quân đội và cảnh sát. Thế nào ? Muốn đấu tay đôi không ?”

Lời vừa nói, Dịch Tan cũng có thể cảm nhận được thuộc hạ của mình không dám làm gì Trương Tuấn Kiện, bọn chúng chỉ dám đứng im như trời trồng mà không hề động tay chân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.