Dịch Long Huấn đang bực bội chuẩn bị cầm khăn lau đi vết son do thằng nhóc kia vẽ lên mặt thì Viễn Minh chạy đến, vẻ mặt gấp rút hét to.
” Mau…mau vào vị trí đi, Dịch Tan đến rồi. Hắn dẫn theo người đến đây rồi”
Lời vừa dứt, Cố Phi đã nhanh chóng giấu đi các vật dụng liên quan đến công việc xuống gầm giường, dùng một tấm chăn che lại. Dịch Long Huấn cũng không cần lau mặt nữa, cứ thế ngồi ngẩn ngơ trên giường thể hiện tài năng diễn xuất.
Viễn Minh vội cởi áo nằm lăn lộn dưới sàn nhà khóc lóc, mấy thuộc hạ kia kẻ múa người nhảy. Trong khác gì người điên.
Khu cao cấp của bệnh viện không có nhiều người ở, lúc tiếng chuông thang máy vang lên có người đến cũng là lúc bọn họ đã chuẩn bị xong hết mọi việc.
Dịch Tan cùng đám thuộc hạ vừa xuất hiện gần chỗ Dịch Long Huấn thì đã bị Viễn Minh chặn cửa lại.
” Ái chà…. Anh đẹp trai đến thăm em sao? Mau lại đây, lại đây hôn em một cái đi nào?”
Viễn Minh còn chưa kịp diễn tiếp đã bị đám thuộc hạ của Dịch Tan đấm một phát vào bụng khiến đầu óc hoang mang, hơi thở cũng không đều.
Không chỉ một mình Viễn Minh gặp chuyện, ngay cả chừng đó người của Dịch Long Huấn cũng bị hai tên thuộc hạ của Dịch Tan không chế, đến cả Cố Phi cũng bị đám người kia kéo ra ngoài, bị bắt ép quỳ xuống . Bên trong chỉ còn lại Long Huấn, Dịch Tan và đám thuộc hạ của hắn.
Khuôn mặt của Dịch Long Huấn lấm bẩn, sự ngơ ngác hiện lên trên khuôn mặt đẹp trai. Dịch Long Huấn nâng đôi mắt không có tiêu cự của mình lên nhìn Dịch Tan đang cười tà ác, miệng không hé răng nói nửa lời. Hắn tựa như người cõi trên, nửa tỉnh nửa mê không nhớ ai.
Dịch Tan tiến lại gần, cười nham hiểm nhìn Long Huấn, y dùng tay nâng cằm hắn. Chậm rãi mở miệng đáp.
” Khuôn mặt đẹp trai này đã lấm bẩn rồi sao ? Cháu của chú sao lại ngu ngốc đến vậy hả?”
Y cười khinh miệt siết chặt cằm hắn, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp.
” Mày mau nói xem, là mày giả ngu hay mày bị điên thật ? Nhưng dù có thế nào, tao thà giết mày trước còn hơn là để mày sống”
Đoạn tên Dịch Tan tàn bạo đưa tay xuống bóp chặt cổ của Dịch Long Huấn, làm khí quản của anh không thể hấp thụ không khí. Miệng ú ớ không biết làm gì.
” Mau thể hiện tao xem nào? Mày mau lộ bản chất thật của mày đi”
Dịch Tan càng nói càng cười, mục đích của y đến đây là để tạo ra sức ép cho Dịch Long Huấn thoát khỏi sự giả vờ kia, để xem thử hắn điên thật hay là điên giả.
Dịch Long Huấn bị bóp cổ đến đầu óc choáng váng, cảm giác ngột ngạt sắp khiến hắn không thể chịu đựng được nữa, hai bàn tay hắn định nâng lên chống cự thì bỗng nhiên cửa phòng bị mở toang ra, âm giọng quen thuộc vang lên.
” Không được chạm đến anh Mì Trứng “
Sau đó…sau đó là âm thanh đau đớn của Dịch Tan vang lên.
“Mẹ kiếp, thằng này là ai? Mau buông tao ra? Mày dám cắn tao à?”
Dịch Tan bị cắn đau lập tức buông tay ra, Dịch Long Huấn ho sặc sụa nằm trên giường mơ màn quan sát tình cảnh hiện tại. Hắn có thể thấy rõ đàn em của Dịch Tan đang vây quần lại cạnh y, còn y thì bị vật nhỏ tên Tiểu Mao Mao cắn vào tay không rời.
” Mẹ khiếp, mau kéo thằng nhỏ này ra”
Chát!
Một cú tát trời giáng vang lên khiến cho Tiểu Mao Mao ngã sõng soài xuống đất, cậu rên hừ hừ vài tiếng rồi cố gắng đứng lên. Tiểu Mao Mao đi đến chỗ Dịch Long Huấn, sau đó nằm sấp lên người hắn. Khó khăn nói.
” Không được chạm đến Mì Trứng, nếu không… Nếu không Mao Mao sẽ không tha cho mấy người đâu”
Dịch Long Huấn có thể cảm nhận rõ bàn tay nhỏ bé đang cố gắng che chở hắn, thân thể cậu có chút nhẹ… Đè lên cũng không nặng lắm, cảm giác che chở này…. Thật lâu rồi hắn mới cảm nhận lại được.
Trong đầu hắn thầm nghĩ.
” Cũng may có thằng nhóc, nếu không thì vỡ kế hoạch mất”
Tiểu Mao Mao vẫn nhất quyết nằm trên người hắn không buông. Dịch Tan nhìn cánh tay chảy máu của mình mà lòng tức giận, y không kìm được vừa tiên đến vừa mắng chửi.
” Mẹ nó thằng ranh con này! Mày cũng chỉ là một trong số đám bệnh nhân điên dại ngoài kia mà dám cắn tao à? Được… Để xem tao có giết mày không? Dám bao che cho nhau à? Tao cho chúng mày chết cùng”
Dịch Tan siết tay phải lại thành nắm đấm, tay trái túm lấy Tiểu Mao Mao kéo lên, bàn tay y dùng lực định đánh thì có một lực khác giữ lại. Trương Tuấn Kiện trợn mắt nhìn y nói.
” Cái thứ nhất, Dịch Long Huấn là bệnh nhân của tôi. Anh không có quyền chạm vào. Thứ hai, Tiểu Mao Mao là bệnh nhân cao cấp do tôi bao bọc, nếu anh dám đánh cậu ấy thì tôi cũng dám đánh anh. Cái thứ ba, anh là một tên xã hội đen ngông tàn- còn gia đình tôi làm trong quân đội và cảnh sát. Thế nào ? Muốn đấu tay đôi không ?”
Lời vừa nói, Dịch Tan cũng có thể cảm nhận được thuộc hạ của mình không dám làm gì Trương Tuấn Kiện, bọn chúng chỉ dám đứng im như trời trồng mà không hề động tay chân.
Một tháng trôi qua ở trại tâm thần có gì thay đổi ? Người bình thường có bị điên không ? Kẻ bị điên có bình thường được chứ?
Đây là câu hỏi rất nhiều người đã đặt ra. Vậy thì hai nhân vật sẽ trả lời câu này chắc chắn không ai khác là Dịch Long Huấn và Tiểu Mao Mao.
Dịch Long Huấn vẫn bình thường, ngày ăn đủ ba bữa. Thường xuyên cập nhập tình hình của Dịch Tan, cố gắng liên lạc với những bang hội khác. Cùng đàn em lập ra kế hoạch lật đổ người chú của mình.
Tiểu Mao Mao cũng vậy, không thể nào trở thành người bình thường. Sáng vui vẻ chơi đùa, buổi trưa cùng Tuấn Kiện dạo phố. Tối đến thì thích làm gì thì làm. Tự do tự tại không ai nói gì.
Chỉ là cuộc sống của Dịch Long Huấn bỗng nhiên xuất hiện thêm một Tiểu Mao Mao hay gây rối, ví dụ như bây giờ vậy. Trong phòng của Long Huấn vang lên âm thanh mắng chửi.
” Ranh con, mày dám vẽ lên mặt ông ? Mày chán sống rồi phải không ?”
” Ble ble… Mì Trứng bắt em đi, đố anh bắt được em”
” Thằng ranh con này, mày chết với tao”
Dịch Long Huấn mang khuôn mặt bị vẽ xấu bởi cây son Tiểu Mao Mao mới lấy của chị y tá chạy khắp phòng. Một mực muốn đuổi đánh thằng nhỏ kia.
Tiểu Mao Mao cả người nhỏ nhắn lại rất hay nghịch, thoắt một cái đã chạy sang bên này, thoắt cái nữa thì nhanh chóng đi sang bên kia. Y hệt một con thỏ nhỏ chơi trò trốn tìm.
Đám hạ nhân rãnh rỗi ngồi xem kịch, bọn họ cứ có cảm giác… Ở chốn này thật sự không cần nghĩ nhiều.
Tiểu Mao Mao đang định chơi trò ” đuổi bắt” với Dịch Long Huấn một chút nữa, nào ngờ hắn đã tóm kịp cậu.
Dịch Long Huấn đè Tiểu Mao Mao nằm sấp xuống giường, dùng tay đánh vào mông của cậu.
” Thằng cún con này, mày dám phá giấc ngủ ông. Mày dám hỗn hào, ông đánh cho mày chừa nhé”
Lực đánh của Dịch Long Huấn quả thực không hề nhẹ, Tiểu Mao Mao bị đánh đến chảy nước mắt nhưng vẫn nhe răng ra cười.
” Vui… Vui quá…hức, chúng ta chơi trò đuổi bắt tiếp đi… Hơi đau một chút nhưng vui, hihi”
” Cút, ông không thèm chơi với mày. Mau biến ra ngoài cho ông đi ngủ”
Dịch Long Huấn đánh sướng tay rồi thì trơ trẽn đuổi người đi, Cố Phi ngồi bên xem kịch nhanh chóng lên tiếng.
” Này thiếu gia, anh cũng lật mặt nhanh quá rồi đó. Thằng bé chơi với anh cả buổi trời, bây giờ anh nỡ lòng đuổi con trai tôi à?”
Dịch Long Huấn lườm Cố Phi muốn rách mắt, hắn nghiến răng nghiến lợi hạ giọng.
” Cậu thích thì chơi với con trai cậu đi ? Tôi không có nhu cầu.”
Cố Phi nhìn sang Tiểu Mao Mao đang cầm cây son đã nát be bét trên tay lăm lăm hướng về phía mình. Cuối cùng anh đành lắc đầu cười một cái xin khiếu.
Xem ra trong phòng, người sung sức nhất vẫn là Tiểu Mao Mao. Cậu còn muốn chơi nữa, nhưng Dịch Long Huấn thì lại nhịn hết nổi rồi. Hắn vác cậu trên vai, sau đó ném ra ngoài hành lang rồi đóng chặt cửa lại.
Tiểu Mao Mao gõ cửa gọi.
” Anh ơi, anh ơi cho em vào đi. Mao Mao muốn chơi tiếp”
Dịch Long Huấn ở bên trong nói vọng ra ngoài.
” Mày ở đó đợi đi, thằng Trương Tuấn Kiện sắp đến đón mày đi chơi rồi đấy. Đừng làm phiền tao nữa.”
Còn tầm mười phút nữa cũng đến giờ Trương Tuấn Kiện, mỗi lần cái tên kia đón Tiểu Mao Mao đi đều phải đấu khẩu với Long Huấn một trận mới hả dạ. Cho nên Long Huấn mới vứt thằng nhỏ này ra ngoài hành lang càng sớm càng tốt, tránh cho gặp phải tên hách dịch lắm chuyện họ Trương kia.
Tiểu Mao Mao ở ngoài cửa dùng son tô tô vẽ vẽ một hồi thì Trương Tuấn Kiện một tay cầm áo khoác, tay còn lại mang theo balo con vịt màu vàng xuất hiện. Hắn vừa nhìn thấy Mao Mao đang chơi một mình thì lập tức vui vẻ gọi.
” Tiểu Mao Mao mau đi thôi, hôm nay anh đưa em đi dạo mua thêm bút màu nhé?”
Tiểu Mao Mao rất thích đi chơi, chỉ có đi chơi mới khiến cậu vui vẻ nghe lời Tuấn Kiện, cho nên hắn luôn tích cực trưa nào cũng mang cậu đi cả.
Vừa nghe tiếng gọi đi chơi, Tiểu Mao Mao vui vẻ ném cây son đi. Cậu được Tuấn Kiện lau mặt sạch sẽ, mặc áo khoát, đeo cặp. Sau đó nhanh chóng cùng y xuất phát.
Nào ngờ, lúc Trương Tuấn Kiện và Tiểu Mao Mao đi xuống thì gặp phải một đám người mặt mũi lạnh lùng, còn mặc đồ vest đen. Kẻ đi đầu khuôn miệng cười nhạt ngẩng cao đầu tiến về phía trước, chẳng ngó ngàng gì đến xung quanh.
Tiểu Mao Mao vốn không để ý nhiều, nhưng Trương Tuấn Kiện vừa thấy kẻ đi đầu lập tức có cảm giác quen thuộc… Nhưng mãi y vẫn không nhớ ra là ai cả. Cho nên y vẫn mặc kệ, tiếp tục mang Mao Mao đi chơi.
Chẳng qua là lúc đi ngang qua đám người kia, Tuấn Kiện nghe được một câu.
” Ngài Dịch Tan, phòng của cậu Dịch Long Huấn nằm ở tầng trên cùng ạ”