Vào Trại Tâm Thần Tìm Được Vợ Ngốc

Chương 13: Ngủ trên giường anh



Tiểu Mao Mao thành công ở lại phòng Dịch Long Huấn, đám người ” giang hồ” vẫn tiếp tục bàn bạc chiến lược riêng của mình, để một mình Mao lột vỏ kẹo đến vô vị.

Cố Phi cảm thấy Dịch Tan chính là kẻ có miệng lưỡi chứ không hề có đầu óc, anh bỗng đề xuất ý kiến.

” Cái chết của ông bà chủ chắc chắn là do Dịch Tan ra tay, nguyên do chính cũng là vì tranh giành quyền thế với chính ông chủ. Dịch Tan tuy là miệng lưỡi rất tốt, nhưng hắn lại quá tham lam khiến lộ nhiều sơ hở”

Dịch Long Huấn gật đầu đồng ý, hắn trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi trả lời.

” Việc thám thính tình hình cứ để anh bạn đang giả vờ làm người thực vật của chúng ta theo dõi. Hiện tại chúng ta mới vào đây, nếu hành động sớm chắc chắn Dịch Tan sẽ biết… Còn một chuyện nữa…ưm”

” Mì Trứng ăn một viên siu cu la đi nè”

Dịch Long Huấn vẫn còn đang bàn bạc với đám thuộc hạ thì bỗng nhiên có một viên kẹo nhét vào miệng anh. Mà thủ phạm đang làm ra chuyện này hai mắt lại ngây thơ trông chờ nhận được lời khen từ hắn.

Hương vị socola lại tràng trong khoan miệng, Dịch Long Huấn lại cảm thấy nhớ mẹ nên thôi không mắng thằng nhóc con cả gan này. Chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi để Tiểu Mao Mao tiếp tục lột vỏ kẹo.

” Tần Liêm, tôi để ý thấy trong đám tang của cha mẹ tôi không thấy chú làm vườn đâu cả. Anh có nghe tin tức gì không ?”

Tần Liêm hai tay không trước ngực, lạnh lùng lắc đầu thay câu trả lời.

” Cố Phi…ưm”

” Ăn socola cho có sức làm việc nè, Mì Trứng ngoan ngoan nè”

Lại thêm một viên kẹo nhét vào miệng, cứu cùng Trắc Ảnh cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng.

” Này, muốn khoe tình cảm thì đợi xong việc rồi khoe. Anh và thằng nhóc cứ tranh thủ lúc có chúng tôi mà ân ái thì ai mà chịu cho được?”

Cố Phi quay sang nhìn Tiểu Mao Mao, ánh mắt anh nhìn thằng bé như một người cha nhìn đứa con. Cố Phi lên tiếng.

” Nè Mao Mao! Cho anh một viên kẹo socola đi. Anh cũng muốn ăn”

” Không cho (-‘д´-) “

Câu trả lời rành mạch dứt khoát chạm đấy nổi đâu của người cha Cố Phi, anh ôm trái tim đầy tổn thương của mình nói.

” Này, đừng vô tình như thế chứ. Cho ba một miếng đi con trai, con cho cái tên kia sao không cho cha?”

” Cái này chỉ cho anh Mì Trứng thôi, anh muốn ăn thì tự đi mua đi. Mao Mao còn lâu mới cho anh”

Tiểu Mao Mao phũ phàng đến độ ai nhìn đến Cố Phi cũng thấy hắn đáng thương, Viễn Minh còn vô tình nói.

” Anh nhìn đi, anh chẳng là cái thá gì trong mắt thằng bé cả. Im lặng ngồi ăn cẩu lương đi… Tội nghiệp thật sự”

Cố Phi không nói nữa, Trắc Ảnh cùng mấy người kia cũng chỉ hừ hừ vài tiếng rồi thôi, Viễn Minh tranh lúc Mao Mao không để ý thì ăn trộm một viên kẹo, nhanh chóng lột vỏ bỏ vào miệng.

Dịch Long Huấn bị làm phiền từ nãy đến giờ cũng không đủ chút kiên nhẫn, hắn quay sang nhìn Tiểu Mao Mao, cộc cằn thô lỗ nói.

” Này thằng nhãi con”

” Dạ ! Mao Mao nghe này”

Dịch Long Huấn dùng ngón trỏ chỉ dí sát vào trán Tiểu Mao Mao cảnh cáo.

” Nói cho nhóc biết trước một điều, cấm nhóc làm loạn ở đây. Ngoan ngoãn ngồi im một chỗ thì anh mày sẽ không đánh cậu, nếu không cậu sẽ bị đá đít ra khỏi cửa này ngay tức khắc. Có hiểu chưa?”

Tiểu Mao Mao bị Dịch Long Huấn dí sát đầu đến đau đớn, nhóc con oan ức bĩu môi không nói nữa. Cậu nằm dài trên giường ôm lấy cánh tay của anh, nhàm chán nghe mấy người nói. Miệng thì thầm.

” Mao Mao ngủ chung với Mì Trứng, Mao Mao ôm anh… Mì Trứng ngoan ngoan ngủ đi không khóc nhè nhé. Moah moah”

Đến tầm một tiếng sau, khi mọi người vừa bàn bạc xong thì bỗng nhiên Cố Phi lên tiếng.

” Ái chà chà! Thằng bé xem cánh tay Dịch Long Huấn là gối ôm rồi ngủ luôn kìa”

Lúc này, mọi người theo lời nói của Cố Phi mà nhìn đến Tiểu Mao Mao.

Quả đúng như lời người kia nói, Tiểu Mao Mao đang ôm lấy cánh tay phải của Dịch Long Huấn ngủ say. Khuôn mặt cậu mang theo sự thỏa mãn lẫn ngây thơ  ôm mộng đẹp đi tìm Chu Công, miệng há ra nhỏ dãi lên một góc áo của hắn.

Dịch Long Huấn không nói gì, chỉ lặng lẽ rút tay ra rồi lấy viên kẹo socola trong tay cậu ra. Hắn lột vỏ bỏ miệng, rồi nói.

” Xem như trả ơn cho việc cậu cho anh kẹo. Hôm nay cho mày ngủ trên giường một hôm, còn lần sau thì đuổi thẳng cổ”

Nghe Dịch Long Huấn nói vậy, Viễn Minh bĩu môi hỏi.

” Có khi nào vào một ngày đẹp trời anh thích Mao Mao luôn không ?”

Dịch Long Huấn liếc nhìn người kia, khinh thường trả lời.

” Nói vớ vẩn”

Nhưng người người có câu ” đâu ai biết chữ ngờ”. Nói bậy có ngày nghiệp quật thì không tránh được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Vào Trại Tâm Thần Tìm Được Vợ Ngốc

Chương 13:Chương 12 : Mao Mao bị ghét bỏ



Dưới chân Dịch Long Huấn là một thằng nhỏ đang ngủ say, nét mặt ngây ngô ngủ thật bình yên trông đến lạ lùng. Hắn nhìn chằm chằm một hồi lâu rồi phun ra một câu.

” Ngu ngốc, đúng là kẻ điên mà. Tự chuốc khổ vào thân…. Hừ!”

Dịch Long Huấn lại cảm thấy thằng nhỏ này cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, Tiểu Mao Mao tự làm thì tự chịu, liên quan gì đến hắn ?

Trách nhiệm không thuộc về Long Huấn, cho nên hắn quyết định quay trở lại về phòng. Mặc kệ nhóc con kia nằm ngủ trên sàn đất lạnh lẽo.

Nào ngờ, bước chân còn chưa kịp xoay đã nghe thấy giọng của Trương Tuấn Kiện vang lên.

” Mao Mao?”

Không biết từ khi nào Tuấn Kiện đã tiến lại gần tới đây, anh ngồi xuống vuốt mặt Tiểu Mao Mao, sau đó lại ngẩng lên nhìn Long Huấn với vẻ mặt ghét bỏ.

” Anh ăn hiếp em ấy? Để em ấy ngủ ở đây sao?”

Vốn dĩ ngay từ đầu hắn đã không có ấn tượng gì tốt đối với người này, bây giờ kẻ này lại còn kiếm cớ gây sự với hắn. Rõ ràng là đối thủ không đội trời chung rồi.

Dịch Long Huấn mặt mũi không hề có chút thân thiện đáp trả.

” Tôi ăn hiếp nó làm gì? Tự nó xuất hiện ở trước cửa phòng tôi, anh ăn nói cho cẩn thận.”

Trương Tuấn Kiện không nói nữa, chỉ hừ một tiếng rồi ngồi xuống đất, nâng đầu Tiểu Mao Mao lên rồi gọi.

” Mao Mao, mau tỉnh dậy đi. Chúng ta về phòng ngủ, đừng ngủ ở đây nữa”

Trương Tuấn Kiện gọi mấy lần như vậy thì Tiểu Mao Mao mới mơ màng tỉnh dậy, nhìn nhóc con vẫn còn ngái ngủ, anh khẽ giọng trách mắng.

” Đứa nhỏ ngốc, tại sao lại ngủ ở đây? Em có phòng mà, sao không về phòng mà ngủ?”

Người xuất hiện trước mặt là Trương Tuấn Kiện, Tiểu Mao Mao lập tức cười ngô nghê nói.

” Em muốn ngủ với Mì Trứng, nhưng Mì Trứng không cho em vào. Em nằm đây đợi Mì Trứng mở cửa cho em”

Kẻ điên thường nghĩ gì nói cái đấy, Tiểu Mao Mao cũng không ngoại lệ. Trương Tuấn Kiện cảm thấy lực chú ý của cậu bây giờ đã đổ dồn vào một người mới quen khiến anh không kìm lòng được mà cười khổ, nhỏ giọng tự than thân trách phạn mình.

” Nếu như lúc trước anh đối xử tốt với em một chút thì em đã không thành ra như vậy. Giờ em không quan tâm anh nữa, bản thân ngu ngốc này lại đi quan tâm một kẻ thô lỗ là thế nào?”

” Này!? Tôi thôi lỗ thì liên quan đến anh chắc, tình tứ thì về phòng mà tình tứ. Đừng đứng ở đây, nhìn chường cả mắt.”

” Anhh….”

Dịch Long Huấn không biết từ lúc nào đã lên tiếng, trông hắn có vẻ thật sự không ưa gì Tuấn Kiện cho nên lúc anh vừa nhắc đến hắn, Long Huấn nhanh chóng lên tiếng phản bác.

Tiểu Mao Mao giây trước còn lơ ngơ không hiểu lời Tuấn Kiện nói thì giây sau đã vội bật người dậy, chạy đến chỗ Dịch Long Huấn, cậu ôm lấy cánh tay của hắn tỏ vẻ thân thiết nói.

” Anh Mì Trứng, anh dậy rồi sao? Anh ngủ có ngon không? Tối qua Mao Mao ngủ ở đây đó… Tối nay anh cho Mao Mao ngủ chung nhé! Nhé?”

” Mau cút khỏi mắt tôi”

Dịch Long Huấn là một kẻ khó gần, đặc biệt là đối với người đã khiến hắn có ác cảm như Tiểu Mao Mao đây thì lại càng không thể được hắn đối xử nhẹ nhàng.

Tiểu Mao Mao bị uy lực của Dịch Long Huấn dọa sợ đứng im như tượng. Thừa nước đục thả câu như thế này, hắn chỉ thẳng mặt cậu nói.

” Cậu… Tốt nhất là nên tránh xa tôi ra, đừng để tôi nhìn thấy cậu thêm bất cứ lúc nào nữa. Nếu còn dám lại gần tôi, chắc chắn cậu sẽ bị ăn đòn đến khóc gọi cha gọi mẹ đấy. Mau quay về với Tuấn Kiện của cậu, đừng có làm phiền tôi. Một kẻ tâm thần như cậu tôi cực kỳ rất ghét… Vì vậy biết điều rồi thì cút”

Dịch Long Huấn nó xong lời cần nói thì nhanh chóng bỏ đi, dáng lưng ngạo mạn của hắn khiến cho Tuấn Kiện chỉ hận không thể đấm chết cái tên kiêu ngạo kia…

Tiểu Mao Mao đứng như trời trồng nhìn theo hắn, Trương Tuấn Kiện thì cứ tưởng cậu nhóc đang không vui. Anh vội đi lên an ủi cậu.

” Ngoan, Mao Mao đừng buồn nhé. Loại người đó không đáng để em buồn… Anh Kiện đưa em đi về phòng thay đồ rồi cùng ăn sáng nhé”

Tiểu Mao Mao không trả lời câu hỏi của anh, cậu nhóc ngốc ấy cứ mãi nhìn theo bóng lưng của ” anh Mì Trứng”. Đến một lúc sau mới cảm thán thốt lên.

” Oaaaaa… Anh Mì Trứng thật đẹp trai, thật ngầu “

Trương Tuấn Kiện cảm thấy mây đen u ám đang ở trên đầu mình, anh thầm nghĩ.

” Thì ra bệnh mê trai là không chừa một ai”

\——\*\*\*\*\*—–

Chuẩn bị coi trình thả thính của em Mao Mao này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.