Chương này quyết định xem chị em nào dính Give Away nhà Cỏ :v
——****——-
Tiểu Mao Mao bị Dịch Long Huấn ghét bỏ, hắn cứ tưởng thằng nhãi con đó sẽ sợ hãi mà tránh mặt mình ra. Nào ngờ hắn không biết rằng, thằng nhãi đó càng ngày càng thích hắn hơn.
Bởi vì tầng hắn ở là khu vực cao cấp nhất ở bệnh viện, cho nên giờ ăn cơm cũng không cần tập trung xuống nhà ăn như đám bệnh nhân dưới kia, chỉ cần ngồi ở phòng… Lập tức sẽ có điều dưỡng mang thức ăn ngon, chất lượng đến phục vụ bọn họ.
Cửa phòng của Tiểu Mao Mao mở toang, lộ ra thiết kế đáng yêu với tông màu trắng vàng và đầy ắp thú nhồi bông ở bên trong, nhưng nó lại không có người… Kể từ lúc Trương Tuấn Kiện xuất hiện từ sáng đến giờ cũng chẳng thấy thằng nhóc đâu cả.
Dịch Long Huấn cùng đám người đi chung với hắn cũng không quan tâm lắm, bọn họ ngồi tụ tập lại với nhau, tiếp tục bàn bạc về Dịch Tan.
Hiện tại Dịch Tan như phất lên như diều gặp gió, không biết bao nhiêu lão đại của các bang hội khác bị y dập tắt, số vũ khí y vận chuyển đi cũng quá mức cho phép. Mượn danh nghĩa anh chị đã mất, hắn lôi kéo những người manh có thực lực về bang hội của mình. Gây thù chuốc oán không biết bao nhiêu người.
Kẻ câm hận khinh thường Dịch Tan cũng nhiều không kém, và thế là cả đám người Dịch Long Huấn đang có kế hoạch cấu kết với đám người đã bị Dịch Tan hại kia để lật đổ y.
Chuyện bàn bạc không thể nói trong một hôm là xong được, muốn kế hoạch hoàn hảo thì họ phải chuẩn bị kĩ càng mới có thể thành công.
Sau khi qua bữa chưa, Dịch Long Huấn định bàn bạc thêm với thuộc hạ về việc cấu kết người ngoài để đánh đổ Dịch Tan, nào ngờ… Kế hoạch còn chưa nghĩ ra đã có kể phá rối.
Cửa phòng hắn mở toang, năm người thuộc hạ cùng hắn ngồi tụ tập lại. Bỗng nhiên trên hành lang bệnh viện xuất hiện tiếng nói vui vẻ của Tiểu Mao Mao.
” Hôm nay Mao Mao đi chơi, có nhiều thật nhiều quà, một nửa để dành nửa còn lại cho Mì Trứng”
Tiếng của Tiểu Mao Mao vang khắp cả hành lang vắng lặng, cậu mặc một áo choàng chống nắng màu vàng, đầu đội mũ tai bèo nhỏ xinh. Bên hông còn có cặp nhỏ nữa… Hóa ra nhóc con mới được Trương Tuấn Kiện đưa ra ngoài đi chơi, mặt mũi nhóc con vì thế mà tươi tỉnh hơn hẳn.
Tiểu Mao Mao nhảy chân sáo đi về phòng mình, nào ngờ vừa thấy cửa phòng Dịch Long Huấn mở rộng rãi, nhóc con cũng không ngại người là mà chạy thẳng vào trong.
Cậu nhanh nhẹn hệt một con sóc nhỏ, trong khi đám người còn chưa kịp phản ứng thì cậu đã ngoan ngoãn bỏ giày ra, trèo lên giường ngồi cạnh Long Huấn.
Tần Liêm mặc dù là kẻ nóng tính nhưng đối với trẻ con hắn luôn mềm mỏng, nhìn thấy cậu nhóc ngu ngốc chưa trải đời cũng chỉ khẽ quát.
” Chỗ đó là của cậu chủ ta nằm, ngươi mau về phòng chơi đi”
Cố Phi cũng không ngần ngại lên tiếng.
“Xem ra thằng nhóc này có vẻ rất thích Dịch Long Huấn, suốt ngày cứ bu bám cậu ta”
Dịch Long Huấn ghét bỏ thằng bé đang đắp mềm ngang bụng, tự nhiên nằm trên giường này. Ánh mắt hắn chán ghét nhìn cậu nói.
” Mau cút ra khỏi phòng tôi”
Tiểu Mao Mao chẳng thèm để ý hắn đang xua đuổi mình, cậu hí hoáy lấy từ trong cái túi nhỏ của mình ra một thanh socola được gói kĩ trong giấy bạc. Đây là một hãng kẹo socola nổi tiếng mà Mao Mao thích ăn nhất, cậu cẩn thận lột vỏ ra lợi dụng lúc Long Huấn đang nói nhanh chóng nhét kẹo vào miệng anh.
Trước mặt đám thuộc hạ, một hành động ” ám muội ” diễn ra. Dịch Long Huấn không kịp xử lí, đám thuộc hạ cũng chẳng dám nói gì, chỉ có thể trưng ra bộ dáng.
” Không nghe, không thấy cho lòng thanh tịnh”
Tiểu Mao Mao tiếp tục dùng bàn tay bé nhỏ của mình xoa đầu hắn, âm giọng cậu mang theo sự ngây ngô nói.
” Mì Trứng ngoan ngoan, anh đừng cau có nhé. Mao Mao sẽ mua cho anh nhiều thật là nhiều kẹo.”
” Thằng nhóc này… Ưm”
Còn chưa kịp nói nửa lời, Tiểu Mao Mao đã lấy một tờ khăn giấy ra lau miệng cho hắn. Cậu vẫn không ngừng nói.
” Miệng Mì Trứng bẩn quá, Mao Mao lau cho”
Tất thảy hành động của nhóc con rất nhanh nhẹn, cậu ngây ngô nhưng lại mang theo chút ấm áp khiến Dịch Long Huấn cũng không thể phản ứng kịp.
Khoan miệng hắn mang theo chút vị đăng hòa quyện với sự ngọt béo của thanh socola, hương vị này thật sự rất quen.
Hắn còn nhớ, lúc nhỏ… Mỗi lần hắn cứng đầu, khóc lóc hay giận dỗi một điều gì đó thì mẹ hắn cũng sẽ nhét viên kẹo như thế này… Hương vị ấy thật sự rất quen thuộc, bóng dáng người mẹ trẻ dần xuất hiện trong tâm trí hắn.
Hắn nhìn Mao Mao đang cười khúc khích, ác cảm cũng bị dẹp qua một bên. Nhìn cậu đang cặm cụi lột vỏ kẹo miệng còn không quên nói.
” Để Mao Mao lột thêm cho anh ăn, Mao Mao mua nhiều lắm… Mua cho anh Mì Trứng đó”
Thằng bé hai má bầu bĩnh, ánh mắt lúc nào cũng khiến Dịch Long Huấn thôi không mắng chửi nữa.
Vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng miệng thì lại nói.
” May cho nhãi con này một số kiếp thoát chết đấy, ngồi im muốn chơi gì thì chơi. Đừng có quấy rối tao là được”
Cứ như thế, Tiểu Mao Mao cũng được tham gia vào cuộc họp của bọn hắn… Mặc dù cậu chỉ toàn ăn chứ nghe thì không hiểu.
Sự xuất hiện của Tiểu Mao Mao trong đêm tối khiến cho Dịch Long Huấn lẫn Cố Phi đều bất ngờ, mà bất ngờ nhất có lẽ vẫn là đại thiếu gia nhà họ Dịch.
Trong đầu hắn thầm nghĩ.
” Bản thân vốn dĩ rất nhạy bén, vậy mà thằng nhóc này làm thế nào có thể trèo lên giường mình nằm mà mình lại mất một lúc sau mới cảm nhận được kia chứ !?”
Cố Phi đứng ở cửa cũng có chút hoảng hốt, thân thể của y rất nhanh nhẹn lúc đánh nhau cũng có thể né được tất cả các đòn của địch. Vậy mà riêng thằng nhóc này lẻn vào khi nào thì y không thể hay được.
Trong một phút thoáng qua, Cố Phi thầm nghĩ.
” Chẳng lẽ người tâm thần cũng có một ưu điểm riêng mà ta không biết được!?”
Tiểu Mao Mao vẫn lạc quan giữa tâm điểm này, cũng chẳng hiểu lí do tại sao mới gặp có một lần mà thằng bé lại mê Dịch Long Huấn như điếu đổ, thậm chí là mặc kệ sống chết chui vào phòng Long Huấn nằm cạnh hắn.
Khuôn mặt tròn tròn, trắng trắng như cái bánh bao hiện ra trong cái mũ thỏ, Tiểu Mao Mao ngây thơ lên tiếng gọi.
” Anh Mì Trứng! Cho Mao Mao ngủ chung với nhé? Mao Mao muốn ngủ chung với anh”
” Mau cút đi”
Câu trả lời dứt khoát, rành mạch của Dịch Long Huấn phát ra cũng đủ hiểu hắn không ưa cậu nhóc đến cỡ nào. Nhưng Tiểu Mao Mao là kẻ ngốc, khó mà bị tổn thương với mấy lời lẽ này. Nhóc con ngây thơ vẫn cười khúc khích nằm sát lại gần người Long Huấn hơn, ngây thơ vô tội nói.
” Mao Mao buồn ngủ rồi, anh đừng làm ồn nữa. Để Mao Mao ngủ, anh Mì Trứng ngủ ngon nhé”
Sự tự nhiên của thằng nhóc này khiến Dịch Long Huấn và Cố Phi không thể lường trước được, nhìn Tiểu Mao Mao đã an an ổn ổn sắp ngủ. Cuối cùng Cố Phi cũng biết mình nên làm gì, nếu không chỉ sợ Long Huấn nổi điên lên mà tẩn cho thằng nhóc một trận mất.
Trong khi Tiểu Mao Mao cứ tưởng mình sắp say giấc trong chăn êm nệm ấm thì Cố Phi đã đi lên, nhấc cậu lên bỏ trên vai mình… Sau đó y tiến thẳng ra cửa, đặt thằng bé ở bên ngoài rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Đấy chính là cách Tiểu Mao Mao bị đuổi ra khỏi phòng.
Cậu không cam lòng, thật sự không cam lòng… Cậu muốn ngủ với anh Mì Trứng.
Bỗng nhiên không còn được nằm bên cạnh Dịch Long Huấn, Tiểu Mao Mao dỗi hờn đập cửa như đòi nợ, bắt đầu gào khóc.
” Mở cửa, mở cửa cho Mao Mao vào đi mà… Oa oaaaaa…. Mao Mao muốn ngủ chung với Mì Trứng, mở cửa cho Mao Mao đi… Anh Mì Trứng ơi! Mao Mao sẽ không quậy anh đâu mà”
Âm thanh đập cửa vang lên, Dịch Long Huấn và Cố Phi cũng không buồn bận tâm đến cậu, cứ thế hai người ở trong phòng đeo tai nghe, mở nhạc rồi ngủ yên giấc.
Tiêu Anh từ đầu xuất hiện nhìn thấy Tiểu Mao Mao vừa đập cửa vừa khóc thì nhanh chóng tiến đến, nhỏ giọng hỏi.
” Khuya rồi sao không ? Bình thường chẳng phải em ngủ rất ngoan sao? Hôm nay lại đi gõ cửa phòng người lạ, làm sao thế ? Tuấn Kiện hôm nay phải tăng ca ở công ty, em đừng làm loạn nữa”
Vừa nhìn thấy Tiêu Anh, Tiểu Mao Mao vừa dụi mắt vừa khóc, tủi thân khiến cậu tố cáo hai tên kia.
“Mì… Mì Trứng không cho em ngủ chung, em muốn Mì Trứng, muốn ngủ chung”
Tiêu Anh nhíu mày, cảm thấy không vui hỏi tiếp.
” Em bình thường đâu thích ngủ chung với ai? Kể cả Tuấn Kiện em còn không cho ngủ chung mà? Tại sao mới gặp Long Huấn lần đầu em lại muốn ngủ chung. Anh họ anh mà biết sẽ buồn lắm đó”
” Mao Mao không thích Tuấn Kiện, Mao Mao chỉ thích Mì Trứng thôi… “
Càng nói Tiểu Mao Mao càng khóc, thằng bé này nổi tiếng được Tuấn Kiện chiều đến hư, nếu tối nay không ngủ… E là ngày mai Tuấn Kiện đến sẽ có chuyện lớn mất.
Hết cách, Tiêu Anh đành nhỏ giọng thỏa thuận.
” Mao Mao ngoan, hôm nay người ta mới đến có chút không quen. Em ở đây lâu phải gương mẫu chút. Như thế này đi, tối nay quay về phòng mình ngoan. Ngày mai anh sẽ nói chuyện với Mì Trứng của em, xin phép cho em ngủ chung nhé!?”
Nghe được lời thỏa thuận, Tiểu Mao Mao nín khóc hỏi.
” Thật không?”
” Thật, anh không nói dối em”
” Được, Mao Mao tin anh đó”
Vừa nãy còn khóc xong bây giờ lại cười hì hì, Tiêu Anh cảm thấy đêm nay đối phó đã xong. Anh nhanh chóng đưa Tiểu Mao Mao về phòng ngủ, đợi thằng bé an ổn say giấc mới rời đi.
\——\*\*\*\*—–
Ở chỗ lạ ngủ không quen, tầm năm giờ sáng Dịch Long Huấn đã giật mình tỉnh dậy. Hắn cảm thấy bản thân không thể ngủ thêm được nữa cho nên nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thay một bộ đồ mới. Dự tính ra ngoài ban công hít thở chút không khí buổi sáng.
Nào ngờ lúc vừa mở cửa đã thấy Tiểu Mao Mao đội mũ tai thỏ, cậu nằm trệ sàn nhà lạnh lẽo ngủ say sửa, mình đắp chiếc chăn bông. Khuôn mặt ngủ không hề mang theo chút khổ cực hay oán tránh gì cả.
Dịch Long Huấn nhíu mày tự hỏi.
” Ngủ cả đêm ở đây thật sao!?”