Ngay khi các tiên trưởng sôi nổi suy đoán thiếu nữ muốn làm gì.
Trong trận pháp sương mù, Chân Tiểu Tiểu giơ cao gậy gỗ, hung hăng chọc xuống cúc hoa cá sấu yêu!
Thừa dịp ngươi vật xuống đất bất tỉnh, bản cô nương muốn tàn nhẫn báo thù!
“Ai cho ngươi đuổi ta! Ai cho ngươi cắn ta! Ta đã nói thích sạch sẽ rồi, một ngày tắm tám lần, ngươi còn há cái miệng thối trước mặt ta thổi thổi thổi! Đánh ngươi? Không đập ngươi thành đầu heo, thì thật có lỗi với Tiểu Chúc Chúc bị ngươi hất bay!”
Rút gậy gỗ ra, Chân Tiểu Tiểu lại đấm đá loạn xạ cá sấu yêu còn đang hôn mê bất tỉnh một trận, dùng hết mọi kỹ năng đuổi gà đánh chó mình tích luỹ trong mười sáu năm.
Chỉ tiếc, trong tay không có vũ khí tốt hơn, nếu không lột da tại trận cũng có thể làm được.
“Nhớ kỹ, ta chưa xong với ngươi đâu!”
Thật sự là mệt đến không động nổi cánh tay, lúc này Chân Tiểu Tiểu mới hậm hực bò qua bức tường sương mù lần thứ hai.
Lỗ trên tường đã nhỏ lại một chút, rất nhanh sẽ không lọt nổi người.
Thấy Chân Tiểu Tiểu đi mà quay lại, năm vị tiên nhân suýt chút nữa ôm đầu khóc rống lập tức hoan hô nhảy nhót!
“Vịt chín bay về rồi!”
“Ta từng nói nha đầu này hợp nhãn duyên mà, vừa nhìn đã biết chính là đệ tử của Thất Diệp Cốc ta!”
“May là còn biết trở lại! Tin nhận đồ đệ đã truyền đi, đến lúc đó lão thất phu của Liên Sơn đến đây mà không thấy người, ta biết để mặt già này ở đâu nha!” Hoàng Dược lão kích động đến mức chòm râu run rẩy.
“Không!”
Trong lúc mọi người ở đây cực kỳ vui sướng, Ngô Tam trưởng lão một lần nữa hét lên một tiếng chói tai tràn ngập sự kinh hoảng, xối thẳng thùng nước lạnh lên đỉnh đầu năm người.
Sau khi Chân Tiểu Tiểu trở về lần thứ hai, chỉ lộ ra nửa người dưới ánh mặt trời, đã lập tức xoay người đi vào trong sương mù.
“Tiểu súc sinh! Ngươi đùa với chúng ta à?” Hoàng Dược lão nghiến răng ken két.
Tâm trạng lên xuống mấy lần, khiến hắn gần như đã đánh mất lý trí.
“Nha đầu này đang do dự hay sao?” Cốc chủ cố hết sức ngưng tụ thần thức, nhưng tầm mắt vẫn không thể nhìn xuyên qua trận văn của lão tổ lập tông lưu lại .
Chân Tiểu Tiểu nghĩ gì chứ?
“Suýt chút nữa quên mất, cái răng này thật cứng rắn, có thể còn có chút tác dụng, hắc hắc!”
Một cái tay nhỏ sờ rồi sờ bức tường sương mù, tìm được chiếc răng được ghim trên trận pháp, vội vàng rút nó xuống.
Cầm răng nanh của cá sấu yêu trong tay, cảm giác nặng trĩu thật tốt, mép răng sắc nhọn, còn sắc bén hơn dao găm. Cất nó vào tay áo, Chân Tiểu Tiểu cười rộ lên, hai má hiện lên hai lúm đồng tiền tươi tắn.
Đến khi nàng xuất hiện lần thứ ba ở giữa sườn núi, vẻ mặt năm người trong đình đã chết lặng.
“Nha đầu kia sẽ không quay vào tiếp chứ?” Ngô Tam trưởng lão vô cùng do dự.
“Có lẽ là hạt giống chế phù, đang nghiên cứu kết cấu của Vụ Trận, cho nên đi lại quan sát!” Ánh mắt Đại trưởng lão Nguyên Phong sáng ngời, dường như đột nhiên nắm được điểm mấu chốt: “Nếu nàng thật sự có hứng thú với chế phù, mặc kệ có đan duyên hay không, đều phải nhường cho ta làm đệ tử!”
“Vớ vẩn, nàng kia sao có thể là nghiên cứu trận phù? Rõ ràng là đang nghỉ ngơi! Nguyên trưởng lão cũng không nên có ý định gì với đệ tử Dược Các ta.” Việc nhân đức không nhường ai, Hoàng Dược lão vỗ án nhảy dựng lên.
Tiểu nha đầu rốt cuộc cũng không trốn, vẫn cần giữ lại cho lão thất phu ở Liên Sơn mở mang tầm mắt, làm sao có thể chắp tay tặng người?
Thoát khỏi nguy hiểm, răng nanh giấu trong ngực, đắm chìm dưới ánh nắng ấm áp, Chân Tiểu Tiểu tìm được cảm giác hạnh phúc đã lâu không thấy.
Nàng ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào bức tường sương mù, lười biếng nhắm mắt lại.
Nhớ trước đây, ác thiếu Thang Khải chiếm đoạt quán trọ, không tới năm ngày thì trúng độc phát điên. Vừa rồi, yêu thú kia muốn nuốt nàng vào bụng, kết quả là chỉ cướp được đầu đầy u. Tất cả đều do mệnh nàng có phúc tinh soi chiếu, cho nên dù là yêu ma quỷ quái, đối mặt với nàng đều là cặn bã.
“Nhị cha, bất luận ngươi bị tiểu nhị bắt cóc tới nơi nào, ta sẽ tìm được ngươi!”
Tràn ngập hy vọng với tương lai trước mắt, Chân Tiểu Tiểu duỗi tay sờ sờ ngực.
_NL_
Khai đại thần nói, sau này Mao Mao ngoài gõ chữ, còn có thể bán nghệ…. Bản thân chưa từng thử không hiểu gì cả, nghe thôi hình như không tốn bạc lạp lạp lạp…