Thực ra Hoàng Lăng và Thẩm Ninh đã gặp nhau lúc giờ Ngọ, là Thẩm Ninh chủ động đến tìm hắn. Hoàng Lăng nhìn cách nàng ăn mặc liền biết nàng là tiểu phụ nhân hấp tấp buổi sáng suýt va vào mỹ nhân Khắc Mông cống hiến cho Hoàng đế.
*Giờ Ngọ: khoảng từ 11h- 13h
Thẩm Ninh cũng không nói năng rườm rà, gọi một tiếng Hoàng Lăng tướng quân, rồi lấy tín vật của Du Tri Uyên ra, làm Hoàng Lăng nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái, ngồi xuống nghe nàng nói.
Tình huống khẩn cấp, nàng cũng không có cách nào giấu giếm, giản lược lại tình hình hiện tại của Vân Châu. Nàng nói với hắn mỗi nhà ở Vân Châu đều có đường hầm bí mật, có thể che chở cho bách tính trong chốc lát. Hàn Chấn dẫn người lên núi hàng phục thổ phỉ, có thể dùng trong lúc nguy cấp, tình hình bây giờ rất khó có thể đoán được, những người gọi là mỹ nhân kia đều là những người miệng hùm có vết chai tay, bất luận như thế nào cũng không giống người có thể hiến lên cho hoàng thượng, Thẩm Ninh hỏi hắn nên làm thế nào bây giờ.
Một phụ nhân đã có chồng biết được nhiều chuyện như thế, hơn nữa hình như là người dẫn đầu ở đây, Hoàng Lăng thực sự được một phen kinh ngạc, nhưng chuyện nào cũng có nặng nhẹ, hắn tạm thời để chuyện đó qua một bên, yên lặng suy nghĩ một lúc, hắn đoán Khắc Mông sẽ không tiến công mạnh mẽ tấn công mà là ám sát. Vân Châu tuy là một thành, nhưng dân cư không nhiều, người có chút gia sản liền chuyển nhà, những người ở lại chẳng qua cũng chỉ là những người bị lưu đày đến đây không muốn đi, và những người dân bình thường khác không đi đâu được, nhìn như vậy nhưng nhiều nhất cũng chỉ khoảng ba, bốn trăm hộ. Nhân khẩu ít như vậy, năm mươi mốt người xin nhập cảnh của tộc Khắc Mông này có thể không tổn thất một binh một tốt nào mà giết sạch bách tính Vân Châu không còn một người trong khi họ vẫn còn đang say giấc. Bây giờ địch mạnh ta yếu, không thể đánh lại được, nhất định phải tránh đi trước. Hoàng Lăng hỏi Thẩm Ninh hỏi có phải nàng có biện pháp để nử tử và trẻ nhỏ đi trốn rồi không.
Thẩm Ninh lập tức nói ra biện pháp đi thả đèn cầu phúc. Nàng vốn có loại dự định này, nhưng không biết như vậy có ổn hay không, sau khi hỏi ý kiến Hoàng Lăng, xác định tộc Khắc Mông đêm nay muốn động thủ, cũng chỉ có thể mạnh tay đánh cược, nữ tử và trẻ nhỏ ở trên chiến trường thực sự sẽ là một gánh nặng, trước cứ rời đi để tránh lo âu về sau.
Sau khi nghe biện pháp của nàng xong biểu cảm Hoàng Lăng có chút quái lạ, nàng dám lấy chuyện thái phi và hoàng thượng ra để nói, nàng không sợ phiền phức sau đó là họa sát thân sao? “Sinh thần cũng có thể cầu phúc, vì sao lại nói lái đi thành tiễn về cõi tiên?”
Thẩm Ninh giải thích, “Mọi người đều biết thả hoa đăng là ám chỉ cái gì, nữ tử gan nhỏ một chút chắc chắn sẽ sợ hãi, có sinh nhật nào mà khóc lóc không? Lại nói, trong cung nhiều thái phi như vậy, việc này một, hai năm chắc chắn có một hai người gì đó ra đi, sự đau buồn của hoàng đế, ai mà lại không buồn được chứ, khen ngợi hoàng đế hiếu thuận, cũng có thể lấy công chuộc tội.”
Sau khi Hoàng Lăng nghe nàng giải thích biểu cảm lại càng kỳ quái hơn, nữ tử này, không theo quy tắc nghĩ ra được những cách khác thường, nhưng lại có thể suy nghĩ chu toàn như vậy.
“Chỉ là nữ nhân và trẻ nhỏ đều rời đi, đám người Khắc Mông có thể sẽ nghi ngờ không?” Thẩm Ninh nói ra điều nàng lo lắng.
“Bọn họ đã định ám sát, âm thầm hành động thì có nghi ngờ hay không bọn họ cũng sẽ không ngăn cản, hơn nữa ta thấy Nhị vương tử của tộc Khắc Mông là người cực kỳ tự phụ, nếu hắn ta đã xem Vân Châu như con mồi trong lồng, nếu so sánh qua lại, thì giết sạch trượng phu ở Vân Châu xong một đường giết sạch nữ tử và trẻ nhỏ, như vậy sẽ thuận tiện hơn.”
“Chỉ là không biết khi nào bọn họ động thủ.” Nếu là đột nhiên nổi cơn điên lên…
Hoàng Lăng lắc đầu, “Nếu bọn họ không chờ thời cơ thì có thể hôm qua đã hành động, trong đêm luôn là khoảng thời gian tốt nhất để hành động, nhất định là bọn họ đang chờ đợi.”
Hoàng Lăng đoán không sai, Nỗ Nhi Linh đang chờ, nhưng mà là chờ chùm sao Thiên Lang tối nay xuất hiện, đó là thời điểm tốt nhất để tế máu.
Hai người thương nghị một lúc, rồi mỗi người làm việc của mình. Động tác của họ rất nhanh, nhưng cũng hiểu được nếu như đêm nay có biến, mấu chốt lại là chữ “kéo”*.
*拖:tha, kéo, dắt, theo mình hiểu ở đây kéo này là kéo dài thời gian.
Lúc hai người từ sau hậu viện đi ra, ẩn thân trong bóng tối, sau cùng bọn họ giấu mình trong cánh rừng nhỏ ở gần cổng Nam Thành. Hoàng Lăng kéo nàng phi thân lên cây, đứng ở trên cây nhìn về phía xa, đúng như dự đoán, người canh giữ thành là sát thủ của tộc Khắc Mông. Hình như có bốn người…
Thẩm Ninh vịn thân cây, đại não tạm thời thả lỏng lại nghĩ đến một màn giết người vừa rồi, cơ thể bị Hoàng Lăng chém thành hai, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hét từ trong thành vọng đến, bờ môi cắn chặt không còn chút huyết sắc, trong lồng nguc truyền đến từng đợt buồn nôn.
“Sao thế?” Hoàng Lăng phát hiện nàng không bình thường.
“Không, không có việc gì.” Thẩm Ninh vô thức nói. Nói xong lại cắn chặt môi dưới.
Bởi vì ở trong bóng tối nên Hoàng Lăng không nhìn thấy rõ biểu cảm của Thẩm Ninh, nhưng hắn lại tinh ý cảm nhận được âm thanh khác lạ có vẻ giống buồn nôn của nàng, “Sợ hãi?” Nàng biết bắn tên, hẳn là nữ tử giang hồ, nhưng nói gì thì cũng chỉ là một nữ tử, chắc là chưa từng trải qua những chuyện chết chóc như thế này. Nghĩ như vậy, hắn dùng sức nắm chặt cánh tay của nàng, “Đây là chiến trường, không phải ngươi chết thì sẽ là ta vong!”
Nhiệt độ từ cánh tay truyền đến tận đáy lòng, toàn thân Thẩm Ninh run lên, âm thanh trầm thấp mạnh mẽ quanh quẩn trong đầu giúp nàng tỉnh táo lại, “Ta biết rồi.” Nàng hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra, bàn tay lạnh băng của nàng nắm lấy tay của Hoàng Lăng kéo xuống, “Cho ta mượn tay một lúc.” Nàng cần nhiệt độ của hắn.
Liên quan đến sống còn, giúp nàng tỉnh táo lại mới là điều quan trọng, Hoàng Lăng cũng không đoái hoài đến nam nữ khác biệt, ngầm cho phép hành động của nàng.
Thẩm Ninh nắm chặt bàn tay dày mang theo nhiệt độ ấm nóng hầm hập, dần dần nàng mới bình tĩnh lại. Chờ đợi cũng là một loại giày vò.
Trong thành không còn những tiếng hét thảm thiết, Nỗ Nhi Linh quay lại vị trí chủ thượng trong sảnh chính của phủ nha, vừa thưởng thức trà vừa nghe thuộc hạ báo cáo, Vân Châu có hơn ba trăm hộ dân, chưa đến năm mươi người bị giết, ngoài ra còn có bốn người thuộc hạ chết không rõ nguyên nhân ở Tiêu Cục, sắc mặt của hắn từ từ thay đổi: “Dũng sĩ Khắc Mông ta ngay cả một con cừu tay không tấc sắc cũng không tìm ra được, còn bị giết mất bốn người?”
Tùy tùng quỳ ở đó không dám nhiều lời.
“Phế vật!” Máu thú tính trong người hắn đang sôi trào, “Phái người đi cho cô tất cả đều phải tìm ra, giết hết một tên cũng không để sót! Nếu không các người cũng không cần trở về phục mệnh!”
“Tuân lệnh!”
Phó quan có loại dự cảm không ổn, ông ta tiến lên do dự nói: “Đại công tước, thành này có điểm kỳ lạ, lỡ như… ”
Nỗ Nhi Linh không kiên nhẫn phất tay đánh gãy lời của ông ta, “Cô biết bọn họ có phòng bị.” Chính vì biết được mới càng thêm hứng thú, con mồi không nhúc nhích chờ đợi bị giết thì không có gì là thú vị, con mồi biết mình không thoát được nhưng vẫn cố vùng vẫy như vậy hắn mới cảm nhận được sự kích th1ch khi đi săn. Ngược lại, hắn muốn xem những con mồi này có thể giãy dụa được đến khi nào, đồng thời hắn cũng muốn nhìn xem, người có thể giật dây khiến một Vân Châu vốn chia năm sẻ bảy có thể trở nên thú vị như thế này là người phương nào.
“Lỡ như bọn họ thông tri quân cứu viện… ”
“Từ Khúc Châu đến đây nhanh nhất cũng phải ngày mai mới đến nơi, huống hồ cái tên hoàng đế sợ phiền phức kia có đúng là vẫn không trông cậy vào được không.” Nỗ Nhi Linh cười khẩy, “Phân phó xuống, ưu tiên tìm ra kẻ đã giết dũng sĩ của chúng ta, không cần bẩm báo, chém thành trăm mảnh.”
“Rõ!”
Trong thành yên lặng một lúc lại bắt đầu có tiếng động, những nam tử nữ tử áo đen rải rác trên các đoạn đường tập trung lại một chỗ, tác phong nhanh chóng đâu vào đấy tìm kiếm người sống. Một nhóm người xông vào một cánh rừng nhỏ, cầm bó đuốc tra tìm khắp nơi, lúc này trái lại Thẩm Ninh lại vô cùng tỉnh táo đến lạ thường, nín thở không nhúc nhích. Hoàng Lăng cảnh giác chăm chú nhìn động tĩnh bên dưới, một tay nắm chặt kiếm, tay còn lại vẫn để nàng nắm trong tay.
Tên sát thủ cầm bó đuốc nhìn phía xa xa, lại chỉ thấy lá cây rậm rạp. Tìm kiếm một vòng, bọn họ nhìn nhau khẽ gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Tên điên! Thẩm Ninh nhìn bóng hình biến mất trong đêm của họ, trong lòng thầm mắng tên đầu têu có đôi mắt đào hoa kia. Hắn căn bản không phải là đánh trận, chỉ là đang hưởng thụ niềm vui khi săn mồi và tàn sát mà thôi!
Vân Châu vốn không lớn bọn họ rất nhanh đã lục soát một vòng, cuối cùng vì đêm khuya cũng khó tìm được người, Nỗ Nhi Linh liên tục nghe thuộc hạ đến bẩm báo không tìm thấy dấu vết người sống, buổi lễ bái hoàn mỹ của đêm nay bị phá hỏng gần như không còn gì, trên khuôn mặt tà mị cuối cùng cũng hiện lên vẻ dữ tợn, một tay hất nước trà vào Du Tri Uyên sớm đã ngất đi vì đau đớn.
Nào ngờ Du Tri Uyên cũng không động đậy.
Nỗ Nhi Linh lười để ý sống chết của ông ta, lễ bái chưa thể hoàn thành khiến toàn thân hắn cực kỳ khó chịu, hai mắt đỏ ngầu, điên tiết gào lên, hắn vung tay, “Đốt!” Nếu những con mồi này ngoan ngoãn ra chịu chết, hắn có thể từ bi lưu lại cái thành trống, mà bây giờ hắn lại chỉ muốn châm một mồi lửa thiêu sạch tất cả không còn một cái gì sót lại!
Thần Ada, con dân của ngài bảo đảm với người, hôm nay thiếu máu, chắc chắn sẽ dùng lượng máu gấp mười lần để tế cho ngài!
“Rõ!”
Ngôi nhà mà người dân sinh sống truyền từ đời này qua đời khác bây đây lại nổi lên thành từng đốm lửa, một vùng ánh lửa sáng lên đâm đỏ hai mắt Thẩm Ninh, một tay vịn thân cây vô thức cào ra một mảnh vỏ cây. Tên điên! Tên điên!
Hoàng Lăng cảm nhận được cảm xúc của nàng thay đổi, hắn nghiêng đầu, muốn mở miệng lại trong ánh lửa mơ hồ nhìn thấy hai mắt phẫn nộ của nàng cùng với đôi môi mím chặt, quay đầu không nhiều lời nữa, chăm chú nhìn ngoài cửa Nam Thành đen kịt.
“Phòng của tôi! Nhà của tôi!” Trong thành truyền đến tiếng la hét không lâu lại biến mất.
Bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay hắn càng nắm chặt. Hoàng Lăng âm thầm truyền một ít nội lực, chống đỡ ý chí của nàng.
Thẳng tay ném mười mấy bó đuốc, rừng khô lập tức bén lửa cháy bùng lên.
Lúc này chạy xác định chỉ còn một con đường chết, ngược lại Thẩm Ninh có vẻ bình tĩnh, nàng khẽ nhếch khóe miệng cười, trong âm thanh “lốp bốp” của lửa nói khẽ: “Sáng mai chúng ta sẽ hạ nước cờ kết thúc ván cờ này!”
Hoàng Lăng đang tìm đường để thoát thân bỗng nhiên nghe thấy có tiếng động từ nơi rất xa, ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ trấn định đang nở nụ cười, không kìm được cười lên, “Được” Nữ tử như này quả thật là hiếm thấy.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Lửa cháy ngày càng lớn, Thẩm Ninh và Hoàng Lăng đều đang chờ đến lúc có thể rời đi, đột nhiên nghe lấy vài tiếng chim kêu quái dị, nàng giật mình một cái, “Đến rồi!”
Hoàng Lăng lập tức buông tay nàng ra ôm nàng sát lại bên hông mình, “Thất lễ.”
Thẩm Ninh cảm giác như đang nhảy trên cái giường lò xo, Hoàng Lăng ôm nàng phi thân ra khỏi rừng đang bốc cháy, “Được không?” Hắn buông nàng xuống, ẩn ý hỏi nàng.
Thẩm Ninh im lặng dỡ cung tên xuống, rút thanh gươm ngắn buộc ở đùi ra, dưới ánh lửa nhập nhòe nhức mắt này hai mắt nàng tỏa ra hàn ý lạnh như băng, “Không được cũng phải được!” Giống như đã quyết tâm, không còn đường lui nữa.
“Không cần phải liều mạng, việc khẩn cấp bây giờ là mở cửa thành.” Hoàng Lăng nói.
“Vâng, trưởng quan!” Thẩm Ninh buột miệng hô.
– —–oOo——