Hai năm nay, Trần Kiêu một mình bôn ba vì công ty của Phó Thừa Vũ. Thậm chí trong dịp Tết, cô vẫn phải bận rộn tặng quà, đãi tiệc những đối tác của anh ta.
Giờ ly hôn rồi, cuối cùng cũng được về nhà ăn Tết, cô chỉ muốn lười biếng nằm trong nhà nghỉ ngơi, không muốn gặp mặt họ hàng để nghe chỉ trích.
Ba mẹ cô còn phải đi thăm bà con, trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ đôi khi có thể nghe thấy tiếng trẻ em chơi đùa từ tầng dưới của tiểu khu.
Trần Kiêu mệt mỏi cả đêm, sáng nay cô lại dậy sớm, trong nhà ấm áp, cô liền ngủ quên trên sofa.
Sau khi ngủ dậy, cô vào siêu thị mua ít rau xanh, đường phố ngày Tết không có nhiều người qua lại.
Đi ngang qua nhà sách, cô thấy gương mặt quen thuộc trên tờ tạp chí trưng bày ở ngoài cửa.
Trịnh Thanh Sơn khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt lại hoàn toàn không có ý cười.
Trần Kiêu đứng trước cửa một lúc, lấy cuốn tạp chí tài chính ra lật xem.
Thì ra một dự án ở huyện Bình An sắp khởi công nên Trịnh Thanh Sơn mới trở về nơi này.
Trần Kiêu nghĩ, có chút buồn cười. Dự án này cô cũng có liên quan. Lúc đó còn chưa ly hôn với Phó Thừa Vũ, cô một mình bôn ba lo đấu thầu, thành công giành được dự án về tay công ty của vợ chồng cô.
Không ngờ rằng cô và anh ta ly hôn, chuyện này cũng bị cô lãng quên, cuối cùng dự án này lại rơi vào tay Trịnh Thanh Sơn.
Có lẽ vì tình tiết nhỏ này mà tâm trạng Trần Kiêu tốt hơn rất nhiều, vừa đi vừa ngâm nga một bài hát trên đường về, lúc nấu ăn tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Năm mới trôi qua thật nhanh.
Chớp mắt sẽ là Tết Nguyên Tiêu, Tiểu Nguyên giục cô về Lăng Thành, liên tục gọi điện thoại.
“Chị ơi! Chị về nhanh đi! Em nóng lòng muốn lập nghiệp ngay bây giờ!”
Trần Kiêu vừa ăn táo vừa cười: “Gấp gáp gì, qua Nguyên Tiêu chị sẽ về.”
“Vậy em về Lăng Thành trước, chị không biết đâu, cả nhà đều giục em kết hôn, quá đáng sợ. Bên chị thế nào, mọi người đã biết chuyện chị và Phó Thừa Vũ chưa? “
Trần Kiêu chỉ khẽ “ừ” rồi không nói gì thêm. Tiểu Nguyên biết cô không muốn nhắc đến Phó Thừa Vũ nên nói sang chuyện cửa hàng.
Trần Kiêu rất thích vẽ.
Từ việc vẽ Trịnh Thanh Sơn khi còn thiếu nữ, đến khi chính thức học vẽ sau này, mọi thứ đều đến rất tự nhiên.
Nhắc mới nhớ, so với thầm mến, cô càng cảm kích Trịnh Thanh Sơn nhiều hơn.
Biết ơn vì anh là ánh sáng mà cô đã âm thầm theo đuổi, cho phép cô theo bước anh và tiến bộ từng chút một.
Nếu không, với điểm số của cô, chắc chắn cô sẽ không được nhận vào một ngôi trường tốt như Đại học Lăng Thành.
Cô học ngành thiết kế.
Không giống như quá khứ trầm lặng suốt thời trung học, cô rất có năng khiếu trong lĩnh vực thiết kế thời trang và đã đạt được nhiều giải thưởng. Sau khi tốt nghiệp, cô gia nhập một công ty lớn, bất kỳ thiết kế nào của cô khi ra thị trường cũng đều cháy hàng.
Sự nghiệp đang lên thì đúng lúc này cô gặp Phó Thừa Vũ.
Trần Kiêu không phải người vô tâm, cô thật sự bị anh ta làm cho cảm động.
Cô rất dễ thỏa mãn, chỉ cần Phó Thừa Vũ đối xử ân cần với cô, Trần Kiêu sẽ hy sinh để vun đắp cho mái ấm của hai người.
Khi đó công ty của Phó Thừa Vũ đang sa sút, anh ta luôn bận rộn làm việc đến khuya.
Để có thể giúp đỡ anh, Trần Kiêu kiên quyết định bỏ bút vẽ, giúp anh ta lo những công việc truyền thông mà anh ta không thích, san sẻ mọi áp lực cho hắn.
Trần Kiêu không thích tán gẫu với người lạ, lại càng không thích uống rượu.
Nhưng trong mấy năm đó, cô ép mình làm những việc mình không thích, cuối cùng thành công giúp Phó Thừa Vũ gây dựng lại công ty.
Nhưng Trần Kiêu không thu được trái ngọt.
Một tờ giấy ly hôn, mấy trăm nghìn tiền mặt và một căn nhà.
Sau khi ly hôn, cô không mất thời gian dây dưa chuyện cũ, cô quyết định tìm lại chính mình.
Vừa lúc đó, cô gặp Tiểu Nguyên.
Cả hai ngay lập tức lên kế hoạch thành lập một studio thiết kế thời trang.
Tiểu Nguyên là đàn em của cô.
Chỉ là cô bé không có hứng thú với thiết kế, nhưng rất có năng khiếu về làm truyền thông và mạng xã hội, hiện đã trở thành một blogger có tiếng.
Hơn nữa tài năng của Trần Kiêu rất vượt trội, studio chắc chắn sẽ có chỗ đứng vững chắc.
Tiểu Nguyên thậm chí còn đang tưởng tượng không đầy hai năm nữa, studio sẽ nổi tiếng khắp Lăng Thành.
**********************************************************************************
Trước Tết nguyên đán, bố mẹ Phó Thừa Vũ gửi tin nhắn, nói là mời cô đi ăn tối.
Trần Kiêu hơi bất ngờ.
Cô cho rằng Phó Thừa Vũ không nói với bố mẹ anh ta chuyện ly hôn.
Trần Kiêu đem chuyện này nói với ba Trần. Ông trầm ngâm, đáp: “Ly hôn không phải chuyện nhỏ, tốt hơn hết là nên nói rõ ràng để tránh hiểu lầm.”
Trần Kiêu gật đầu.
Cô mua ít quà Tết và quyết định hẹn gặp ba mẹ Phó.
Hai bên đặt phòng riêng ở một nhà hàng Trung Quốc.
Khi Trần Kiêu đến nơi, ba mẹ Phó hình như đã đợi rất lâu, cô chỉ có thể giải thích: “Xin lỗi, cháu bị kẹt xe.”
Cha mẹ Phó trên mặt không có vẻ tức giận.
Khi Trần Kiêu ngồi xuống, hai vợ chồng rót cho cô một tách trà nóng, cô ôm trong lòng bàn tay để giữ ấm.
Dù Trần Kiêu không thể tha thứ cho việc Phó Thừa Vũ ngoại tình, nhưng bố mẹ Phó rất tốt, trong những năm kết hôn hay khi còn hẹn hò với Phó Thừa Vũ, ba mẹ chồng đối với cô rất chu đáo.
Mặc dù đã ly hôn, Trần Kiêu vẫn giữ thiện ý với hai người họ.
Món ăn còn chưa dọn ra, Trần Kiêu cũng chưa kịp mở lời thì cửa phòng riêng bị mở từ bên ngoài, cô còn tưởng là nhân viên phục vụ, quay đầu nhìn lại thì ra là Phó Thừa Vũ.
Trần Kiêu sững sờ.
Phó Thừa Vũ nhìn sang, thở ra một hơi khí lạnh, sau đó đóng cửa ngồi xuống bên cạnh cô.
Sắc mặt Trần Kiêu trở nên khó coi.
Quay sang cha mẹ Phó, nói: “Chú dì, con và Phó Thừa Vũ đã ly hôn được một năm rồi.”
Săc mặt người nhà họ Phó còn khó coi hơn cô, nhưng tuyệt nhiên không hề kinh ngạc, xem ra họ đã biết chuyện rồi.
Nếu đã biết, tại sao còn hẹn cô đến đây?
Cha mẹ Phó hai mặt nhìn nhau, đứng dậy nói: “Hai người các con nói chuyện riêng đi, chúng ta đi dạo một chút.”
Nói xong, hai người cùng nhau rời đi.
Hơi thở của Phó Thừa Vũ ở bên cạnh phả tới.
Trần Kiêu sắc mặt âm trầm, liếc hắn một cái, phải nói, Phó Thừa Vũ tướng mạo quả nhiên rất tốt, nếu không phải bởi vì khởi nghiệp nợ nần, hắn có lẽ đã không chọn trúng cô.
Phó Thừa Vũ hôm nay mặc áo khoác đen.
Cô đột nhiên nghĩ đến Trịnh Thanh Sơn.
Khi gặp lại vào ngày hôm đó, anh cũng mặc một chiếc áo khoác màu đen.
So sánh mới thấy, Phó Thừa Vũ không đủ trình.
Phó Thừa Vũ không chỉ thua kém Trịnh Thanh Sơn về ngoại hình mà còn về chiều cao và vóc dáng.
Vốn dĩ Phó Thừa Vũ chỉ là đẹp trai thôi, nhưng Trịnh Thanh Sơn thì khác. Ở anh có một sự chính trực và cao thượng từ trong ra ngoài.
Trần Kiêu cũng không buồn liếc mắt nhìn chồng cũ, chỉ cảm thấy buồn bực.
Một năm không gặp, Phó Thừa Vũ đối diện với vợ cũ cũng có chút ngượng ngùng, nhưng anh ta nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, đầu tiên là hồi tưởng lại quá khứ: “Trần Kiêu, một năm qua em sống thế nào? Nghe nói em vẫn chưa tìm được việc làm? “
Trần Kiêu không nhìn hắn, cũng không muốn cùng hắn nói nhảm, thẳng thừng hỏi: “Nói đi, hẹn tôi ra đây có chuyện gì?”
“Chúng ta làm lành đi.”
Đây là điều mà Trần Kiêu không ngờ tới.
Hắn cùng cô Hứa kia đã chia tay rồi à?
Đây là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Trần Kiêu.
“Anh và cô Hứa chia tay rồi à?”
Phó Thừa Vũ gật đầu: “Lúc trước là anh sai, anh đã để em thất vọng, nhưng nếu em nguyện ý cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ không tái phạm.”
Phó Thừa Vũ nghiêm túc nói.
Nhưng trong mắt anh ta không còn sự chân thành như khi anh ta đội mưa mua cho cô phần sủi cảo nóng.
Trần Kiêu có thể cảm nhận rõ ràng, Phó Thừa Vũ không thích cô nhiều như vậy.
“Xin lỗi” Trần Kiêu xách túi đứng dậy, định rời đi, “Tôi không có thói quen quay đầu nhìn lại.”
Cô đẩy Phó Thừa Vũ, mở cửa đi ra ngoài.
Thức ăn trong nhà hàng Trung Quốc này có vẻ rất ngon.
Lúc này Trần Kiêu cảm thấy rất đói bụng, thầm nghĩ trước khi rời khỏi huyện Bình An nhất định phải tới đây ăn thử một lần.
Phó Thừa Vũ đuổi theo cô.
Trong miệng kêu lên: “Trần Kiêu! Trần Kiêu! Nghĩ lại đi, cha mẹ em chắc chắn cũng hy vọng chúng ta có thể quay về bên nhau.”
Trần Kiêu bước đi nhanh hơn.
Phó Thừa Vũ ở phía sau tiếp tục nói: “Nếu không tái hôn với anh, em cho rằng có thể tìm được người tốt hơn anh sao?”
“Trần Kiêu, anh là sự lựa chọn tốt nhất của em rồi.”
Sau khi rời khỏi nhà hàng, cơn gió lạnh lướt qua, làm lay động những sợi tóc lòa xòa trên trán cô.
Phó Thừa Vũ hình như có lái xe, cô vội bước nhanh hơn.
Trịnh Thanh Sơn từng nói, trong giới kinh doanh đầy cạm bẫy, hiếm ai giữ được sơ tâm.
Phó Thừa Vũ chắc chắn là hạng người đánh mất sơ tâm nhiều nhất.
Anh ta trở thành một người hoàn toàn khác với chính mình trong quá khứ.
Trần Kiêu hít một hơi thật sâu, khí lạnh tràn vào phổi, cô che miệng ho khan.
Trịnh Thanh Sơn đột ngột xuất hiện trong tầm mắt.
Anh lái một chiếc BMW khá khiêm tốn.
Cửa sổ xe mở, trên sống mũi anh đeo một cặp kính gọng vàng khiến vẻ lãnh đạm của anh càng tinh tế.
Anh cười dịu dàng với cô qua cửa kính xe.
Đôi môi mỏng nhếch lên một đường cong, trông như một con cáo già đang dụ hoặc con mồi.
Lúc trước khi giúp đỡ Phó Thừa Vũ, Trần Kiêu cũng ở trong giới, nghe được rất nhiều tin đồn về Trịnh Thanh Sơn.
Những khách hàng quen biết chỉ có một nhận xét về anh – tuổi không lớn, nhưng lại rất khó đối phó.
Vậy mà tình cờ, Trần Kiêu sau khi uống say lại chọc vào con hồ ly này.
Sợ rằng cô đã gây hoạ lớn rồi.
Anh ngồi trong xe, Trần Kiêu đứng ngoài xe, cô nở một nụ cười xã giao: “Chào cậu, bạn học Trịnh”
“Ừ.” Anh nhàn nhạt đáp: “Tôi cùng bạn tới đây ăn cơm, vừa vặn nhìn thấy cậu…”
Anh dừng lại một lúc, nhìn cô bằng đôi mắt đầy ý cười, “Cũng thấy giám đốc Phó”
Đúng vậy, giống như một trò hề.
Trần Kiêu thực sự không ngờ sẽ gặp anh vào thời điểm xấu hổ nhất trong hai mươi chín năm qua.
Trần Kiêu nhất thời hơi ngượng ngùng nên không trả lời.
Trịnh Thanh Sơn xuống xe, mở cửa phụ cho cô.
Trần Kiêu kinh ngạc ngẩng đầu, “Có việc gì?”
Trịnh Thanh Sơn nói: “Giám đốc Phó lái xe tới, cũng sắp đuổi kịp cậu rồi.”
Giữa việc bị Phó Thừa Vũ quấy rầy và lên xe của Trịnh Thanh Sơn, Trần Kiêu chắc chắn chọn vế sau.