Tuyệt Đại Con Rể

Chương 50: Phải Nghĩ Biện Pháp Chứ?



“Vừa mới bắt đầu rất đau, về sau em tưởng rằng là anh, nên bắt đầu ngoan ngoãn thuận theo…” Nói xong những lời này, Trương Giai Giai vô cùng khó chịu. Mà đồng thời, nhìn thấy Kính Bát Quái, trong lòng Trương Giai Giai cũng bắt đầu nghi ngờ Lăng Thành. Vương Viêm không nói chuyện, ôm cô thật chặt, nắm chặt quả đấm, cơ hồ có thể bóp ra máu. Việc này liên quan đến danh dự trinh tiết của vợ, đương nhiên không thể truyền ra ngoài. Biện pháp tốt nhất chính là âm thầm điều tra.

Nhưng mà Vương Viêm như thế nào cũng không nghĩ đến, cuộc nói chuyện giữa anh và Trương Giai Giai lại bị hai cô hầu gái ngoài cửa nghe được. Lúc này các cô hai mặt nhìn nhau! Ban ngày trong tiệc cưới, Trương Giai Giai nhìn thấy hai cô hầu gái có vẻ mệt mỏi, bèn để các cô nghỉ ngơi trước. Cho nên thời điểm Lăng Nghệ làm nhục Trương Giai Giai, hai cô hầu gái đều ở bên ngoài phòng nghỉ, cơ bản không hiểu rõ tình hình. Thẳng đến vừa rồi Vương Viêm ngửa mặt lên trời gào thét, hai cô hầu gái này mới sực tỉnh. Lúc này hai cô hầu gái lặng lẽ quay trở về phòng nghỉ. Dù sao nghe được chuyện không nên nghe, không thể để bị phát hiện.

Giữa trưa ngày hôm sau, chuyện Trương Giai Giai bị làm nhục từ nhà họ Lăng truyền ra. Lăng Nghệ chột dạ, vừa nghe đến đến tin tức này, bèn cùng Trần Vân nhanh chóng chạy tới. Mặt ngoài là thăm hỏi vợ chồng Vương Viêm, trên thực tế là âm thầm tìm hiểu tin tức. “Chú ba, nghe nói tối hôm qua ở đây xảy ra chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?” Vừa vào phòng khách, Lăng Nghệ bèn đi thẳng vào vấn đề. Trần Vân lại đi vào phòng ngủ, giả mù sa mưa an ủi Trương Giai Giai.

Vương Viêm thật sự cũng không muốn nói ra, thấy chuyện này không giấu diếm được nữa, mặt mũi tràn đầy thù hận nói chuyện đó ra. “Cái tên ngu ngốc Lăng Thành! Vậy mà lại làm ra loại chuyện này.” Nghe Vương Viêm nói xong, Lăng Nghệ rất tức tối, đau lòng nhức óc mắng to lên. Vương Viêm thở dài: “Anh cả, anh hai chỉ là có hiềm nghi thôi, không nhất định là anh ấy làm.” “Chú ba, đến bây giờ chú vẫn còn tin tưởng nó?” Lăng Nghệ âm trầm nói.

Lúc này, Trần Vân từ phòng ngủ đi ra: “Bây giờ chứng cứ đã vô cùng xác thực, không phải Lăng Thành thì là ai? Cũng chỉ có hắn hiểu tác dụng của cái Kính Bát Quái kia, theo như chị phỏng đoán, hắn nhất định là muốn trộm cái Kính Bát Quái này, kết quả nhìn thấy em dâu uống nhiều quá, nổi lên ý xấu…” Lúc này, Trần Vân mặt mũi tràn đầy khinh bỉ cùng chán ghét, tiếp tục nói: “Hơn nữa chị nghe nói, tên vô dụng này ở rể nhà họ Tống 3 năm, lại ngay cả tay vợ cũng chưa từng được chạm vào. Nhẫn nhịn lâu như vậy, đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ không phòng bị chút nào, còn không phải…” “Chú ba, chú yên tâm, chuyện này anh cả nhất định giúp chú đòi lại công bằng.” Lăng Nghệ thừa cơ mở miệng nói. Trần Vân trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, không thể để tên khốn nạn này chiếm lợi được.”

Sắc mặt Vương Viêm rất khó coi. Vốn dĩ trong lòng Vương Viêm còn giữ lại một tia hy vọng đối với Lăng Thành, dù sao hắn cùng anh hai có quan hệ tốt nhất. Thế nhưng… Thế nhưng bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực! Lúc này nghe được lời hai vợ chồng Lăng Nghệ nói, đáy lòng hoàn toàn dao động.

Vương Viêm không có mở miệng, mà là yên lặng nhẹ gật đầu. Nhìn thấy phản ứng của Vương Viêm, Lăng Nghệ cùng Trần Vân khó nén được ý cười…

Ngày thứ hai. Tại công ty Hoa Ngưu, trong văn phòng tổng giám đốc. Lăng Thành cầm cây linh thảo trên tay. Dương Long nói, chỉ cần ăn cây này vào, lập tức có thể trở thành người tu luyện. Không nghĩ tới, hắn cứu được cái cô Dương Tĩnh kia, cô ta lại còn có ơn tất báo. Cái gốc cây này trên thị trường chắc cũng có thể bán được không ít tiền chứ nhỉ? Lăng Thành vừa ngẫm nghĩ vừa ăn hết gốc cây đó.

Không lâu sau, Lăng Thành cảm thấy một dòng nước ấm chậm rãi hội tụ lại trong cơ thể, sau đó bắt đầu lan ra toàn thân, cái loại cảm giác này, thật không cách nào miêu tả được. Nửa tiếng sau, Lăng Thành thở một hơi dài nhẹ nhõm, vẻ mặt tươi cười. Hắn bây giờ thật sự trở thành người tu luyện rồi, mà khiến Lăng Thành không nghĩ tới chính là, bởi vì lúc trước hắn từng ăn viên Càn Khôn Đan mà Vương Việt Bân tặng, cho nên thể chất mạnh hơn so với người khác, bây giờ toàn bộ linh khí của Trúc Linh Thảo đều bị hắn hấp thu hết. Không chỉ trở thành người tu luyện, còn lập tức đạt đến cảnh giới Võ Sư tầng hai. Người bình thường vừa trở thành người tu luyện cũng chỉ là Võ Sư tầng một. Chính hắn vậy mà nhảy cóc, trực tiếp đạt đến tầng hai, ha ha.

Lăng Thành đắc ý rời khỏi công ty, đi tới biệt thự nhà họ Tống. Vừa tham gia xong đám cưới của em trai, cảm thấy vợ chồng mới cưới thật là vừa lòng đẹp ý. Không hiểu sao có chút nhớ Giai Kỳ.

Nhưng ngay lúc này, trong biệt thự nhà họ Tống đang tổ chức hội nghị gia đình. Lúc trước vì giải quyết vấn đề tiền bạc, cổ phần nhà họ Tống đã bị tổng giám đốc Bành Khải của công ty Khoa Học Kỹ Thuật Thánh Long thu mua 51%. Bây giờ vấn đề tiền bạc đã được giải quyết, nhưng mà cổ phần nhà họ Tống nắm trong tay chỉ còn lại 49%, ít cổ phần như vậy, hoa hồng chia ra rất ít.

Lúc này, bà cụ triệu tập mọi người tới, nói: “Trong khoảng thời gian này, lợi tức của xí nghiệp nhà họ Tống chúng ta, hơn phân nửa đều rơi vào túi Khoa Học Kỹ Thuật Thánh Long, tiếp tục như vậy không phải là cách hay, mọi người có biện pháp nào tốt hay không?” Lúc này, bà cụ ngồi ở đó, nhìn đám người chung quanh, trầm giọng mở miệng nói. Phía đám người nhà họ Tống, sắc mặt từng người nghiêm túc, trầm mặc không nói.

Xí nghiệp là của nhà họ Tống, bây giờ toàn quyền lại rơi vào trong tay Bành Khải. Cái người tên là Bành Khải này không phải người bình thường, bà cụ muốn giành lại quyền quyết định từ trong tay hắn một lần nữa, thực sự là người si nói mộng.

Đúng lúc này, ánh mắt của Tống Tử Ngôn chuyển động, đứng dậy: “Bà nội, cháu có một ý tưởng.” “Được, Tử Ngôn có cách gì, mau nói đi!” Sắc mặt bà cụ vui mừng. Lần trước bởi vì chuyện tiết mục của Y Nguyệt mà Tống Tử Ngôn bị xử phạt, đến bây giờ vẫn không thể tham gia vào chuyện trong nhà, có điều chuyện trước mắt này là tình huống đặc thù, việc này liên quan đến sinh tử tồn vong của nhà họ Tống, cho nên bà cụ cũng sẽ không để ý những thứ này. Càng quan trọng hơn là do bà cụ quá yêu thương Tống Tử Ngôn.

Thái độ của bà nội khiến Tống Tử Ngôn vui như mở cờ trong bụng, chậm rãi nói: “Bà nội, bây giờ Bành Khải có 51% cổ phần sản nghiệp nhà họ Tống chúng ta, cho nên nhà họ Tống chúng ta phải nhìn sắc mặt của Bành Khải mà sống. Chúng ta muốn lật ngược tình thế không phải là chuyện dễ dàng, chi bằng từ bỏ.” “Từ bỏ?” Bà cụ nhíu nhíu mày, đám người nhà họ Tống chung quanh cũng kinh hoảng.

Tống Tử Ngôn nói lần nữa: “Trong tay chúng ta không phải còn có 49% cổ phần sao? Chúng ta lại bán ra ngoài 20%, lấy được tiền, chúng ta mở một công ty khác, hoặc đầu tư cái khác. Chỉ cần công ty mới phát triển, nhà họ Tống chúng ta chẳng phải sẽ lại huy hoàng hay sao?”

Ồ! Nghe nói như thế, mọi người chung quanh đều xôn xao, không ít người hai mắt cũng tỏa sáng. Bà cụ cũng là vẻ mặt tươi cười, gật đầu tán thưởng nói: “Vẫn chỉ có Tử Ngôn là đầu óc nhanh nhạy thôi, cách này không tệ, không tệ…”

Mà đúng lúc này, không biết là ai nói một câu: “Biện pháp đúng là không tệ, thế nhưng vấn đề là bán phần cổ phần này cho ai đây?” Lời này vừa nói ra, không ít người nhà họ Tống đều thở dài. Tống Tử Ngôn mỉm cười, mở miệng nói: “Kỳ thực cái này không khó. Cháu có một người bạn có đầy đủ năng lực có thể mua lại 20% cổ phần của chúng ta.” Bà cụ mừng rỡ, vội vàng hỏi: “Ai vậy?”

Cùng lúc đó, ánh mắt mọi người chung quanh một lần nữa rơi vào trên người Tống Tử Ngôn, từng người biểu lộ kinh ngạc. Tống Tử Ngôn rất hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý, có chút đắc ý: “Người bạn này của cháu mở võ quán, tên là Hoàng Ngạn Lang.”

Gì? Hoàng Ngạn Lang? Nghe được ba chữ này, toàn bộ phòng khách đều sôi trào! Hoàng Ngạn Lang là ai? Đây chính là đại sư công phu rất nổi danh mấy năm gần đây, trong một cuộc tranh tài công phu quyền cước, ba kỳ liên tiếp giành ngôi vô địch, hắn sáng lập võ quán Thượng Võ Môn, có hơn mấy chục chi nhánh trên cả nước, chỉ tính riêng thành phố Đại Phong đã có mấy chi nhánh rồi. Dạng người này, quả thật có đủ thực lực mua lại 20% cổ phần xí nghiệp nhà họ Tống.

Giờ khắc này, đám người nhà họ Tống vừa khiếp sợ vừa khen ngợi Tống Tử Ngôn. “Không nghĩ tới Tử Ngôn còn có một người bạn như vậy.” “Giao thiệp của Tử Ngôn đúng là không tầm thường nha.” “Không thể không nói, Tử Ngôn kết bạn, đúng là có chọn lọc nha, ha ha.”

Trong sự khen ngợi của mọi người, Giai Kỳ ngồi ở đó, vẻ mặt bình tĩnh. Ngược lại, cô cảm thấy nhà họ Tống vẫn nên giữ khuôn phép, không nên bán cổ phần. Nhưng bây giờ mọi người đều muốn bán cổ phần, cô cũng không tiện xen vào.

“Tử Ngôn, nếu đã như vậy thì cháu mau gọi điện thoại cho ngài Hoàng Ngạn Lang đi.” Lúc này, bà cụ cười híp mắt mở miệng nói. Tống Tử Ngôn gật đầu, lập tức lấy di động ra gọi điện thoại. Điện thoại không lâu sau kết nối. Vì khoe khoang mối quan hệ của mình, Tống Tử Ngôn cố ý mở loa ngoài.

“Anh Hoàng, tôi là Tử Ngôn đây, có vụ làm ăn muốn bàn bạc với anh một chút, anh có hứng thú không.” Tống Tử Ngôn cười ha hả nói với người phía đầu dây bên kia. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười của Hoàng Ngạn Lang: “Ha ha, hai ta quan hệ thế nào chứ? Anh Tống tìm tôi hợp tác, đương nhiên không thành vấn đề.”

Nghe lời này, ý cười trên mặt Tống Tử Ngôn càng đậm: “Được, vậy phiền anh tới biệt thự nhà họ Tống, chúng ta gặp mặt rồi bàn bạc.” “Được, vừa khéo tôi đang ở thành phố Đại Phong, tôi lập tức qua chỗ anh.” Trong điện thoại, Hoàng Ngạn Lang rất là hào sảng.

Sau khi cúp điện thoại, Tống Tử Ngôn quay về phía bà cụ nói: “Bà nội, bàn xong rồi, người ta lát nữa sẽ tới.” Bà cụ rất là vui mừng, vẫn chỉ có cháu trai cả mình thương yêu nhất có bản lĩnh, bèn cười gật đầu nói: “Được rồi được rồi, nếu như chờ lát nữa đàm phán thành công với Hoàng Ngạn Lang, Tử Ngôn cháu chính là đại công thần của nhà họ Tống chúng ta, đến lúc đó, bà nội nhất định thưởng cho cháu.” Trong lòng Tống Tử Ngôn vui như nở hoa: “Cảm ơn bà nội ạ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.