Tuyệt Đại Con Rể

Chương 49: Không Thể Tin Được!



Trong hộp là một sợi dây chuyền sặc sỡ loá mắt. Trên dây chuyền khảm mấy viên đá quý, lớn chừng quả trứng bồ câu, dưới ánh đèn chiếu sáng phát ra ánh sáng chói mắt. Chiếc váy dài mà Mã Anh nhận được kia, phía trên khảm kim cương vụn cùng đá quý, so sánh với cái này, thực sự chỉ là hạt cát!

Mọi người đều không phải là đồ đần, chỉ dựa vào kích thước lớn nhỏ của đá quý cũng đã có thể nhìn ra, hai món đồ này cái nào nhẹ cái nào nặng. Có điều… “Đá quý lớn như vậy, một viên ít nhất cũng phải mấy trăm triệu đúng không? Vậy sợi dây chuyền này, chẳng phải là trị giá hơn 1 tỷ à?” “Cậu ta á? Làm sao cậu ta có thể đưa ra món quà quý giá như vậy được? Làm sao có thể?” “Không sai, tôi cảm thấy cái này là giả.”

Trong khi mấy người chung quanh không ngừng chất vấn, Trương Đào cảm giác đầu óc trống rỗng. Người khác nhìn không ra, nhưng làm sao Trương Đào lại nhìn không ra chứ? Tập đoàn Thiên Nghiệp mà hắn đang làm việc cũng kinh doanh châu báu. Đá quý trên sợi dây chuyền trước mắt, bất kể là độ sáng bóng hay là độ tinh khiết cũng không giống đồ giả, thậm chí phẩm chất tựa hồ còn cao hơn rất nhiều so với những viên đá quý trước kia hắn ta từng thấy! Anh ta không phải chỉ là một thằng con rể ở rể thôi sao? Sao có thể…. Sao có thể lấy ra món quà quý giá như vậy?

Đúng lúc này, Tịnh Lâm cũng dần dần lấy lại tinh thần, phức tạp nhìn Lăng Thành: “Dây chuyền này, cậu tốn bao nhiêu tiền mua về?” Tịnh Lâm có không ít đồ trang sức châu báu, nhưng mà không có cái nào mà đá quý phía trên to như cái này, cho nên Tịnh Lâm cũng không xác định được, đồ trong tay là thật hay giả.

“Một người bạn tặng cho tôi.” Lăng Thành nhìn Tịnh Lâm nói. Nghe nói như thế, biểu lộ của Tịnh Lâm vô cùng phức tạp. Bạn tặng? Vậy thì chắc chắn không phải hàng thật, thứ vô dụng như hắn thì có thể có dạng bạn gì? Nghĩ thầm, Tịnh Lâm bèn vứt sợi dây chuyền xuống bên cạnh thùng rác.

“Để cháu nhìn một chút!” Đúng lúc này, con gái một người bạn của Tịnh Lâm đi tới. Con gái của người bạn này từng học 2 năm kiến thức giám định đá quý chuyên nghiệp. Cho nên vừa nghe thấy cô mở miệng, tất cả mọi người đều nín thở. “Cái này… Đây là đồ thật, hơn nữa mỗi một viên đều là thượng phẩm.” Cô gái cầm dây chuyền lên, sau khi quay về phía ánh đèn nhìn một lúc, vốn dĩ chỉ là ngờ ngợ thôi, lúc này lại hô lên kinh ngạc.

“Hơn nữa, thiết kế của sợi dây chuyền này là theo phong cách của hoàng thất Châu Âu, cháu phỏng đoán bảo thủ một chút, sợi dây chuyền này giá trị khoảng 3 tỷ, nếu thật là đồ của hoàng thất Châu Âu, vậy thì không cách nào định giá được.” Nói xong những lời này, cô gái nhìn chằm chằm Lăng Thành, tràn ngập tò mò.

Gì? Sợi dây chuyền này giá 3 tỷ? Hơn nữa còn là phỏng đoán một cách bảo thủ?! Tất cả mọi người đều hiện lên vẻ kinh sợ! Trương Đào vốn dĩ đã nhìn ra sợi dây chuyền là hàng thật, chỉ là cố ý không nói, bây giờ sau khi nghe được kết quả giám định của cô gái này, vẻ mặt càng thêm phức tạp.

Mã Anh há to miệng, nói không ra lời. “Lăng Thành, cậu… Cậu thật sự tặng sợi dây chuyền này cho tôi?” Tịnh Lâm vừa mừng vừa sợ, nhìn Lăng Thành nói năng không lưu loát. Lúc này Tịnh Lâm cũng không quan tâm Lăng Thành từ đâu mà có được sợi dây chuyền này, bà chỉ muốn biết Lăng Thành có thật sự tặng nó cho bà hay không. Sợi dây chuyền trị giá 3 tỷ đó. Chính bà nghĩ cũng không dám nghĩ.

Lăng Thành mỉm cười: “Cái này vốn dĩ là quà tặng cho mẹ, mẹ thích là được.” Bác cả của hắn thật đúng là ra tay hào phóng. Có điều, so với số tiền cứu trợ cho nhà họ Lăng lên đến 30 tỷ của hắn, sợi dây chuyền giá trị 3 tỷ này cũng không tính là gì.

“Thích, thích lắm!” Tịnh Lâm liên tục gật đầu, kích động đến mức thân thể trở nên run rẩy. Dưới sự mừng rỡ, Tịnh Lâm trực tiếp đeo dây chuyền lên cổ. Từ đầu đến cuối, Giai Kỳ vẫn luôn không nói chuyện, có điều ánh mắt cô nhìn Lăng Thành lại đầy dấu chấm hỏi. Bạn kiểu gì lại có thể tặng hắn món quà quý giá như vậy? Đầu tiên là 500 triệu, bây giờ lại là một sợi dây chuyền trị giá 3 tỷ. Xem ra cần phải tìm một cơ hội hỏi rõ hắn mới được.

Buổi họp lớp này, Tịnh Lâm hoàn toàn trở thành tiêu điểm. Tất cả mọi người muốn nói chuyện với bà, bây giờ mọi người đều sống rất thực tế.

Trên đường về nhà, Giai Kỳ cuối cùng nhịn không được, quay về phía Lăng Thành chất vấn: “Người bạn kia rốt cuộc là ai vậy? Tên là gì?” “Bạn nào?” Lăng Thành cố ý giả vờ mơ hồ hỏi. Giai Kỳ gấp gáp: “Chính là người tặng anh sợi dây chuyền này.” Lăng Thành bừng tỉnh: “À, hắn ấy à, chính là người bạn trước kia cho tôi mượn 500 triệu ấy.” Giai Kỳ không biết nói gì: “Anh đừng lảng sang chuyện khác, tôi hỏi hắn là ai?”

Lúc này, xe về đến cửa nhà, Lăng Thành gãi gãi đầu, giả vờ chợt nhớ tới cái gì, nói: “Ai nha, công việc ông chủ giao cho tôi còn chưa xử lý, cô về nhà trước đi, tôi phải nhanh chóng về công ty.” Giai Kỳ rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là xuống xe. Lăng Thành không nhiều lời, một cước đạp chân ga, xe nhanh chóng phóng đi.

Nhìn chiếc xe Lăng Thành lái rất nhanh đã biến mất ở giao lộ, đôi mày thanh tú của Giai Kỳ nhíu chặt, sau đó quay người trở về nhà…

Tại biệt thự cạnh biển của nhà họ Lăng. Trong phòng ngủ chính, Vương Viêm say rượu vừa tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, còn cảm thấy đầu đau muốn nứt ra. Vương Viêm cũng chẳng nhớ rõ trong tiệc rượu buổi chiều mình rốt cuộc đã uống bao nhiêu. Nhưng mà Vương Viêm rất vui vẻ. Yêu Trương Giai Giai đã 2 năm, cuối cùng cũng có kết quả, mà càng làm cho Vương Viêm vui mừng chính là, anh hai đã lâu không gặp cũng tới chúc mừng cho mình. Nghĩ tới những thứ này, trên mặt Vương Viêm lộ ra nụ cười ấm áp, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.

“Giai Giai?” Ra đến bên ngoài sảnh lớn, Vương Viêm hô một tiếng, không nghe thấy Trương Giai Giai trả lời, anh lập tức có loại dự cảm không tốt. Sau đó, nhìn thấy cửa phòng khách phía trước đang mở, Vương Viêm nhanh chóng đi qua. Đến cửa ra vào, Vương Viêm giống như bị sét đánh, thân thể run lên bần bật, thấy được một màn mà cả đời này anh cũng không thể quên được. Vợ mới cưới của mình không mảnh vải che thân nằm ở nơi đó, trên giường lộn xộn vô cùng!

“A!” Vương Viêm ngửa mặt lên trời gào thét, đôi mắt nháy mắt sung huyết! Sụp đổ! Thời khắc đau khổ nhất của đàn ông cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi. “Không cần biết mày là ai, Vương Viêm tao thề, nhất định phải băm mày thành muôn mảnh.” Vương Viêm nắm chặt nắm đấm, móng tay lõm vào trong thịt. Anh như phát điên lục soát chứng cứ.

Bởi vì biệt thự vừa mua không lâu, dùng để làm phòng cưới, cho nên còn chưa lắp camera. Vương Viêm lục soát một vòng, không có bất kỳ manh mối gì, bèn trở về phòng. Thời điểm mặc quần áo cho Trương Giai Giai, Trương Giai Giai cuối cùng cũng tỉnh lại. “Chồng ơi.” Nhìn thấy Vương Viêm, Trương Giai Giai duyên dáng hô một tiếng, ngả vào lòng Vương Viêm. “Em tỉnh rồi!” Vương Viêm miễn cưỡng vui cười, ôn hòa đáp lại một tiếng.

Trương Giai Giai ừ một tiếng, sau đó cảm nhận được thân thể khác thường, cùng với nhìn thấy vết máu trên giường, Trương Giai Giai hơi đỏ mặt, trách cứ: “Anh sao lại vội vã như vậy, thừa dịp em ngủ…” Câu nói kế tiếp không nói ra, Trương Giai Giai đã ngượng ngùng không chịu được. Lúc này Trương Giai Giai tưởng rằng Vương Viêm chạm vào mình. Hai người khi còn trong thời kỳ yêu đương, đã nhiều lần Vương Viêm không kiềm chế được, tại thời điểm mấu chốt lại bị Trương Giai Giai ngăn lại. Trương Giai Giai kiên trì muốn giữ lại lần đầu tiên cho đêm tân hôn, Vương Viêm không lay chuyển được cô, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Cho nên, sau khi nhận định là Vương Viêm, Trương Giai Giai không có tức giận, ngược lại có chút ngọt ngào. Vương Viêm đầy cõi lòng đau khổ, trong lòng áy náy muốn chết! “Vương Viêm, anh sao vậy?” Trương Giai Giai nhíu mày hỏi. Vương Viêm lộ ra vẻ tươi cười, lắc đầu: “Không có gì, có thể là do uống nhiều quá.” Trương Giai Giai tâm tư kín đáo, Vương Viêm càng như vậy, cô càng hoài nghi, bỗng nhiên, ánh mắt cô sáng lên, thấy được mặt Kính Bát Quái kia, thân thể mềm mại lập tức run lên.

Vương Viêm sửng sốt một chút, nhìn theo hướng ánh mắt của vợ, lập tức cũng ngây ngẩn cả người. Cạnh đầu giường, cái Kính Bát Quái kia còn nằm ở đó. Cửa sổ bên cạnh cũng mở toang… “Vừa rồi… Không phải là anh chạm vào em sao?” Yên lặng mấy giây sau, Trương Giai Giai ngữ khí chật vật mở miệng. Nếu như là chồng chạm vào mình, tại sao lại mở cửa sổ? Cô có thể sẽ không mặc gì, mở cửa sổ như vậy người khác sẽ thấy mất! Hơn nữa, nếu là chồng mình chạm vào mình, vậy tại sao mặt Kính Bát Quái kia lại xuất hiện ở đây? Lăng Thành đã nói, Kính Bát Quái không thể treo ở bên trong biệt thự!

Hô! Vương Viêm thở sâu, thừa nhận nỗi đau thấu tim gan. Trương Giai Giai run rẩy, lập tức cắn môi, đứng lên lao về phía bức tường trước mắt. “Giai Giai, đừng mà….” Vương Viêm giật mình, kịp thời kéo lại, ôm chặt Trương Giai Giai vào trong ngực, vô cùng đau lòng, đồng thời lại kiên định cam đoan: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ điều tra ra là ai, trả thù cho em.”

Trương Giai Giai không đáp lại, nhưng lại oa một tiếng khóc lên. Vương Viêm không ngừng an ủi cô, đồng thời ánh mắt một lần nữa rơi vào mặt Kính Bát Quái trên giường. Giờ khắc này, trong đầu Vương Viêm bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ đáng sợ. Chẳng lẽ là anh hai? Không… Không thể nào, anh hai không phải người như vậy! Nhưng mà… Kính Bát Quái xuất hiện trong phòng nghỉ lại là chuyện gì? Chính hắn rõ ràng đã bỏ Kính Bát Quái vào trong kho rồi. Ban ngày một phen lý luận phong thủy học kia của anh hai, đạo lý rõ ràng, cũng chỉ có anh ấy mới có thể cảm thấy hứng thú với cái Kính Bát Quái này. Không phải anh ấy thì là ai?!

Ban ngày Dương Tĩnh bởi vì Kính Bát Quái mà ngất xỉu. Bây giờ vợ mình ngất xỉu, chắc chắn cũng bởi vì cái Kính Bát Quái này. Anh hai hắn… Tại sao lại đối xử với hắn như vậy?! “Giai Giai, vừa rồi… Vừa rồi em bị làm nhục, thật sự không có ấn tượng gì sao?” Vương Viêm nắm chặt nắm đấm hỏi. Để vợ hồi tưởng lại người đàn ông xa lạ khác, trong lòng Vương Viêm khó chịu không chịu được. Trương Giai Giai cắn chặt môi, nói khẽ: “Em chỉ nhớ, tên đàn ông kia… cứ hôn em mãi, vừa mới bắt đầu em còn cảm thấy có chút đau. Về sau…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.