“Cái gì!, bộ quần áo này hôm qua tôi tắm xong rồi mới thay đó, thế nào là ô uế chứ? Cậu thử nói cho tôi nghe xem?” Lăng Thành đang muốn gân cổ lên để nói, nhưng lại bị Tần Mạc cậu bạn ngồi cùng bàn cấp 3 lôi đi.
Thuở còn đi học, mối quan hệ của hai người họ rất tốt. Họ từng cùng nhau nghịch phá, cùng nhau trốn học, thậm chí cùng nhau đi đánh nhau… Trong buổi họp lớp ngày hôm nay, chắc có lẽ chỉ có có Tần Mạc là không chê bai anh ta. Tần Mạc kéo Lăng Thành đến một góc, rồi lắc đầu nói: “Này người anh em, tôi nói cho cậu biết loại con gái như Y Nguyệt không phải là loại người chúng ta có thể bắt chuyện được đâu! Ngồi bên cạnh cô ta, không phải từ rước nhục vào thân sao?”.
Lúc tan cuộc, tất cả đám con trai đều tranh giành nhau đòi đưa y Nguyệt về. Nhưng đến lúc ra đến cửa quán bar vì đã có một chiếc Nissan đứng chờ Y Nguyệt sẵn ở cửa. Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người Y Nguyệt bước lên xe và rời đi.
“Mẹ nó, quá đẹp!” Tần Mạc ở bên cạnh cứ lẩm bẩm mãi. “Lăng Thành này, chẳng thể trách cậu cứ muốn ngồi sát bên cô ta, nếu được cùng trải qua một đêm với cô ta, tôi thề với cậu là tôi có sống ít đi 10 năm tôi cũng đồng ý”.
Lăng Thành chỉ cười lạnh một tiếng. Ngày mai là ngày Y Nguyệt muốn đến công ty Hoa Ngưu để ký kết hợp đồng, vừa hay ngày mai lại chính là ngày anh ta sẽ đi nhậm chức tổng giám đốc, Lăng Thành thầm nghĩ đây là một thời điểm rất hay.
Một hồi chuông điện thoại di động dồn dập vang lên. Khi nghe thấy tiếng chuông này tất cả mọi người xung quanh đều cười ồ lên “Hahaha! Đến thời đại nào rồi lại vẫn còn dùng điện thoại Nokia cũ chứ?!” Mặc kệ những lời chê cười xung quanh Lăng Thành rút điện thoại ra,nhìn thấy dãy số và tên người gọi đến Lăng Thành nhanh chóng bấm máy nghe, chưa kịp nói câu gì Lăng Thành đã nghe thấy tiếng ở đầu dây bên kia truyền đến đó là mẹ vợ của anh ta Tịnh Lâm: “Lăng Thành, cậu có biết hôm nay là ngày hội họp mặt thường niên của nhà họ Tống không? chẳng lẽ anh muốn cả nhà phải chờ đợi anh sao? còn không mau đi về nhà ngay cho tôi?” Trước mặt tất cả bạn học anh ta vội vàng lái chiếc xe điện của mình chạy với tốc độ nhanh nhất trở về. Mặc dù xe đã chạy rất xa nhưng anh ta vẫn có thể nghe được tiếng cười nhạo anh của mấy đứa con gái cùng lớp.
Đại Phong một thành phố xa hoa, dưới cửa ra vào của khu nhà cao cấp, một chiếc ô tô Porsche dừng lại, một cô gái xinh đẹp từ trong xe bước ra. Lăng Thành hít thở một hơi thật sâu lấy lại tư thế, đem chiếc xe điện vào bãi đỗ, rồi chạy nhanh đến trước mặt Giai Kỳ. Anh nhìn thấy rõ đôi giày trên đôi chân nõn nà của Giai Kỳ đang mang chính là Mộng Như Ý. Xem ra vợ anh ta rất thích món quà này, đã vậy lại còn nôn nóng, không chút chờ đợi mà mang vào chân luôn. Lúc này Tịnh Lâm từ cửa sau của xe bước ra, bà ta mặc một bộ váy ôm sát body, kỳ thực cũng rất là xinh đẹp lại còn mang theo một nét gợi cảm chững chạc, đoan trang nhã nhặn. Vừa bước xuống xe và trông thấy bộ dạng của Lăng Thành, Tịnh Lâm ngay lập tức nổi giận lên: “Cậu là câm hay là điếc vậy? nhìn bộ dạng như một thứ phế vật của ngươi đi. Con gái của tôi gả cho cậu thật đúng là số đen tám kiếp”.
“Mẹ…Mẹ mẹ đừng nóng giận như vậy!”Giai Kỳ đứng một bên nhẹ nhàng nói.
“Mẹ có thể không tức giận được sao?” Tịnh Lâm chỉ thẳng tay vào người Lăng Thành nói: ” Lăng Thành, tôi nói cho cậu biết, ngay sau khi buổi hội họp mặt thường niên này kết thúc, cậu hãy ngay lập tức đi đến tòa án và đem giấy ly hôn đi giải quyết cho xong đi. Đừng lúc nào cũng ỷ lại vào nhà tôi như vậy nữa có được không? Cậu có nghe hiểu tiếng người không?”.
Trong suốt buổi hội, anh ta như người vô hình chẳng ai thèm để ý đến anh ta cả, nhưng anh ta cũng chẳng để tâm, dù sao anh ta tới đây cái chính cũng chỉ là để tham gia cho náo nhiệt thôi, chi bằng ăn nhiều thêm một chút cho bõ công tới. Nhưng trong cuộc đời này lại có những con người cứ thích đi gây sự điển hình như Tống Tử Ngôn. Anh ta và Lăng Thành như kẻ thủ tám tiếp vậy, chỉ cần nhìn thấy nhau ở đâu là Tống Tử Ngôn liền tuôn ra những câu mỉa mai. Tất cả mọi người xung quanh đều cười ầm lên, có mấy cô gái vốn dĩ là đang không cười nhưng cũng không nhịn được nữa. “Anh im miệng đi cho tôi!”, Giai Kỳ thấp giọng nói, cô cảm thấy Lăng Thành đang làm cô mất hết cả mặt mũi. Nếu không phải theo quy định của gia tộc là trong đêm hội họp mặt thường niên bắt buộc mọi thành viên đều phải có mặt đông đủ, thì chắc chắn cô ta sẽ tuyệt đối không bao giờ cho Lăng Thành tới đây.
“Giai Kỳ à, không phải tôi bao đồng, chĩa mũi vào việc của nhà cô đâu. Nhưng cô xem chồng cô mặc loại đồ rẻ tiền đến tham gia buổi hội này thì cũng đã đành, thế mà ngay cô cũng loại trang phục mấy trăm bạc này sao?”.Tống Tử Ngôn cười haha một tiếng: “Bộ đồ rẻ mạt như vậy, cô cũng mặc tới đây, cô không thấy ngại sao?. Nhìn bộ vest này của tôi này, nó là hàng xách tay đó! Cô thử đoán xem nó đáng giá bao nhiêu?” Nói đến đây anh ta đưa tay lên sờ sờ vào áo của mình. Trước ánh mắt nhìn của Giai Kỳ và Lăng Thành anh ta nói: “70 triệu”.
“Hả” Giai Kỳ cắn chặt môi, bộ trang phục của cô ấy còn chưa đến 30 triệu. Một bộ vest 70 triệu, cô còn chưa từng dám nghĩ đến bao giờ. Ngay lúc này, Giai Kỳ có thể cảm nhận được tất cả mọi người đều đang hướng ánh mắt chê cười nhìn vào mình, khuôn mặt xinh đẹp bông đỏ ửng lên. Ngay lúc này, Lăng Thành bước ra và tiến tới đưa tay lên sờ vào quần áo của Tống Tử Ngôn một cái.
“Anh bị bệnh à”, Tống Tử Ngôn nổi cáu lên “Bộ vest trên người tôi là thứ anh có thể tùy tiện sờ vào sao!”, Lăng Thành lộ vẻ cười tươi nói: “Tôi thấy bộ vest này của anh đang mặc cũng không hợp với buổi hội họp mặt này lắm đâu. Bộ Vest này, được thiết kế bởi một nhà thiết kế nổi tiếng ở Paris- đó là nhà thiết kế Jason và đây là bản giới hạn, cả thế giới chỉ có duy nhất một kiện, trước mắt tất cả kiện hàng này đều đang được trưng bày tại bảo tàng thời trang ở Paris. Cho nên bộ này của anh, chẳng hẳn là hàng nhái. Không chỉ có thế, bộ vest này bắt chước rất thô ráp, ở hai bên túi phải của áo vẫn còn vướng sợi chỉ thừa, anh bây giờ có thể cúi xuống tự mình xem. Bộ này cùng lắm cũng chỉ khoảng 30 triệu, nhưng chất lượng so với bộ trang phục của vợ tôi thì còn kém xa”. “Mặt khác, nếu theo bản chuẩn mà nói, linh cảm của bộ vest này đến từ chính cha của anh ta -Muchpeter, cha của anh ta sau khi phá sản đã bị bệnh trầm cảm, và anh ta cảm thấy thế giới này là vặn vẹo, cho nên các đường vân của bộ vest này cũng đều là vặn vẹo”. “Hôm nay, anh mặc bộ vest này đến đây, là hy vọng họ Tống chúng ta lập tức phá sản sao?”. Lăng Thành cười híp mắt nói, mặc dù âm thanh giọng nói của anh ta không lớn nhưng cũng đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy. Tất cả mọi người đều ngẩn cả người ra, không một ai có thể nghĩ rằng những lời nói như thế này lại được phát ra từ chính miệng của Lăng Thành, những tiếng bàn luận xôn xao bắt đầu vang lên.
“Đúng, quên nói cho anh biết. Vợ tôi đối với quần áo yêu cầu không cao, nhưng đối với giày thì cô ấy lại vô cùng chú trọng”, Lăng Thành nói ra từng câu một. “Trên đôi chân của cô ấy hôm nay chính là đôi Mộng Như Ý. Nếu anh chưa từng nghe nói qua bao giờ, có lên lên mạng tra một chút”. “Hả? Mộng Như Ý! Thật sự là Mộng Như Ý sao? Quả là quá đẹp! Đẹp thật!”, tất cả mọi người xung quanh trầm trồ khen đôi giày. Rồi bỗng nhiên “bốp” một cái tát rất mạnh giáng vào mặt Giang Thành, trong nháy mắt, toàn bộ mọi người ở sảnh chính đều im hơi bặt tiếng, mọi người đều ngẩn cả người ra. “Lăng Thành, cậu biết đây là đâu không? Cậu đang làm việc hồ đồ gì vậy? Mau lên, xin lỗi cậu Tử Ngôn đây ngay”. Tịnh Lâm hùng hổ nói.