: Im lặng suốt cả chặng đường
Bốn người họ nói chuyện chưa tới mươi phút, đầu bếp đã ra khỏi phòng bếp, bảo mọi người có thể dùng bữa.
Trong lòng tôi vẫn không tình nguyện, nhưng suy cho cùng đều là người một nhà, mọi người cũng không khách khí, tự động tự giác kéo ghế ngồi vào bàn ăn.
Bàn ăn hình vuông sáu người, bố tôi ngồi một mình, tôi ngồi cạnh dì, Cố Đồng ngồi cạnh mẹ em ấy, tuy không cố tình xếp chỗ, nhưng Cố Đồng vừa hay ngồi đối diện tôi, hai đứa trẻ nhỏ đều ngồi bên, lại giống như sự sắp đặt có ý đồ.
Hồi cấp hai khi mẹ còn sống, mẹ con họ cũng thường đến nhà tôi ăn cơm, cũng ngồi thế này, tuy chúng tôi ngồi như thế, nhưng suốt của bữa cơm tôi cũng không nguyện ngẩng đầu, không có bất kì giao tiếp nào với Cố Đồng.
Dì bận rộn bày bát đũa, bố cũng bưng lên bát mì trường thọ từ đầu bếp, mẹ Cố Đồng thì dọn bày mâm, Cố Đồng đứng đó cho tôi một cái hôn gió.
Tôi nhìn chằm chằm em ấy, cúi đầu xuống, lấy bát, múc cho dì một bát mì.
“Dì, chúc mừng sinh nhật, thọ tỉ nam sơn.” Tôi đặt bát mì tới trước mặt dì.
Dì ôi chao cười một tiếng: “Được rồi, mọi người đừng chúc dì nữa, đều là người một nhà.”
Tôi cười nghe Cố Đồng tiếp lời tôi: “Dì, người một nhà thì người một nhà, hôm nay là ngày đặc biệt, không như ngày thường, chúng con chẳng qua nói những gì nên nói thôi, chúng con đang biểu đạt tấm lòng của mình đó.” Nói xong Cố Đồng cầm bình rượu bên cạnh, rót cho dì nửa chén, lại rót đầy chén mình: “Con là người bé nhất ở đây, xin kính dì một ly trước.”
Cố Đồng người này, trước giờ đều khôn khéo, để dỗ dành người ta không ngại khen người ta đến tận trời xanh.
Miệng lưỡi ngọt ê răng của em ấy dùng được với tất cả mọi người, gặp người nói tiếng người, mức độ cũng rất vừa phải, bố luôn muốn tôi học điểm này của em ấy.
Nhưng đây cũng là điểm tôi ghét nhất ở em ấy trước kia.
Xì. Giả tạo.
Quả nhiên, Cố Đồng làm dì vui vẻ, ngay đến bố và mẹ em ấy cũng cười thật tươi.
Em ấy như thế khiến tôi cũng phải đứng lên, học em ấy rót cho dì nửa chén, rót cho mình đầy chén: “Con kính dì.”
Dì cười cười cạn ly cùng tôi, rượu mới đến yết hầu đã nghe bố tôi nói: “Con xem Cố Đồng con bé thật biết ăn nói.”
Tôi “vâng” một tiếng.
Sau khi uống rượu, mọi người bắt đầu động đũa, theo lời mẹ Cố Đồng thì đã rất lâu rồi họ không đến nhà chúng tôi dùng cơm, trong lời nói là sự hoài niệm, tôi lặng lẽ cúi đầu lặng lẽ ăn, dường như quay lại cái thời rất lâu về trước, nhưng mẹ đã không còn bên cạnh nữa.
Quan hệ của bốn vị trưởng bối, không vì tứ giác tình yêu giữa họ mà phát sinh mâu thuẫn, chỉ thỉnh thoảng nghe mẹ tôi nhắc tôi, bà và mẹ Cố Đồng dường như vô duyên.
Mẹ Cố Đồng bận rộn với công việc ở công ty, ở nhà không ai nấu cơm, bố mẹ thường xuyên gọi Cố Đồng xuống ăn cơm cùng tôi.
Có bữa ăn cơm trong yên lặng, có bữa nói tới chút chuyện học hành bài vở.
Một ngày nào đó, cuối cùng tôi lấy hết dũng khí nói với bố không muốn Cố Đồng xuống nhà mình nữa, kết quả hiển nhiên là tôi bị ông mắng một trận. Sau đó, tôi cũng không dám nói nữa.
Khi đó, ngay cả tôi cũng có thể nhận ra, bố tôi đặc biệt quan tâm đến cô con gái tầng trên, huống hồ là mẹ tôi.
Nhưng bà chẳng nói năng gì. . Truyện Ngược
“Nghe nói, mấy tháng trước Cố Đồng tham gia cuộc thi gì đúng không?” Câu nói của bố làm ngắt quãng suy nghĩ của tôi, tôi ngẩng đầu nhìn bố, ông ấy đang cười nhìn Cố Đồng: “Kết quả thế nào?”
Cố Đồng cười cười, trả lời: “Giành được giải nhất.”
Tôi cúi đầu cười, giọng điệu em ấy lúc nãy có phần thu liễm.
Bố tôi và dì không tiếc lời khen ngợi em ấy.
Qua mấy phút đầu bếp lại đem lên một món, đầy ắp một bàn ăn, tôi quét qua một vòng, nhìn đến đĩa thịt cuộn măng tây chỉ còn một miếng, muốn gắp để dọn đĩa, nên đưa đũa gắp lấy.
Không may mắn là, Cố Đồng cũng thò đũa ra.
Tôi nhanh tay gắp trước em ấy, nhìn đôi đũa của em ấy dừng trên không trung, đột nhiên đầu óc hỗn loạn, đem miếng thịt cuộn bỏ vào bát em ấy.
Cảnh tượng này vô cùng yên tĩnh, tôi nghĩ, tất cả mọi người lúc này đang nhìn tôi.
Tay không tấc sắt tôi đây bỗng cảm thấy có chút sợ hãi.
Nên giải thích thế nào…
Tôi nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn Cố Đồng, sau đó nghe thấy em ấy phát ra một tiếng ngại ngùng, khách khí nói: “Cảm ơn chị.”
Tôi nhàn nhạt ừ một tiếng: “Không cần khách sáo, tôi đi dọn đĩa.”
Nói xong liền đứng dậy, đem đĩa vào trong bếp.
Lúc đi ra, bàn ăn đã bắt đầu nói tới câu chuyện mới, là chủ đề thường thấy với độ tuổi của chúng tôi.
“Cháu đằng ngoại của bạn dì đang độc thân, nó tốt nghiệp đại học xong thì thi công chức, công việc tương đối ổn định, nhưng hơi ít tuổi.” Dì gắp một cánh gà vào bát: “Tính ra, nhỏ hơn Cố Đồng hai tuổi, nhỏ hơn Cố Ninh ba tuổi.”
Nói xong dì rút điện thoại trong túi quần ra: “Nhà có hai cô con gái thật tốt, đứa này không thích thì đến đứa kia.”
Cố Đồng nghe xong cười: “Dì à, dì nói thế giống như con và chị không gả đi được ấy.”
Dì ấn vào cuộc trò chuyện: “Ý dì là mắt nhìn người của các con tốt, là các con chọn, không đến lượt họ chọn, đây, cái này.” Dì đưa điện thoại tới trước mặt tôi: “Thế nào hả?”
Cố Đồng ngồi đối diện khẽ nói: “Nữ tam đại bao kim chuyên*.”
(*Nữ tam đại bao kim chuyên: Ý chỉ sự cát tường, vợ lớn hơn chồng ba tuổi là điều cát tường, may mắn)
Tôi ngẩng đầu nhìn em ấy, quay đầu nói với dì: “Được ạ, dì gửi Wechat của cậu ấy cho con nhé.”
Dì nghe thấy vậy, mắt sáng lên, ừ một tiếng: “Được được.”
Nói xong dì đang thoát Wechat nhưng Cố Đồng đột nhiên đứng lên: “Cho con xem với.”
Dì đưa ảnh chụp cho em ấy xem, Cố Đồng ồ một tiếng, sau đó lại a một tiếng: “Đẹp trai quá, con cũng muốn Wechat của cậu ấy.”
Mẹ Cố Đồng nghe xong cười cười, kéo Cố Đồng ngồi xuống: “Có trước có sau, con định bày trò gì thế hả.” Nói xong bà thở dài một tiếng: “Nếu chuyện Gia Vĩ Đông ổn thỏa, chắc giờ này tôi có cháu ngoại bế rồi.”
Cố Đồng xì một tiếng: “Khoa trương.”
Mẹ Cố Đồng lại nói: “Nhưng mẹ nghe nói, Gia Vĩ Đông vì cô bé kia mà cãi nhau với gia đình một trận.” Bà nhìn sang Cố Đồng.
Cố Đồng lắc đầu: “Con không biết, đừng hỏi con.”
Mẹ Cố Đồng cười cười, đặt đũa xuống, vừa nghiêm túc lại mang theo chút đùa giỡa nói: “Hiếm thấy con có hứng thú với chuyện xem mắt, chỗ mẹ có rất nhiều ảnh với tư liệu của mấy chàng đẹp trai trẻ tuổi.” Bà giục Cố Đồng: “Con đi lấy điện thoại trong túi mẹ ra đây, mẹ cho con xem, tiện để Cố Ninh xem cùng.”
Cố Đồng kéo ghế, ngồi xuống cầm đũa, không nhẫn nại nói: “Không đi.”
Rất nhanh, dì gửi wechat của chàng trai kia cho tôi, nhìn tôi rút điện thoại ra, ấn vào cuộc trò chuyện của tôi và dì.
“Mau thêm đi, dì đã nói chuyện với mẹ cậu ấy rồi.”
Tôi: “…”
Đùa vui thôi có cần làm thật đến thế này không, tôi cũng không tiện, chỉ đành cúi đầu ấn kết bạn với cậu trai kia.
May sao đối phương chưa đồng ý, tôi thở phào một hơi.
Đặt điện thoại xuống, bỗng ngón chân truyền tới cảm giác đau buốt, tôi nhịn không phát ra tiếng, ngẩng đầu nhìn Cố Đồng, em ấy cũng không nhìn tôi, đang cười gắp rau cho mẹ.
Cái tên này.
Tôi rút chân ra, lặng lẽ kéo ghế đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh.
Phòng khách ngăn cách phòng của tôi và bố, nếu không có khách đến nhà, phòng vệ sinh này chỉ có mình tôi sử dụng.
Đi dọc theo hành lang không ngắn không dài, nghe đằng sau truyền tới bước chân, tôi mở cửa phòng vệ sinh, bật đèn bên trong, sau đó đóng cửa lại, nhưng sau đó tay bị người bên ngoài nắm lấy, đẩy tôi vào trong.
Cố Đồng đóng cửa, nhưng không khóa trái, ép tôi lên cửa.
“Thêm rồi?” Em ấy nhìn tôi hỏi.
Tôi nhìn em ấy, chậm rãi nói: “Nữ tam đại bao kim chuyên.”
Em ấy nhón chân muốn nhéo tôi nhưng bị tôi tránh được.
Em ấy vẫn còn muốn giỡn nhưng bị tôi ngăn lại: “Được rồi, khi nào về sẽ xóa.”
Em ấy cho tôi ánh mắt không tệ.
Tôi mở miệng hỏi: “Không phải không cho em đến sao?”
Em ấy hừ một tiếng: “Em cứ đến thì sao hả?”
Tôi chép miệng: “Không sao cả.”
Em ấy cười: “Giận rồi à?”
Tôi nhàn nhạt” Ừ.”
Em ấy cau mày nhìn tôi, ánh mắt như đang thăm dò, nhỏ tiếng hỏi: “Chị đang sợ gì hả?”
Tôi đưa tay sờ xương đòn của em ấy: “Em nghĩ tôi đang sợ cái gì?”
Em ấy không trả lời, tôi thuận thế hỏi: “Không thể nói trước với tôi một tiếng sao?”
Em ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi, sau đó chán nản, nhường đường cho tôi: “Chị ra trước đi, đừng để bị nhìn ra.”
Tôi không để ý tới em ấy, mở cửa bước ra.
Mọi người vẫn đang ăn uống, tôi ngồi thêm mấy phút Cố Đồng cũng đi ra, nhưng em ấy không đi tới bàn ăn, mà ngồi chỗ sô-pha ngoài phòng khách, một mình ăn hoa quả.
Nửa tiếng sau, bữa tiệc cũng kết thúc, không khí náo nhiệt chuyển từ bàn ăn ra phòng khách, tôi lấy hoa quả trong tủ lạnh rửa sạch rồi đặt lên bàn trà.
Nói là xem ti vi, thực ra là đang trò chuyện, chủ đề liên tục thay đổi, đột nhiên chuyển tới chuyện bảo dưỡng nhan sắc.
Dì mới nói được vài câu, mẹ Cố Đồng đột nhiên nắm lấy cằm em ấy, ép em ấy phải ngẩng đầu, nhìn quả nho trong miệng em ấy, lúc này bị dốc ngược lên khiến vẻ mặt em ấy khá hài hước.
“Chị xem đứa nhỏ này, gần đây nhất định hay thức khuya, vành mắt đen kịt lại.” Mẹ Cố Đồng thở dài.
Cố Đồng nghe xong hất tay mẹ em ấy ra, lấy ra chiếc gương trong túi, nhìn tới nhìn lui: “Vẫn ổn mà mẹ.”
Dì cười cười: “Cố Đồng rất xinh đẹp, mẹ con muốn con ngủ sớm, còn trẻ, đừng dày vò sức khỏe bản thân, già rồi sẽ mệt mỏi đấy.”
Cố Đồng đáp lại: “Con biết rồi.”
Nói thêm vài ba câu, mẹ Cố Đồng đứng dậy, nói phải về rồi.
Mẹ Cố Đồng vài dì hàn huyên thêm đôi câu, khiến dì không nỡ để họ ra về.
“Thôi thôi.” Mẹ Cố Đồng cười, chỉ vào Cố Đồng nói: “Cô bé này cũng rất bận rộn, hôm nay lại bị em lôi tới đây.”
Cố Đồng cười lè lưỡi: “Bận thì bận, chứ sinh nhật dì tất nhiên vẫn phải đến.”
Dì tiễn họ về, miệng vẫn cười đi vào, rồi nhìn tôi lại nhìn sang bố, thở dài một tiếng: “Cố Đồng, con bé này miệng thật ngọt.”
Tôi tán thành.
Bố cười dịu dàng: “Đúng thế.”
Nói xong đột nhiên kêu tên tôi: “Cố Ninh.”
Tôi quay đầu nhìn ông.
Bố nói: “Quá khứ là quá khứ, trước đây hai người các con náo loạn thế nào bố đã không để bụng, dù sao Cố Đồng cũng là em gái con, có liên lạc hay không bố không nói, nhưng nếu đã tới nhà gặp mặt, thì con trưng cái mặt khó chịu ấy cho ai nhìn hả?”
Tôi xem ti vi vâng một tiếng: “Con biết rồi.”
Ông hạ giọng ừ một tiếng: “Con nói chuyện với cậu bạn dì giới thiệu cho thử xem, không hợp thì thôi, nhưng con cũng nên để ý những người xung quanh, cũng đến tuổi kết hôn rồi.”
Tôi vẫn vâng một tiếng: “Con biết rồi.”
Lúc bước xuống dưới khu nhà, phát hiện ra xe Cố Đồng đỗ bên đường, lúc sang đường, tôi cố tình đi về phía trước, đi vài bước nhưng không thấy em ấy có phản ứng gì.
Tôi quay đầu nhìn em ấy, từ khoảng cách này không biết em ấy có nhìn thấy tôi đang nhìn em ấy.
Thế là tôi quay đầy lại, mở cửa ghế phó lái ngồi xuống.
Hơi lạnh điều hòa phả qua, lúc tôi thắt dây an toàn, em ấy cũng khởi động xe.
Tôi biết em ấy đang tức giận, tôi cũng đang tức giận, chúng tôi im lặng suốt cả chặng đường về nhà, dường như đang chờ đợi cơn giận bộc phát.