Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Thượng Quan Hành mang Hàn Băng ngàn năm về, hiển nhiên là phải chuẩn bị để khử độc cho Biệt Tiêu Tuyết. Với thân thể của Biệt Tiêu Tuyết, nếu chậm trễ thì thực sự không chịu được nổi mất, mỗi lần Đường Cửu nhớ tới đều cảm thấy đưa quá trình hung hiểm khác thường. Chỉ là, trước đó, có tên Tống Ngạn Triệt thần kinh này làm không khí sôi nổi, cũng khiến phải mọi người đỡ lo lắng.
Bữa cơm tối mấy ngày trước, miễn cưỡng cũng tính là bữa cơm mời Thượng Quan Hành từ phương xa đến, tên Tống Ngạn Triệt thần kinh này ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện giữa nàng và Thượng Quan đại ca. Cho tới bây giờ nhớ lại Đường Cửu vẫn còn tức, tên thần kinh này! Cái gì mà cái bánh bao này là của hắn, xong rồi còn kích động, nói gì mà đại ca tình nghĩa sâu hơn biển, huynh đệ tình nghĩa cuộc hơn vàng bạc! Vàng bạc muuội muội ngươi ấy?
Thượng Quan Hành cười không nói, nhìn Tống Ngạn Triệt đi đi lại lại trong bữa tiệc, chỉ lo cùng mọi người mời rượu nói chuyện, ngược lại không có gì khác thường, cũng không coi thường vị huynh đệ này của hắn. Nhưng chỉ vì không có gì khác biệt như vậy, mới khiến cho Tống Ngạn Triệt càng thêm làm ầm ĩ. Rốt cuộc vị đại ca này của hắn có nghe hiểu không, cái bánh bao là của hắn, cấm được vượt biên.
Thượng Quan Hành há lại không biết ý của Tống Ngạn Triệt. Thật ra thì không phải Tống Ngạn Triệt không ghen. Ghen là thật, hoài nghi hắn càng thêm thật. Sợ là nghe lời của Thiết Trung Nhạc, biết sự thật Tần Mộ Sắc là thánh nữ Ma giáo, bắt đầu hoài nghi hắn, tình nghĩa huynh đệ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ định hủy trong tay hai nữ nhân?
Thượng Quan Hành cúi đầu cười yếu ớt, chỉ nói để cho nhị đệ hắn yên lòng, nhiều năm tình huynh đệ sẽ không bởi vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi. Mọi người thấy hắn hai người không ngừng đánh đố nhau, lòng vòng như lạc trong núi đầy mầy đầy sương cũng đành phải lên tiếng ngắt lời. Nếu không với bầu không khí xấu hổ này, còn có thể ăn một bữa cơm ngon hay không. Đáng tiếc Lam Thiếu Lăng không có ở đây, Lịch Nhược Hải, Tần Mộ Sắc cũng đỡ cực khổ, chỉ cần ba vị huynh đệ này nói chuyện, lại không biến thành một trận đánh sao!
Hơn nửa thời gian ăn cơm tối, chỉ còn một mình Đường Cửu bị vứt lại trên bàn. Thượng Quan Hành và Tống Ngạn Triệt tỏ vẻ mình ăn đã no, hai huynh đệ cùng lo việc nhà. D.iend’anl,eq/uyd,on Tiếp đó Tần Mộ Sắc phải chuẩn bị quá trình tiêu độc cuối cùng, Nhật Nguyệt Thần Tiên Đằng và Hàn Băng ngàn năm cần dung hợp một chỗ,vài ba canh giờ không thể xong việc, mạng người quan trọng, tất nhiên Tần Mộ Sắc muốn đích thân theo dõi.
Rồi sau đó Biệt Tiêu Tuyết và Lịch Nhược Hải cũng không thấy, Đường Cửu buồn bực, tại sao gần đây hai người này luôn đi cùng nhau như thế. Hễ Biệt Tiêu Tuyết tới chủ viện ăn cơm, chắc chắn là Lịch Nhược Hải sẽ nối gót đến. Hơn nữa gần đây số lần Biệt Tiêu Tuyết tới chủ viện ăn cơm khá thường xuyên, ít nhất là trong mấy ngày Đường Cửu ở Tống gia, từ khi biểu ca nàng: Lịch Nhược Hải tới, Biệt Tiêu Tuyết mới thường ra vào chủ viện. Vả lại theo lời Tần Mộ Sắc nói, thân thể Biệt Tiêu Tuyết càng ngày càng tốt, nhưng mà mọi người đều biết, đây là dấu hiệu độc phát, thường gọi là hồi quang phản chiếu.
Đường Cửu lắc bên trái, nhìn bên phải một chút, trên bàn cơm không có một bóng người, nàng dường như cảm thấy hoang vu như gió thu thổi lá rụng, không được! Nàng phải đi xem xem, thế nhưng, đứng giữa ngã ba đường, đi bên nào bây giờ? Nàng đi gặp ai thì tốt nhỉ? Đường Cửu suy nghĩ kỹ càng, Tần Mộ Sắc đang loay hoay những thuốc kia! Bổ Tâm đan đấy! Hàn Băng ngàn năm, Tiên Đằng cái gì đó, những thứ này nàng đã sớm nhìn phát chán rồi, không đi!
Thượng Quan Hành và Tống Ngạn Triệt bên kia đang tình cảm dào dạt, là huynh đệ tốt, tình nghĩa cả đời. die,enda[anl;eq.uyd,on Nam tử nói chuyện phiếm chẳng uống rượu sao, rồi nói hoài bão trong lòng, nhàm chán!
Hay là nàng đi thăm biểu ca Lịch Nhược Hải và Biệt Tiêu Tuyết. Chỉ sợ rằng hai người này hiện tại đang trăng treo cành liễu, hẹn ước dưới ánh hoàng hôn. Đang trước hoa dưới trăng, ngắm hoa ngắm trăng thưởng Tiêu Tuyết! Đang còn tính xem, nói không chừng có thể sẽ gặp được một biểu tẩu tương lai, không đúng! Xem chừng đã hẹn ước Kim Thạch (*) rồi, bây giờ đang ngâm thi tác đối:
(*) Hẹn ước Kim Thạch: kể về cuộc tình không hẹn mà nên giữa Trạng nguyên Kim Ngọc, văn võ song toàn và là con trai Tri phủ Bồ Châu, với nàng Thạch Vô Hà nết na xinh đẹp, con gái của một thầy lang nghèo. (việc xảy ra thuộc đời nhà Bắc Tống, 960-1126) để khuyên người ta nên giữ lòng tiết nghĩa và dạ thủy chung.
1.Hồi thứ nhất:
Kim Ngọc là con trai của Ngạn Yêm (người Hà Nam) đã đính hôn với Ái Châu, con gái Lâm Vượng, một nhà giàu ở gần Tô Châu (thuộc tỉnh Giang Tô).
Lợi Đồ là tri huyện ở Tô Châu, có một người vợ cả và một người vợ lẽ vốn hiềm khích nhau. Một hôm vợ cả đau, mời thầy thuốc Thạch Đạo Toàn đến chữa. Vợ lẽ thừa dịp bỏ chất độc vào thuốc cho vợ cả uống. Vợ cả chết, thầy Đạo Toàn bị bắt, con gái ông là Vô Hà phải bán mình làm thị tỳ cho Ái Châu để lấy tiền chuộc cha.
Ở vùng núi Đại Lư (thuộc Thiểm Tây và Hồ Nam) có viên tướng giặc là Tiêu Hóa Long. Khi Thiết Đình Quý vâng chỉ đến nhậm chức tri phủ Tây An (thuộc Thiểm Tây) đi qua đó, bị Hóa Long bắt. Đình Quý nhảy xuống sông chết, và dặn vợ là Giải thị đang có mang gượng sống để trả thù.
Sau khi thi đỗ Giải nguyên, cha của Kim Ngọc là Ngạn Yêm được bổ làm tri phủ Bồ Châu (thuộc Sơn Tây). Khi cùng con là Kim Ngọc qua vùng Đại Lư để đi nhậm chức, cũng bị Hóa Long bắt. Nhưng nhờ có Giải thị cầu xin, nên Ngạn Yêm không bị giết. Còn Kim Ngọc thì ngã xuống sông, trôi dạt vào bờ, rồi đến ở một ngôi chùa gần đấy, và chẳng may mắc bệnh hủi.
Sau ba năm ở chùa, Kim Ngọc trở về nhờ người đến hỏi cưới Ái Châu. Nhưng Ái Châu thấy chàng có bệnh nên bội ước. Mẹ nàng bèn đem Vô Hà thay làm Ái Châu để gả cho Kim Ngọc. Còn Ái Châu sau đó lấy con quan huyện Lợi Đồ là Ái Lang.
II. Hồi thứ hai:
Nhờ cha Vô Hà cứu chữa, nên Kim Ngọc khỏi bệnh. Chàng lên kinh đô thi đỗ Trạng nguyên. Lư Khải Phong lúc giờ đang làm tể tướng trong triều, muốn gả con gái cho Kim Ngọc để thêm vi cánh hòng đoạt ngôi nhưng bị chàng từ chối.
Khi ấy Hóa Long đánh được thành Tây An, giết chết quan tổng đốc Từ Tuấn Kiệt. Tể tướng Khải Phong định hại Kim Ngọc, bèn sai chàng đi đánh giặc ấy, một mặt lại đưa mật thư hứa giúp Hóa Long. Kim Ngọc cùng em vợ là Hữu Quang (em Vô Hà) đi đánh giặc. Hữu Quang bị giặc bắt. Nhưng khi Kim Ngọc ra trận thì Hóa Long bị thua, phải chạy về thành Tây An. Giải thị, Thuần Lương và Ngạn Yêm bèn mưu với Hữu Quang cho Hóa Long uống rượu thật say, rồi giết chết y.
Kim Ngọc dẫn quân vào thành Tây An, gặp lại cha mẹ. Sau đó, Giải thị đem đầu Hóa Long làm lễ tế chồng rồi lao mình xuống sông chết. Kim Ngọc kéo quân về kinh đô, vua nhà Tống thưởng công cho tất cả mọi người. Khải Phong vì can án phản quốc phải tội chết. Vì tội hà lạm, Lợi Đồ cùng với con là Ái Lang đều phải bị giam và bị tịch biên gia sản. Ái Châu (vợ Ái Lang) cũng bị bắt đem bán lấy tiền cho đủ số sung công.
III. Hồi thứ ba:
Kim Ngọc được cử đi giữ thành Tây An. Nhân lúc Vô Hà sinh con cần người hầu hạ. Bà đỡ đưa Ái Châu đến. Biết là người đính hôn với chồng mình năm xưa, Vô Hà định nhường ngôi vợ cả cho Ái Châu, nhưng Kim Ngọc không chịu. Ái Châu bèn tìm cách quyến rũ Kim Ngọc. Tức giận, chàng dò biết tội bội ước của Ái Châu, định làm án trảm. Nhờ Vô Hà xin, Ái Châu mới được tha. Sau đó Ái Châu vào ở thanh lâu.
Trong khi ấy, đàn em của tể tướng Lư Khải Phong, vì muốn báo thù cho anh, nên kéo quân đánh phá Đài Loan. Bấy giờ, Thành Trai (bạn cha Kim Ngọc) và Lý Thiệu Cơ (ân nhân của Thạch Hữu Quang) đang làm quan ở đấy. Hai ông này thấy thế nguy, bèn cấp báo cho nhà vua. Vua sai Kim Ngọc với Hữu Quang mang quân đi đánh. Đánh dẹp xong, cả hai đem quân về kinh đô. Khi đi qua một ngôi chùa, thấy có người thắt cổ tự tử, thì ra đó là Ái Châu. Về tới kinh đô, tất cả đều được vua Tống ban thưởng.
“Tiếng kêu ríu rít thư cưu
Đôi chim âu yếm bãi sau sông Hà
Nết na cô gái mặn mà
Cùng chàng trai tốt thật là xứng đôi.” (*)
(*) “Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Đây là bài thơ Quan Cưu 1 trong Kinh Thi. Trên đây là bản dịch của Phạm Thị Hảo
Đường Cửu nghĩ đi nghĩ lại dĩ nhiên cũng rung đùi đắc ý hả hê lớn tiếng đọc lên, lắc đầu xoay cổ, tiếng rắc vang lên.”Ai u!”
Lục Liễu: “Thiếu nãi nãi, cổ của người không sao chứ?” Trước mắt, trừ Lục Liễu cái nha hoàn khác đều bận việc của riêng mình, Đường Cửu đột nhiên lại như vậy, Lục Liễu cũng đủ bị dọa phát sợ rồi. Mọi người nói xem, Đường Cửu nàng đọc thì cứ đọc đi! Còn lắc lư cái cổ làm gì? Dixeendanleequysdon Một tiếng rắc này, dọa Lục Liễu sợ hãi, thiếu nãi nãi này tay chân vụng về đã thành quen, không ngờ đối với mình cũng không cẩn thận như vậy, nếu nàng vặn gãy cổ mình, làm sao Lục Liễu nàng có thể nói được rõ ràng! Dĩ nhiên, Lục Liễu cũng sẽ không nói suy nghĩ lần này ra khỏi miệng, nàng không phải là Hồng Trang, mở miệng là nã đầy pháo!
“Không sao! Không sao!” Đường Cửu che cổ, nện bước chân kiên định, đi về phía vườn hoa nhỏ, nơi có người đang ước hẹn dưới hoàng hôn, không đi nữa nói không chừng cũng không gặp được. Cái gì cũng không thể ngăn cản ngọn lửa tám chuyện đang dấy lên hừng hực trong lòng, Á? Đợi chút? Từ lúc nào thì nàng trở thành bà tám như vậy? Mặc kệ, đi trước rồi nói!