Đến giờ Dần sáng hôm sau thì Tuệ Nghi không trở mình nữa, nàng xốc chăn dậy rồi tự thay y phục, sau đó ngồi đến bàn phấn.
Nha hoàn trực đêm thấy phòng nàng đốt nến lên thì mới chạy lại cửa dò chừng, sau khi biết nàng muốn chuẩn bị sớm để đến từ đường gặp lão thái thái thì vội vàng chạy đi gọi Lộ Dao và Tiền ma ma đến hầu hạ.
Lộ Dao không giấu được tò mò, lúc vấn tóc cho nàng bèn ngứa miệng hỏi:
– Tiểu thư, người đến từ đường thỉnh an lão thái thái sớm làm chi? Đợi một lát nữa trời gần sáng chúng ta đến Thọ An viện gặp bà cũng không muộn, người vừa mới khỏe lại vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt.
Tuệ Nghi biết Lộ Dao cũng thật lòng muốn tốt cho mình, nhưng chuyện của Sở Lan thì thật không thể trì trệ được. Nàng ta nói đang mang cốt nhục của Trình Tư Thành trong người còn hắn thì cũng không phản bác gì, như vậy chính là ngầm thừa nhận. Chuyện như vậy nàng phải mau chóng sắp xếp bằng không để người bên Mộc Lương viện biết được sẽ nói đông nói tây, nàng không sợ phiền phức nhưng chỉ sợ thanh danh của chữ Tưởng trong tên nàng bị bọn họ hủy hoại, nói nàng không được gia giáo đố kỵ với thiếp thất.
– Tiền ma ma, bà đến phòng của An Sở Lan kêu nàng ta dậy sửa soạn, đợi lát nữa cùng ta đến từ đường gặp tổ mẫu.
Tiền ma ma “vâng” một tiếng rồi lui ra.
Đến khi nàng sửa soạn xong bước ra khỏi cửa thì đã thấy An Sở Lan và Tiền ma ma chờ sẵn.
– Gặp qua thiếu phu nhân.-Sở Lan khẽ cúi người một cái, nét mặt và giọng nói nàng đều không giấu được vui mừng. Thầm nghĩ chỉ cần qua được cửa ải hôm nay bản thân mình đã có thể một bước lên trời, hoàn toàn có thể thoát khỏi ba chữ “gái lầu xanh.”
Tuệ Nghi không trả lời mà chỉ gật nhẹ đầu một cái rồi rẽ hướng đi đến từ đường.
Đi cả quãng đường bốn bóng người tuyệt nhiên không nói. Đến khi đặt chân vào sân trước thì thấy Lý ma ma cùng hai nha hoàn thân cận bên người lão phu nhân đang đứng chờ trước cửa, trong từ đường vọng ra tiếng mõ tụng kinh.
– Gặp qua thiếu phu nhân.-Lý ma ma cùng hai nha hoàn nhất lượt cúi người với nàng.
Tuệ Nghi cười nhẹ một cái xem như chào hỏi rồi nhìn vào trong từ đường thấy ánh nến còn đang leo lét, hỏi:
– Tổ mẫu đã ở bao lâu rồi?
– Bẩm thiếu phu nhân, chưa tới nửa nén hương.-Lý ma ma đáp.
Tuệ Nghi thầm nghĩ sáng nào lão thái thái cũng đến từ đường tụng kinh để tĩnh tâm nên đây cũng là lí do bà rất dễ chịu vào sáng sớm, tranh thủ đến vào lúc này để nói chuyện của Sở Lan kia chính là thêm phần thành công.
Nàng bèn đi ra chiếc ghế ở ngoài sân ngồi xuống để đợi lão thái thái, bà tụng kinh ít nhất từ một đến hai nén hương chứ không ít, đứng đợi thì quả thật khổ thân.
Tuệ Nghi ngồi, Lộ Dao, Tiền ma ma và An Sở Lan đương nhiên phải đứng.
Đến khi đám nha hoàn trong phủ lục đục thức dậy chuẩn bị nấu cơm, quét sân dọn dẹp thì cửa từ đường mới mở ra, lão thái thái mặc y phục màu xám tro bên trong là áo màu xanh đậm, tay chống quải trượng điềm tĩnh bước ra ngoài.
Tuệ Nghi liền bước tới một cái, nhún người thỉnh an:
– Cấp tổ mẫu thỉnh an.
Lão thái thái thấy nàng thì ánh mặt vô cùng ngạc nhiên, hỏi:
– Nghi nhi, con sáng sớm đã đến đây làm gì?
Tuệ Nghi vui vẻ bước tới dìu bà bắt đầu tản bộ, vừa đi lại chiếc bàn đá vừa nói:
– Tuệ Nghi đến đây vào sáng sớm đương nhiên là muốn gặp tổ mẫu rồi.-Đoạn nàng dìu bà ngồi xuống sau đó bản thân mới an tọa.
Lão thái thái nghe nàng nói vậy liền cười lớn, nói:
– Nghi nhi lại có chuyện muốn đến gặp ta, lại còn đi vào sáng sớm thế này thì chắc là chuyện rất quan trọng phải không? Nào, nói đi, có chuyện gì tổ mẫu sẽ thay con làm chủ.
An Sở Lan thấy lão thái thái một chữ thốt ra cũng “Nghi nhi”, hai chữ thốt ra cũng “Nghi nhi” thì không khỏi ghen tức. Bản thân mình mới là đang mang giọt máu của Trình gia trong người hà tất gì phải đứng đây chịu khổ, trong khi Tuệ Nghi thì ung dung ngồi đó thoải mái cười nói? Ánh mắt nàng không giấu được một tia sát khí nhìn về phía Tuệ Nghi đang ngồi.
Lúc này Tuệ Nghi mới nhìn về phía của An Sở Lan đang đứng, liếc mắt nhìn về phía sau là Tiền ma ma ra hiệu. Tiền ma ma liền nói nhỏ với Sở Lan:” Quỳ xuống.”
Sở Lan nghe vậy liền nén cơn tức, run run bước lên một bước rồi quỳ “bịch” xuống trước mặt lão thái thái.
– Đây là ý gì đi?-Lão thái thái nheo mày nhìn rồi hỏi. Bà nhận ra đây là nữ nhân hôm qua tôn tử mình đem về cùng, trên đầu cài cây trâm rất không hợp dáng vẻ mà hiện tại, cây trâm đó vẫn không hợp với bộ y phục bằng vải thô nàng ta đang mặc.
– Tổ mẫu, đây là An Sở Lan. Hôm qua tướng công con đem nàng ấy về, nói với con rằng rất yêu thích nàng ấy, muốn cho nàng một danh phận.-Tuệ Nghi nhìn lão thái thái, ánh mắt như khẩn cầu nói.
– Nhảm nhí. Không bao giờ có chuyện đó.-Lão thái thái đập bàn nói. Bà vô cùng ghét những kẻ thiếp thất này, xuất thân chẳng biết có gia giáo hay không lại còn bảo đảm sau khi có thân phận thì chắc chắn không yên phận.
– Tổ mẫu, nhưng mà…-Tuệ Nghi cắn cắn môi nói ra.-… Sở Lan muội đây đã có thai rồi.
– Cái gì?-Lão thái thái trừng mắt nhìn người đang quỳ dưới đất kia không khỏi khinh thường.-Lại dám dùng cái thai để uy hiếp nó thu nhận ngươi sao?
Sở Lan cúi thấp đầu, cắn môi thật chặt, run run nói:
– Nô tỳ không có… nô tỳ không có. Là… là công tử.
Lão thái thái gõ mạnh quải trượng xuống đất, chỉ tay vào Sở Lan, nói đến lạc cả giọng:
– Ta bình sinh ghét nhất những kẻ như ngươi, thân phận thấp kém mà luôn mơ ước trèo cao. Nói công tử công tử cái gì, Thành nhi có mù cũng không thể vừa mắt cái loại như ngươi, trừ phi là ngươi hạ dược dụ dỗ nó. Ngươi nghĩ chút tâm kế đó của ngươi qua mắt được mụ già ta đây sao? Có phải ngươi nghĩ ta già lẩm cẩm rồi nên không biết cái gì tốt xấu, tùy ý thu nhận ngươi chỉ vì ngươi có thai? Hôm nay ta nói ngươi biết, không nói ngươi đang mang cốt nhục Trình gia, cho dù ngươi sinh ra trưởng tử thì cũng không liên quan đến ta.-Lão thái thái dứt lời thì ho sặc sụa. Lý ma ma bèn vội vàng vuốt lưng cho bà.
Tuệ Nghi im lặng đợi bà hạ hỏa, xong mới nhỏ nhẹ nói:
– Tổ mẫu, người biết không, lúc Tuệ Nghi vừa mới sảy thai nằm trên giường thật sự là tâm tình không tốt, không thiết sống nữa. Sau này khi cơ thể lại sức rồi mới thầm tự hứa với lòng, nếu sau này gặp ai có thai nhất định sẽ cố gắng chiếu cố, xem như là làm phúc cho đứa con yểu mệnh của mình…
– Cho nên con nhìn thấy ả nô tỳ này liền phát thiện tâm? Vì ả mang cốt nhục của tướng công con sao?-Lão thái thái bẻ ngang lời của Tuệ Nghi, trầm giọng nói.-Đứa trẻ ngốc.
– Tuệ Nghi thực cũng không quan tâm đến nàng ta, người Tuệ Nghi quan tâm là đứa trẻ. Chỉ cần đứa trẻ an toàn sinh ra là mọi chuyện sẽ ổn, hơn nữa cũng không thể để người ngoài nói rằng Trình phủ chúng ta vô tình bạc nghĩa để một nữ tử đang mang cốt nhục của Trình gia lang thang đầu đường xó chợ.-Nàng nói nhỏ nhẹ vừa phải, mong gợi được một chút lòng trắc ẩn trong tim lão thái thái với đứa bé.
– Vậy thì cho nàng cái nha hoàn thông phòng đi.-Lão thái thái nói rồi không thèm nhìn An Sở Lan đang khó khăn quỳ dưới đất nữa, đứng dậy chống quải trượng cùng Lý ma ma và hai nha hoàn rời đi.
Khi chỉ còn lại Tuệ Nghi và An Sở Lan, nàng mới lãnh đạm lên tiếng:
– Xem như lão thái thái đã chấp nhận ngươi. Từ nay ngươi cứ lưu lại trong viện an tâm dưỡng thai rồi sinh đứa bé ra, sau đó sẽ nâng ngươi lên di nương.
– Nô tỳ đa tạ thiếu phu nhân.-Sở Lan cúi người nói. Thoạt đầu vốn nghĩ bản thân sẽ được làm di nương, ai ngờ đến cuối cùng lại chỉ là một cái nha hoàn thông phòng, địa vị chẳng cao hơn nha hoàn bình thường là bao mà vẫn phải tự xưng nô tỳ, vẫn phải tự làm những việc làm được, người hầu cũng chỉ có một, vải mặc trên người cũng chẳng tốt hơn. An Sở Lan vừa nghĩ vừa uất hận, chỉ tiếc một nỗi không thế vùng lên đánh vào Tuệ Nghi. Nàng ta lại không nhận ra rằng chỉ với vài ba câu nói Tuệ Nghi đã có thể khiến lão thái thái đáp ứng yêu cầu của bọn họ, chứng tỏ địa vị của nàng ở Thọ An viện vẫn rất nặng.
Tuệ Nghi nhìn một cái đã ra tâm tư của Sở Lan nhưng cũng không nói thêm gì, quay người cùng Lộ Dao và Tiền ma ma rời khỏi.
Hôm nay là tết Đoan Ngọ, từ sớm mọi người trong phủ đã tưng bừng dọn dẹp, nấu những món ăn ngon, và đương nhiên không thể thiếu bánh ú nước tro.
Trình Tư Thành hiện tại là trụ cột trong nhà nên việc treo thủy xương bồ trước cửa do hắn làm. Đến gần giờ Tỵ thì mọi người đã thắp hương trong từ đường xong xuôi, bắt đầu ngồi vào bàn dùng cơm.
Phụ thân của Trình Tư Thành thì những năm gần đây bệnh tình luôn rất nặng nên ăn một mình ở trong phòng mình, không tiện ra ngoài. Còn lại mọi người trong nhà đều tập trung ở ngoài nhà thủy tạ để ăn một bữa cơm như đoàn tụ.
Bàn ăn vô cùng thịnh soạn đầy đủ, cá chép rán nướng, gỏi cua trộn nấm, cua xào bột, gà xay nhuyễn chiên giòn, mướp đắng nhồi thịt,… đếm đi đếm lại không dưới mười mấy món.
Trình Tư Mỹ trước giờ luôn đi theo bên cạnh tam di nương nên những món ăn thiếu điều cũng rất đạm bạc, bây giờ được ngồi trên bàn lớn với bao nhiêu món ăn đẹp đẽ đầy màu sắc thế này thì không thoát khỏi thích thú thèm thuồng, gắp lấy gắp để bỏ vào chén mình.
– Trưởng bối còn chưa động đũa, ngươi đã ăn hết một món, còn ra thể thống gì?-Lâm thị một bên nhắc nhở nhưng thực ra lại đang có ý như mắng tam di nương không biết dạy con.
– Tỷ tỷ, Mỹ nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, tỷ hà tất phải khắt khe với đứa nhỏ.-Tam di nương khe khẽ nói, tay không quên gắp một cái miếng cá bỏ vào chén Trình Tư Mỹ.
– Tục ngữ có câu:” Uốn cây từ thuở còn non/ Dạy con từ thuở con còn ngây thơ”. Đạo lý này chẳng lẽ tam di nương định để tổ mẫu hay đại phu nhân đích thân chỉ?-Trình Tư Thành gắp một phần gà xay nhuyễn bỏ vào bát của lão thái thái, ung dung nói.
Tam di nương nghe hắn nói vậy thì cũng nhất thời im lặng, Trình Tư Mỹ cũng thôi không gắp gì nữa, ngồi im thin thít như bị ủy khuất. Lão thái thái thì vẫn điềm nhiên gắp thức ăn, không có ý để tâm đến tam di nương và đứa nhỏ.
Lâm thị cười một cái đắc ý. Quả nhiên lời của Trình Tư Thành nói ra vẫn có sức nặng hơn cả.
– Nào, Tư Nhiên, con đang tuổi lớn, ăn nhiều một chút.-Lâm thị gắp vài món bỏ vào chén của Trình Tư Nhiên.-Đợi đến tháng sau là con cập kê rồi, đến chừng đó…-Thị vừa nói vừa vui vẻ cười với nữ nhi của mình. Đến chừng đó nhất định phải gả nữ nhi vào nhà thế gia vọng tộc để bản thân nở mày nở mặt chứ còn gì nữa?
– Thứ muội tháng sau là cập kê rồi sao? Thật là mau! Còn nhớ ngày nào vẫn còn là một tiểu cô nương bé nhỏ.-Trình Tư Thành liếc mắt nhìn qua Trình Tư Nhiên, xem bộ như đang hoài niệm.
– Đại ca, hiện tại Tư Nhiên cũng còn là một tiểu cô nương a.-Trình Tư Nhiên làm bộ thẹn thùng nói.
– Ha ha, đợi đến khi đó muội xuất giá, đại ca nhất định tặng muội thật nhiều trang sức gấm vóc làm của hồi môn, vinh quang gả đi.-Trình Tư Thành cao hứng nói.
– Đại ca hứa với Tư Nhiên rồi đó.-Trình Tư Nhiên miệng cười như nở hoa, không giấu được vui mừng.
Đến khi mặt trời lên tới đỉnh thì mọi người cũng ăn uống xong xuôi, chuyển qua sảnh lớn để uống trà. Trình Tư Thành bèn cho người khiêng mấy rương đồ mới mua về, bày ra trong nhà.
Lần nào hắn đi làm ăn về cũng mua đồ cho Trình phủ, lần này đi đến kinh thành phồn hoa cũng không tránh khỏi mà mua rất nhiều đồ, tận mười rương lần lượt được gia đinh khiêng lên.
Nha hoàn vừa mới mở khóa, bật cái nắp rương đầu tiên lên là đồ trang sức thì Trình Tư Nhiên và Trình Tư Mỹ nhanh như cắt chạy vụt lên, bắt đầu săm soi tìm đồ mình yêu thích.
Từng rương một lần lượt được mở ra. Lão thái thái được dâng lên mấy trượng vải lụa, gấm vóc quý giá mà quý nhân trong cung mới mặc; Lâm thị thì được thêm trâm thoa, y phục mới, tuy không quý bằng lão thái thái nhưng đối với bình người bình thường cũng cao quý hơn mấy phần; Trình Tư Mỹ cùng tam di nương thì được thêm vải vóc mới và khuyên tai cùng trâm cài; Trình Tư Nhiên thì chỉ thêm vải vóc không có trang sức.
Cái miệng nhỏ của Trình Tư Nhiên chu chu lên, ra vẻ ủy khuất nói:
– Đại ca, huynh hứa sẽ đối xử tốt với ta mà, sao không cho ta trang sức? Có phải là huynh giành cho Trình Tư Mỹ cả rồi không?-Nàng ta nói rồi liếc một cái đầy oán khí về phía tam di nương và Trình Tư Mỹ đang ngồi.-Đại ca, muội cũng là muội muội ruột của huynh đó.
– Làm gì có chuyện ta thiên vị như vậy? Chỉ là đợt trước trang sức ta đem về còn có phần cho Tư Mỹ, muội lại chẳng nói chẳng rằng lấy hết nên bây giờ đương nhiên không có. Đợi chuyến sau ta đi tất thì đem về cho muội nhiều kỳ trân dị bảo hơn nữa.-Trình Tư Thành ôn hòa nói.
Trình Tư Nhiên nghe Trình Tư Thành nói vậy thì không nói nữa, chỉ bĩu môi một cái.
Lúc này Lâm thị mới để ý thấy sau lưng Tuệ Nghi có Sở Lan đang đứng, mà trên đầu nàng là một cây trâm vàng rất không hợp dáng vẻ của một nô tỳ hiện tại, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Trình Tư Nhiên và Trình Tư Mỹ đang vây quanh rương quần áo.
– Ngươi là ai thế kia?-Lâm thị lên tiếng, phóng tầm mắt ra phía sau Tuệ Nghi.
Ánh mắt mọi người trong phòng cũng đồng loạt hướng về nàng ta. Sở Lan liền từ phía sau vòng ra phía trước, cúi người nói:
– Thỉnh an lão thái thái, gặp qua đại phu nhân, tam di nương, đại tiểu thư, nhị tiểu thư.
– Ngươi là ai, ta chưa từng thấy ngươi trong phủ này?-Lâm thị ánh mắt dò xét nhìn Sở Lan hỏi.
– Nô tỳ họ An, tên Sở Lan. Là người trong viện của công tử.
Lời Sở Lan vừa dứt thì mọi người trong sảnh nhất thời im lặng. Lâm thị mơ hồ nhìn Trình Tư Nhiên, Trình Tư Nhiên mơ hồ nhìn Tuệ Nghi, mà Tuệ Nghi thì vẫn điềm nhiên uống trà.
– Ôi chao, đại thiếu gia lần này đi về lại mang thêm một tiểu thiếp sao? Thật là bất ngờ đó!-Tam di nương nhìn Tuệ Nghi như trêu chọc.-Nha đầu này xem cũng ưa nhìn quá đi.
– Đa tạ di nương.-An Sở Lan đắc ý nói, ánh mắt như vớ được cọng cỏ cứu mạng nhìn tam di nương.
– Bất quá là một nô tỳ mà thôi.-Giọng lão thái không to không nhỏ, không nhanh không chậm nói.
Sở Lan lại được dịp không ngẩng đầu lên được nữa.
– Ai u nhìn kìa, ngươi lại không đeo đai lưng, chớ chẳng phải có chuyện vui rồi đi?-Trình Tư Nhiên để ý đến y phục của Sở Lan, không khỏi ngạc nhiên thốt lên.
Lúc này nàng ta mới được phen mừng như mở cờ, ngẩng phắt đầu dậy vội nói:
– Đại tiểu thư thông nhãn, nô tỳ thực đã có thai rồi.
Lâm thị nét mặt cũng như không giấu được sung sướng bèn hồ hởi nói:
– Vậy thì cũng đâu thể để ngươi chỉ là một nô tỳ được, ít ra cũng phải là di nương chứ chẳng ít. Nếu sau này ngươi mà sinh được quý tử a, thì thật là mẹ quý nhờ con rồi.
Ý cười trên mặt Sở Lan lan tới tận mang tai, đắc ý nhìn qua Tuệ Nghi.
Tuệ Nghi phóng một đường mắt sắc lém đến trước người Sở Lan, nàng ta liền cụp đầu xuống ngay.
– Chuyện trong phủ của con, không cần đại phu nhân lo lắng. Huống hồ tổ mẫu còn ngồi ở đây thì việc gì cần đại phu nhân nhúng tay?-Trình Tư Thành nhìn ra được ánh mắt đầy dã tâm của Sở Lan bèn nói. Lời nói ra chẳng biết là cho ai nghe.
– À thì, ta cũng là lo cho đứa trẻ thôi. Tuệ Nghi vừa mới sảy thai…
– Im mồm.-Lão thái thái gõ quải trượng xuống đất, quát.
Lâm thị vội nín bặt, Trình Tư Mỹ thì bị dọa cho giật mình, bắt đầu rưng rưng chực khóc.
– Lâu lâu mới có dịp đoàn tụ, các người cứ phải phá cho hỏng thì mới hả dạ đúng không?-Lão thái thái hướng Lâm thị quát lớn.
– Mẫu thân… con dâu chỉ…
– Im mồm lại. Cô không xứng gọi tôi hai tiếng “mẫu thân”.-Lão thái thái cắt gãy lời của Lâm thị.-Chỉ là một kế thất mà thôi, cô lại nghĩ người ta gọi cô là đại phu nhân thì bản thân liền trở thành đại phu nhân sao? Nhớ cho kĩ, từ đường có bài vị của đại phu nhân, ghi rõ ba chữ Dương Ái Vân, là Dương Ái Vân chứ không phải Lâm Di Tú biết không hả? Vốn từ trước đến nay trong phủ chẳng có chuyện nâng thiếp lên thê, con trai ta vì bị hồ ly như cô suốt ngày quấn lấy nên mới mê muội làm càn. Cô đừng nghĩ ta không đếm xỉa gì tới cô thì cô liền có được tất cả. Thọ An viện ngày nào còn thì ngày đó trong mắt ta cô cũng chỉ là một di nương, là di nương biết không hả?
Lâm thị cùng Trình Tư Nhiên đều đơ người, tam di nương thì được dịp đưa tay lên ý nhị che miệng cười. Lão thái thái trước đây vốn không ưa thiếp thất, cả Lâm thị và tam di nương đều hiểu, không biết sao hôm nay lại không có ý tứ như vậy.
Không khí trong sảnh lại trở về tới mức cô đặc.
Giọng lão thái thái tiếp tục uy nghiêm vang lên:
– Thành nhi nói chuyện trong phủ nó tự nhiên có nương tử nó lo, tội gì liên quan đến cô? Nếu cô rảnh rỗi tới mức đó thì dồn tâm tư mà dạy dỗ tốt nữ nhi của mình, đừng để đến khi sinh sự thì một tiếng vô ý, hai tiếng lỡ tay như trong tiệc mừng thọ của ta.
Lâm thị và Trình Tư Nhiên mặt mày trắng bệch, lưng toát ra một tầng mồ hôi nghe giáo huấn. Trải qua chuyện lần này chỉ sợ địa vị của Lâm thị trong phủ mất bao nhiêu năm trời gây dựng đổ sông đổ bể hết đi.
Đám nha hoàn phía sau lưng cũng lấm lét nhìn xung quanh, có một chủ tử không được lão thái thái để vào mắt như đại phu nhân đúng là họa của bọn họ. Lại nhìn qua thiếu phu nhân đang nhàn nhã ngồi, khuôn mặt thanh thoát vô tình như xem kịch hay, bọn họ lại không khỏi lạnh sống lưng. Hiện tại trong phủ đến cuối cùng chỉ có thiếu gia và thiếu phu nhân là được lão thái thái yêu quý thôi. Mà bọn họ trước đây từng giúp đại phu nhân làm bao nhiêu chuyện chèn ép thiếu phu nhân, nếu bây giờ thiếu phu nhân ra chiêu thì chẳng phải bọn họ chết chắc rồi sao?
– Tổ mẫu, đại phu nhân xem chừng cũng hiểu lời người rồi. Người đừng giận nữa hại thân.-Trình Tư Thành một bên khuyên can, hắn cũng không muốn lão thái thái vì một thiếp thất mà làm tổn hại cơ thể.
– Hừ.-Lão thái thái liền đứng lên, để Lý ma ma một tay đỡ, một tay chống quải trượng rời đi.
Trình Tư Mỹ đợi bóng của lão thái thái khuất dần rồi mới bắt đầu khóc thành tiếng, tựa như muốn thu được sự thương cảm của mọi người trong tay.
Tuệ Nghi thấy lão thái thái đi rồi cũng không muốn lưu lại lâu, liền đứng lên để Lộ Dao dìu về phòng. Lúc quay đi cũng không quên nhìn An Sở Lan nãy giờ bị nộ khí của lão thái thái dọa đến tái mặt đang đứng, nói:
– Ngươi còn đứng đó làm gì? Việc trong viện cũng cần người làm đó.
An Sở Lan nghe vậy cũng không dám nói gì nữa, sợ đắc tội Tuệ Nghi thì không chừng còn thảm hơn Lâm thị hôm nay, người ta một cái kế thất còn bị như vậy huống chi mình chỉ một cái nha hoàn, bèn chạy vội đến đi sau lưng Tiền ma ma trở về.
Trình Tư Thành sau khi phân phó xong cho đám gia đinh khiêng rương đồ của người nào đến viện nấy thì cũng trở về viện của mình.
Tết Đoan Ngọ lại kết thúc bằng việc Lâm thị và Trình Tư Nhiên bị lão thái thái mắng một phen long trời lở đất. Còn Trình Tư Mỹ thì tuyệt nhiên khóc đến khan cả tiếng cũng chẳng ai để ý.