Tuệ Nghi trên đường trở về viện đến Mộc Lương viện của Lâm thị thì nghe tiếng của Trình Tư Nhiên đang mắng người rất gay gắt vang vọng:
– Đồ nha đầu đần độn này, có biết vải lụa để may y phục cho bản tiểu thư đắt như thế nào không hả? Ngươi dám làm đổ nước lên như vậy, xem hôm nay ta giáo huấn thứ ngu đần ngươi thế nào!-Trình Tư Nhiên dứt lời thì quay sang đám nha hoàn ma ma đang đứng đằng sau mình ra lệnh.-Mau lôi con nô tỳ này ra đánh 50 trượng cho ta, để nó nhớ lần sau đi đứng cần như thế nào.
Đám nha hoàn ma ma nghe lệnh lập tức bước tới giằng lấy nha hoàn đang khổ sở quỳ dưới đất kia xềnh xệch lôi đi. Nàng ta vô cùng thảm hại vừa bị kéo lê vừa khóc lớn:” Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng.” Tiếng của nàng ta cứ thế nhỏ dần rồi chìm nghỉm trong tiếng trượng quất xuống.
– Trình Tư Nhiên này đúng thật là không có tính người. Năm mươi trượng kia đánh xuống chỉ sợ nha hoàn đó không sống nổi.-Lộ Dao không khỏi rùng mình khi thấy cảnh vừa rồi nên cảm thán với Tuệ Nghi. Bản thân nàng phải may mắn thế nào mới gặp một chủ tử tốt như tiểu thư. Những người chủ tử khác lúc tức giận thì cái gì cũng không từ, sẵn sàng mang cả nha hoàn cận thân ra để phát tiết mà nàng đi bên cạnh Tuệ Nghi bao năm chưa từng thấy tiểu thư đánh ai, cái tát hôm qua với Trình Tư Nhiên thực là lần đầu tiên nàng động thủ.
Tuệ Nghi nghe Lộ Dao nói vậy chỉ cười nhẹ một cái rồi nói:
– Đành chịu. Sinh ra là nha hoàn thì đã định sẵn cuộc sống phải nhìn sắc mặt người khác, sinh tử của mình từ khi bán thân thì đã không còn thuộc về mình quyết định nữa.-Nàng nói rồi tiếp tục bước tới, Mộc Lương viện này một khắc nàng cũng không muốn lưu lại.
Tiền ma ma và mấy nha hoàn trong viện của nàng cũng bị Lâm thị thu qua để chuẩn bị cho tết Đoan Ngọ nên Dương Liễu viện của Tuệ Nghi nhất thời rất vắng lặng, Lộ Dao bèn lau sơ cái xích đu gỗ ngoài mái hiên rồi dìu Tuệ Nghi sang đó hóng mát, còn cẩn thận chuẩn bị thêm một ấm Mao Tiêm để nàng thưởng thức.
Ngồi được một lúc thì Tiền ma ma dẫn theo đám nha hoàn trong viện của nàng trở về. Lúc đó Tuệ Nghi đang uể oải ngồi trên xích đu nhìn đám hoa mười giờ rạo rựa khoe sắc, Tiền ma ma thấy vậy liền bước tới giọng nửa thật nửa đùa trêu nàng:
– Cái nha đầu này, chiều nay phu quân trở về mà sao không lo sửa soạn gì cả, lại có thời gian ngồi đây uống trà thưởng hoa?
– Ma ma, ta chỉ là muốn thư giãn một lúc. Chiều nay Trình Tư Thành trở về liền phải vào phép tắc quy củ cả rồi.-Tuệ Nghi nghiêng nghiêng đầu làm bộ lơ đãng nói.
– Tiểu thư người ý tứ chứ.-Tiền ma ma liền bước tới nghiêm mặt giáo huấn nàng.-Tục danh của phu quân là để người tùy ý gọi ra sao?
– Làm sao nào? Trong viện này đều là người của ta cả.-Tuệ Nghi cười bông đùa nói. Toàn bộ nha hoàn trong Dương Liễu viện đều là nha hoàn hồi môn do chính tay trưởng tẩu Vương Ly Băng của Tuệ Nghi lựa chọn cho nàng. Người của trưởng tẩu đương nhiên rất biết quy củ.
– Được rồi không nói với người nữa, ta xuống bếp chuẩn bị nấu cơm đây.-Tiền ma ma biết Tuệ Nghi thỉnh thoảng chỉ là lười nhác một chút nên cũng không muốn giáo huấn nàng làm chi cho mệt bèn phất phất tay nói rồi bỏ đi.
Tuệ Nghi nhìn theo bóng của Tiền ma ma khuất sau cửa bếp nhỏ trong viện rồi mới quay sang thè lưỡi nói với Lộ Dao:
– Ngươi xem, Tiền ma ma có phải còn lắm lời hơn mẫu thân ta không?
Lộ Dao mặc dù cũng rất muốn hùa theo Tuệ Nghi nhưng nghĩ đến thính giác của Tiền ma ma rất thính lại còn chỉ cách một căn bếp, nàng sợ lát không chừng còn bị giáo huấn dữ dội hơn Tuệ Nghi ban nãy nên chỉ cười một cái rồi trịnh trọng nói:
– Tiểu thư, ma ma thật là muốn tốt cho người thôi.
Tuệ Nghi cười khẩy một cái, chuyện ma ma muốn tốt cho nàng còn cần phải nói sao? Chỉ là nàng có chút không thích việc ma ma luôn xem nàng một cái thiếu phụ mười chín tuổi thành một tiểu cô nương mười mấy tuổi đầu mà đối xử, nàng không cần phải được che chở như vậy mới sống được.
Khoảng chừng buổi chiều khi Tuệ Nghi vừa ngủ trưa dậy còn đang ở trong phòng vấn tóc thì một nha hoàn đến thông báo với nàng, Trình Tư Thành đã trở về.
Lúc Tuệ Nghi cùng Lộ Dao và Tiền ma ma tiến ra ngoài cửa lớn thì đã thấy đông đủ ở đó lão thái thái, Lâm thị, Trình Tư Nhiên cùng Tam di nương và Trình Tư Mỹ đang vây quanh một công tử vận y phục đen tuyền, tóc trên dỉnh đầu được búi cao chừa ra phần dưới còn đang phảng phất bay theo gió, đôi con ngươi đen, sóng mũi cao, cả khuôn mặt và thân hình đẹp như tượng tạc.
Nàng dừng lại ở phía sau cách chừng 5, 6 bước, lặng thinh nghe mọi người đang hồ hởi nói chuyện:
– Đại ca, huynh đi lâu như vậy mới trở về, có đem cái gì về cho Tư Nhiên không?
– Đại ca, Tư Mỹ rất nhớ huynh, huynh có đem về cho Tư Mỹ cây trâm mà huynh từng hứa không?
– …
Tuệ Nghi chỉ đứng yên một góc không nói, nàng đưa tay sờ lên vùng bụng phẳng lì của mình tự nhủ, nếu đứa bé vẫn còn thì phải chăng bây giờ nàng cũng có thể bước lên ríu rít nói chuyện với phu quân mình hay không?
Nàng nhớ mẫu thân từng nói, bất hiếu là một tội lớn mà trong đó, không có con nối dõi là nặng nhất. Nàng hiện tại cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi với lão thái thái, với phụ mẫu mình, nàng đã không bảo vệ được cho đứa bé.
Trình Tư Thành bị mọi người trong nhà cứ vây quanh hỏi chuyện đến mệt cả người mà vẫn chưa gặp được người mình muốn gặp, liền hướng sang lão thái thái hỏi:
– Tổ mẫu, nương tử của con đi đâu rồi?
Lúc này mọi người xung quanh mới như choàng tỉnh ra, không khí nhất thời im lặng tột độ, Trình Tư Thành mới để ý phía sau lưng mọi người là hình dáng người đó đang đứng, nàng đang lặng lẽ nhìn hắn.
Mọi người liền nhìn theo mắt của Trình Tư Thành ra phía sau lưng thì thấy Tuệ Nghi đang đứng đó, dưới cái nắng chiều nhàn nhạt, khuôn mặt nàng lạnh băng không một cảm xúc.
Lão thái thái liền lên tiếng nói:
– Nghi nhi, còn không mau ra đây đón phu quân mình trở về?
Tuệ Nghi lúc này mới ý thức được việc mình đang làm vô lễ thế nào, bèn một nước hai bước tiến tới, đứng trước mặt hắn, nói ra bốn chữ:
– Tướng công về rồi.
Hắn nhìn nàng một hồi, cũng lặng thinh một lúc, nhưng rồi lại nhẹ nhàng nói:
– Ta có đem về cho nàng loại son tốt nhất của Tam Hương Các đây, nàng có muốn nhìn thử không?
Tam Hương Các là phường bán mỹ phẩm lớn nhất kinh thành. Lần này Trình Tư Thành đi làm ăn ở đó nên mới tìm được cho nàng loại son tốt nhất này, khi đó hắn đã nghĩ nàng thoa lên môi chắc chắn sẽ xinh đẹp kinh người.
Tuệ Nghi nghe vậy liền cười một cái, nói:
– Đa tạ tướng công.
Sau đó nàng mới để ý thấy, phía sau lưng Trình Tư Thành, trong đám nô bộc nha sai đi theo chàng trở về có một vị cô nương mặc y phục bằng vải thô, mái tóc rối tùy tiện vấn lên bằng một cây trâm vàng khảm ngọc rất không thích hợp với bộ dạng đang đứng.
Tuệ Nghi phóng mắt ra phía sau lưng Trình Tư Thành nên hắn cũng quay ra nhìn, nhìn một lần cả hai đều hiểu ngay ý của đối phương.
Trình Tư Thành sau khi tắm rửa thay y phục xong xuôi thì đến phòng tìm nàng, đem cho nàng hộp son tốt nhất đó.
Tuệ Nghi nhìn qua hộp son, kiẻu dáng thiết kế rất quý phái sang trọng, sợ là không phải của Tam Hương Các mà là từ nơi khác đem đến.
– Tướng công ra ngoài làm ăn bận trăm công ngàn việc mà vẫn còn nhớ đến thiếp, thiếp thực vô cùng vui mừng.
– Nàng đừng nói vậy, nàng ở nhà còn cực khổ hơn ta nhiều. Sao rồi, có phải tiểu bảo quấy lắm đúng không?-Hắn vừa nói vừa đưa tay xoa bụng nàng, nét mặt không giấu nổi hạnh phúc.
Động tác uyển chuyển nhìn ngắm chiếc hộp son của Tuệ Nghi bị lời nói và hành động của hắn làm cho cứng đờ lập tức. Tiếng chiếc hộp son rơi “keng” trên nền nhà khiến nàng mới bừng tỉnh.
– Sao lại bất cẩn như vậy?-Trình Tư Thành vừa trách yêu nàng vừa nhặt chiếc hộp lên đặt lên bàn.
Tuệ Nghi nhất thời không biết nói sao cho phải.
Nàng muốn nói với hắn rằng đứa bé mất rồi, lại vừa lo sợ nghĩ tâm trạng tốt của hắn sẽ bị nàng làm hỏng, nếu vì chuyện này mà hắn trở nên thờ ơ với nàng thì sao? Dù gì bị phu quân lạnh nhạt đối xử cũng là một bất hạnh rất lớn với người phụ nữ.
Các ý nghĩ đó cứ như lửa cháy bủa vây lấy nàng, nàng nhất thời im bặt, mồ hôi trên trán bắt đầu rịn ra.
Tuệ Nghi gỡ bàn tay vẫn còn đặt trên bụng mình xuống, cố nén đau mà nói từng tiếng:
– Con của ta mất rồi.
Trình Tư Thành ban đầu là ngạc nhiên, sau đó là sững sờ, cuối cùng là bừng bừng nộ khí nhìn nàng.
– Sao lại mất?-Hắn cũng gằn từng tiếng hỏi nàng. Một tháng trước khi hắn đang ở kinh thành đã nghe người truyền tin đến nói nàng đã mang thai rồi, đùng một cái bây giờ lại mất là sao?
Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, chẳng phải Lâm thị nói đã cho người thông báo với hắn rồi sao?
Nàng khi còn nằm mê man trên giường còn thầm oán than bản thân là một thai phụ bất hạnh, ngay giờ phút khó khăn đó mà phu quân không ở bên cạnh an ủi vỗ về. Cuối cùng bây giờ bản thân nàng cũng đã hiểu nguyên nhân là do đâu.
Oán khí trong người nàng lại dâng thêm một tầng. Lâm thị và Trình Tư Nhiên, kiếp này người xuống địa ngục cùng nàng chính là bọn họ.
Tuệ Nghi mất nửa nén hương để kể lại sự việc mấy ngày qua đã xảy ra nhưng lại thủy chung không nhắc đến chi tiết liên quan đến Trình Tư Nhiên và Lâm thị, chuyện giữa nàng và bọn họ nàng muốn đích tay mình giải quyết, không cần ai nhúng tay vào. Hơn nữa nàng cũng không muốn hắn vì chuyện này mà sau này đi làm ăn không yên tâm về bản thân mình nên mới không nói.
Trình Tư Thành nghe nàng nói xong thì nộ khí ban nãy liền bị dập tắt, khẽ ôm nàng vào lòng vỗ về:
– Không sao, cùng lắm chúng ta sinh đứa khác thôi. Nàng đừng buồn nữa, có ta bên cạnh nàng.
Nàng biết hắn rất yêu nàng, vì hắn chính là người đã đích thân đến dập đầu xin phụ mẫu nàng gả nàng cho hắn.
Lúc đó chuyện hứa hôn cho hai người chỉ có lão thái thái hai nhà quyết định còn phụ mẫu và huynh trưởng nàng thì kịch liệt phản đối. Bởi mặc dù Tưởng gia xuất thân là thương gia nhưng đến đời phụ thân nàng thì liền ra làm quan. Phụ thân nàng là Hình Bộ Thượng thư triều đình, huynh trưởng là Đại học sĩ, xuất thân gia thế như vậy nên đương nhiên không thể gả nàng cho một thương nhân buôn bán được. Trong mắt phụ thân và huynh trưởng nàng như trân châu ngọc báu, sao có thể tùy tiện vì chút giao tình hai nhà mà để nàng chịu khổ ở nhà phú thương?
Nhưng chính hắn lại có thể vứt hết sĩ diện của Trình gia mà đến cầu xin phụ mẫu gả nàng cho hắn. Khi đó trưởng tẩu của nàng còn cười khẩy nói:” Rốt cuộc tiểu cô của ta đã dùng mê dược gì mà câu được hồn phách của tiểu tử đó vậy?”
Sau này nàng mới biết, kiểu người si tình như hắn quả là yêu vào rồi thì rớt não, việc gì cũng dám nghĩ, cái gì cũng dám làm, yêu và lấy nàng là một trong số đó.
Tuệ Nghi biết hắn yêu mình nhưng vì công việc làm ăn của gia đình không thể lơ là nên đành để nàng chịu uất ức ở Trình phủ. Nhưng hắn cũng là tranh thủ hết mọi thứ cố gắng về thăm nàng thường xuyên, không ngờ đến như vậy vẫn không thể bảo hộ được người mà hắn yêu.
– Sau này chúng ta liền sinh thêm 9, 10 đứa nữa, bù lại cho nàng.-Hắn ghé vài tai nàng thì thầm.
Tuệ Nghi liền bật cười nhìn hắn nói:
– Tướng công xem thiếp là heo mẹ sao, sinh 9, 10 con thì ai mà chịu nổi?
– Vậy nàng phải sinh cho ta ít nhất 7, 8 đứa để sau này khi ta đi làm ăn chúng có thể chăm sóc cho nàng, không để ta lo lắng nữa.-Hắn vuốt tóc mai nàng, rồi lại vùi vào cổ nàng mà tìm lấy mùi hương hắn luôn ao ước.
Tuệ Nghi vừa nhột vừa buồn cười bèn đưa tay đẩy hắn ra, nhưng chẳng dùng lực bao nhiêu.
– Tướng công…-Nàng gọi nhỏ, thanh âm lại tràn đầy mị hoặc.
Đương lúc hai người tình ý nồng nàn thì từ ngoài tấm bình phong, một giọng nói trong trẻo truyền vào:
– Trình công tử, Sở Kiều đến rồi.
Cả Tuệ Nghi và Trình Tư Thành đều bị giọng nói bất ngờ vang lên dọa cho giật mình. Hai người liền buông nhau ra, Trình Tư Thành đứng lên nghiêm túc còn Tuệ Nghi thì chỉnh trang lại y phục.
Hắn quay sang nhìn nàng, nói:
– Ta có việc muốn nhờ nàng.
Tuệ Nghi đương nhiên đã hiểu chuyện đó là gì. Sở Kiều cô nương kia chín phần là cần một danh phận để lưu lại trong Trình phủ này.
Tuệ Nghi và Trình Tư Thành ngồi trên chiếc ghế đá cạnh hồ sen, trên bàn là một ấm Bích Loa Xuân vừa mới được đun và một dĩa bánh phô mai. Sở Kiều lặng thinh quỳ dưới đất, nét mặt không cam tâm lắm.
– Nói tên họ ngươi cho thiếu phu nhân biết.-Trình Tư Thành sau một hồi im lặng thấy Tuệ Nghi không lên tiếng nên bản thân mới mở lời.
– Nô tỳ họ An, tên Sở Kiều, gặp qua thiếu phu nhân.-Sở Kiều bèn chắp tay, cúi thấp thân người xuống nói.
Tuệ Nghi nhìn như dò xét từ khuôn mặt, bờ vai đến cánh tay rồi xuống phần chân đang nửa quỳ nửa ngồi của Sở Kiều, ánh mắt nàng như vừa quan sát cẩn thận lại như vừa nhìn một kẻ phạm nhân.
– Sở Kiều là một cái tên đẹp, nhưng nếu muốn lưu lại trong Trình phủ thì ngươi phải đổi tên vì chữ Kiều trong tên ngươi trùng với tên của lão thái thái.-Tuệ Nghi nhấp một ngụm trà, chậm rãi lên tiếng.
Sở Kiều ánh mắt có phần không cam lòng nhìn nàng, ngày đầu tiên nhập phủ đã bị bắt phải đổi tên là cái lí lẽ gì, một kẻ lang bạc như nàng ta đương nhiên không hiểu thế nào là tiện thiếp một chút cũng không được mạo phạm đến những người nằm ở dòng chính trong phủ. Sở Kiều lại một lần nữa lên tiếng:
– Xin công tử và thiếu phu nhân ban tên.
Trình Tư Thành im lặng không nói, hắn không muốn vì một nữ tử này mà phải động não nên đành uống trà tiếp tục chờ đợi Tuệ Nghi lên tiếng.
Tuệ Nghi cũng im im một hồi, sau mới nói:
– Tướng công có phải cũng nên cho thiếp biết muội muội đây quê quán ra sao, gia đình thế nào không?
Trình Tư Thành nghe nàng nói vậy thì ánh mắt không che giấu được nộ khí, phóng nhìn về phía Sở Kiều đang quỳ, gằn từng chữ:
– Gái. Lầu. Xanh.
Sở Kiều nghe Trình Tư Thành nói vậy thì môi cắn chặt, đầu càng cúi thấp, đôi tay đang nắm vạt áo cũng siết chặt hơn.
– Vậy sao?-Tuệ Nghi đưa mắt nhìn xuống. Nữ tử trước mặt nàng không được tính là xinh đẹp nhưng cũng xem là ưa nhìn. Mặt tròn nhỏ nhắn, môi mỏng màu hồng đào, mắt to tròn nhìn rất ngây thơ, hoàn toàn không mang dáng dấp của kiểu gái lầu xanh lả lơi phóng đãng. Nàng khẽ thở dài một cái, nói:
– Tổ mẫu vốn không thích những người thiếp thất trong phủ, tướng công lại đem về một người kêu thiếp định thân phận, thiếp thực không biết làm sao cho chu toàn.
– Nếu nàng không thích cho nàng ta làm di nương thì cũng không cần, làm một nha hoàn cũng được. Nàng ta chỉ là quà xã giao của người khác tặng ta thôi.-Trình Tư Thành liếc nhìn Sở Kiều thờ ơ nói. Bất quá là một kỹ nữ, được bước vào nơi này làm một nha hoàn sau này còn có thể vinh quang gả đi đã là may mắn rồi.
Sở Kiều nghe Trình Tư Thành nói vậy thì ngẩng phắt đầu dậy, vẻ không tin vào lời mình vừa nghe nhìn hai người đang ngồi trên ghế. Một lúc sau nàng ta mới run run nói:
– Công tử và thiếu phu nhân không muốn cho Sở Kiều một danh phận cũng được. Nhưng cốt nhục cùa Trình gia thì không thể không có danh phận đúng không?
Động tác thuần thục rót trà của Tuệ Nghi khựng lại giữa không trung, ấm trà chao đảo rơi “keng” xuống mặt bàn đá.
– Ngươi vừa nói gì?-Giọng Trình Tư Thành nặng nề vang lên.
– Sở Kiều trễ kỳ nguyệt san nửa tháng rồi, trước nay vẫn luôn đều đặn. Như vậy nghĩa là gì thiếu phu nhân người hiểu rõ nhất.
Tuệ Nghi như cảm thấy bị uy hiếp. Nàng từ vị thế uy hiếp người khác trở thành người bị uy hiếp, cảm giác đó thực không dễ chịu.
Nàng ngồi xuống ghế đá, cầm chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ rồi nhẹ nhàng nói:
– Ngươi từ nay hãy lấy tên Sở Lan đi. Bây giờ ta thừa nhận thân phận nha hoàn thông phòng của ngươi.-Ngưng một lúc nàng nói tiếp.-Ngày mai theo ta đến Thọ An viện thỉnh an tổ mẫu rồi mời đại phu khám cho ngươi. Thân phận của ngươi cần được tổ mẫu đồng ý mới được xem là chính thức, còn đứa trẻ cũng cần chăm sóc chu đáo để thuận lợi sinh ra.-Tuệ Nghi nói như vậy chính là ngầm thừa nhận cái thai trong bụng nàng ta là cốt nhục của Trình gia rồi.
Nàng dứt lời liền đứng lên, phân phó với Tiền ma ma nãy giờ sắc mặt xám xịt đứng phía sau:
– Ma ma phân cho nàng ấy một nha hoàn nhanh nhẹn để hầu hạ.
Đoạn nàng quay người sang Trình Tư Thành, cúi người nói:
– Thiếp cảm thấy hơi nhức đầu, xin phép tướng công về phòng nghỉ ngơi.-Nàng không đợi hắn trả lời, nói xong liền để Lộ Dao dìu mình về phòng.
Đêm hôm đó mưa rơi rả rích đến gần sáng, Tuệ Nghi nằm vắt óc nghĩ xem nên khuyên tổ mẫu thế nào để bà thừa nhận thân phận của Sở Lan. Tổ mẫu vốn rất ghét những người thiếp thất, con cháu họ sinh ra cũng không được bà để tâm đến. Đối với Trình lão thái thái, chỉ có chính thất cưới lần đầu tiên đàng hoàng rước vào cửa mới là dâu, con sinh ra mới được công nhận, bằng không cho dù là kế thất dòng dõi danh môn cũng chỉ như một hạt bụi không hơn không kém.
Tuệ Nghi chỉ biết yên lặng thở dài.