Người dịch: Rabbitlyn
Nhân chứng ở trong tù? Triệu Hữu Thời ngập ngừng: “Rốt cuộc là ai?”
Ai quen nhà cô, ai lại chạy tới nhà cô trong đêm mưa to gió lớn, ai sau khi chứng kiến tai nạn mà không nói tiếng nào, hiện giờ lại bị giam trong tù? Triệu Hữu Thời hoàn toàn không nghĩ ra người nọ là ai.
“Em còn nhớ người đã tấn công chị em, khiến chị em phải nằm viện không?”
Triệu Hữu Thời ngẩn ra, đột nhiên ngồi thẳng dậy, không dám tin: “Lưu…. Đại Lưu?”
“Đúng, chính là gã.”
Ai có thể nghĩ đến nhân chứng là Đại Lưu chứ, lúc trước Trạch Mẫn cũng tuyệt đối không ngờ tới. Năm ngoái anh tìm được người công nhân làm sạch khói dầu kia, mất một thời gian khá lâu mới vẽ được ra bức chân dung, sau khi nhìn thấy bức vẽ anh vẫn không nghĩ ra người trong tranh là ai, anh suy nghĩ mất mấy ngày cho đến hôm anh Dương rủ anh đi uống rượu anh mới sáng tỏ.
Trạch Mẫn: “Anh Dương nói Đại Lưu bị giam khoảng nửa năm, sau đó một người bạn của gã nghĩ cách đưa được gã ra ngoài, gã muốn trở về làm việc bên cạnh anh Dương, nhưng anh ấy đuổi gã đi rồi. Sau đó không bao lâu anh Dương nghe nói Đại Lưu lại gây chuyện, lần này chuyện có vẻ nghiêm trọng, bị tuyên án rất nhiều năm, bạn gã muốn đưa gã ra cũng chả được, anh Dương chưa bao giờ quan hệ với cảnh sát nên cũng lực bất tòng tâm.”
Triệu Hữu Thời kinh ngạc: “Giam khoảng nửa năm, rồi nửa năm sau được thả ra, đúng là lúc chị em chuẩn bị đi Australia, gã tìm bọn em có phải lại muốn trả thù không? Sau đó thì sao, nếu anh biết là gã, tại sao anh không đi tìm?”
“Sau đó anh lại điều tra, thời gian gã tái phạm bị bắt đi tù đúng là bốn ngày sau khi chị em gặp chuyện không may, vì vậy cho dù là cảnh sát hay chính bản thân gã cũng chưa từng nghĩ mình là nhân chứng. Cuối năm ngoái, anh tìm được mẹ gã, thông qua mẹ gã chuyển lời cho gã chuyện này…”
Triệu Hữu Thời vội vàng: “Gã nói như thế nào?”
Trạch Mẫn nhíu mày, nghĩ lại chuyện lúc đó, anh cảm thấy mình phạm phải một sai lầm lớn rồi.
Đại Lưu bị giam trong tù, sau khi nhìn thấy anh vô cùng kinh ngạc, Trạch Mẫn giải thích thẳng lý do anh đến, quan sát vẻ mặt Đại Lưu lúc đó vô cùng ngạc nhiên và bỗng chốc hiểu ra, nhưng Đại Lưu lại phủ nhận mình từng chứng kiến. Một tháng sau, Trạch Mẫn lại đến gặp gã một lần nữa, lúc ấy Đại Lưu còn châm chọc khiêu khích, nói gã đã rơi vào tình cảnh này rồi nên không thể làm việc chính nghĩa cho nhà họ Triệu. Sau đó Trạch Mẫn tiếp tục đi tìm Đại Lưu, nhưng gã không cho anh cơ hội gặp mặt nữa.
“Tâm trả thù của người này rất nặng, đêm đó mục đích tìm đến nhà em có lẽ cũng là trả thù, anh hỏi thẳng gã chuyện tối hôm đó, nhưng gã không hé răng nửa lời.”
“Vì vậy anh mới nói chuyện còn chưa làm thỏa đáng.” Triệu Hữu Thời nhíu mày, “Em muốn gặp gã, anh có thể giúp em không?”
“Có thể, nhưng đừng hi vọng quá.”
Triệu Hữu Thời hỏi tiếp: “Vậy khi nào gã ra tù?”
Trạch Mẫn yên lặng nhìn cô, bỗng nhiên phát hiện cô đã trở nên trưởng thành hơn, nếu là trước kia khi nghe thấy tin này, cô nhất định sẽ không quan tâm mà lao đi, cho dù đi đứng bất tiện, cô cũng phải đi cho bằng được, mà nay cô lại có thể bình thản lý trí hỏi anh như vậy.
Trạch Mẫn: “Nếu không có gì bất ngờ, thì trước cuối năm gã sẽ ra tù.”
Cuối cùng đã xác nhận được nhân chứng, nhưng Triệu Hữu Thời không có cảm giác như trút được gánh nặng, cô đã sớm biết nhân phẩm của Đại Lưu như thế nào, có cách nào có thể làm cho gã cam tâm tình nguyện giúp cô đây?
Trạch Mẫn đưa bánh ngọt cho cô, Triệu Hữu Thời phẩy tay, hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống. Sau đó Hoa Sơn vào nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, anh vừa đi về đã đến bệnh viện ngay, phải về nhà tắm rửa đã, anh về đây.” Thuận tiện mang theo bánh ngọt Trạch Mẫn mang đến.
Trong phòng bệnh lại trở nên im lặng, Trạch Mẫn kéo rèm ra, tưới một chút nước cho hoa, Triệu Hữu Thời vẫn nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, một lúc lâu mới nói: “Anh nói lúc ấy bản thân mình cũng không dám xác định, phải dùng phương pháp loại trừ một lần nữa là gạt em.”
Trạch Mẫn dừng một chút, bỏ bình tưới xuống, cúi đầu: “Đinh Sĩ Lỗi nói anh lợi dụng chuyện của chị gái em, cố ý ép em gặp mặt anh, nói anh kéo dài thời gian, biết rõ chuyện này quan trọng với em như thế nào, nhưng lại kéo dài thời gian báo thù, em nghĩ sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Trạch Mẫn bỗng nhiên quay mặt nhìn cô: “Em nghĩ như vậy sao?”
Triệu Hữu Thời nhìn xa xăm: “Đúng là anh ép em gặp anh, nhưng anh không kéo dài thời gian bởi vì Đại Lưu ở trong tù.”
Trạch Mẫn đi đến bên cạnh giường, bình tĩnh nhìn cô: “Anh quả thật muốn tìm cơ hội ở bên em, nhưng anh sẽ không làm chuyện sai trái.” Anh cúi người, “Triệu Hữu Thời, để cho anh ở bên em giúp em, được không?”
Triệu Hữu Thời không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, cô từng sớm nghi ngờ Trạch Mẫn có thể là vì tranh thủ thời gian ở bên cạnh cô, nhưng cô vẫn chui đầu vào lưới. Hiện tại tuy biết được những điều Trạch Mẫn nói trước đó và kết quả đều giống nhau, nhưng trong lòng khó tránh mà không tức giận, cả ngày tiếp tục xa cách Trạch Mẫn, Trạch Mẫn muốn giúp cô hoạt động ngón chân, thì cô vội vàng co lại, động tác quá nhanh khiến chân bị đau, Trạch Mẫn vội vàng xoa chân cô: “Được rồi anh không chạm vào em, em yên phận một chút.”
Giọng nói giống y như năm đó khi hai người đùa giỡn, Triệu Hữu Thời bỏ qua một bên, mím môi không nói gì.
Sau khi cơn tức giận qua đi, Triệu Hữu Thời lại hơi không đành lòng. Hai tuần tiếp đó Trạch Mẫn vẫn ngày đêm ở bên cô, khi bàn chuyện công việc đều tiến hành bên ngoài phòng bệnh, khi đối mặt với cô cố gắng biểu hiện thoái mải, nhưng quay đầu lại không ngừng xoay cổ.
Trạch Mẫn ngại chạy về nhà tắm rửa quá phiền phức nên chuyển hết đồ của mình tới phòng bệnh, tiện thể mang theo một chiếc giường gấp, biến phòng bệnh trở thành nhà. Triệu Hữu Thời không thể ngăn được anh, đành phải phản ánh với bác sĩ, bác sĩ chỉ cười lắc đầu, nhún vai tỏ vẻ mình cũng không thể làm được gì. Sau khi La La Giai biết được chuyện này, nhìn thấy ánh mắt hai người cũng đã thay đổi, nói: “Sau này có phải tớ vẫn nên ít đến bệnh viện không, lúc đến có phải nên gõ cửa không?”
Triệu Hữu Thời ném gối vào người cô ấy, La La Giai cười to một trận, nói tiếp: “Aiz, cậu nằm viện lâu như vậy chỉ có mỗi tớ và Hoa Sơn đến thăm cậu, còn có Trạch tổng mỗi ngày ở bên cạnh cậu, nếu Trạch tổng đi làm, không có ai ở bên, cậu có thể cảm thấy không quen hay không?”
Triệu Hữu Thời khoe khoang: “Tớ còn nhiều bạn bè mà, chẳng qua không muốn để cho họ lo lắng thôi.”
Triệu Hữu Thời có mười người bạn thân, thời trung học là một nhóm nhỏ mười một người, cô cho rằng mình không cô đơn, nhưng cô không thể không thừa nhận sự tàn khốc của thời gian. Hôm họp lớp cô và bọn họ đã không còn nhiều đề tài chung để nói, những chủ đề của thời tuổi trẻ năm đó, hiện tại đã biến thành ngân sách cổ phiếu, củi gạo dầu muối, bọn họ sẽ thổi phồng, sẽ có cách khoe ra, sẽ hoài niệm quá khứ, nhưng những đề tài của thời trẻ đã biến mất rồi.
Cô nhớ rõ rất lâu trước kia, mình từng cho rằng sau này còn có thể có vô số lần tụ họp, tình cảm vẫn sẽ như lúc ban đầu, mỗi người sẽ vẫn thật lòng trả giá vì nhau, tình bạn kéo dài thiên trường địa cửu.
Hiện tại cô đã hiểu được thế nào là cảnh còn người mất.
Rất lâu trước kia, Triệu Hữu Thời chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình và Trạch Mẫn trở thành người dưng, còn chị gái lại sang thế giới bên kia.
Buổi tối Triệu Hữu Thời lại mất ngủ, đùi phải hơi đau, cô không muốn giả vờ ngủ. Trạch Mẫn đang cầm tablet nằm trên giường gấp xem tài liệu, thường xuyên liếc về phía giường bệnh, thấy chân trái cô bỗng nhiên giơ lên rồi hạ xuống, dường như muốn xoay người, nhưng lại không tiện.
Anh lập tức bỏ tablet xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh giường bệnh, nhưng không lên tiếng hỏi cô mà chỉ giúp cô xoay người, Triệu Hữu Thời thở phào nhẹ nhõm.
Trạch Mẫn vuốt tóc cô cười: “Không ngủ được à? Chúng ta nói chuyện nhé?”
Ánh trăng mờ ảo, không thấy rõ được ngũ quan trên mặt, Triệu Hữu Thời cảm thấy mình bị trúng tà, đột nhiên nói: “Vâng.”
Trạch Mẫn ngồi xuống bên cạnh giường, khẽ nói những chuyện anh trải qua ba năm nay, mấy lần vượt qua mạo hiểm khó khăn, mấy lần đồng tâm hiệp lực với đồng nghiệp, cười nói: “Hiện tại mẹ anh cũng bó tay với anh rồi, mẹ anh đang đi tránh nắng ở nơi khác với dì, nói nhắm mắt làm ngơ, đến mùa đông mới trở về.”
Triệu Hữu Thời nhớ tới bà Trạch không nhịn được cười: “Hiện tại dì Trạch khỏe chứ?”
“Thân thể khỏe mạnh có thể quật ngã anh đấy chứ, nhưng bà bị bệnh tiểu đường, hiện tại nấu đồ ăn đều không thể cho đường, ngày nào cũng phải uống thuốc.”
Triệu Hữu Thời: “Em có một đồng nghiệp, mẹ cô ấy là người Malaysia cũng mắc bệnh tiểu đường, sau đó tìm được đúng thuốc, tuy bệnh không khỏi hẳn nhưng tình hình đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước, để em hỏi cô ấy cho.”
Trạch Mẫn cười: “Được, hỏi xong thì nói cho anh biết.” Dừng một chút, anh nói tiếp: “Đầu năm anh có đến Singapore nhìn thấy lúc em lái xe vào chỗ đỗ đụng vào xe người khác, em lại đứng trước xe đợi đến một tiếng, không biết viết tờ giấy để lại cách liên lạc.”
“Anh từng đến đó?” Triệu Hữu Thời kinh ngạc, im lặng rồi nói tiếp. “Trước đó em từng thử một lần cũng là không cẩn thận đụng phải xe người khác, sau đó để lại giấy nhưng người đó không thấy, có thể là bị gió thổi đi. Sau đó đối phương báo cảnh sát tìm em gây sự, quá trình giải quyết cũng không hề vui vẻ gì.”
“Vậy ít nhất thì em cũng có thể vào trong tòa nhà hỏi thăm một chút về chủ xe chứ.”
Triệu Hữu Thời hiểu ra: “Hôm đó khi chủ xe đi đến, ngay cả xe cũng không thèm nhìn, lập tức hỏi người đụng xe có phải là em không, anh nghe thấy người ta nói sao?”
Trạch Mẫn thừa nhận: “Ừ.”
Triệu Hữu Thời im lặng, Trạch Mẫn còn làm những chuyện nào nữa? Rốt cuộc anh đã ở phía sau cô bao lâu rồi? Hiện tại anh làm rõ những điều này, dụng ý rõ ràng như thế, anh cũng không làm chuyện vô ích, thẳng thắn thừa nhận mục đích của mình, ngay cả chuyện để cho cô ngầm phát hiện ra sự mập mờ, anh cũng đã nóng lòng lập tức vạch trần, bởi vì anh không còn chờ kịp nữa, anh không muốn để cho cô dao động.
Bóng đêm mập mờ, dễ dàng mê hoặc lòng người, Trạch Mẫn nói xong, ánh mắt không hề dời đi vẫn nhìn thẳng Triệu Hữu Thời, vén tóc cô ra sau mang tai, từng chút tới gần, môi chạm vào nhau, Triệu Hữu Thời đột nhiên bừng tỉnh, nghiêng đầu nói: “Đừng.”
Trạch Mẫn bị kìm hãm cười: “Nếu còn không ngủ được, anh mua sữa cho em nhé?”
Triệu Hữu Thời kéo chăn che nửa khuôn mặt, buồn bực nói: “Có thể ngủ rồi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Lại qua hai tuần, cuối cùng Triệu Hữu Thời đã có thể tháo thạch cao, bác sĩ đeo dụng cụ bảo vệ cho cô, dặn cô không thể tùy tiện đi lại, đầu gối của cô còn chưa thể gập vào được, đùi phải cũng không thể dùng sức, cần phải tĩnh dưỡng, bình thường phải hoạt động ngón chân và cổ chân một chút.
Cứ như vậy cô buộc phải ngồi xe lăn, nhưng căn hộ La La Giai thuê không có thang máy, lại ở tầng năm, cô không thể đi lên được, Trạch Mẫn quyết đoán mang cô về nhà, nhưng lần này Triệu Hữu Thời kiên quyết từ chối, sắc mặt lạnh lùng: “Em đã bảo La La Giai thuê giúp tầng dưới cùng rồi, anh đưa em về đi.”
Sắc mặt của Trạch Mẫn cũng rất khó coi, Triệu Hữu Thời dịu dàng ngày xưa đã trở nên cứng rắn, anh không lay chuyển được cô, đành phải xị mặt đưa cô về tiểu khu cũ nát kia. Cái gọi là tầng dưới cùng chính là không phải leo cầu thang, bước vào hành lang là căn hộ 101, vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt, trang hoàng kém cỏi, đồ điện gia dụng cũng không có, sắc mặt của Trạch Mẫn đen như đáy nồi.
Trong lòng La La Giai run sợ, lặng lẽ nói với Triệu Hữu Thời: “Cậu xem đi, tớ đã sớm nói với cậu ông chủ tớ cả ngày đều u ám, còn phả khói khắp văn phòng, cậu thấy tớ nói không sai chứ.”
Trạch Mẫn như mọc mắt ở đằng sau, quay đầu lại trừng cô ấy, ra lệnh: “Cho cô nghỉ một ngày, thu xếp lại nơi này cho tốt.”
La La Giai nghiêm chỉnh nói: “Tuân lệnh!”
Triệu Hữu Thời cũng không có quá nhiều yêu cầu với nơi ở, từ nhỏ cô đã sống khổ quen rồi, hiện tại cũng chả cảm thấy xa lạ gì với căn phòng này.
Trong vòng một ngày, La La Giai đã chỉ huy công nhân dán giấy lên tường, đổi rèm cửa thành màu xanh da trời, đổi giường mới, mua cả TV và tủ lạnh, điều hòa vẫn còn dùng được nên không đổi.
Buổi tối Triệu Hữu Thời chuyển vào ở, rất hài lòng với căn phòng mới, Trạch Mẫn ở đến mười giờ vẫn không chịu rời đi, Triệu Hữu Thời ra lệnh đuổi khách, Trạch Mẫn hỏi: “Buồn ngủ à?”
“Đúng vậy.”
Trạch Mẫn không nói lời nào, ngồi xuống ôm lấy cô, đặt cô lên giường, ngồi vào bên cạnh bắt đầu xoa bóp chân cho cô: “Ngày mai lúc anh đi làm sẽ có cô giúp việc đến chăm sóc em, buổi tối anh sẽ đến.”
Triệu Hữu Thời hỏi: “Bên Đại Lưu thế nào rồi?”
“Gã từ chối gặp mặt, en đừng lo, anh sẽ hoàn thành chuyện này, em cứ yên tâm nghỉ ngơi.”
Triệu Hữu Thời thường xuyên phải nằm trên giường, mỗi ngày phải xoa bóp để tránh cho cơ thể thoái hóa. Hai tuần sau cô sẽ đến bệnh viện kiểm tra lại, dựa vào tình hình để phán đoán xem đùi phải cô có vấn đề gì hay không. Thỉnh thoảng cô có thể co một chút chân trái, nhưng khi co lại cô phát hiện đùi phải vô cùng đau, mấy lần sau cô không dám tự ý làm nữa, hàng ngày việc này đành phải ỷ lại La La Giai và cô giúp việc. Một khi có thời gian Trạch Mẫn sẽ chạy tới, mỗi tối xoa bóp xong cho cô mới rời đi, trước khi đi sẽ sạc pin điện thoại cho cô, đặt một cốc nước và bánh ngọt trên tủ đầu giường, cô chỉ cần duỗi tay ra là lấy được.
Trải qua một tuần như vậy, hôm nay cuối cùng Đinh Sĩ Lỗi cũng phong trần mệt mỏi tới thăm Triệu Hữu Thời, sau khi quan sát xong chỗ ở của cô, anh ta nhíu mày nói: “Anh đổi nơi ở giúp em.”
Triệu Hữu Thời cười: “Không cần đâu, em thích ở nơi này, thực sự rất yên tĩnh.”
Đinh Sĩ Lỗi vẫn kiên trì: “Nếu em ngại ồn ào, vậy anh sẽ tìm cho em nơi còn yên tĩnh hơn chỗ này.”
Triệu Hữu Thời không muốn chuyển đi, Đinh Sĩ Lỗi nói đến khô cả miệng cũng không khuyên được cô, đành phải tự rót cho mình một cốc nước lạnh, rồi nói tiếp: “Chân em thế nào rồi, giấu anh lâu như vậy, sao không nói câu nào trong điện thoại.”
“Chuyện nhỏ thôi mà có gì đáng nói đâu. Cuối tuần em sẽ đến bệnh viện kiểm tra lại, sẽ sớm đi lại được thôi.”
“Nếu em nói sớm một chút thì anh đã lập tức bay trở về rồi.” Đinh Sĩ Lỗi liếc chân của cô, giọng nói không vui, “Hôm đó sau khi trải qua lễ Thất tịch với em, Trạch Mẫn lập tức phái anh bay ra nước ngoài. Nếu không phải do hiệu suất làm việc của anh nhanh chóng, có lẽ anh còn phải ở thêm hai tuần nữa.”
Đinh Sĩ Lỗi oán trách Trạch Mẫn âm hiểm giả dối với Triệu Hữu Thời, uống hết hai cốc nước, anh ta tránh tầm mắt của Triệu Hữu Thời, nói tiếp: “Anh thích em như vậy, em đã sớm chia tay với cậu ta, sao cậu ta lại không để cho em theo đuổi hạnh phúc của mình? Cũng không cho cả anh nữa chứ? Anh chỉ ăn có một bữa cơm với em thôi, nếu chúng ta thực sự ở bên nhau, anh sẽ rút cổ phần đi Singapore với em.”
Triệu Hữu Thời vô cùng không thoải mái với lời thổ lộ của anh ta, mặt đỏ tía tai, không biết nên đáp lại thế nào cho thỏa đáng, đúng lúc này cửa nhà đột nhiên mở ra, Trạch Mẫn đang bận rộn ở công ty đột nhiên xuất hiện, Triệu Hữu Thời có chút trở tay không kịp.
“Nơi này hiệu quả cách âm không tốt, cậu nên về công ty báo cáo đi.” Trạch Mẫn bước vào, vẫy tay cho cô giúp việc đang tránh ở trong phòng bếp ra, cười mỉa tiễn khách.
Đinh Sĩ Lỗi cười lạnh: “Tôi mới về nước, xin nghỉ hai ngày.”
“Vậy về nhà nghỉ ngơi đi.”
Trạch Mẫn đi đến bên xe lăn của Triệu Hữu Thời, muốn đẩy cô về phòng, Đinh Sĩ Lỗi đè chỗ tay cầm của xe lăn lại, giằng co với Trạch Mẫn: “Cậu đã không còn là gì của cô ấy rồi.”
Trạch Mẫn: “Cho tới bây giờ cậu cũng chả là gì của cô ấy cả, đừng có tự mình đa tình.”
Những lời sắc bén này cũng là lời nói thật lớn nhất, cho tới bây giờ Đinh Sĩ Lỗi chưa từng có được Triệu Hữu Thời, từ trước đã không, hiện tại lại càng không, nhưng anh ta muốn tương lai phải có.
Hai người tranh giành quyết liệt, không ai nhường ai, ngôn hành cử chỉ buồn cười y như nam sinh trung học, không nói lời nào đã lao vào đánh nhau, Triệu Hữu Thời cười: “Hai người có muốn ra ngoài đánh một trận xem ai thua rồi phải rời đi không?”
Trạch Mẫn và Đinh Sĩ Lỗi cùng nhìn về phía Triệu Hữu Thời, mặt cô không hề thay đổi: “Đi ra ngoài hết cho tôi, lập tức ra ngay.”
Trạch Mẫn và Đinh Sĩ Lỗi xị mặt rời đi, tới buổi tối Trạch Mẫn lại đúng giờ điểm danh, sau khi vào nhà không nói tiếng nào, mở hộp đồ ăn, để chim cút kho ra đĩa vừa cắt vừa nói: “Anh nhớ rõ khi đó em đi theo sau anh về nhà, nhát gan, không dám rời bước nào, anh mua chim cút kho, ánh mắt em tỏa sáng, sau này anh luôn nghĩ nếu anh thật sự đưa chim cút đến trước mặt thì em sẽ có vẻ mặt gì, có phải cũng sẽ ngoan ngoãn thành thật trước mặt anh không? Hôm đó là lần đầu tiên anh mua chim cút kho cho em ăn, ở trong văn phòng anh xé mất một nửa, lúc em ăn anh luôn nhìn em, em ăn rất ngon miệng.”
Đó là lúc bọn họ vẫn coi nhau là người xa lạ, nhưng anh lại nhớ rõ từng chi tiết một, sau đó Trạch Mẫn cẩn thận nhớ lại mới phát hiện anh không chỉ nhớ mỗi chuyện đó. Anh thậm chí còn nhớ rõ khi Triệu Hữu Thời đứng trên bục phát biểu, bạn học lớp trên đeo khăn quàng đỏ cho cô, cô cười lộ ra hai chiếc răng, cặp sách của cô phải dùng đến tận năm học lớp tám mới đổi. Cô thích đi trên những bậc thang nhỏ ven đường, thường xuyên lò cò chân. Lên cấp hai cô mới dậy thì, lúc đó còn chưa mặc áo ngực, đi đường bắt đầu còng lưng, mùa hè cả người đầy mồ hôi, không che được cảnh tượng trước ngực thì cô mới bắt đầu biết thẹn thùng, không bao lâu sau Trạch Mẫn đã nhìn thấy sau lưng cô có thêm hai quai áo lót.
Trạch Mẫn không nghĩ tới mình lại nhớ rõ ràng như vậy, hai năm nay anh thường xuyên nhớ lại, sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ.
Chim cút kho đã được cắt xong, Trạch Mẫn đặt trước mặt Triệu Hữu Thời cười: “Ăn thử chút đi.”
Triệu Hữu Thời cúi đầu ăn, không nói lời nào, ăn được một nửa, cô đột nhiên lên tiếng: “Cuối tuần kiểm tra lại xong, em sẽ trở về Singapore, cuối năm sẽ quay lại.”
“Ầm” một tiếng, hộp thức ăn rơi xuống mặt đất, nước sốt bắn tung tóe bên chân Trạch Mẫn.