Tương Tư Hữu Thời

Chương 33: Trời đất sụp đổ



Người dịch: Rabbitlyn

Triệu Hữu Thời đột nhiên phát hiện cô và Trạch Mẫn không thể nói chuyện với nhau được, cũng đột nhiên phát hiện cô hoàn toàn không hiểu người đàn ông mình ở bên ba năm này.

Hai người kết thúc cuộc nói chuyện trong sự nặng nề, thậm chí Trạch Mẫn còn không đưa cô về nhà. Mười một rưỡi đêm, Triệu Hữu Thời đứng ở ven đường chờ xe taxi, ngơ ngác nhìn về phía quảng trường Thời Đại. Đó là nơi cô dần trưởng thành, ba năm trước cô chỉ dám đứng ở ngoài cửa tòa nhà Thời Đại chờ chị gái, cô không thích nói chuyện, không thích biểu đạt, gặp ai cũng giả vờ thông minh, cứ cho rằng từ nay về sau cũng sẽ như vậy, bốn năm đại học của cô sẽ tiếp tục lặng lẽ buồn chán, nhưng cô đi tới nơi này, Trạch Mẫn đã kéo cô vào, Lí Giang thực lòng chăm sóc cô, Đinh Sĩ Lỗi mang cô đi hối hả ngược xuôi dạy cô giao tiếp. Bọn họ từ lúc ở trong tòa nhà kép chỉ có bảy tám mươi mét vuông, rồi tới bây giờ chiếm cả một tầng. Lúc trước công ty chỉ có mình cô là nhân viên, phát triển đến hiện tại có thêm kho hàng, nhân viên cũng đã đạt gần trăm người.

Suốt ba năm nay, cô sớm chiều liên lạc với bọn họ, Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi trở thành bạn thân của cô. Cô nghĩ rằng bốn người bọn họ không thể tách rời, nhưng hóa ra không phải như vậy, Trạch Mẫn đã phá hủy tất cả, không giữ lại một chút tình cảm nào.

Triệu Hữu Thời đứng ở ven đường gọi điện thoại cho Đinh Sĩ Lỗi, sau khi có người bắt máy, cô nói: “Giúp em chuyển lời xin lỗi đến anh Lí Giang.”

Đinh Sĩ Lỗi im lặng một lát nói: “Không liên quan đến em, Lí Giang sẽ không trách em.” Anh ta nghe thấy có chút tạp âm, lập tức hỏi, “Em đang ở đâu?”

“Bên ngoài?”

“Chỗ nào bên ngoài? Đã sắp mười hai giờ rồi sao em vẫn còn ở bên ngoài?” Dừng một chút, anh ta đột nhiên hiểu ra, “Em ở chỗ Trạch Mẫn à? Cậu ta không đưa em về nhà sao?”

“Bọn em cãi nhau.”

Đinh Sĩ Lỗi lập tức nói: “Đứng yên ở đó đừng đi đâu hết, anh lập tức đến ngay.”

Triệu Hữu Thời không kịp từ chối thì Đinh Sĩ Lỗi đã cúp máy, cô gọi lại nhưng không có người nghe. Phía trước có một chiếc taxi, Triệu Hữu Thời suy nghĩ rồi quyết định không vẫy tay gọi.

Mười phút sau, xe của Đinh Sĩ Lỗi xuất hiện trước mặt Triệu Hữu Thời. Đinh Sĩ Lỗi xuống xe, liếc mắt nhìn về tiểu khu ở phía xa xa, lại nhìn về phía Triệu Hữu Thời: “Em có biết hiện tại là mấy giờ rồi không, dám đứng một mình bên ngoài, lên xe!”

“Sao anh không bắt máy, không cần tới đón em, vừa rồi còn có xe taxi đi qua mà.”

“Sao em biết tài xế taxi không phải là sát thủ liên hoàn?”

Triệu Hữu Thời đành phải ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, Đinh Sĩ Lỗi vừa lái xe vừa hù dọa cô: “Trước đây anh từng nghe kể có một sinh viên nữ buổi tối ngồi xe buýt về nhà, bởi vì say xe nên xuống giữa đường. Sau đó đón một chiếc taxi, ai ngờ lại bị tài xế giết chết.”

Triệu Hữu Thời khó hiểu: “Sao cô ấy đã say xe rồi còn gọi taxi? Ngồi taxi không phải càng dễ khiến người ta say hơn sao?”

Đinh Sĩ Lỗi nghẹn lời, quay đầu trừng cô: “Bộ não của em đúng là không giống với người khác, chả trách Trạch Mẫn luôn nói em là con mọt sách.”

Anh ta nói xong, đột nhiên hai người đều im lặng, tiếng chuông điện thoại của Triệu Hữu Thời đột nhiên vang lên, cô liếc một cái, nhưng không nghe máy, một lát sau tắt máy luôn. Đinh Sĩ Lỗi cẩn thận quan sát cô, một lát sau mới lên tiếng: “Là Trạch Mẫn à?”

“Vâng.”

“Đừng cãi nhau với Trạch Mẫn vì chuyện của Lí Giang. Lí Giang là Lí Giang, bọn em là bọn em.”

“Không liên quan đến anh Lí Giang.” Triệu Hữu Thời cau mày, “Chỉ là trùng hợp mà thôi.”

Xe cộ trên đường thưa thớt, đến gần ngõ Ngô Đồng ngay cả đèn đường cũng không có, Triệu Hữu Thời nói: “Bên trong khó lái xe vào, anh đưa em đến đầu ngõ là được rồi.”

Đinh Sĩ Lỗi không lên tiếng, chạy đến đầu ngõ, anh ta xuống xe cùng Triệu Hữu Thời, thấy cô muốn từ chối, anh ta lên tiếng trước: “Đường xa như vậy anh còn đưa em được, huống chi là có mấy trăm mét này.”

Triệu Hữu Thời cười, đành phải để anh ta đi cùng.

Đoạn đầu của ngõ Ngô Đồng tĩnh mịch, đoạn sau ngõ càng trống trải hơn, đèn đường đã hư vẫn chưa được sửa chữa, Triệu Hữu Thời cầm một chiếc đèn pin nhỏ. Xung quanh yên tĩnh, hai người từ từ bước đi, một lúc lâu sau cuối cùng đã tới nơi, Triệu Hữu Thời dừng lại: “Tới rồi, nhà em ở tầng hai.” Cô đưa đèn pin cho Đinh Sĩ Lỗi, “Anh cầm đi.”

“Anh đường đường là một người đàn ông cần gì đến đèn pin chứ.”

Triệu Hữu Thời nắm lấy tay anh nhét đèn pin vào: “Đoạn đường kia không có đèn, ngộ nhỡ gặp phải chuyện không may thì sao, anh cầm lấy đi.” Lại nhếch môi cười, “Anh cũng đừng lo cho em và Trạch Mẫn. Anh đường đường là một người đàn ông, đừng có lắm chuyện như dì Trạch.”

Tay Đinh Sĩ Lỗi hơi cứng đờ, nhìn theo Triệu Hữu Thời xoay người đi lên lầu. Anh ta có thể nghe thấy tiếng bước chân của cô trên cầu thang gỗ, cho đến tận khi tầng hai sáng đèn, anh ta vẫn cầm chặt chiếc đèn pin của Triệu Hữu Thời đứng tại chỗ, ánh trăng cong cong giống như bộ dáng khi cười của cô, ngây thơ xán lạn.

Mấy ngày nay Triệu Hữu Thời vẫn không liên lạc với Trạch Mẫn, tình huống này hiếm khi xảy ra. Cho dù thường ngày bận rộn Trạch Mẫn vẫn sẽ gọi điện cho cô, còn Triệu Hữu Thời cũng đến nhà nấu canh cho anh, hiện giờ cả hai người đều không có động tĩnh gì. Mấy ngày sau đó mưa xối xả không ngừng, sắc trời u ám, thỉnh thoảng có sấm sét, khiến cho tâm trạng của người ta cũng xuống mức âm vô cùng.

Đinh Sĩ Lỗi thường xuyên gọi điện thoại tới: “Hiện tại trong công ty không có ai dám nói chuyện với cậu ta, mặt cậu ta còn đen hơn so với đáy nồi, hơi một tí là nổi giận. Buổi trưa cậu ta bỏ quên di động trong phòng uống nước, suýt chút nữa khiến công ty loạn hết cả lên, vừa tìm được đã vội vàng tìm ghi âm cuộc gọi, cậu ta đang đợi điện thoại của em à?”

Triệu Hữu Thời: “Không nói chuyện này nữa, anh đã hẹn được anh Lí Giang chưa?”

“Hẹn được rồi, cuối tuần này Lí Giang xuất ngoại, trước khi đi chúng ta sẽ tụ tập một lần.”

Thời gian Lí Giang xuất ngoại cũng gần với thời gian Triệu Hữu Vi đi Australia. Triệu Hữu Thời không khỏi cảm thán, hai người bên cạnh đều sắp rời đi, thực sự không quen chút nào, may mà nửa tháng sau là chị gái về.

Hôm nay cuối cùng trời cũng đã tạnh, hai ngày sau ra nước ngoài nên Thẩm Đạo phải chuyển hành lý và ô tô vào biệt thự.

Hôm nay Thẩm Lãng Vĩ nghỉ ở nhà, dặn người giúp việc chuẩn bị đồ ăn Thẩm Đạo thích, đưa nghiên mực đã sớm tìm được cho Thẩm Đạo: “Trước đây vì muốn cướp nghiên mực này với chú, cha cháu đánh mặt mũi chú bầm dập. Sau đó hai người bọn chú bị ông nội đánh cho sợ chết khiếp, hôm trước cha cháu gọi điện cho chú vẫn còn muốn cướp nghiên mực này, nhất định bảo chú phải tìm thấy.”

Thẩm Đạo cười: “Hai người đã lớn tuổi cả rồi, nói ra chỉ khiến người ta chê cười.”

“Ai nói chú đã lớn tuổi, chú vẫn còn rất trẻ mà.” Giọng nói của Thẩm Lãng Vĩ sang sảng như chuông đồng, nở nụ cười, rồi lại thở dài: “Hôn nhân là chuyện của bản thân, bọn chú biết không ai có thể ép buộc được cháu. Cha mẹ cháu không ủng hộ Triệu Hữu Vi, chú cũng vậy, nhưng chú hiểu tính cách của cháu. Chú cũng biết nếu Triệu Hữu Vi có thân thể khỏe mạnh, con bé cũng không thích hợp làm dâu nhà họ Thẩm. Cháu lớn rồi, chú không muốn can thiệp quá nhiều, chỉ có thể chúc cháu lần này thuận lợi, muốn gì được nấy.”

Thẩm Đạo chân thành nói lời cám ơn: “Cháu cám ơn chú.”

Hai người đang trò chuyện thì Chu Dực Xuyến từ trên lầu đi xuống, ả im lặng hơn rất nhiều so với trước, cũng không vừa nhìn thấy Thẩm Đạo là quấn lấy anh, cũng không trưng ra bộ mặt lạnh nhạt với anh.

Thẩm Lãng Vĩ nhìn hai người cười: “Hiện tại Xuyến Xuyến chính là cánh tay đắc lực của chú. Nửa năm nay con bé làm không ít việc cho chú, đã lâu hai anh em không gặp nhau rồi, từ từ nói chuyện đi, chú không quấy rầy hai đứa nữa.”

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người, nhưng không có ai chịu lên tiếng trước, một lúc lâu sau Chu Dực Xuyến mới nói: “Ngày kia anh bay à?”

“Ừ.”

“Đã mua quà chưa?”

“Mua rồi.”

Chu Dực Xuyến: “Chú và dì rất dễ mềm lòng. Nửa tháng này anh chịu khó nói chuyện với họ, kiểu gì cũng thuyết phục được thôi.”

Thẩm Đạo kinh ngạc liếc ả, thấy ánh mắt Chu Dục Xuyến đỏ au, vẻ mặt uể oải, cuối cùng vẫn không đành lòng, muốn nói vài câu lại sợ dấy lên ngọn lửa, không bằng cứ câu được câu chăng thì tốt hơn.

Trước khi Thẩm Đạo rời đi, Chu Dực Xuyến có nói một câu mà anh không hiểu: “Em xin lỗi anh.”

Hôm sau lại bắt đầu có sấm chớp, nhân viên trong công ty đều muốn về nhà thu quần áo, kêu gào: “Sao năm nay mưa dầm lâu như vậy, nấm mốc đã xuất hiện đầy trong WC nhà tôi rồi.”

Đinh Sĩ Lỗi cười: “Cậu không chịu xem thời sự thì cũng phải có chút hiểu biết chung chứ. Đây là bão, gần đây thời sự luôn đưa tin, mấy nơi đã có thiệt hại rồi, nhưng chỗ chúng ta thì không sao.”

Sắc trời u ám, mây đen dày đặc, ban ngày gần như đêm tối, Đinh Sĩ Lỗi suy nghĩ, gõ cửa văn phòng Trạch Mẫn, đi vào nói: “Buối tối cậu có việc gì không?”

“Có chuyện gì sao?”

Đinh Sĩ Lỗi: “Buổi tối tôi hẹn Lí Giang đi uống rượu.” Dừng một chút, “Còn có cả Triệu Tiểu Thời.”

Trạch Mẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính: “Chăm sóc cô ấy, đừng để cho cô ấy uống rượu.”

Tức là không đi, Đinh Sĩ Lỗi thất vọng, lại nghe thấy Trạch Mẫn nói thêm một câu: “Hôm nay bận quá tôi không rảnh, lúc kết thúc gọi điện cho tôi, tôi đi đón cô ấy.”

Đinh Sĩ Lỗi cười: “Được, cậu cứ tiếp tục làm việc đi, cũng sắp tan tầm rồi, tôi cho nhân viên về trước. Cái thời tiết quái quỷ này.”

Trạch Mẫn không có ý kiến, Đinh Sĩ Lỗi lập tức cho nhân viên tan tầm. Khi anh ta lái xe tới ngõ Ngô Đồng, để xe dừng lại đầu ngõ, rồi bật ô đi tới dưới lầu nhà Triệu Hữu Thời, cô nhìn thấy từ cửa sổ, vội nói vọng xuống: “Anh chạy vào làm gì, em lập tức xuống ngay.”

Triệu Hữu Thời đóng cửa sổ nhà bếp, dặn dò chị gái: “Chị, hiện tại mưa chưa lớn lắm, em vẫn còn để chút khe hở ở cửa sổ, nếu mưa to chị lập tức đóng cửa lại nhé.”

“Biết rồi, em mau xuống đi, đừng để cho Đinh Sĩ Lỗi chờ quá lâu.”

Triệu Hữu Thời suy nghĩ nhưng vẫn không yên tâm, cô để đồ ăn và đồ ăn vặt lên bàn để cho chị cô bớt phải di chuyển, Triệu Hữu Vi bất đắc dĩ đành phải tự mình mở cửa cho em gái: “Em mau đi đi, đừng có chần chờ nữa.” Chị liếc ra bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy Đinh Sĩ Lỗi, cười nói: “Em xem cậu ta có ngốc hay không, không biết đứng vào mái hiên trú mưa.”

Triệu Hữu Thời đeo túi xách lên, lấy xong ô lại liếc mắt nhìn chân chị gái, tâm trạng lập tức trở nên tốt hơn: “Anh ta còn nói em ngốc đấy, em đi đây. Buổi tối chị ngủ trước đi, có thể tối muộn em mới về.”

Đinh Sĩ Lỗi quyết định địa điểm liên hoan ở quán lẩu, bầu không khí trong quán thoải mái, không sợ nhạt nhẽo lúng túng, anh ta vừa gọi bia vừa gọi hai bình trà lạnh cho Triệu Hữu Thời, quay đầu nhìn thấy tóc cô hơi ướt, lại lấy khăn tay ra bảo cô lau đi.

Lí Giang ngồi đối diện, liếc nhìn Đinh Sĩ Lỗi rồi lại liếc Triệu Hữu Thời, thản nhiên uống bia: “Ngày mai tôi bay rồi, tối nay không thể uống rượu.”

Triệu Hữu Thời vội vàng nói: “Anh uống không hết thì em uống giúp anh.”

Lí Giang cười: “Một cô nhóc như em mà cũng muốn uống rượu sao? Uống trà đi, uống hết rồi gọi sữa Vượng Tử () cho em.”

() Sữa Vượng Tử:

Anh ta vẫn giống như trước đây, Triệu Hữu Thời khẽ thở phào, chủ động rót rượu, trò chuyện quên cả thời gian, đến khi nhìn điện thoại thì đã chín giờ hơn.

Chị cô đột nhiên gọi điện thoại tới: “Tiểu Thời, bên ngoài mưa lớn còn có sấm sét, mấy giờ em về?”

“Em sắp về rồi.”

“Em bảo Đinh Sĩ Lỗi đưa em đến cửa nhé, chị lo mưa lớn quá. Nếu không em ở thêm một lúc nữa, chờ mưa nhỏ rồi hãy về, thời tiết này lái xe cũng không an toàn, còn nữa…em đợi chút.”

Chị còn chưa nói hết, Triệu Hữu Thời không biết chị gái đang làm gì, một lát sau cô nghe thấy phía bên đầu kia điện thoại có giọng nói của người khác.

“Tiểu Thời, chị có khách, chị ngừng một lát nhé.”

“Khách ạ? Ai tới vậy?”

Triệu Hữu Thời khó hiểu, mơ hồ nghe thấy đầu kia có người hỏi: “Một mình cô ở nhà sao?” Là phụ nữ, giọng nói hình như hơi quen tai nhưng qua điện thoại, âm lượng lại nhỏ, tạm thời cô không thể nhận ra, không lâu sau lại nghe thấy một câu: “Đang nói chuyện điện thoại với Thẩm Đạo sao?”

Cuối cùng Triệu Hữu Thời cũng nghe rõ, càng ngày càng cảm thấy giọng nói kia quen tai, lập tức nghe thấy chị gái nói: “Tiểu Thời, chị cúp máy trước nhé.”

“Chị, chị… A lô, a lô?” Điện thoại đã cúp máy, Triệu Hữu Thời chỉ hô được hai tiếng, nhíu mày lại.

Mí mắt của cô không ngừng giật, đột nhiên không còn tâm trạng ăn uống nữa, Đinh Sĩ Lỗi thấy thế, không ngừng gắp đồ ăn cho cô: “Em ăn thêm một chút nữa đi rồi chúng ta về.” Tiện thể nhắn tin cho Trạch Mẫn bảo cậu ta có thể xuất phát rồi.

Lại ngồi thêm mười phút nữa, cuối cùng ba người cũng đi tính tiền. Bên ngoài mưa vô cùng to, gió lớn không ngừng thổi, nửa bước cũng khó đi, rất nhiều khách hàng đều chờ ở cửa, Lí Giang nói: “Chúng ta cũng chờ thêm một chút đi, mưa thế này khó mà lái xe được.”

Đinh Sĩ Lỗi không ngừng nhìn đồng hồ, cầu mong Trạch Mẫn nhanh chóng đuổi tới. Không biết qua bao lâu, Triệu Hữu Thời đã đứng đến uể oải cả người thì đột nhiên di động của cô vang lên, nghe xong điện thoại, cô điếng người tại chỗ, tiếng sét giật đùng đùng trên bầu trời, chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của cô.

Trong công ty, Trạch Mẫn xem xong tin nhắn, đang định rời đi đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gọi cửa, đi ra ngoài phát hiện đúng là Tưởng Phương Dao. Cô nàng vui vẻ: “Em biết ngay là anh ở công ty mà, vừa rồi em gọi sao anh không bắt máy?”

“Di động hết pin.” Trạch Mẫn tùy tiện tìm một cái cớ, cau mày: “Sắp nửa đêm rồi em còn chạy đến đây làm gì?”

“Đã lâu em không gặp anh rồi, gọi anh ra ngoài anh lại không chịu, trước kia anh đâu có như vậy.”

“Tôi nào có nhiều thời gian rảnh như vậy.”

Tưởng Phương Dao bĩu môi: “Anh bận như vậy sao? Băng Băng nói thời gian trước còn thấy anh ở bên Triệu Tiểu Thời, hai người đi đâu vậy. Sao không gọi em đi cùng?”

Trạch Mẫn: “Hẹn hò, cô muốn làm bóng đèn sao?”

Tưởng Phương Dao cười to: “Anh đùa gì đấy, Triệu Hữu Thời cực kì không thích gặp anh, làm gì có chuyện hẹn hò với anh chứ.”

Trạch Mẫn mặc kệ cô nàng, Tưởng Phương Dao không giả vờ ngây thơ được nữa. Trạch Mẫn chỉ liếc cô nàng một cái rồi đi qua: “Hiện tại tôi phải đi rồi, có việc gì thì nói sau.”

Tưởng Phương Dao hất cằm: “Em muốn đi nhờ WC, anh đưa em về nhé.”

Cô nàng lập tức chạy vào WC, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm, dọa cô nàng hoảng hốt, cô nàng ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa lại to rồi.

Trạch Mẫn đột nhiên gọi vào: “Tưởng Phương Dao, tiện thể đóng cửa sổ WC vào.”

“Vâng.” Tưởng Phương Dao hoàn hồn, tiện tay xả bồn cầu rồi đóng cửa sổ, lúc đi ra đã lấy lại được khuôn mặt tươi cười vô tâm vô phế.

Trạch Mẫn đang đóng cửa sổ, Tưởng Phương Dao nói: “Mưa lớn như vậy, mau đi thôi.” Cô nàng đi vào văn phòng Trạch Mẫn, tiện thể đóng luôn cửa sổ cho anh, mắt nhìn thấy di động trên bàn làm việc của anh, cô nàng cầm lên nhìn.

Di động vẫn còn pin, Trạch Mẫn nói dối. Mặt Tưởng Phương Dao không biến sắc, sờ vào màn hình, nhìn thấy màn hình yêu cầu nhập mật mã, cô nàng liếc ra cửa, Trạch Mẫn còn chưa đóng hết cửa sổ.

Tưởng Phương Dao cắn môi, nhập sinh nhật của mình vào, mật mã báo sai, lại nhập sinh nhật của Trạch Mẫn, vẫn sai, tay cô nàng run rẩy, cuối cùng nhập vào 1123, đúng mật mã rồi.

Đây là sinh nhật của Triệu Hữu Thời.

Tương Phương Dao sững sờ tại chỗ, đột nhiên không biết nên làm gì, nên nói gì, đúng lúc này di động trên tay đột nhiên rung lên, cô nàng giật mình, nhìn thấy ba chữ “Triệu Hữu Thời” trên màn hình, cô nàng lập tức ấn từ chối, lại liếc nhìn ra cửa văn phòng, ma xui quỷ khiến thế nào cô nàng tắt luôn nguồn điện thoại.

Triệu Hữu Thời ngồi trên băng ghế bệnh viện, ánh mắt trống rỗng, di động đặt bên tai không ngừng lặp lại: “Xin lỗi số điện thoại bạn gọi đến hiện đang tắt máy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.