Tương Tư Hữu Thời

Chương 31: Lộ ra đuôi rồi



Người dịch: Rabbitlyn

Mười ngày sau, trong giới đột nhiên truyền lời ra tiếng vào về Lưu Thế Kỳ.

Trong sáu năm đảm nhiệm chức vụ quản lý hậu cần cao cấp của ba công ty, năng lực xuất sắc tiếng tăm vang dội, còn trước sáu năm ấy, anh ta vẫn làm việc ở tập đoàn Thời Đại. Lúc ấy tất cả mọi người đều nghĩ anh ta bị người dùng tiền lương cao cướp đi, ai ngờ hiện tại lại truyền ra lời ong tiếng ve, hóa ra lúc ấy anh ta nhận hối lộ, hơn nữa từng mắc nợ công quỹ, chứng cớ vô cùng xác thực, từng có nhiều người làm chứng. Sau đó anh ta hết lời cầu xin, cam đoan trả hết tiền, công ty mới xử phạt nhẹ, chỉ đuổi khỏi công ty thôi.

Tin tức truyền ra, trong giới nổi lên phong ba, sau đó thậm chí còn có thêm tin tức Lưu Thế Kỳ lại muốn đổi nơi làm việc để đi vào tập đoàn Thời Đại, nguyên nhân chính của lần chuyển công tác này là do công ty Khoa học kỹ thuật Mộc Tử đã sớm tra ra sự việc năm đó, quyết định tống cổ khối u ác tính này.

Hôm nay Lí Giang đang bận rộn làm luận văn nghiên cứu sinh ở trường, Đinh Sĩ Lỗi và trợ lý đi công tác bên ngoài, Trạch Mẫn từ ngoài trở về nói với thư kí: “Gọi Lưu Thế Kỳ vào đây.”

Năm phút sau, Lưu Thế Kỳ xuất hiện trong văn phòng Trạch Mẫn, thư kí đã pha xong cà phê, Trạch Mẫn cười: “Nếm thử chút đi, trước giờ anh luôn thích tìm hiểu về cà phê, còn tôi thích uống nước ngọt hơn.”

Lưu Thế Kỳ cười: “Lúc ở tuổi cậu, cả ngày chơi bóng rổ tôi đều uống Coca, còn do nữ sinh tặng cho đấy.”

Hai người hàn huyên mấy câu, đột nhiên Trạch Mẫn nói: “Đúng rồi, gần đây tôi có nghe thấy một số tin đồn về anh, anh cũng nghe nói đến chứ.”

“Đã sớm nghe thấy rồi, cậu tin sao?”

Trạch Mẫn: “Tôi tin.”

Lưu Thế Kỳ đờ người, nụ cười cứng lại, lại nhìn Trạch Mẫn, chỉ mới hơn hai mươi tuổi đã nằm quyền hành to trong tay, lúc này cậu ta ngồi ở chỗ kia thờ ơ uống cà phê, giống như đang nói việc nhà.

Lưu Thế Kỳ im lặng một lúc lâu mới thở dài, giấy không thể gói được lửa, anh ta không thể ngụy biện: “Năm đó quả thật có chuyện như vậy.”

Năm đó anh ta đổi nghề giữa chừng, hai tám tuổi mới đặt chân vào lĩnh vực hậu cần. Sau khi tiến vào tập đoàn Thời Đại rất được cấp trên coi trọng, tiền đồ vốn sáng sủa. Ai ngờ con trai lại bị bệnh cần phải dùng đến tiền gấp, khoản tiền ấy là vô cùng tận, tiền lương của anh ta không cao, sau đó nợ nần chồng chất, rơi vào đường cùng mới ra hạ sách này. Sau đó bị cấp trên phát hiện, anh ta khốn khổ cầu xin, sau khi công ty trao đổi, niệm tình anh ta có công chỉ quyết định đuổi việc, chứ không truyền chuyện này ra ngoài.

Có câu châm ngôn dù sớm hay muộn mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với sai lầm của mình, Lưu Thế Kỳ cũng không ngoại lệ.

Trạch Mẫn nghe xong, khẽ gõ lên bàn một cái, cân nhắc một lúc lâu mới nói: “Hiện tại con trai anh…”

Lưu Thế Kỳ sửng sốt, không nghĩ tới cậu ta lại hỏi chuyện này, cười khổ nói: “Đã mất rồi, lúc mất nó mới có bốn tuổi, còn hai tháng nữa là đến sinh nhật năm tuổi.”

Trạch Mẫn thở dài: “Quên đi, chuyện cũng đã qua rồi, quan tâm mấy lời vớ vẩn ấy làm gì chứ.”

Lưu Thế Kỳ vốn đang cân nhắc đến chuyện đổi nơi làm việc, hiện giờ anh ta không thể không cân nhắc lại lợi và hại. Bộ phận hậu cần của công ty con thuộc tập đoàn Thời Đại không có quá nhiều quan hệ với tổng công ty, nhưng việc này cũng là một hồi chuông cảnh báo cho anh ta, tương lai khó mà đảm bảo sẽ không chạm trán người cũ chuyện cũ, nếu lại xảy ra sóng gió, không ai biết được sẽ tạo thành hậu quả như thế nào, mà nay anh ta đã thẳng thắn với Trạch Mẫn, tiếp tục ở lại công ty Khoa học kỹ thuật Mộc Tử có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Anh ta vừa mới nghĩ đến đây, lại đột nhiên nghe thấy Trạch Mẫn nói: “Chuyện cũ của anh đột nhiên bị người ta nhắc lại, có nghĩ tới là ai làm không?”

Lưu Thế Kỳ nhướng mày: “Đã từng suy nghĩ, nhưng tôi cảm thấy rất kì quái, ai sẽ nhằm vào tôi chứ.”

“Tôi đoán không phải nhằm vào anh, mà là tôi.”

Lưu Thế Kỳ sửng sốt, hơi khó hiểu, Trạch Mẫn giống như độc thoại khi nói câu này, cười nói: “Được rồi, tạm thời không còn chuyện gì nữa, anh ra ngoài đi.”

Lưu Thế Kỳ không ngừng suy nghĩ, cả một ngày trời không ngừng tự hỏi rốt cuộc là ai nhằm vào anh ta, hoặc là ai nhằm vào Trạch Mẫn, có rất ít người biết được chuyện của bộ phận hậu cần trong tập đoàn Thời Đại sáu năm trước, thậm chí anh ta còn suy nghĩ tất cả chuyện này có phải do bọn Trạch Mẫn gây ra không. Mấy người họ không thể không nghe ngóng được chuyện anh ta muốn nhảy sang công ty khác, nhưng làm vậy thì có lợi gì với bọn họ cơ chứ. Anh ta đột nhiên nghĩ tới một người, người nọ bị đuổi sau khi anh ta vào công ty không được bao lâu, sau đó quản lý một công ty con của tập đoàn Thời Đại, trước đó không lâu dùng tiền lương cao thuyết phục anh ta rời đi, nhưng anh ta vẫn không đáp ứng, người nọ ỷ vào thân phận của mình, từ trước đến này ăn nói ngang ngược, không chuyện gì không làm được.

Lưu Thế Kỳ nghiến răng nghiến lợi.

Lúc Đinh Sĩ Lỗi đi công tác, cũng giúp Trạch Mẫn chuyển một số đồ cho Triệu Hữu Thời, anh ta nói: “Mẹ chồng tương lai của em không ngừng dặn dò, bảo em ăn nhiều cơm chú ý thân thể, muốn ăn gì thì nói với bà, bà sẽ gửi đến cho em.”

Triệu Hữu Thời đỏ mặt: “Rốt cuộc là Trạch Mẫn hay dì Trạch bảo anh mang tới.”

“Mẹ chồng tương lai của em biết Trạch Mẫn bảo anh mang đồ cho em nên có lòng nhắc nhở anh ba lần. Có biết lúc đó anh đang đi hẹn hò với người đẹp không, lần đầu tiên bà gọi đến, suýt chút nữa anh nghĩ rằng bà muốn bảo anh khuyên Trạch Mẫn rời khỏi công ty, khiến anh sợ tới mức không dám nhận điện thoại.

Triệu Hữu Thời cười: “Vậy người đẹp kia có hiểu lầm anh một chân đạp hai thuyền không, cho nên mới không dám nhận điện thoại?”

Đinh Sĩ Lỗi ngạc nhiên: “Aiz, chuyện này em cũng biết sao? Xem ra em rất có kinh nghiệm nha…Đây là cái gì vậy?”

Triệu Hữu Thời đưa cho anh ta một cái túi: “Đây là khăn quàng cổ em đan cho Trạch Mẫn, lần trước em thấy ô của anh ấy cũng hỏng rồi, mấy hôm trước nhân tiện đi siêu thị mua luôn cho anh ấy, đúng lúc có anh đến mang về cho anh ấy.”

Khăn quàng cổ là một màu đen thuần, mũi đan khá đẹp, ô cũng là màu đen, Đinh Sĩ Lỗi nhếch khóe miệng: “Khăn quàng cổ cậu ta cần dùng thì không nói làm gì, sao ngay cả ô em cũng mua vậy. Tháng trước cậu ta mới mua một chiếc xe mới, ra vào cần đến ô sao? Em đúng là quà gì cũng tặng được.”

Triệu Hữu Thời oán thầm, Trạch Mẫn mới gọi là quà gì cũng tặng được ấy. Anh thực sự gửi cho cô một thùng băng vệ sinh, nói là phúc lợi mùng tám tháng ba năm nay của khách sạn anh Dương, thừa ra đặt trong kho không có người sử dụng, anh coi như là đồ bỏ đi mà thu lấy. Triệu Hữu Thời có lòng chia một nửa cho Hứa Ninh, chị cười đến mức đau cả bụng.

Đinh Sĩ Lỗi quay về công ty, giao túi cho Trạch Mẫn, Trạch Mẫn lập tức xoay người vào văn phòng. Mười phút sau anh ta có việc đi vào tìm Trạch Mẫn, nhìn thấy cậu ta quàng khăn trên cổ: “Sợ lạnh à? Tăng nhiệt độ cao lên một chút.”

Trạch Mẫn đang gọi điện thoại, liếc anh ta một cái, tiếp tục thấp giọng nói: “Đã quàng rồi, thẩm mỹ không tồi, nhưng không thể mang ra ngoài, nếu không sẽ phá hủy hình tượng của anh.”

Triệu Hữu Thời cười: “Anh có hình tượng gì chứ, em thấy anh có mấy chiếc áo khoác màu đen phối khá hợp với chiếc khăn, hai ngày nữa em sẽ đi mua len đan áo cho anh.”

“Có vất vả quá không, đan áo len tốn rất nhiều thời gian.”

“Vất vả gì chứ, em đan một cái bán được hơn năm trăm đấy, gần đây buôn bán khá lời.”

Trạch Mẫn cạn lời, nâng cao tông giọng: “Hơn năm trăm? Hóa ra em đan áo kiếm tiền. Em đan cho ai hả?”

Anh không đợi được câu trả lời của Triệu Hữu Thời thì Lí Giang đột nhiên xông vào, Đinh Sĩ Lỗi đứng ở cửa giật mình: “Lí Giang, sao anh lại vào đây?”

Lí Giang không để ý tới Đinh Sĩ Lỗi, nhìn chằm chằm Trạch Mẫn: “Tôi có lời muốn nói với cậu.”

Cửa bị đóng lại, sắc mặt Lí Giang rất kém, không ngồi xuống, nói thẳng: “Lưu Thế Kỳ sẽ không chuyển công ty.”

Trạch Mẫn gật đầu: “Đây là chuyện tốt.”

Lí Giang cười lạnh: “Cậu đã làm gì?”

“Làm chuyện tôi nên làm.”

“Cái gì gọi là chuyện cậu nên làm? Cậu có biết làm ra loại chuyện này đê tiện thế nào không?”

Đinh Sĩ Lỗi nhíu mày cắt ngang bọn họ: “Rốt cuộc sao lại thế này, tôi vừa mới về, hai người mau giải thích cho tôi đi.”

Lí Giang chỉ vào Trạch Mẫn, nói với Đinh Sĩ Lỗi: “Cậu hỏi cậu ta rốt cuộc đã làm gì đi, hai tuần trước ăn cơm với ai, cố ý tìm hiểu tin tức gì, thêm mắm dặm muối truyền ra tin tức như thế nào.” Anh ta nhìn thẳng vào Trạch Mẫn, “Cậu còn có chút đạo đức nào không, đây là chuyện con người nên làm sao, muốn giữ lại người chúng ta có thể dùng tiền, có thể cho thêm ưu đãi, vậy mà cậu lại đào chuyện cũ của người ta ra, về sau anh ta làm sao sống yên trong giới được chứ!”

“Vậy thì sao, chẳng lẽ anh ta còn muốn nhảy sang công ty khác ư?” Trạch Mẫn bình thản tựa vào ghế, “Anh ta muốn sinh tồn thì về sau trung thành làm việc cho chúng ta, ai sẽ bàn tán nửa câu về anh ta?”

Đinh Sĩ Lỗi đã hiểu, không dám tin: “Cậu nói có cách, chính là cách này sao?”

Trạch Mẫn: “Lòng người đúng là vô đáy, rắn muốn nuốt voi. Anh ta đã nhận lương cao của chúng ta, nhưng vẫn không biết đủ. Hai người dựa vào cái gì còn muốn tăng lương thậm chí tặng cổ phần cho anh ta chứ? Anh ta tới đây đã nhận được rất nhiều ưu đãi rồi.” Anh đứng lên khỏi ghế, “Lời truyền ra bên ngoài cũng là sự thật, không có ai bịa đặt nói xấu anh ta hết.”

Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi dường như không nhận ra Trạch Mẫn, quả thật cậu ta nói không sai, Lưu Thế Kỳ thực sự nhận hối lộ, nhưng bọn họ đều có nguyên tắc làm người của riêng mình, cái đó khác gì đuổi tận giết tuyệt chứ. Sau này Lưu Thế Kỳ muốn chuyển sang công ty khác, công ty đó nghe được tin đồn nhất định sẽ tiến hành điều tra, còn Trạch Mẫn lại không hề có chút chột dạ và áy náy nào, như thể tất cả đều là đương nhiên.

Triệu Hữu Thời cũng không rõ ba người họ đã xảy ra chuyện gì. Tháng mười hai cô trở về nhà một chuyến tham gia lễ đính hôn của chị gái, chỉ là một bữa tiệc nhỏ chiêu đãi bạn thân của hai bên, ba người bọn Trạch Mẫn cũng tham dự, nhưng bên Lí Giang rất kiệm lời.

Sau khi buổi lễ kết thúc, Triệu Hữu Thời lén lau nước mắt, cuối cùng cô cũng hiểu được tấm lòng của cha mẹ khi gả con gái, chị cô còn chưa gả ra ngoài, trong lòng cô đã tràn đầy sự không muốn và xúc động.

Trạch Mẫn vừa cười nhạo vừa dỗ dành cô: “Chờ khi em lấy anh, trong nhà chỉ còn một mình em, em có sợ không?”

Triệu Hữu Thời hừ hừ: “Anh coi em mới ba tuổi rưỡi sao?” Lông mi vẫn còn nước mắt, cô ngồi trong xe Trạch Mẫn, ngắm nghía bùa bình an trên đầu xe, đột nhiên nhớ tới trước kia Đinh Sĩ Lỗi treo ảnh bạn gái ở vị trí này, trong lòng hạ quyết tâm lần sau sẽ mang ảnh chụp của mình treo vào đây.

Đột nhiên Trạch Mẫn nói: “Anh mua một căn hộ ở gần quảng trường Thời Đại.”

Triệu Hữu Thời kinh ngạc: “Mua nhà?”

Trạch Mẫn cười, nháy mắt với cô mấy cái: “Vẫn còn đang sửa chữa, sang năm có thể dọn vào ở rồi, ở chung với anh nhé?”

Triệu Hữu Thời lập tức đỏ mặt: “Anh nghĩ hay nhỉ, sao em có thể ở chung với anh chứ.”

“Mẹ anh nói năm nay hai nhà cùng đón giao thừa đi. Bà không muốn dọn đến căn hộ của anh, bà nói căn hộ này quá buồn tẻ, còn nói căn hộ quá rộng, ở một mình quá cô đơn, nên không ngại anh tìm người ở chung.”

Triệu Hữu Thời ra sức lắc đầu: “Anh nằm mơ đi!” Mặt đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.

Ai ngờ Trạch Mẫn lại làm cho giấc mơ này trở thành sự thật, mùng một Tết, anh bắt cóc Triệu Hữu Thời đến căn hộ mới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.