Tướng Quân

Chương 4: Hồi Kinh



Dạ Tuyết tướng quân cùng Kinh tướng quân, người phía Đông biên cương, người phía Tây biên cương của một nước, cơ hồ là đôi bên giáp mặt rất ít nhưng mỗi lần gặp mặt đều đấu khẩu!

“Kinh tướng quân, người càng ngày càng giống những phụ nữ ngoài chợ rồi!”

Kinh Thủy Hiên trợn mắt “Vì sao ta cùng nàng đấu khẩu các người chỉ nói ta?”

Tiêu Cẩn Phàm thở dài vỗ vỗ vai Kinh Thủy Hiên “Kinh tướng quân quên mất Dạ Tuyết tướng quân là nữ nhi rồi ah?”

Kinh Thủy Hiên nghiêm túc suy nghĩ “À nhỉ? Vì sao ta phải đấu khẩu cùng nàng?!”

Dạ Tuyết xoay xoay ly trà trong tay cười cười “Bởi vì tiểu bạch kiểm ngươi ngốc!”

Kinh Thủy Hiên lườm nàng “Vậy xin hỏi Dạ Tuyết tướng quân tranh cãi với kẻ ngốc như ta làm gì?!”

Dạ Tuyết tựa lưng ra sau, tay gác lên thanh lan can gỗ của đình nghỉ mát “Có lẽ bởi vì chán quá thôi. Nói chuyện cùng với tiểu bạch kiểm ngu ngốc nhà ngươi cũng không tồi!”

Kinh Thủy Hiên bĩu môi “Các người chỉ biết ức hiếp ta!”

Kinh Thủy Hiên ai oán nhìn về phía Dạ Tuyết, đột nhiên hắn bật cười “Dạ Tuyết, ngươi dọa đến tiểu mỹ nhân rồi kìa!”

Dạ Tuyết nhướng mày quay đầu nhìn lại, thì ra khi nảy nàng tựa về phía sau mà không chú ý đến Phong Lãnh Nguyệt đang ngồi bên lan can ngay phía sau nàng. Nàng đè trúng vạt váy y rồi!

Phong Lãnh Nguyệt một mặt khó xử đang không biết có nên nhắc nàng một tiếng hay không thì đã nghe Kinh Thủy Hiên lên tiếng. Y càng xấu hỗ hơn, trên mặt đã đỏ ửng, vệt đỏ lan đến vành tai.

Dạ Tuyết vội dịch ra bên cạnh “Xin lỗi, ta không để ý.”

Phong Lãnh Nguyệt cúi đầu “Không sao.”

Kinh Thủy Hiên không kinh dè gì bật cười “Ây nha, mỹ nhân e thẹn thật đáng yêu nha!”

Tiêu Cẩn Minh nhướng mày “Kinh Thủy Hiên!”

Kinh Thủy Hiên lè lưỡi “Ta lỡ miệng rồi! Xin lỗi!”

Dạ Tuyết hơi nghiêng đầu nhìn Phong Lãnh Nguyệt, khi nghe Kinh Thủy Hiên hình dung y như nữ tử y không chút phản ứng gì. Lần ở bữa tiệc cũng vậy, y rất bình tĩnh, tựa như việc bị người khác xem thành nữ tử đã quá quen thuộc với y. Quen thuộc đến mức sắp trở thành hiển nhiên?!

“Dạ Tuyết, khi nào ngươi trở về kinh thành?”

Dạ Tuyết giật mình, nghiêng đầu hỏi “Tại sao lại đột ngột nhắc lại như vậy? Có lẽ ta sẽ không trở về kinh thành đâu!”

Tiêu Cẩn Minh im lặng một lát, hắn lấy trong ngực ra một lá thư đưa cho nàng “Thư từ Tam vương phủ gửi đến.”

Dạ Tuyết cổ quái nhận thư, thường thì vương phủ rất ít gửi thư cho nàng. Trừ tên ca ca ngốc Bắc Đường thì chẳng ai gửi thư cho nàng nữa.

Nàng mở phong thư ra, bìa không được dán kĩ nên có vẻ không phải thư quan trọng.

Dạ Tuyết đảo mắt một lượt lá thư dài không quá hai dòng. Nàng cau mày, khuôn mặt bỗng chốc tối sầm.

“Này, sao vậy?”-Kinh Thủy Hiên mang vẻ mặt tò mò hỏi.

Dạ Tuyết ném lá thư cho hắn, tâm tình buồn bực.

Kinh Thủy Hiên vội lấy thư đọc to “Nội trong hai tháng trở về kinh ngay. Người gửi…. Tam vương phi?!”

Kinh Thủy Hiên gấp giấy lại cười trên nổi đau người khác “Tiểu Dạ Tuyết bị mẫu thân đại nhân gọi về rồi haha.”

Phong Lãnh Nguyệt nghe đến mọi người nhắc đến mẫu thân của Dạ Tuyết thì nghiêng đầu lắng nghe.

Dạ Tuyết lười quan tâm Kinh Thủy Hiên đang một bộ dạng đắc ý “Thư được gửi đến khi nào?”

“Hai ngày trước, lúc ngươi vừa đến Nam Cương.”

Kinh Thủy Hiên thầm giơ ngón tay cái, tam vương phi đúng là dự đoán như thần!

Dạ Tuyết thở dài.

Mẫu thân này… Ta có thể không nhận được không! Sao người có thể biết trước được mọi hành sự của nàng như vậy chứ?!

“Này, ngươi có thể không trở về mà.”-Kinh Thủy Hiên “Tốt bụng” cho lời khuyên.

Dạ Tuyết đáp lại hắn bằng nụ cười “thân thiện” “Không cần ngươi nhắc nhở ta đâm đầu vào chỗ chết!”

Tiêu Cẩn Phàm ghé sát lại Kinh Thủy Hiên thắc mắc hỏi nhỏ “Dạ Tuyết tướng quân trông có vẻ sợ mẫu thân nàng ấy?”

Kinh Thủy Hiên bật cười “Nàng á, trời không sợ đất không sợ, tung hoành ngang dọc không ngán một ai… trừ mẫu thân của nàng thôi!”

“Tam vương phi lợi hại như vậy sao?”

“Ngươi chưa từng nghe phụ thân ngươi kể qua?”-Kinh Thủy Hiên một bộ dạng nghi ngờ “Tam vương phi năm đó rất nổi tiếng đấy!”

Tiêu Cẩn Phàm dè dặc nhìn Tiêu Cẩm Minh, thấy hắn không để ý đến bên này mới tò mò hỏi “Tam vương phi là người thế nào?”

“Người á, rất xinh đẹp, tài sắc vẹn toàn!”

Khóe miệng Tiêu Cẩn Phàm giật giật, xem ra hắn hỏi nhầm người rồi!

“Tam vương phi có hậu trường vô cùng trâu bò đấy, nghĩa huynh là đại tướng quân Mông Cổ, muội muội là quý phi đương triều. Người còn là một trong những người đứng đầu Dạ Nguyệt Sơn Trang!”

Tiêu Cẩn Phàm kinh ngạc “Thật sao?”

“Còn là giả sao?! Tam vương phi góp công không nhỏ trong trận đại lục chiến hai mươi mấy năm trước đâu!”

Kinh Thủy Hiên cảm thán “Còn chuyện tình giữa tam vương gia và tam vương phi nữa! Ở kinh thành chuyện tình của hai người đã viết thành tiểu thuyết dày trăm trang rồi đấy!”

Tiêu Cẩn Phàm một mặt đầy ngưỡng mộ “Thật muốn gặp tam vương phi một lần!”

Tiêu Cẩn Minh thoáng nhìn qua phía hai người, Tiêu Cẩn Phàm lập tức im lặng.

“Hôm qua mật thư ở triều đình cũng vừa gửi đến nơi.”

Tiêu Cẩn Minh nhìn đến Phong Lãnh Nguyệt một bộ dạng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Dạ Tuyết “Trong thư… Hoàng thượng lệnh phải hộ tống Phong Lãnh Nguyệt về kinh.”

Phong Lãnh Nguyệt có chút bất ngờ ngẩn đầu.

Dạ Tuyết xoay xoay ly trà trên bàn “Xem ra sắp có chuyện sảy ra rồi!”

Tiêu Cẩn Minh gật đầu “Ta cũng nghĩ vậy, Lãnh Nguyệt đã ở đây nhiều năm, lần này triều đình vội vã truyền y trở về ắt không phải chuyện gì tốt lành.”

Dạ Tuyết cười khẩy “Nhẹ thì đánh một trận, nặng thì giống như 24 năm trước cả đại lục đánh một trận.”

Tiêu Cẩn Minh cuối đầu “Không biết ngươi từng nghe qua lời này chưa. 24 năm trước chỉ là khởi đầu.”

Dạ Tuyết nhúng vai “Từng nghe qua, cơn gió đầu bão đã làm mọi người hoang mang rồi, cơn bão đến thì phải làm sao?!”

Tiêu Cẩn Minh lắc đầu không nói.

Bọn họ đều nhìn ra nguy cơ trùng trùng phía sau thời đại yên bình này!

“Các ngươi thật làm quá vấn đề!”-Kinh Thủy Hiên nhàn nhã rót trà “Dù sớm hay muộn “cơn bão” cũng sẽ đến. Chúng ta quản thì làm được gì? Chẳng phải chúng ta từ khi bước lên con đường này đã dự trù hết thảy rồi sao?”

Tiêu Cẩn Phàm một bộ dạng hoang mang, ba người họ nói gì hắn không hiểu chút nào. Chẳng phải vừa nói đến chuyện Dạ Tuyết tướng quân hồi kinh sao? Vì sao lại nhắc đến bão rồi? Bão ở đâu ra chứ?

Không chỉ Tiêu Cẩn Phàm mà Phong Lãnh Nguyệt cũng ngơ ngác.

Dạ Tuyết nhúng vai.

Tiêu Cẩn Minh trầm mặt.

Kinh Thủy Hiên thường ba hoa chích chòe cũng yên lặng uống trà.

Không gian yên ắng đến quỷ dị duy trì không quá lâu, Dạ Tuyết lên tiếng “Vài ngày nữa ta sẽ hồi kinh.”

Tiêu Cẩn Minh gật đầu “Ta sẽ sắp xếp.”

Kinh Thủy Hiên nhúng vai.

“Ta sẽ hộ tống Phong công tử về một thể. Phong công tử cũng nên chuẩn bị đi, người thấy đó, hoàng thượng cũng đã ban mệnh lệnh xuống rồi!”-Dạ Tuyết nhìn sang Phong Lãnh Nguyệt.

Phong Lãnh Nguyệt ngẩn đầu “Được, ta sẽ chuẩn bị.”

Kinh Thủy Hiên chán nản vương vai “Vậy là đi hết rồi sao? Nhanh như vậy đi hết rồi! Thật là chán!”

Dạ Tuyết liếc nhìn Kinh Thủy Hiên đầy ý tứ “Ta thấy Kinh tướng quân cũng nên chuẩn bị đi. Ngày tháng sau này e rằng tiểu bạch kiểm ngươi muốn làm sâu gạo cũng không được đâu!”

Kinh Thủy Hiên hất cằm “Không cần ngươi phải nhắc!”

Dạ Tuyết cười nhạt.

Ba ngày sau, Dạ Tuyết cùng Phong Lãnh Nguyệt hồi kinh.

Sáng sớm ra cửa thành Nam Cương đã bị vây lấy ba vòng trong ba vòng ngoài.

Bên trong dân chúng tấp nập, người trong thành Nam Cương hầu như đều chạy đến cổng thành. Lí do duy nhất chính là để nhìn xem vị con tin mỹ nam ở trong Tiêu phủ bấy lâu-Phong Lãnh Nguyệt cùng vị Dạ Tuyết tướng quân soái khí bức người.

Dạ Tuyết truyền tin về An Thạch Thành, hạ lệnh chọn một đội quân khoảng mười người cùng nàng trở về kinh.

Dạ Tuyết trở về thì một thân một mình không thành vấn đề nhưng nàng còn đi cùng Phong Lãnh Nguyệt. Lấy danh hộ tống con tin, dù sao con tin này cũng có danh là vương gia Phong Quốc cũng phải có một đội binh theo đúng lễ nghĩa, tránh cho người khác soi mói.

Nam Cương thành lại phái ra mười binh sĩ đi theo Phong Lãnh Nguyệt, cùng binh sĩ An Thạch thành hộ tống vị vương gia Phong Quốc và Dạ Tuyết tướng quân hồi kinh.

Thể chất Phong Lãnh Nguyệt không tốt, Dạ Tuyết mua lại một cỗ xe ngựa cho y. Có xe ngựa nên đội quân giảm tốc độ, thời gian từ Nam Cương về kinh thành lại mất thêm mấy ngày.

Vốn cần có người hầu đi theo chăm sóc Phong Lãnh Nguyệt nhưng y ngại vướng chân mọi người nên từ chối. Dạ Tuyết thấy y kiên quyết từ chối liền không cưỡng ép y, đổi lại nàng bắt mất một y sư tại thành Nam Cương, phòng ngừa vạn nhất trên đường đi xảy ra chuyện.

Hành trình kéo dài hơn nửa tháng.

Trong đó, Phong Lãnh Nguyệt đã phát bệnh hai lần. Cả đội quân nán lại khách điếm gần đó chờ y khôi phục mới tiếp tục lên đường.

Ngay lúc này, đội quân đã tiến vào ngoại thành kinh lăng.

Dạ Tuyết ngồi trong xe ngựa vén màn ra nhìn phía ngoài. Nàng tuy cưỡi ngựa dẫn đầu đội binh nhưng thỉnh thoảng lại chui vào trong xe ngựa với lí do rất đường hoàng “Bản tướng mệt, không muốn cưỡi ngựa!”

Dạ Tuyết thả màn xuống khẽ thở dài “Sắp vào thành rồi.”

Dạ Tuyết qua đầu nhìn về phía Phong Lãnh Nguyệt ngồi trong một góc. Hành trình dài hơn nửa tháng đúng là quá sức đối với một người bệnh tật trong người như Phong Lãnh Nguyệt.

Lúc này mặt y đã tái đi không còn chút huyết sắc, khuôn mặt mỏi mệt.

“Ngươi cố gắng thêm một chút, sắp vào thành rồi.”

Phong Lãnh Nguyệt yếu ớt nâng mắt, khẽ gật đầu.

Mấy hôm nay ở kinh thành trở lạnh, thỉnh thoảng còn có mưa. Phong Lãnh Nguyệt thân thể vốn yếu ớt gặp phải thời tiết thất thường này càng không thể thích ứng. Y kéo chặt áo choàng trên người, cả cơ thể đều rụt lại.

Dạ Tuyết nhìn đến mỹ nam yếu ớt cuộn tròn người trước mặt thoáng vẻ đau lòng. Nàng vén màn hướng ra phía ngoài hỏi “Còn bao lâu nữa mới vào thành?”

Binh lính bên ngoài quan sát một chút “Tướng quân, có lẽ còn khoảng một canh giờ nữa!”

Dạ Tuyết nhíu mày “Dừng lại nghỉ chốc lát đi.”

Cả đội quân theo ý chỉ của Dạ Tuyết dừng lại nghỉ ngơi bên đường. Nàng xuống xe ngựa dặn dò bọn họ đốt lửa đun nước.

Dạ Tuyết gọi y sư lại hỏi “Đã đến giờ uống thuốc chưa?”

Y sư Dạ Tuyết bắt đi vẫn còn trẻ, chỉ chừng khoảng ba mươi mấy tuổi. Hắn nghe nàng hỏi liền gật đầu “Thời tiết thất thường sợ là công tử không thể chịu nổi. Thảo dân đi phối đơn thuốc mới sắc cho công tử.”

Dạ Tuyết gật đầu “Được rồi, mau đi đi.”

Y sư hành lễ rồi rồi đi sắc thuốc.

Mặt trơi lúc này đã sớm ngã về Tây nhưng bầu trời phủ đầy mây đen đã che khuất đi ánh mặt trời.

Một binh sĩ cảm thán “Xem ra trời tối mới vào được thành rồi.”

“Ấy, không chừng lát sẽ có mưa to!”

Binh sĩ khác đang đốt lửa vội nói “Đun thêm nhiều nước một lúc, lát trời mưa hẳn sẽ lạnh lắm. Đổ nước nóng vào túi da mà sưởi ấm!”

“Xem ra tướng quân đã nhìn thấu nên mới cho nghỉ ngơi đun nước rồi!”

“Này đun xong nước rồi nấu lại ít rượu uống cho ấm bụng đi.”

“Này thì ra ngươi còn giấu rượu ha!”

“Haha lúc ở nhà trọ tiện tay đem thêm một ít….”

“…”

Dạ Tuyết dựa vào xe ngựa nhìn đám binh lính vây quanh đốt lửa cười nói nhộn nhịp.

Lát sau, y sư bưng một bát thuốc vẫn còn nghi ngút khói đến “Thuốc đã sắc xong, nhờ tướng quân cho công tử uống rồi!”

Dạ Tuyết nhận lấy bát thuốc.

Đương lúc đó một binh sĩ cũng chạy tới kính cẩn đưa một túi da cùng một bát rượu nóng cho nàng “Tướng quân dùng xua lạnh.”

Dạ Tuyết nhận lấy rồi mới lên xe ngựa.

Nàng đặt bát rượu lên cái bàn nhỏ trong xe sau đó mới bưng bát thuốc đến bên cạnh Phong Lãnh Nguyệt “Nào, uống thuốc đi.”

Phong Lãnh Nguyệt mơ màng để Dạ Tuyết đỡ dậy, nàng đợi bát thuốc bớt nóng mới đưa tới môi y.

Phong Lãnh Nguyệt ngửi thấy mùi thuốc hơi nhăn mày nhưng chỉ trông chốc lát, y bưng bát thuốc uống cạn.

Dạ Tuyết nhận lấy bát thuốc trống rỗng từ tay y. Nàng lấy ra túi kẹo đường không nhớ mua ở chỗ nào đưa cho y.

Phong Lãnh Nguyệt nhìn túi kẹo một lát mới nhận lấy, y cho liền ba viên vào miệng để xua đi vị đắng của thuốc.

Phong Lãnh Nguyệt vẫn giữ tư thế tựa vào Dạ Tuyết, nàng rất ấm, y không muốn buông nàng ra chút nào.

Dạ Tuyết cũng không đẩy y ra, có lẽ nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của mỹ nam tử nên nàng không đành lòng.

Dạ Tuyết đưa túi da đựng nước nóng vẫn còn tỏ nhiệt cho Phong Lãnh Nguyệt “Cầm lấy.”

Phong Lãnh Nguyệt ôm lấy túi da trong lòng, hơi nóng tỏa ra từ túi da khiến y rất thoải mái. Không biết là do tác dụng của thuốc hay do vốn thân thể y yếu kém mà đầu óc y lúc này rất mờ mịt.

Dạ Tuyết nhìn ra tình trạng của y.

Nàng dịch người về phía Phong Lãnh Nguyệt, ôm y vào lòng, chỉnh lại tư thế thoải mái cho y rồi kéo áo choàng trên người phủ cho cả hai.

“Ngủ đi, khi nào vào thành ta gọi ngươi.”

Phong Lãnh Nguyệt mơ mơ màng màng. Y theo phản xạ dịch người về phía nơi ấm áp, cuối cùng không biết tựa khi nào ngủ trên người nàng.

Dạ Tuyết ôm lấy thắt lưng y để tránh y ngã.

Nàng thở dài, thân thể của Phong Lãnh Nguyệt thật sự rất yếu!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tướng Quân

Chương 4



5

“Triệu ngự sử nói cái gì vậy, binh quyền ta đương nhiên sẽ giao cho Hoàng Thượng.”

Ta quay về phía Hoàng Thượng nói: “Hoàng Thượng là quân, thần là thần tử, tương lai còn là phi tử của Hoàng Thượng, mọi chuyện đương nhiên phải lấy Hoàng Thượng làm chủ. Nhưng Hoàng Thượng còn nhớ rõ, người đã nói binh quyền thuộc về tướng quân, dựa vào tướng quân mới có binh quyền này không?”

Hoàng Thượng hơi mở miệng, toàn bộ mặt đều căng chặt, chắc là thật sự muốn thu hồi binh quyền rồi.

Ta đành phải lấy lui làm tiến, vẻ mặt ủy khuất nói: “Tuy Thẩm gia thần nhiều đời làm tướng giỏi, nhưng đến ngày hôm nay chỉ còn lại thần là nữ nhi, không nơi nương tựa, không người hỗ trợ, trên triều thì hết người này đến người kia làm khó dễ, nếu không tạm thời có binh quyền trong tay thần không biết bảo vệ mình bằng cách nào. Vốn dĩ thần đã bị khinh thường vì nhà mẹ đẻ không hùng mạnh, nếu Hoàng Thượng không tin tưởng thần, thần sẽ giao lại binh quyền, cho thần cởi giáp về quê……”

Trần Tiến Kim vẻ mặt vui sướng, giọng điệu châm chọc: “Ngươi tự mình hiểu là được rồi, lấy binh quyền đổi tự do, rời xa kinh thành, tìm nam nhân tử tế gả cho hắn……”

“Trẫm không chuẩn!”

Hoàng Thượng đột nhiên quát lên một tiếng lớn khiến ta giật mình.

Không chuẩn? Hắn dám chuẩn, ta dám phản!

“Ai còn dám lan truyền những lời đồn thất thiệt về Thẩm tướng quân, cứ trực tiếp đánh chết kẻ đó!”

Lời đồn về ta đã huỷ một đời anh kinh của hắn, nhưng lời đồn đã bay đầy trời, nếu tìm mà đánh, hắn không sợ mang danh bạo quân sao?

“Tô thừa tướng, trẫm cho khanh ba ngày điều tra ra người lan truyền lời đồn, nghiêm trị không tha! Triệu ngự sử, ngươi thay trẫm để ý các quan lại trong triều, nếu lại có người muốn bôi nhọ Thẩm tướng quân trực tiếp đưa vào đại lao! Trần thượng thư, ngươi ở trước mặt trẫm vũ nhục nhất phẩm đại thần, trẫm thấy ngươi quá an nhàn, nếu ngươi cảm thấy rời xa kinh thành là tốt, vậy ngươi đến Nam Dương nhậm chức huyện lệnh đi!”

Trần Tiến Kim hoảng hốt đến thất thố, vất vả bò đến vị trí này, sơ xảy lại bị đánh trở về, hắn vẻ mặt đưa đám muốn cầu xin Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không kiên nhẫn mà quát một tiếng: “Cút hết ra ngoài!”

Tô Mục và Triệu Thủ Hoà đều biết cầu tình vô dụng, đỡ Trần Tiến Kim rời đi.

Ta cũng tranh thủ lui nhanh ra ngoài, nhỡ hắn lại nhắc đến chuyện binh quyền thì phiền lắm.

“Thẩm khanh ở lại!” Hắn vừa dứt lời, cấm quân thị vệ đã chặn hết cửa lại.

Nhìn thấy cấm quân, lòng ta sợ hãi: Không phải muốn mạng của ta chứ?

“Hoàng Thượng không phải người nói cút hết sao?”

Ta nặn ra một nụ cười mị hoặc chưa từng có, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, bệ hạ muốn giữ thần ở lại là muốn làm gì?”

Âm cuối ta còn nũng nịu một chút, tự nghe được còn cảm thấy nổi da gà.

Hắn quả nhiên rất biết điều, mặt không biểu cảm mà ra lệnh cung nhân lui ra.

Lưu Đức Trụ dẫn theo cung nữ, thái giám lui ra ngoài, còn vô cùng hiểu ý mà đóng cửa điện lại.

“Ái khanh sao lại run rẩy như thế?” Hắn đi về phía ta.

“Thần hơi lạnh!” Ta đường đường Đại tướng quân, chẳng lẽ lại nói là ta sợ?

Nhưng lấy cớ này quá giả dối, trong điện ấm áp như mùa xuân, thậm chí còn có chút nóng.

Hắn cho rằng ta bị bệnh, “Ta gọi ngự y đến xem bệnh cho nàng nhé?”

Nói xong còn duỗi tay sờ trán ta, tiếp xúc ấm áp làm ta có chút chờ mong, nhưng ta vẫn lui về phía sau một bước.

“Đa tạ Hoàng Thượng săn sóc, thần hồi phủ ngủ một giấc thì sẽ tốt lên thôi.”

“Để ta nói Lưu công công sắp xếp kiệu đưa nàng trở về. Về chuyện binh quyền……”

Quả nhiên là nhớ thương binh quyền trên tay ta!

Không đợi hắn nói xong, ta nhanh nhảu chặn miệng, “Hoàng Thượng không tin tưởng thần?”

Hắn cười rạng tỡ, “Ta tin nàng, cho nên điều ta muốn nói, binh quyền nàng cầm, ai muốn bắt nạt nàng, nàng cứ mạnh dạn xử lý hắn, ta chống lưng cho nàng!”

Nhìn dáng vẻ của hắn, không giống nói dối, ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, đ ĩnh đạc hỏi: “Hoàng Thượng không sợ thần tạo phản sao?”

“Nàng tạo phản? Vậy thì ai hoàng đế?”

Đúng vậy, ta không có huynh đệ, cũng không có lý do chính đáng để tạo phản!

Nhưng hắn nói vậy cũng quá coi thường ta rồi? Ta tức chết!

Thế mà hắn còn gảy mũi ta một cái, trên mặt nở nụ cười trêu chọc, giống như đang nói: Nàng có thể làm gì được ta! Cắn ta sao?

Cũng không biết có phải đầu ta bị hỏng không mà ta đã thực sự nhào lên cắn hắn một cái.

Giọng nói trầm thấp vang ở bên tai: “Nàng là chó con sao?”

Ngươi mới chó, cả nhà ngươi là chó!

Nhưng hắn cũng không cho ta cơ hội cãi lại, nói: “Ta đã nghĩ cho dù……thanh danh của nàng bị huỷ, cũng không chuẩn cho nàng gả cho những người khác, binh quyền là của nàng, nhưng nàng…… Là của ta!”

Binh quyền của ta? Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặc hắn công thành lược trì.

Nếu lấy lòng hắn, có thể khiến hắn không quản binh quyền trong tay ta, hắn muốn cái gì cũng được!

Ta tưởng ta đã biểu hiện tốt, nhưng dùng sức quá mạnh, trong miệng đã thấy mùi máu tanh.

Hắn “shh” một tiếng, gỡ tay ra, cười như không cười nói: “Trẫm biết Đại tướng quân dũng mãnh, nhưng cũng không cần như thế……”

Bị cười nhạo rồi!

Ta đỏ mặt cúi đầu, “Thần…… Thần xin lỗi, Hoàng thượng!”

“Nàng cứ gọi tên ta đi, gọi một tiếng để ta nghe thử, ta sẽ tha thứ cho nàng.”

“Thừa…… Thừa Cảnh.”

Hắn lúc này mới vừa lòng, phân phó Lưu Đức Trụ đưa ta hồi phủ.

Dọc theo đường đi Lưu Đức Trụ cứ nói giúp chủ tử hắn liên tục bên tai ta, cái gì mà hoàng cung nữ nhân tuy nhiều, nhưng Hoàng Thượng chưa bao giờ thân cận với ai, chỉ đối với ta là khác biệt, vân vân.

Ta tin mới là lạ đó!

Nói cho cùng cũng là vì binh quyền trên tay ta không phải sao? Làm gì có hoàng đế nào không muốn quyền lực tuyệt đối chứ!”

Vì các huynh đệ được sống tối, ta còn phải tiếp tục cùng hắn diễn trò, lấy lòng hắn.

Nhưng ta thực sự không biết phải làm thế nào để lấy lòng nam nhân.

Để đề phòng lần sau lại bị người ta cười nhạo, lúc về phủ ta tịch thu hết thoại bản của nha hoàn, trốn ở trong phòng học tập.

Thật đúng là không ngờ tới, thoại bản tình tình ái ái làm người ta mở mang tần mắt.

Tình yêu nam nữ thì ra là như thế này?

Quanh đi quẩn lại đã đến giờ thượng triều.

Ta lại mang quầng thâm mắt đi thượng triều, vốn tưởng rằng sẽ bị đám người Tô Mục trào phúng, không ngờ tới bọn họ lại vô cùng ngoan ngoãn.

Cũng không lạ lắm, Hoàng Thượng sai Tô Mục đi điều tra người lan truyền lời bịa đặt, và Triệu Thủ Đức làm người giám sát, nếu không đoán sai, bọn họ chính là kẻ chủ mưu.

Bọn quan viên làm lơ sự tồn tại của ta, ta càng mừng, đỡ khiến ta đau đầu.

Hoàng Thượng một lúc nữa mới đến, ta ngồi trên mặt đất, dựa vào cột ngủ gà ngủ gật.

Hoàng Thượng đến lúc nào ta cũng không biết, bãi triều lúc nào ta cũng không biết luôn. Lúc ta tỉnh dậy, đập vào mắt chính là hoàng hôn, tựa như cảnh trong mơ.

“Tỉnh rồi sao?”

Một giọng nói ấm áp lọt vào tai, ta mới phát hiện, ta vẫn còn ở Kim Loan Điện, người đã ở trên long ỷ từ lúc nào, còn đắp thêm long bào nữa, Hoàng Thượng ngồi bên cạnh xem tấu chương, trong điện một cung nhân cũng không có, cực kì yên lặng.

Ta kinh hoảng mà đứng dậy quỳ xuống, “Thần, thất thố, mong Hoàng Thượng thứ tội!”

Xong rồi, sao ta lại bò tới long ỷ rồi? Đám người Tô Mục vốn đã nghĩ ta lòng mang ý xấu, bây giờ có chứng cứ rồi!

Cũng may Hoàng Thượng chỉ cười nói: “Nàng cũng giỏi thật, đến đại điện ngủ ngáy ồn ào đến nỗi không thể lâm triều nổi, ta đành bãi triều sớm!”

Chết rồi, lần này thì chết thật rồi!

Không biết quan lại cả triều đều bất mãn với mình hay sao, còn ở trước mặt bọn họ ngủ ngáy, ta quỳ phủ trên mặt đất, hận không thể chui vào cái lỗ nẻ nào đó, “Mong Hoàng Thượng thứ tội!”

“Ngày hôm qua không phải đã nói, lúc không có ai cứ gọi tên rồi sao? Đừng động một chút đã thứ tội thứ tội, ta đáng sợ như vậy sao? Nhưng tối qua nàng đã làm gì, mau nói cho ta biết?”

Nghĩ đến tối hôm qua xem thoại bản cuốn quên cả ngủ, mặt ta đỏ lên, “Thần…… Thần đốt đèn đêm đọc……”

“Đọc nhiều điểm thư là chuyện tốt, nhưng không cần thức đêm để đọc như thế làm tổn hại thân thể.”

Hắn đỡ ta lên, “Qua mấy ngày nữa phải tiến cung rồi, mấy ngày này nàng không cần vất vả tới vào triều sớm nữa, hiểu chưa?”

Đây là muốn hất cẳng ta khỏi triều đình sao?

6.1

Nhưng ta đã xảy chân trước làm sao để cứu vãn bây giờ? Trong thoại bản có nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tuy rằng không phải đại mỹ nhân, ta cũng mặc kệ nhào tới.

“Nàng đừng có làm loạn……”

Tuy miệng nói như vậy, nhưng cũng không thấy đẩy ta ra.

Lúc ánh mắt hẳn trở nên nguy hiểm, ta nhanh nhẹn buông ra, “Thần không phải cố ý mà Hoàng Thượng thứ tội!”

Hắn chế nhạo cười nói: “Không phải cố ý? Thế nàng cố ý đi ta xem nào.”

Xem ra mỹ nhân kế đã thất bại rồi, ta mở to hai mắt vô tội, dùng sức để nặn nước mắt nhưng không thành, chỉ có giả vờ khóc lóc giải thích: “Là thần lớn lên không đủ xinh đẹp, Hoàng Thượng cứ phạt thần đi.”

“Phạt nàng yên tâm chờ gả, chuẩn bị tốt làm nữ nhân của ta, được không?”

Hằng hà tơ lụa, châu báu trang sức, son phấn, nối nhau không dứt đưa vào tướng quân phủ.

Ngày thường ta đều để mặt mộc, một thân kính trang hoặc triều phục, không thói quen tô son điểm phấn, càng là loại sợ nhất váy vóc vướng chân, cho đến khi thấy mình trong gương, ta mới ngây ra.

Xinh đẹp như vậy, đứng cạnh Hoàng thượng anh tuấn, ta đâu nào kém cỏi chút nào?

Lưu Đức Trụ tự thân mang tới mấy cái rương lớn, là trọn bộ đồ trang sức và giá y đỏ thắm.

“Đây chính là Hoàng Thượng tự mình đốc thúc tú nương trong cung thêu hoa chỉ trong nửa tháng gấp gáp làm ra, để tướng quân được gả đi trọn vẹn và đúng quy củ nhất, Hoàng Thượng đối với ngài rất đặc biệt đó ạ!”

Ta cho Lưu Đức Trụ một bao kì xì nặng trĩu. Nhìn áo cưới đỏ thẫm, đáy lòng cũng có chút chờ mong.

Trước ngày tiến cung, ta mở tiệc chiêu đãi các huynh đệ cùng ta đồng sinh cộng tử ở trong phủ.

Bọn họ có người được gia quan phong tước, có người đến nơi khác tòng quân. Còn có một số ít là cùng Triệu Duyệt theo ta hồi kinh.

Nhìn đến bọn họ đều được như ước nguyện, khí phách hăng hái, ta thật sự thực vui vẻ.

Đến nửa bữa tiệc, Triệu lại hỏi ta một lần nữa: “Tướng quân cho dù thế nào cũng phải tiến cung sao?”

“Vì các huynh đệ, ta cần thiết tiến cung.”

Ta nhìn bọn họ bảo đảm: “Chờ ta vào cung, quyền lực cao hơn một chút, công danh quan tước, vinh hoa phú quý, cái gì cần có đều có. Chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!”

“Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!”

Mỗi người đều giống đánh thắng trận, nhiệt huyết dâng trào.

Những ngày như này về sau sẽ không có nữa, nhưng mà mọi người đều có thể vui vẻ, như vậy vậy là đủ rồi.

“Tướng quân, ngày mai ta đại diện nhà mẹ đẻ tướng quân, đưa ngài xuất giá.” Triệu Duyệt ánh mắt sáng ngời.

“Được!” Có lẽ chỉ có tận mắt nhìn thấy ta tiến cung, hắn mới có thể hết hy vọng.

Ngày ta tiến cung là một ngày nắng nhạt, gió nhẹ mây yên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.