Tướng Quân

Chương 2: Phong Lãnh Nguyệt



Thành Nam Cương.

Tiêu phủ.

Tiếng đàn tiếng ca vang vọng trong phủ, sảnh lớn xây dựng giữa hoa viên người qua người lại, mùi phấn hoa phụ nữ, mùi rượu nồng nặc trong không gian.

Dạ Tuyết đứng tựa vào cây bạch đằng lớn trong hoa viên, trên tay nàng cầm một vò rượu. Nàng đứng nhìn đình sảnh người người náo nhiệt không có ý tứ đi vào trong.

“Dạ Tuyết.”

Nghe người gọi tên, Dạ Tuyết không quay đầu lại nhìn, nàng nâng vò rượu uống một ngụm.

“Vì sao không vào trong?”

Dạ Tuyết nghiêng đầu nhìn Tiêu Cẩn Minh, khóe môi hơi nhếch lên “Tiêu phủ ngươi mỗi lần tiếp đãi khách nhân đều là trò đó?”

Tiêu Cẩn Minh một thân hắc y đơn giản, hắn khoát một tấm áo choàng thêu kì lân. Tóc dài được búi lên gọn gàn. Khuôn mặt tuấn mĩ có chút nghiêm trang, làn da màu bánh mật cường tráng.

Hắn mang một phong thái hiên ngang của một tướng quân.

Dạ Tuyết cười nhạt “Ta đến ngắm mĩ nhân, không phải đến cùng các ngươi nhảy múa quay cuồng.” Nàng khịt khịt mũi “Mùi khó ngửi chết đi được.”

Tiêu Cẩn Minh trầm ngâm đôi lát “Vậy ta bảo họ lui xuống.”

Tiêu phủ của hắn đôi khi cũng tổ chức tiệc tùng cho quân tướng trong doanh trại, nhưng hầu như hắn rất ít khi đến, cho nên bọn họ đùa vui cái gì hắn đều không biết.

Dạ Tuyết cười cười vỗ vai Tiêu Cẩn Minh “Ngươi nghiêm túc quá rồi đấy, nào vào trong đi.”

Tiêu Cẩn Minh không cự tuyệt, vốn dĩ hắn trở về phủ là vì Dạ Tuyết cùng tên phá gia chi tử Kinh Thủy Hiên đến mà.

Dạ Tuyết đi phía trước không biết vô tình hay cố ý hỏi “Nữ tử đó đâu rồi? Không ở Tiêu phủ sao?”

Tiêu Cẩn Minh thoáng ngẩn ra, sau đó hắn lắc đầu bất đắc dĩ “Chạy rồi, sau khi Hắc Phong trại cháy nàng rời đi rồi.”

Dạ Tuyết cười cười “Ah, lại có thể chạy từ tay Tiêu tướng quân. Cô nương đấy cũng thật thú vị ha.”

Tiêu Cẩn Minh nhúng nhúng vai.

Đình sảnh vẫn còn đang náo nhiệt, tiếng đàn ca, cười nói vang vọng ra ngoài.

Dạ Tuyết xốc màn lụa lên đi vào, nàng nhăn mũi lại gạt bỏ mùi rượu cùng mùi phấn son nữ tử.

Tiêu Cẩn Minh vào sau, hắn nhăn mày hạ lệnh “Kéo màn lên đi.”

Mọi người giật mình nhìn qua, nhận ra người vào là hai vị tướng quân thì vội chỉnh đốn lại bản thân, người hầu nhanh chóng theo lệnh kéo màn lụa lên. Bốn phía được thông, mùi khó ngửi trong đình sảnh vơi đi chút ít.

Dạ Tuyết không kiêng nể ôm vò rượu ngồi vào một góc trống “Ta còn tưởng Tiêu phủ biến thành lầu sanh rồi.”

Đám ca kỹ ôm đàn lùi sang một bên, im lặng không dám lên tiếng.

Kinh Thủy Hiên không biết từ trong góc nào chui ra, nhìn thấy Dạ Tuyết vội vàng chạy tới “Dạ Tuyết ngươi đi đâu giờ mới trở lại ah!”

Dạ Tuyết thẳng thừng đạp bay Kinh Thủy Hiên đang nhào tới.

Dạ Tuyết tướng quân cũng không xa lạ đối với Nam Cương thành. Trước đây khi nàng mới nhậm chức đến An Thạch từng qua Nam Cương thành một lần. Khi đó có tướng sĩ mắt mù chọc vào nàng kết quả cả quân doanh bị nàng lôi ra đánh.

Lần đó tuyệt đối đã ám ảnh sâu vào trong lòng binh sĩ, trong quân doanh ai cũng sợ vị nữ tướng này.

Mấy quân sĩ cấp tương đối thấp nhìn thấy Dạ Tuyết người thật trước mặt đã sợ hãi, bọn họ vội kiếm cớ rời đi.

Dạ Tuyết nghiêng đầu nhìn mấy vị tướng sĩ cuốn cuồng trối chạy “Tố chất thật kém! Ta nhìn rất đáng sợ sao?”

“Dạ Tuyết tướng quân, người quên rằng lần đầu tiên đến đây đã đánh cho binh sĩ trong quân doanh gà bay chó sủa rồi sao? Bọn họ sợ người cũng là bình thường thôi.”

Dạ Tuyết ghé mắt nhìn người vừa lên tiếng, là một tướng sĩ cấp bậc khá cao, tuổi tác cũng không quá lớn. Nàng không mấy để ý nhàn nhạt buông một câu “Ồ, vậy sao?!”

Tiêu Cẩn Minh dặn dò người hầu dọn dẹp đống hỗn độn xung quanh rồi mới đến ngồi xuống. Hắn cũng cho đám ca kỹ trở về.

Xung quanh đã thông thoáng ít nhiều, trong không khí chỉ còn mùi rượu nhàn nhạt.

Đình sảnh lúc này chỉ còn không quá mười người, tính cả Dạ Tuyết, huynh đệ họ Tiêu, Kinh Thủy Hiên và… Hồ Khâm?!

“Ah, ta thắc mắc từ khi vào thành liền không thấy ngươi đâu, thì ra đến mật báo ah!”

Hồ Khâm gãi gãi đầu “Dạ Tuyết tướng quân, ta chỉ lo cho ngài. Với lại đến Nam Cương làm khách thì cũng nên báo với gia chủ người ta một tiếng nha!”

Dạ Tuyết nhúng vai lười cãi “Này Cẩn Minh, phủ ngươi còn có mỹ nhân động lòng người không? Loại thanh tú ấy.”

Nàng nhăn mũi “Đừng có lại là đám bôi son trách phấn kia là được, mùi như đang ở kĩ viện. Nồng chết đi được!”

Mấy vị tướng lĩnh đều che miệng cười.

Kinh Thủy Hiên nhìn Dạ Tuyết đầy ẩn ý “Dạ Tuyết ngươi thật nghĩ bản thân là nam tử rồi sao?”

Dạ Tuyết lấy ly rượu trên bàn ném thẳng về phía Kinh Thủy Hiên “Lòng yêu cái đẹp thì nữ tử không thể có sao?!”

Kinh Thủy Hiên vội né tránh, hắn bưng mặt ai oán “Này, đừng có ném vào mặt ta được không?!”

“Quên mất tiểu bạch kiểm ngươi dùng mặt để kiếm tiền.”

“Ngươi…”

Tiêu Cẩn Minh lắc đầu, hắn gọi người hầu đến thầm phân phó.

Người hầu rời đi không lâu liền có một đoàn mỹ nhân ăn mặt thanh tao hướng đình sảnh trong hoa viên đi đến. Người hầu cũng lần lượt bưng thức ăn, rượu lên.

Mười hai mỹ nhân vận bạch y thêu hoa văn thanh nhã đi vào đình sảnh. Tóc dài đen nhánh của các nàng chỉ tùy tiện buộc lại, mười hai người mỗi người mỗi vẻ, xinh đẹp động lòng người.

“Này Dạ Tuyết tướng quân hài lòng rồi chứ?”

Dạ Tuyết nhìn các nàng, thầm giơ ngón tay cái “Các nàng chính là đội mỹ nhân vừa vào Tiêu phủ sao?”

Tiêu Cẩn Minh gật đầu “Các nàng được bộ tộc Đát Nhĩ Ba-một bộ tộc nhỏ gần biên ở Mông Cổ cống nạp. Ta nghĩ vài hôm nữa sẽ để các nàng trở về bộ lạc.”

“Ah, tộc người Mông Cổ? Vì sao không cống nạp tới Long Bình Thành của ta mà cống tới Nam Cương chứ?!”

Dạ Tuyết nheo mắt “Tiểu bạch kiểm ngươi giúp gì được cho bộ lạc họ sao?”

Kinh Thủy Hiên mín môi, ủy ủy khuất khuất ngồi vẽ vòng tròn trên bàn “Dạ Tuyết toàn bắt nạt ta, còn gọi ta là tiểu bạch kiểm… Không nói chuyện với ngươi nữa.”

Tiêu Cẩn Minh lắc đầu cười.

Đương lúc Dạ Tuyết và Tiêu Cẩn Minh nói chuyện, phía sau màn trước đầu đại sảnh từ khi nào đã xuất hiện một bóng dáng. Y ôm đàn tranh, nghiêm chỉnh đứng sau tấm màn che.

Tiểu Cẩn Minh nhìn thấy người phía sau màn che liền hòa hoãn hơn chút “Tới rồi sao? Hôm nay có khách đến thăm, phiền ngươi tấu một khúc rồi.”

Người phía sau tấm màn không nói chuyện, y khẽ gật đầu rồi ôm đàn ngồi xuống thảm đã bày bố sẵn.

“Kia là ai vậy?”-Kinh Thủy Hiên tò mò hỏi.

“Y là người trong phủ, cầm nghệ rất tốt.”

Dạ Tuyết chống cằm nhìn về phía màn che, bóng dáng người phía sau như ẩn như hiện, không phân được nam nữ.

Người phía sau tấm màn bắt đầu đánh đàn, thanh âm nhẹ nhàng êm ái. Mười hai mỹ nữ Mông Cổ cũng theo tiếng nhạc mà bắt đầu điệu múa.

Cầm âm từ nhẹ nhàng thanh túy đến bi thương sầu khổ, trong phúc chốc lại cao vút ngút ngàn. Cầm âm như dẫn dắt mọi người hòa mình vào bản nhạc, hoa rơi nước chảy, núi đá cheo leo, từ thái bình thiên quốc đến chiến trận khôn lường. Cuối cùng, thanh âm trở nên dịu dàng ôm nhu, pha lẫn trong đó là chút sầu muộn không nói nên lời.

Tựa như một thiên kim chi nữ được nuôi nấng trong nhung lụa hạnh phúc, đoan trang hiền hậu nhưng sâu trong lòng nàng là bi thương sầu khổ. Sự hạnh phúc ôn nhu lại chính là xiềng xích giam cầm nàng. Cái lồng son mạ vàng rực rỡ gói trọn thanh xuân người nữ tử.

Đến kết thúc là một đoạn thanh âm vui tai, nhẹ nhàng. Dường như là một kết thúc đẹp cho cuộc đời của một con người.

Thanh âm chấm dứt, mười hai mỹ nữ dừng động tác. Tay áo các nàng đun đưa trong gió dường như điệu múa hoa mỹ còn chưa muốn dừng lại.

Đình sảnh yên lặng, yên lặng đến mức nghe thấy tiếng gió, tiếng chim hót ngoài hoa viên. Cầm âm kết thúc nhưng mọi người vẫn chưa hoàn hồn.

Cơn gió nghịch ngợm từ hoa viên đột nhiên thổi vào làm màn lụa bay lên. Trong một khoảng khắc mọi người nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của người đánh đàn phía sau tấm màn.

Là một nam tử, nhưng có thể là một nữ tử. Y đẹp đến mức không thể nhận ra rốt cuộc y là nam hay nữ!

“Cô nương này đánh đàn rất hay nha. Không biết Tiêu phủ mời cầm sư này từ đâu?”

Đình sảnh lại lần nữa chìm trong im lặng, mọi người đều nhìn Dạ Tuyết bằng ánh mắt khó hiểu.

Dạ Tuyết chớp mắt, ngây thẳng hỏi “Ta vừa nói sai gì sao?”

Tiêu Cẩn Minh ho khan hai cái, miễn cưỡng khống chế tinh thần giải thích cho Dạ Tuyết “Dạ Tuyết, cái kia… Y là nam tử.”

Dạ Tuyết chớp chớp mắt, nàng ngoảnh đầu nhìn màn che đã rũ xuống, nhưng vẫn rõ ràng người vừa đánh đàn vẫn còn bên trong.

“Cầm sư kia là nam tử sao?”

Mọi người đều gật đầu biểu thị chắc chắn.

Dạ Tuyết sờ sờ mũi cười gượng hai tiếng, nàng đứng dậy hướng về phía màn che ôm quyền cuối đầu “Vị công tử này, thật xin lỗi! Dạ Tuyết ăn nói lỗ mãn mạo phạm đến người rồi.”

Dạ Tuyết biết nói một nam tử giống nữ nhân rất không lễ phép nha!

Người trong màn bất động một lát. Màn che bị vén lên, một nam tử tuấn mĩ vận sam y trắng như tuyết bước ra.

Nam tử làn da trắng nõn, tóc dài buộc gọn sau lưng. Y ôm đàn đi ra hành lễ “Tướng quân quá lời! Mời tướng quân đứng dậy, đại lễ này e rằng Lãnh Nguyệt nhận không nổi.”

Dạ Tuyết hơi kinh ngạc nhìn nam tử, y là người đẹp nhất nàng từng gặp. Không chỉ nam nhân, nữ tử khắp thiên hạ này e rằng sẽ không ai so bì được với y.

Nam tử qua qua hành lễ với những người bên cạnh “Lãnh Nguyệt tham kiến các vị tướng quân.”

Kinh Thủy Hiên trố mắt nhìn nam tử “Này… Tuy đây không phải lần đầu ta gặp ngươi nhưng mà… Ngươi quá xinh đẹp rồi đi?”

Tiêu Cẩn Phàm đứng một bên thúc vào tay hắn “Xinh đẹp là từ hình dung phụ nữ!”

Kinh Thủy Hiên gãi gãi đầu “Ta lại không biết nên dùng từ gì hình dung y.”

Nam tử ôm đàn đứng bên đó, từ khi nãy đến giờ chỉ một bộ dạng trầm tĩnh. Y ăn nói, cử chỉ đều mang dáng vẻ của một khuê nữ, nếu không nói ra giới tính của y thì khó mà cho rằng y là nam nhân.

Dạ Tuyết dịch chuyển về phía Tiêu Cẩn Minh, nhẹ giọng hỏi “Y là ai vậy? Tại sao từ trước đến nay ta chưa từng gặp y?”

“Y gọi là Phong Lãnh Nguyệt, từ trước đến nay luôn ở trong hậu viện. Ngươi chưa từng gặp y là phải thôi.”

Dạ Tuyết hơi ngẩn ra “Phong Lãnh Nguyệt? Chính là con tin Phong Quốc kia sao?”

Tiêu Cẩn Minh gật đầu “Chính là y.”

Dạ Tuyết nhìn tới Phong Lãnh Nguyệt, trong lòng có chút trầm tư.

“Tướng quân, Lãnh Nguyệt đã có thể rời đi chưa?”

Tiêu Cẩn Minh gật đầu gọi Tiêu Cẩn Phàm lại “Tiểu Phàm, đệ đưa Lãnh Nguyệt trở về đi.”

Nói đoạn hắn lại vỗ nhẹ vai Phong Lãnh Nguyệt “Hôm nay ngươi vất vả rồi.”

Phong Lãnh Nguyệt nhẹ tránh khỏi tay Tiêu Cẩn Minh, y lắc đầu “Chỉ là đàn một khúc trợ hứng cho các vị tướng quân, không là chuyện đáng kể gì.”

“Vậy Lãnh Nguyệt xin cáo từ!”

Tiêu Cẩn Phàm đưa Phong Lãnh Nguyệt rời đi, trong đình sảnh vẫn còn thầm thì về vẻ đẹp của y.

Kinh Thủy Hiên vỗ nhẹ Dạ Tuyết còn đang thất thần, cười đầy ý tứ “Sao rồi, bị vẻ đẹp của y mê hoặc tân trí rồi sao?”

Dạ Tuyết lườm hắn một cái “Ta không phải là tên không có tiền đồ như ngươi!”

Kinh Thủy Hiên bĩu môi.

Trước đây hắn từng gặp qua Phong Lãnh Nguyệt một lần. Khi ấy hắn còn lầm tưởng y là nữ nhân nên chọc ghẹo y một lát. Ai biết được Tiêu Cẩn Phàm đang ở gần đó, bắt gặp hắn đang ghẹo y, cuối cùng hắn bị huynh đệ nhà họ Tiêu đánh cho bầm dập rồi bị ném về Long Bình Thành.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tướng Quân

Chương 2



2

Hoàng thượng phong ta làm Đức phi, hiền lương thục đức, là người cuối cùng trong tứ phi.

Ngự sử Triệu Thủ Hòa lại nhảy ra, “Xin Hoàng thượng hãy suy nghĩ lại! Thẩm gia tuy đời đời trung lương, nhưng hôm nay đã lụi bại, vừa không có nhân tài vì triều đình trung thành, vừa không có tiền tài hùng hậu trợ giúp Hoàng thượng an bang định quốc, phong tần vị đã là đại ân rồi, không cần phi vị……”

A! Hay cho Triệu Thủ Hòa, công khai nói nhà mẹ đẻ ta không có chỗ dựa muốn bắt nạt?

“Triệu Ngự Sử có phải đã quên, bản tướng là nhất phẩm đại tướng quân trong triều, cho dù không phong hậu, làm quý phi cũng thừa sức. Ngài nói nhà mẹ đẻ bản tướng không có nhân tài, ba quân có đủ hay không? Ngài nói bản tướng không có tiền tài, thành trì Tây Nguyệt có đủ hay không?”

Hoàng thượng sở dĩ nhường nhịn ta, chính là bởi vì hắn không muốn cùng ta trở mặt, cứng đối cứng, nếu ta thật sự tạo phản, tổn thất của hắn không thể tính toán được!

Những lời này, cũng là ta cố ý nói cho Hoàng thượng nghe.

“Triệu Ngự Sử! Hậu cung của trẫm, trẫm cho ai vị trí gì, còn cần ngươi quản sao! Hay ngươi lên đây ngồi luôn đi?”

Triệu Thủ Hòa sợ tới mức dập đầu như giã tỏi, “Thần không dám, thần biết tội…”

“Đem lương phi giáng chức làm lương tần, nếu có người dám coi thường Đức phi, trẫm cũng sẽ không lưu tình!”

Lương phi chính là Triệu Nghiên, con gái Triệu Thủ Hòa, bởi vì cha nàng nói một câu, nàng đã bị giáng xuống một bậc, khó trách người ta nói hậu cung tiền triều gắn bó mật thiết!

“Hoàng thượng anh minh!” Triệu Thủ Hòa bực bội muốn chết, còn phải nói một câu “Hoàng thượng anh minh”.

Chuyện phong phi của ta đã kết thúc, nửa tháng sau vào cung. Các quan viên có bất mãn, không cam lòng hơn nữa, cũng không dám ý kiến nửa câu.

Sau khi cung yến kết thúc, Hoàng thượng lại muốn đích thân đưa ta hồi phủ.

Một đám người lại mở rộng tầm mắt, chỉ có trong lòng ta biết rõ, tự nhiên lấy lòng, không phải có ý đồ thì cũng là kẻ trộm.

Cấm quân hộ vệ, cộng thêm tướng sĩ tùy tùng của ta, trùng trùng điệp điệp, vô cùng đồ sộ.

Kiệu ngự dụng đi thoải mái ổn định, nhưng ta lại ngồi không yên, đơn giản là bởi vì người ngồi đối diện, khí lực quá mức cường đại.

Tuy rằng trên mặt hắn chỉ lộ ra một nụ cười yếu ớt, nhưng ta không dám ho he, quy củ đặt hai tay ở trên đầu gối, chuyên chú sờ móng tay.

“Thế nào, sợ ta?”

Hắn không xưng “trẫm”, mà là “ta”.

“Thiên chi kiêu tử của Hoàng thượng, thần lòng tràn đầy kính sợ.”

Ngồi gần như vậy, kiệu nhỏ như thế, ta thực sự không dám giương mắt nhìn hắn.

“Bữa tiệc vừa rồi không phải khanh rất lợi hại sao?”

“Hoàng thượng nói đùa, thần đó là bị bọn họ dồn ép!”

“Nhìn ta.” Ta cố lấy dũng khí ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt không có dấu vết năm tháng kia, càng thêm anh tuấn khiến người ta hít thở không nổi.

“Thừa Cảnh, tên của ta, Tiêu Thừa Cảnh.”

Giọng của hắn không vang dội như trước, trầm thấp ôn nhu, mang theo ý mê hoặc.

Ta bối rối rũ mắt xuống, “Thần sẽ nhớ kỹ, tục danh Hoàng thượng, không thể gọi thẳng…”

Hắn thở dài một hơi, “Từ khi hoàng hậu mất, không còn ai gọi tên ta, ngay cả chính ta cũng quên mất cái tên là “Thừa Cảnh”.”

Ta không biết đáp lời như thế nào, hắn liền tự mình nói tiếp.

“Năm ấy cung yến, có một tiểu cô nương tự tiện xông vào Nam thư phòng, nhìn thấy bức họa của ta gọi tên của ta, nói muốn tìm được người trong tranh, gả cho hắn làm vợ…”

Trong tiếng kể trầm thấp của hắn, ta nhớ tới một chuyện đã sớm quên mất.

Mười lăm tuổi năm ấy, ta theo phụ thân vào cung dự tiệc, một mình đi dạo ngự hoa viên, ta lạc đường xông vào một tòa cung điện, nhìn thấy một bức tranh vẽ một chàng thiếu niên anh tuấn làm ta si mê, góc bức tranh còn ghi hai chữ “Thừa Cảnh” khiến ta nảy ra ý nghĩ muốn gả cho người trong tranh.

Sau đó, ta lặng lẽ hỏi thăm xung quanh có nam tử nào tên là Thừa Cảnh không, họ biết nhưng chỉ lảng tránh mà không đáp.

Vì người trong tranh, ai tới cửa cầu hôn đều bị ta đánh bỏ chạy, vẫn chưa định ra một môn hôn sự. Sau đó ra chiến trường, ta quên mất chuyện này.

“Thừa Cảnh!” Ta kêu lên một tiếng, “Là bệ hạ sao?”

“Ừ, chính là ta!”

Mặt của ta nóng lên, ta thật sự là…… Ăn mật báo mà!

“Thần, thần khi đó cũng không biết……”

“Ta rất vui, khi đó nghe được có người dịu dàng gọi tên ta như vậy, nàng có biết đáy lòng yên lặng nhiều năm của ta cuồn cuộn sóng lớn không? Trong cung mặc dù có các loại mỹ nhân, nhưng các nàng đều vì danh lợi mà đến, ta chưa bao giờ động tâm với ai. Cha nàng ngoan cố, giống như phòng sói đề phòng ta, còn đưa nàng ra chiến trường. “

“Ta nghĩ ta và nàng nói chung là cách biệt xa, không thể đến với nhau. Ai ngờ, nàng đã trở lại, còn muốn chọn ta…”

Xe kiệu đột nhiên lắc lư, ta ngồi cứng ngắc không thể khống chế lệch sang một bên, nếu đụng vào vách kiệu, trán chắc chắn sẽ sưng một bọc lớn, nhưng ta lại đụng vào một lồ ng ngực ấm áp.

Là hoàng thượng nhanh chóng đưa người tới, thay ta ngăn cản một chút, mà ta đụng phải hắn kêu r3n một tiếng.

“Nàng/Bệ hạ không sao chứ?”

Ta và hắn cùng mở miệng.

“Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết! không thấy dưới chân có hố, xin Hoàng thượng thứ tội!”

“Cẩn thận một chút, nếu Đức phi có bệnh, ngươi mấy cái đầu cũng không đủ chém!”

Giọng nói uy nghiêm lạnh lùng khiến ta giật mình. Đây mới đúng là đại quyền đế vương nắm trong tay quyền sinh sát trong thuên hạ, làm sao có thể là Thừa Cảnh nhu tình nhỏ nhẹ?

Ta lập tức ngồi xuống, xua tan không khí mập mờ mà hắn vừa tạo ra, “Hoàng thượng, thần không sao.”

Xe kiệu tiếp tục đi về phía trước, hoàng thượng lại tiếp tục dùng thâm tình lừa gạt,

“A Chỉ, mấy năm nay, nàng chinh chiến sa trường, nhất định phải chịu rất nhiều khổ cực?”

“Vì Hoàng thượng bảo vệ giang sơn, mở mang bờ cõi là chức trách đời đời của Thẩm gia, không khổ.”

“Mặc dù ta ở trong cung, nhưng cũng luôn luôn lo lắng cho an nguy của nàng. Ta vẫn nhớ rõ A Chỉ muốn gả cho Thừa Cảnh, hôm nay ta thật sự rất vui, vui lắm……”

Hắn lại nắm tay ta, nhưng ta không dám thu tay lại, cũng không muốn làm vậy, tay hắn nhẵn nhụi, giống như một khối ngọc ấm áp, nhẹ nhàng vuốt v e trong lòng bàn tay thô ráp của ta,

“Sau này, ta chắc chắn sẽ che chở cho nàng thật tốt. Giang sơn của Vân Triều, Thẩm gia vốn đã có một nửa, chúng ta cùng nhau ngắm nhìn khắp non sông đẹp đẽ này, phong quang vạn dặm, được không?”

“Hoàng thượng nói quá lời, thần không dám có ý nghĩ đại nghịch bất đạo này. Núi non tốt đẹp, phong cảnh vạn dặm, đều là của Hoàng thượng, mà thần, nguyện hi sinh người khi người cần!”

“Ta chính là của nàng, vị trí hoàng hậu cũng để lại cho nàng, hiện giờ có Tô thừa tướng cùng Triệu Ngự Sử đám người dẫn đầu phản đối, ta sợ bọn họ làm khó dễ nàng, mới tạm thời để cho nàng thiệt thòi vị trí Đức phi, nàng tin ta, được không?”

“Được, thần tin.”

Một đế vương anh tuấn lại uy nghiêm, ở trước mặt ta ôn nhu lại thâm tình lấy lòng……

Ta thực sự có chút động lòng, mặc dù biết hắn dỗ dành ta là vì muốn thu hồi binh quyền từ trên tay ta, nhưng ta cũng không thể không đắm chìm trong mộng đẹp giả dối mà hắn cố ý xây dựng.

Hắn vừa muốn vươn tay ôm vai ta, bên ngoài kiệu một thanh âm thô kệch vang lên: “Tướng quân, tới rồi!”

Là phó tướng Triệu Duyệt của ta.

Ta lập tức đứng dậy xuống kiệu, tay Hoàng thượng đông cứng giữa không trung.

Bên ngoài kiệu sớm đã có tiểu thái giám nằm sấp làm ghế để bước xuống, nhưng ta nhẹ nhàng nhảy xuống đất, Triệu Duyệt đỡ ta một phen.

Hoàng thượng theo sau xuống kiệu, ánh mắt nhìn về phía Triệu Duyệt có chút ý vị thâm trường, “Ngày mai sớm triều luận công hành thưởng, Triệu tướng quân cũng mệt mỏi, sớm trở về nghỉ ngơi đi.”

Triệu Duyệt cung kính chắp tay trả lời: “Mạt tướng không mệt! Mạt tướng còn có việc bàn bạc với tướng quân.”

Ta cũng khom người hành lễ, “Thần tạ hoàng thượng tự mình đưa tiễn, cung tiễn hoàng thượng!”

Ai ngờ hắn cười nói: “Trẫm vào phủ xem thử, có thiếu thốn gì không, còn phân phó người trong cung đưa tới, nàng là Đức phi của trẫm, trẫm không cho phép hạ nhân chậm trễ nàng.”

“Hoàng thượng ngày mai còn phải sớm triều, sắc trời đã tối…” Ta lựa lời khuyên nhủ.

“Sắc trời đã tối, Đức phi còn cho nam nhân vào phủ nói chuyện, trẫm không thể đi vào tham quan sao?”

Ta và Triệu Duyệt là huynh đệ sinh tử tương giao, lời này của hắn nói có chút quá đáng, “Hoàng thượng, Triệu tướng quân không phải người ngoài…”

“Vậy trẫm là người ngoài rồi.”

Triệu Duyệt nhận áp lực cực lớn, nhưng cũng không có ý rời đi, Hoàng thượng xoay người tự đi vào phủ.

Ta đi cùng Triệu Duyệt đi ở phía sau, sợ Triệu Duyệt bởi vì chuyện này mà gặp phải phiền toái, nhỏ giọng nhắc nhở hắn lời nói và việc làm đều cẩn thận một chút, Hoàng Thượng quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó cứ đứng ở chỗ đó.

Chờ ta đến gần, phát hiện sắc mặt hắn rất khó coi, “Hoàng thượng, người làm sao vậy?”

Hắn cởi áo choàng của mình xuống, giúp ta phủ thêm, vừa thắt nút vừa nhíu mày nói: “Ban đêm phong hàn, cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”

Ta ngơ ngác phục hồi tinh thần, hắn vươn cánh tay dài, ôm ta vào trong ngực, “Đi vào đi.”

“Mạt tướng cáo từ trước.” Triệu Duyệt rầu rĩ nói xong, quay đầu bước đi.

“Haizz… Không phải nói còn có việc sao?”

Ta còn chưa nói xong, đã bị hoàng thượng cắt ngang, “Đi thong thả, không tiễn!”

Sau khi bóng dáng Triệu Duyệt biến mất, Hoàng thượng mới buông ta ra.

“Hoàng thượng, thần sắp tiến cung, chuyện quân vụ ta còn phải nói rõ với Triệu tướng quân…”

“Ban ngày không nói được sao? Tối rồi còn quấy rầy nàng. Trẫm thấy hắn có dụng tâm kín đáo.”

Người này có phải nhập vai quá sâu hay không? Ta thấy hắn mới là có dụng tâm kín đáo.

“Hoàng thượng, thời gian không còn sớm, ngài hồi cung đi?”

“Trẫm đến phủ tướng quân, ngay cả chén trà cũng không được uống sao?”

Hắn nghiêm mặt lại, ta vội sửa lại: “Sự hiện diện của người là vinh hạnh cho kẻ hèn này, mau vào nhà, thần tự mình pha trà cho người, được không?”

Lúc này hắn mới thay khuôn mặt tươi cười.

Người này đâu giống đế vương? Rõ ràng giống như một đứa trẻ đòi kẹo, nhưng đứa trẻ này không dễ đối phó.

Ánh nến lóe lên, ta tập trung pha trà, hắn cũng yên lặng nhìn tôi.

Cũng không biết là than lửa quá nóng, hay là ánh mắt hắn thiêu đốt người, mặt của ta nóng lên, nhưng ta âm thầm trấn định, đưa một chén trà đưa tới trước mặt hắn,

“Hoàng thượng, thỉnh dùng chút trà thô, không thể so sánh với cống phẩm quý báu trong cung.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.