Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 27: Mỗi Người Đều Ôm Tâm Sự



Thân thủ Gia Cát Dật không dưới Châu Thúc Hưng, mặc dù trên cánh tay còn có vết thương, nhưng thấy dáng vẻ hắn vẫn luôn anh dũng giết địch, phảng phất không chút nào bị ảnh hưởng.

Trong chiến loạn, Nam Phác Nguyệt cùng Tư Mã Ngọc võ nghệ như nhau, cũng không có kinh nghiệm thực chiến, cho nên rất nhanh liền thụ thương.

Bên này Gia Cát Dật anh dũng giết địch thấy hai người sau khi bị thương, sắc mặt vốn có chút tái nhợt lúc này càng thêm khó coi, hắn vội vàng nhấc cương chạy đến, đem hai người hộ ở bên người.

Nam Phác Nguyệt vẫn luôn được hắn che chở có chút hụt hẫng trong lòng, vì thế không muốn làm con chồng trước thúc ngựa cách xa hắn một chút.

“Ngu ngốc!” Dưới tình thế cấp bách, Gia Cát Dật hướng y lớn tiếng mắng, ngoại trừ Tư Mã Ngọc nghe ở trong lòng, những người khác hoàn toàn không chú ý.

Cũng may Nam Phác Nguyệt bên người không thiếu người bảo hộ, dù sao cũng là vương gia, người chạy đến vì y cúc cung tận tụy có rất nhiều, nhưng mặc dù như vậy, Gia Cát Dật vẫn không yên lòng, vì thế đôi mắt một bên cố giết địch, một bên lưu ý y có an toàn hay không.

Không thể tham chiến! Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Gia Cát Dật.

Thực, hắn khóa định vị trí chủ tướng, nhảy thân mình lên, phi thân xuống ngựa, dẫm lên vô số bóng dáng đánh nhau đi đến người thân thủ dũng mãnh tráng kiện nhất trước mặt, một cây thương đâm đến, bất kể hắn phản ứng có đủ nhanh hay không, tại đây loại thời điểm này, nào còn chú ý tiểu nhân hay không tiểu nhân, chiến trường vốn vô tình, tiêu diệt địch nhân mới là quan trọng nhất!

Tướng soái kia mắt thấy mũi thương đâm tới, hắn chớp động nhanh chóng, tránh thoát trong gang tấc, không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh, tiện đà nhấc thương hướng hắn phản kích lại.

Gia Cát Dật cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, chỉ thấy hắn nhấc chân đá văng một kỵ binh quân địch, chống tay ngồi lên lưng ngựa, ngay lập tức nắm thương nghênh đón, hai thương chạm vào, phát ra “binh” một tiếng, hứng lấy một vết cắt sâu dài.

Hai người sai khi đánh nhau mấy hiệp, mắt thấy tướng soái kia rơi xuống hạ phong, chính lúc này! Gia Cát Dật ánh mắt nhất định, quay ngựa đâm thương trúng sườn trái của hắn! Ngay sau đó liền dùng lực, một thương tiến vào ngực hắn, đương trường mất mạng!

Ngô Ngụy binh sĩ hai quân thấy chủ soái vừa chết, tức khắc mất đi sĩ khí rối loạn tâm trí, thảm bại mà chạy.

“Tướng quân, nên hay không nên truy kích?” Phó tướng mở miệng hỏi.

Châu Thúc Hưng liếc mất nhìn ra xa một cái, phất tay nói: “Quay về thành.”

“Rõ.”

Trận này xem như là trận thắng đầu tiên từ khi Thương Khâu bị chiếm đóng đến nay, dàn xếp xong tướng sĩ, trên đường trở về thành, Châu Thúc Hưng rất là cao hứng, vỗ một cái về phía bả vai Gia Cát Dật nói: “Làm tốt lắm! Không hổ là Tể tướng Nam Phác Quốc ta! Tướng quân ta thật là bội phục!” Mà lúc này, hắn đột nhiên toát ra một cái ý tưởng, tiểu nữ trong nhà chưa xuất giá, nếu có thể cùng người có dũng có mưu này kết thành thân thích, cũng coi như là sáng tỏ một cọc tâm nguyện của hắn, nghĩ như vậy, liền càng thêm nhận định hôn sự này.

Một chưởng này của hắn làm chấn động miệng vết thương Gia Cát Dật, lúc này mới nhận thấy đau, xem ra trạng thái khẩn trương khi đánh giặc đã quên mất đau đớn, hắn không nhịn được mà bật cười, quay đầu nhìn về phía Nam Phác Nguyệt, thấy trên lưng áo giáp y thấm máu tươi, đột nhiên cau mày, cũng không biết hắn có bị thương nặng hay không.

Tư Mã Ngọc cũng bị thương, nhưng hiển nhiên trong lòng càng bi thương, hắn vẫn luôn âm thầm quan sát biểu tình Gia Cát Dật, trong lòng càng ngày càng thất vọng, hắn cũng tìm không ra nguyên nhân chán nản, chỉ là khi mỗi lần nhìn về phía hắn, hắn đều là vẻ mặt quan tâm nhìn chăm chú Nam Phác Nguyệt, hắn liền khó chịu trong lòng, nói không rõ vì cái gì, dù sao cũng nói không rõ mạc danh mất mát này.

Mỗi người bọn họ đều ôm tâm sự cứ như vậy một đường lặng lẽ không nói chuyện trở về.

Sắp đến chỗ phòng dành cho khách, Gia Cát Dật không chút suy nghĩ liền đi theo phương hướng Nam Phác Nguyệt.

Nam Phác Nguyệt bước chân tức khắc dừng lại, chỉ vào phía đông nói: “Phòng của ngươi hình như ở bên kia.”

Gia Cát Dật cười cho qua chuyện, bỏ qua một bên nói: “Lăng An Vương bị thương, làm vì thần bảo hộ không chu toàn, theo lý nên giúp ngươi rửa sạch miệng vết thương, mong Lăng An Vương không cần từ chối, coi như đây là vi thần thất trách xin lỗi.”

Nam Phác Nguyệt nghĩ nghĩ, đành vậy, lúc này cũng không dễ tìm người giúp mình thanh lý vết thương. Dứt khoát liền tùy hắn: “Được thôi.”

Dễ dàng đông ý như vậy? Gia Cát Dật trong lòng vui vẻ, đang muốn biểu đạt tâm tình vui sướng, bên này Nam Phác Nguyệt lại nói: “Nhưng có điều kiện.” Nhìn hắn cảnh cáo nói, “Nếu dám mượn cớ này lỗ mãng, đừng trách bổn vương trở mặt!”

“Được rồi!” Gia Cát Dật một ngụm đáp ứng, về phần lỗ hay không lỗ mãng….. đến lúc đó, cũng không phải người nào đó nói là được.

Trong phòng ngủ, Gia Cát Dật thật cẩn thận giúp hắn tháo khôi giáp, tiếp theo là quần áo…….

Động tác trên tay dừng lại một lát, nhìn thấy một đường vết thương dữ tợn vẫn còn đang chảy máu, trong lòng đầy đau xót, vì thế cầm lòng không đậu dán gần phía trước, nhắm mắt hôn lên……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.