Nam Phác Nguyệt dừng lại động tác trên tay, sau đó ngẩng đầu thưởng cho hắn một cái xem thường: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, bổn vương chỉ là vì lo lắng chiến sự, chủ tướng bị thương, rất bất lợi, chỉ thế mà thôi.”
“Nguyệt……”
“Còn có, thỉnh đại nhân chớ quên xưng hô.” Y ngắt lời nói.
Gia Cát Dật buồn cười lắc đầu.
Quấn vết thương cho hắn xong, Nam Phác Nguyệt xoay người nói: “Chúng ta đi thôi.”
Chúng ta? Gia Cát Dật nhìn về phía y.
Chỉ thấy y đưa tay lên miệng thổi một cái huyt sáo, một con hãn tuyết bảo mã cách đó không xa chạy như bay đến.
Chạy đến, dừng chân trước mặt Nam Phác Nguyệt, y đè lại lưng ngựa, xoay người một cái ngồi lên, ghìm dây cương, nhìn phía trước nói: “Nhớ rõ lần sau không chuẩn giấu diếm ta.”
Gia Cát Dật vốn không muốn để y cùng tiến đi, nhưng thấy y nói như vậy, cũng không phí tâm khuyên nhủ nữa.
Hai người đuổi đến chỗ binh doanh ngoại Bắc Môn, mấy vạn đại quân sớm đã bố xong trận, đại tướng quân Châu Thúc Hưng ngồi trên lưng ngựa, lúc này, đang nôn nóng nhìn phương xa.
Chỉ một lát, một tiểu binh hỏa tốc chạy đến: “Báo!” Quỳ một gối xuống đất ôm quyền nói, “Khởi bẩm tướng quân, hữu tham tướng bị địch nhân chém đầu.”
“Ai ~” Châu Thúc Hưng tức giận quay đầu đi, tiếp đó đau khổ mà nói, “Không thể tin được trong quân ta thế mà không có mãnh tướng! Ba vị đại tướng quân ta bị tên tiểu nhi Trần Phiên kia liền giết chết cách vô ích, thật là tức chết ta!”
“Tướng quân.” Gia Cát Dật giục ngựa lên trước nói: “Không bằng để ta đi gặp hắn!”
Nam Phác Nguyệt căng thẳng nắm dây cương trong lòng bàn tay.
“Dật huynh!” Tư Mã Ngọc vội vàng ngăn lại nói, “Cấp thiết không thể lỗ mãng a.” Tiểu nhi kia lợi hại hắn cũng vừa biết, giờ Gia Cát Dật xin ra trận không phải đi chịu chết sao?
Gia Cát Dật giơ tay ý báo hắn không cần lại nói.
“Tả tướng, đây…..” Châu Thúc Hưng có chút khó xử nói, “Tả tướng có điều không biết, Trần Phiên này võ nghệ lợi hại, chỉ sợ ngươi lần này đi lành ít dữ nhiều.”
Gia Cát Dật trầm tư một hồi, tiếp theo giương mắt nói: “Không ngại, tạm thời thử trước vậy.”
Châu Thúc Hưng thấy hắn khăng khăng đi trước, trong quân cũng chỉ sợ không còn người dám đi nghênh chiến, vì thế thở dài nói: “Được thôi! Vậy thì làm phiền đại nhân, chỉ là, lần này đi nhất định phải cẩn thận một chút.”
Gia Cát Dật gật đầu ôm quyền, cầm lên một cây trường thương liền thúc ngựa rời đi.
Lúc này, Nam Phác Nguyệt cùng Tư Mã Ngọc những người liên can đang chờ ở trận địa, đều vì hắn mà khẩn trương, lại nói Nam Phác Nguyệt, tuy rằng ngày thường không thực sự thích hắn, nhưng rốt cuộc tài hoa cùng năng lực phụ chính của hắn là được cả nước công nhận, cho dù ngoài miệng nói không phục, nhưng trong lòng lại thực sự bội phục, lần này đi nghênh chiến, trong lòng hắn cũng thấp tha thấp thỏm, không thể không thừa nhận có chút lo lắng cho hắn.
Khi mọi người đang nôn nóng chờ đợi, không lâu sau, trên trận triển khai một đường đi, lúc này trái tim mọi người cũng treo lơ lửng.
Đảo mắt, Gia Cát Dật nhấc theo một đầu người thúc ngựa chạy đến.
“A ~ là đại nhân! Đại nhân thắng lợi đã trở lại!” Lý Cửu kích động nói, cũng không biết là nói cho người khác nghe, hay là nói cho chính mình nghe, tóm lại dị thường kích động.
Châu Thúc Hưng tức khắc cả kinh, ngược lại vui mừng vô cùng nói: “Đại nhân quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người a! Ha ha ~”
Nam Phác Nguyệt cùng Tư Mã Ngọc cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Gia Cát Dật đi vào trong trận địa, đem đầu người ném sang một bên, chúng binh tướng một mảnh hoan hô.
“Tướng quân, chúng ta thừa thắng xuất trận đi!” Một vị tiên phong bên người Châu Thúc Hưng ôm quyền xin ra trận nói.
Châu Thúc Hưng nghĩ nghĩ, ngược lại nhìn về phía Gia Cát Dật: “Đại nhân nghĩ như thế nào.”
Lúc này Gia Cát Dật cũng đang cân nhắc, nghe hắn trưng cầu cách nhìn của mình, vì thế chậm rãi nói: “Ta cho rằng không thể.”
“Ồ? Vậy theo đại nhân thấy……”
“Bình tĩnh quan sát diễn biến.”
Châu Thúc Hưng nghe hắn nói như vậy, cũng tin tưởng hắn không phân tích sai, vì thế liền án binh bất động.
Mà bên ngoài mười mấy dặm phía trước, Ngô Ngụy hai quân đã sớm bày trận đợi, chờ đến thời gian thật lâu sau, nhưng lâu thật lâu cũng không thấy quân địch đột kích, trong lòng liền không có dự định sẵn.
Lúc này, Tam vương gia Ngô quốc, Ngô Chi Sung ngồi trên chiến mã không giữ được bình tĩnh, vì thế hạ lệnh kích trống.
“Vương gia muốn chủ động xuất kích sao?” Người nói chính là Nguy quốc Tư đồ Lâm Khuynh Trần.
Mà ‘Tư đồ’ ở Ngụy quốc tương đương với chức vị Thừa tướng, lại nói vị Lâm Khuynh Trần này, người này diện mạo nữ khí, hơn nữa ngày thường thích mặc một thân hồng y, nếu người nào không biết giới tính, thoáng gặp thường xuyên ngộ nhận hắn là nữ tử, nhưng mà đừng nhìn hắn dung mạo mị hoặc vô hại, thủ đoạn có thể dị thường độc ác, hơn nữa hắn tâm tư kín đáo rất biết tính kế, bởi vậy, ở Ngụy quốc bị thế nhân lén lút xưng là “Bò cạp độc tử.”
“Không thể tiếp tục chờ! Còn tiếp tục kéo dài như vậy trời đã tối rồi!” Ngô Chi Sung hơn 50 tuổi thở hồng hộc nói, tiếp theo mệnh chủ tướng hạ lệnh xuất chiến.
Chủ tướng đã sớm xoa tay hầm hè, vận sức chờ phát động, vừa nghe lệnh, không nói hai lời liền đối với đại quân hô, “Chúng tướng sĩ nghe lệnh!”
Đại quân đang chờ sẵn được lệnh, Lâm Khuynh Trần thấy thế biết nói nữa cũng vô dụng, đơn giản khoanh tay đứng nhìn.
“Xuất phát!”
Trận hình đội ngũ khí thế vang rền bắt đầu hướng Bắc Môn Lạc Dương xuất phát.
Đồng thời, Châu Thúc Hưng bên này cũng biết tin tức quân địch tấn công, hắn ra lệnh một tiếng: “Quân địch tới xâm chiếm, ta thề sống chết bảo vệ thành trì!” Vừa nói vừa vung tay lên, rống lớn tiếng: “Xông lên a!”
Hai quân tác chiến, hoàng thổ tăng thêm, nhấc lên một mảnh huyết tinh chí khí……..