Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 10: Đại Nhân Thỉnh Tự Trọng



“Ngươi?” Nam Phác Nguyệt chỉ cảm thấy hắn làm càn.

“Lăng An Vương như thế nào vừa tới liền muốn đi?” Gia Cát Dật mặt tươi cười thẳng thẳng đến gần y, ngũ quan như đao khắc khắc dần dần phóng đại trước mắt Nam Phác Nguyệt, cơ hồ chiếm hết toàn bộ tầm mắt, “Tốt xấu cũng ngồi một lát a.”

Nam Phác Nguyệt khí lực rất lớn mà đẩy hắn, mặc dù có chút thủ đoạn, nhưng Gia Cát Dật rốt cuộc cũng không phải ăn chay, công phu học mấy năm kia cũng không phải vô ích.

Thấy hắn không mảy may nhúc nhích, Nam Phác Nguyệt càng thở gấp, nổi giận mắng: “Bốn vương muốn đi thì đi, chẳng lẽ ngươi chính là muốn cản sao?”

Hắn cong khóe miệng, lấy tư thế phi thường ái muội đem môi dán bên tai Nam Phác Nguyệt, nhẹ giọng nói: “ Hư ~ thần không dám, chỉ là đột nhiên có chút lạnh, cảm thấy đến gần như vầy một chút sẽ ấm áp thôi mà thôi.”

Thanh âm mềm mại truyền vào trong tai Nam Phác Nguyệt, y chỉ cảm thấy một trận run rẩy, vứt sang một bên đầu: “Đại nhân thỉnh thận tự trọng!”

“Ồ? Thì ra như vầy gọi là không thận trọng a?” Hắn ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ nói, tiếp tục duỗi tay ôm chặt y, một bộ dáng vẻ cái gì cũng không hiểu, ở bên tai y nhẹ nhàng mềm mại hỏi, “Vậy như vầy thì sao?”

“Cút ngay!” Nam Phác Nguyệt xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, nhưng tránh cũng tránh không xong.

“Không muốn!” Người nào đó giống như tiểu hài tử ôm chặt hơn một chút làm nũng nói.

Còn ra thể thống gì! Làm ra loại hành động hồ nháo này, nghĩ đến người ấu trĩ như vậy cư nhiên là đương triều Tể tướng, không nhịn được mà lo lắng sâu sắc cho mệnh đồ quốc gia mình! Nam Phác Nguyệt giờ khắc này chỉ nghĩ cho hai chân y, lớn tiếng xả vào lỗ tai hắn nói cho hắn: Loại người giống ngươi, tẩy bồn cầu cho ta , ta cũng không cần!

Nhưng mà…..

“Tin ta gọi người đến không.” Y sửa thành uy hiếp.

“Không tin.”

Kỳ thật Gia Cát Dật thật không tin, người như Nam Phán Nguyệt sĩ diện như vậy, nếu bị người khác nhìn thấy bản thân bị người ôm đến khuất nghẹn như vậy, hơn nữa kẻ ôm y còn là một nam nhân, chỉ sợ như vậy mới làm ý xấu hổ phẫn nộ đến hộc máu.

“Ngươi!” Y tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại vô lực phản kích.

Thời gian liền như vậy trôi đi, bởi vì trời tối, vị trí bọn họ tương đối bị che khuất, cho nên mặc dù có binh lính tuần tra, cũng sẽ không nhận ra được bên này có người, hai người vẫn luôn duy trì tư thế này trong thời gian một chén trà nhỏ, ai cũng không nói lời nào, chỉ như vậy nghiêm mặt biệt nữu.

Lúc này.

“Tiểu Nguyệt.” Gia Cát Dật dựa trên vai y nhẹ giọng nói.

Người nào đó đã quay mặt đi không đáp lại bất luận cái gì.

Gia Cát Dật hướng cổ áo y thổi khẩu khí, Nam Phác Nguyệt nhịn không được ngứa run hai cái, sau đó nhíu mày trừng hắn.

Hắn trêu ghẹo nói: “Tiểu Nguyệt vẫn đáng yêu như vậy.”

Người nào đó vừa nghe, rốt cuộc không nhịn được mở miệng: “Ngươi có biết hay không ta rất chán ghét ngươi!”

“Biết.”

“Hừ! Biết mà da mặt còn dày như vậy!”

Gia Cát Dật buông một bàn tay ôm đang ôm chặt y, nhẹ nhàng phủ lên môi y: “Ngươi sai rồi, đây không phải da mặt dày, là bởi vì…..” Ánh mắt sáng rực mà nhìn y, “Ngươi cầm đi một thứ của ta.”

Nam Phác Nguyệt khó được một lần thấy hắn biểu tình nghiêm túc như vậy, giống như thật sự có một chuyện như vậy.

Đồ vật? Nam Phác Nguyệt suy nghĩ một lát, trong ấn tượng chỉ có một thứ, là cây quạt xếp kia sao?

“Được, bổn vương trở về liền trả lại cho ngươi.” Chỉ là một cây quạt rách sao, ta vừa lúc không hiếm lạ, trả lại cho ngươi là được, hắn thậm chí còn có chút may mắn năm đó không có như vậy mà ném đi, nếu không lần này liền xem như nợ một ân tình, bất quá, nghĩ lại, gia hỏa này cũng thật keo kiệt, cũng không biết xấu hổ, đồ vật tặng đi rồi cư nhiên không biết xấu hổ đòi lại! So ra, y đối với nhân cách hắn càng thêm khịt mũi coi thường.

“Không trả lại được.” Hắn lắc đầu chua xót trả lời.

Nói xong, cả người buông lỏng y ra, lùi về sau một bước, rõ ràng vừa mới biểu tình còn nghiêm túc, đảo mắt liền khôi phục phong thái ngày xưa, hắn cười tà tà nói: “Lăng An Vương chắc mệt rồi? Muốn ở đây tạ nghỉ ngơi một đêm không?”

Đây mới giống hắn, nhưng mà, không ai biết, một khắc khi hắn buông y ra kia, một mạt ưu thương chợt thoáng xuất hiện trên mặt hắn, chỉ nháy mắt đã bị giấu trong bóng đêm đen như mực.

Người này nháy mắt biến hóa, không khỏi khiến Nam Phác Nguyệt hoài nghi vừa rồi có phải bị quỷ ám vào người hay không.

Nam Phác Nguyệt thoát ly gông cùm xiếng xích rất tự nhiên mà vỗ vỗ tro bụi trên người, cho dù rất sạch sẽ, y vẫn tâm sinh khúc mắc, một lát sau nhìn hắn: “Bổn vương ghét nhất ngủ cùng người khác.” Dừng một chút, tăng thêm ngữ khí nói: “Đặc biệt là ngươi!”

Nói xong khinh miệt mà liếc hắn một cái, xoay người rời đi.

Thời điểm rời đi, mang theo một cơn gió nhẹ thổi qua.

Thật đúng là lạnh! Gia Cát Dật không nhịn được mà rùng mình một cái.

Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, sơn cốc thanh u, phương xa thường thường truyền đến một tiếng chim hót thanh thúy.

Tiếng chặt cây vang vọng cả đêm rốt cuộc rơi xuông âm cuối, một ngàn cây gỗ kỳ thực không khó chặt, chỉ là cây núi sâu cao, yêu cầu mỗi phân đội đoàn kết mới có thể đảm bảo vạn vô nhất nhất.

Gia Cát Dật tỉnh dậy từ rất sớm, thẳng đến khi nhìn thấy cây gỗ tròn cuối cùng từ đội ngũ trên dưới trăm người chậm rãi đi tới, hắn mới thở phào một hơi, hắn lo lắng đương nhiên không phải cây gỗ, mà là an toàn của binh lính.

Hướng đại quân đơn giản công đạo vài câu, liền khởi hành.

Trong sơn cốc khắp nơi đều dày đặc binh lính, nếu từ đám mây nhìn xuống, phi thường giống đàn kiên huy động toàn bộ lực lượng, những con kiến kết bè kết đội, trên lưng tha đồ ăn tìm được, nhất trí đi tới phương hướng một mục tiêu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.