Vào ban đêm, Mạc Thiên Hàm liền nấu một chén thuốc cho Thu Nghiên uống, chờ tới lúc hai người nằm trên giường, mới ôm Thu Nghiên “bức cung”: “Nói đi, rốt cục chân là tại sao lại bị như vậy?”
Thu Nghiên cho rằng Mạc Thiên Hàm sẽ không nhắc lại đề tài này, trong lòng vốn đã buông lỏng lại căng lên, y không muốn trả lời, nhưng tướng công đang ôm y, bị cố định trong ngực nên Thu Nghiên muốn trốn cũng không có chỗ để trốn, cái đầu nhỏ vốn không mấy thông minh càng không nghĩ ra được biện pháp để kéo dài.
“Nghiên nhi?”
“Dạ.” Chui vào trong ngực Mạc Thiên Hàm thêm sát một chút, đem mặt chôn đi, chỉ chừa một cái đỉnh đầu cho Mạc Thiên Hàm, Thu Nghiên mới mềm mềm tự thuật: “Năm mười bốn tuổi, có người tới cửa cầu hôn, bị thúc thúc cự tuyệt, tối đó thúc thúc nổi giận vô cùng, nói, nói Nghiên nhi không biết xấu hổ, tuổi nhỏ như vậy liền biết nơi nơi thông đồng tiểu tử, hiện tại đều tìm tới cửa.”
Mạc Thiên Hàm không nói gì, chỉ siết chặt cánh tay ôm Thu Nghiên, tuy Thu Nghiên dùng ngữ điều rất bình thản, nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng ra, thúc thúc đáng chết kia của y lúc nói ra lời này sẽ có vẻ mặt như thế nào.
“Ngày đó Nghiên nhi không có ăn cơm chiều, thúc thúc dùng dây mây đánh Nghiên nhi một trận, sau đó đến tối thúc phụ biết chuyện này cũng rất tức giận, đến nửa đêm, Nghiên nhi bị đau tỉnh, thúc thúc cùng thúc phụ vẫn chưa hả giận, cầm cuốc đánh vào chân Nghiên nhi, lúc đó tuổi nhỏ, cũng không dám kêu lên, sau đó thúc thúc nói là do thúc phụ uống nhiều rượu kêu ta đừng so đo, còn mua mấy viên mứt hoa quả cho Nghiên nhi, khi đó Nghiên nhi đã bị sốt mấy ngày, thúc thúc tìm chút thảo dược cho Nghiên nhi, sau đó hết sốt, đến lúc Nghiên nhi có thể xuống đất, chân, chân liền què, thúc thúc nói mấy bữa liền hết, người khác có hỏi, ta không dám nói là bị đánh gãy, liền nói chính mình té ngã, thúc thúc đối với ta trả lời như vậy rất vừa lòng, nhưng qua rất lâu, chân cũng không tốt, vẫn luôn què, sau đó người tới cửa cầu hôn cũng ít đi, mà ta cũng rất ít bị đánh nữa.”
“Nghiên nhi!” Mạc Thiên Hàm ôm chặt cơ thể nhỏ gầy trong ngực, hôn hôn đỉnh đầu của y, trong ngực đầy ngập cảm xúc kích động muốn giết người! Cái gì uống rượu nhiều! Rõ ràng là ham bất động sản cùng đất đai của Nghiên nhi, không muốn để y gả chồng, liền đánh gãy chân của y, nhà nông ai sẽ muốn một ca nhi què chân về làm phu lang? Chưa nói đến việc có thể làm nhà nông hay không, ít ra dẫn ra ngoài gặp người cũng phải chú ý mất mặt hay không! Những người đến cầu thân sau đó, ít ra cũng có chút thật tình với Thu Nghiên, vì nếu không có sẽ không mời bà mối tới cửa, nhưng Thu Thủy lại há miệng rộng muốn nhiều sính lễ, tình huống như vậy, Thu Nghiên có thể gả đi mới có quỷ!
Lại hôn hôn đỉnh đầu của Thu Nghiên, Mạc Thiên Hàm tức giận xong liền chỉ còn đối với Thu Nghiên đau lòng, hắn thề, nhất định phải làm cả nhà Thu Thủy bị báo ứng!
Đồng thời cũng phải càng thêm đối tốt với Thu Nghiên, không để y chịu chút khổ nào nữa.
Cảm giác được Mạc Thiên Hàm đau lòng, Thu Nghiên hạnh phúc mỉm cười: “Tướng công, đều là chuyện quá khứ, hiện tại Nghiên nhi rất tốt, gả cho một người tốt như tướng công, lúc hồi môn, các ca nhi phu lang khác đều rất hâm mộ Nghiên nhi đâu.”
Cọ cọ ngực tướng công: “Khi đó a, Nghiên nhi còn nhỏ không sức lực, không làm được việc nặng, đều là do mọi người lén giúp đỡ, cũng không dám để cả nhà thúc thúc biết, để thúc thúc lại quở trách Nghiên nhi, sau đó Nghiên nhi cũng thói quen, chỉ cần cúi đầu làm việc là được, thúc thúc không có cớ để lấy, tự nhiên sẽ không phạt Nghiên nhi.”
“Vậy hiện tại chân còn đau không?” Thương tiếc hỏi người trong ngực.
“Sớm đã không đau, ngoại trừ lúc mưa to tuyết lớn, lúc khác đều không đau.”
“Sau này chỉ cần là lúc mưa to tuyết lớn, tướng công liền làm ấm chân cho Nghiên nhi, được không?”