EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
– ————————
“Đồ ăn đêm nay so với lần trước phong phú hơn một chút. Cô chờ một chút nhé, hoặc là đến thư phòng của tôi đi dạo cũng được.” – Úc Uyển Ương lấy một bắp cải xanh cùng thịt sườn, xoay người đối với Thư Hoài Đạt mà nói.
“Thực sự không cần tôi hỗ trợ à?” – Thư Hoài Đạt nhìn dáng dấp của nàng, giống như là không muốn bản thân mình cùng tiến vào nhà bếp chung với nàng.
“Ừ, chỉ cần mình tôi là được rồi. Chừng nào xong tôi liền gọi tên cô.” – Úc Uyển Ương vừa nói vừa hướng về nhà bếp mà đi. Coi như quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt đi, thì từ trong tiềm thức của nàng vẫn là chống cự lại hình ảnh Thư Hoài Đạt cùng mình đồng thời xuống bếp nấu ăn.
Thư Hoài Đạt nhìn một hướng khác, chậm rãi đi đến. Cánh cửa thư phòng của Úc Uyển Ương là mở rộng ra, không có giống như thư phòng của Thư gia chiếm diện tích lớn, nhưng thư phòng này cũng có vài giá sách. Trên đấy trình bày đủ loại thư tịch, đồng thời thể loại cũng rất phong phú, cẩn thận được Úc Uyển Ương phân loại thành từng nhóm.
Sách của Úc Uyển Ương chủng loại đa dạng, nhưng có rất nhiều thể loại không phù hợp với lĩnh vực mà Úc Uyển Ương đang làm, tám gậy tre cũng đánh không tới được. Giống như thời khắc này trước mặt Thư Hoài Đạt chính là sách về lĩnh vực văn học nước ngoài, bên cạnh là sách về dân tộc cùng với dã sử Trung Quốc, có rất nhiều bản, thậm chí có một vài cuốn là Thư Hoài Đạt chưa từng nghe qua.
“Loại hình này cũng thật là..” – Thư Hoài Đạt mỉm cười lắc đầu, bước chân tiếp tục hướng về phía trước, lần này nàng nhìn thấy thể loại mà mình quen thuộc – “Kinh tế học?”
Nàng dừng chân ở dãy sách “Kinh tế học” được Úc Uyển Ương phân loại, giơ tay rút một cuốn với cái tựa nghe rất hay ho “Nguyên lý kinh tế học”, ngón tay nàng trượt qua mép sách, phát hiện mép sách hơi sần sùi, cũ màu, đây chính là dấu hiệu của việc lật xem quá nhiều lần.
Nàng nhớ đến ghi chép trong bản báo cáo điều tra, nếu như liên lạc với bối cảnh cùng thân phận ban đầu của Úc Uyển Ương, nàng liền có thể lý giải vì sao nơi này lại xuất hiện sách kinh tế rồi.
Thư Hoài Đạt do dự một chút, mở ra từng trang, từng trang một. Nàng có quyển sách này, chỉ là hiện tại thứ khiến nàng nổi lên lòng hiếu kì cũng không phải là nội dung trong sách, mà là về những thứ quan trọng mà Úc Uyển Ương ghi chép trong này, những ghi nhớ quan trọng.
Bữa tối chỉ có hai người nên cũng không cần quá nhiều món ăn. Úc Uyển Ương làm hai món mặn đơn giản cùng một canh. Nàng lau khô tay rồi đi đến thư phòng, thời điểm đang muốn gọi tên Thư Hoài Đạt, vào cửa đã thấy người ấy nghiêm túc mà đọc sách của mình, hoàn toàn không phát hiện mình đang đứng ở đây.
Dù sao thân là diễn viên, Úc Uyển Ương đã gặp qua rất nhiều người giống như nàng, có diễn viên đẹp trai anh tuấn, cũng có nữ diễn viên ưu nhã mỹ lệ. Thời điểm quay phim vì cố ý tạo hiệu ứng màn ảnh nên bọn họ thường hay tạo ra những tư thái hiếm thấy, nhưng cố tình chỉ có Thư Hoài Đạt trước mặt này mới khiến cho Úc Uyển Ương sản sinh ra một cảm giác trong lòng.
Cảm giác này có tên là, không đành lòng quấy rầy nàng.
Nàng thấy Thư Hoài Đạt khẽ cúi đầu, đôi mắt dịu dàng, mi thanh mục tú, tóc dài như mưa đổ xuống phía sau lưng, nằm êm dịu trên lưng nàng một cách ngoan ngoãn. Khí chất cách biệt với nhân gian, sự thanh nhã một cách rõ ràng. Bất quá chỉ là đứng im một chỗ mà thôi, thế nhưng lại khiến cho Úc Uyển Ương phải tận lực đè nén hô hấp đến mức thấp nhất.
Khi mà Úc Uyển Ương đến gần nàng, lúc này nàng mới thấy đôi lông mày của Thư Hoài Đạt khẽ nhíu lại, tựa hồ nhìn thấy điều gì không hợp lý. Úc Uyển Ương hơi nghiêng người đến gần hơn, nhẹ giọng hỏi nàng, “Làm sao vậy?”
“Hả?” – Thư Hoài Đạt ngẩng đầu, mỉm cười – “Uyển Ương, đi vào lúc nào vậy?” – Thư Hoài Đạt khép sách lại, thân thể hơi nghiêng lại, quay mắt về phía Úc Uyển Ương.
“Mới vừa vào thôi.” – Úc Uyển Ương đương nhiên không thể nói cho Thư Hoài Đạt rằng bản thân mình đứng ngoài cửa nhìn nàng hồi lâu đi.
Nàng hỏi, “Lúc nãy cô thấy cái gì không hay sao?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?” – Thư Hoài Đạt lên tiếng.
“Bởi vì, tôi thấy cô giống như là đang cau mày.” – Úc Uyển Ương thanh âm thấp chút, tựa hồ có hơi không tiện, nói như vậy có phải là bại lộ chính mình đã nhìn chằm chằm nàng hay không?
Thư Hoài Đạt nở nụ cười, thật ôn nhu, trong đôi mắt lộ ra sự sáng tỏ. Nàng giơ tay lên, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào nơi giữa lông mày của Úc Uyển Ương mà nói, “Đôi khi cau mày cũng không phải là bởi vì chính mình nhìn thấy điều gì đó không hay, có thể chỉ là theo bản năng phản ứng mà thôi. Giống như hiện tại, Uyển Ương cũng cau mày, nhưng mà Uyển Ương không chán ghét tôi chạm vào.”
Nàng tuy rằng phát hiện sự bại lộ trong lời nói của Úc Uyển Ương, rằng nàng ấy đã nhìn mình chằm chằm, nhưng nàng sẽ không nói ra. Bởi vì nàng phát hiện rằng bản thân mình không chán ghét ánh mắt ấy. Ánh mắt của Úc Uyển Ương không mang đến cho nàng bất cứ cảm giác không thích hợp nào, so sánh với những người bên ngoài kia dùng ánh mắt đố kị hoặc hâm mộ mà nhìn mình, thì Thư Hoài Đạt lại càng hưởng thụ việc được Úc Uyển Ương nhìn thật kĩ.
Chắc có lẽ vì khóe môi của Thư Hoài Đạt luôn cong cong vẽ ra một nụ cười, khiến cho Úc Uyển Ương dễ dàng mà chìm đắm vào nụ cười dịu dàng như vậy, không có duy chuyển tay của Thư Hoài Đạt, tùy ý đến cho ngón tay của nàng xẹt qua lông mày của mình, cho đến khóe mắt mị hoặc kia.
“Ngày hôm nay Chu đạo diễn gởi cho tôi một tin nhắn, nội dung là khen Uyển Ương rất đẹp.” – Thư Hoài Đạt vẫn luôn biết Úc Uyển Ương rất đẹp, đẹp đến mức có thể khiến người ta bỏ nhà, ly hôn vợ, vừa vặn làm cho người vợ ở phía sau biến mất, nhưng cho dù là như vậy, nàng cũng không nảy sinh một suy nghĩ nào muốn phá hủy Úc Uyển Ương,
Lấy quyền thế của Thư Hoài Đạt, muốn phá hủy một diễn viên không có bất kì chỗ dựa cùng bối cảnh nào, là điều dễ như trở bàn tay. Nhưng là nàng không muốn, lý trí của nàng xưa nay đều không bị hôn nhân điều khiền, cái gì ra cái đó, nàng rõ ràng ghi nhớ.
“Chu đạo diễn?” – Úc Uyển Ương bất đắc dĩ cười – “Chị ấy cùng Nghệ Nhiễm hôm nay ở trường quay nói cả ngày rồi. Nghệ Nhiễm nói nếu tôi sinh ra ở cổ đại là nam tử, nhất định là một tuyệt thế mỹ nam, Chu đạo diễn chị ấy cũng ồn ào theo..”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy.” – Thư Hoài Đạt mỉm cười tiếp một câu.
Khuôn mặt đẹp như vậy, đặt ở cổ đại nếu là nam tử, sẽ không cần làm gì hết cũng đủ để trêu chọc bao nhiêu thiếu nữ chân thành. Nhưng nếu là nữ tử thì…
“Nhưng nếu như là một nữ tử…” – Thư Hoài Đạt muốn nói lại thôi, khiến cho Úc Uyển Ương nhớ đến lúc Nghệ Nhiễm nói đến vấn đề này cũng lấp lửng giống y như Thư Hoài Đạt.
“Cô cảm thấy, là nữ tử, thì sẽ như thế nào?” – Đại khái là bởi vì nằm giữa hai người là một quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào mang tên Chung Dật Minh, đứng trước điều này, so với sự trêu chọc của Nghệ Nhiễm, Úc Uyển Ương càng muốn hiểu rõ đánh giá của Thư Hoài Đạt hơn.
Thư Hoài Đạt ý cười càng đậm, đầu ngón tay từ khóe mắt của nàng cơ hồ trượt tới bên môi, cuối cùng nhẹ nhàng xẹt qua cằm của nàng rồi dùng hai ngón tay, nắm lấy chiếc cằm nhỏ ấy.
“A.” – Úc Uyển Ương bất ngờ với hành động này.
“Nếu như là nữ tử, hết thảy những câu thơ dùng để miêu tả dung mạo xinh đẹp cũng không đủ để hình dung Uyển Ương. Hết thảy những điển cố vì nữ sắc mà mất nước, đều có thể liên quan đến Uyển Ương.”
Ngăn ngắn hai câu, nói ra sự đánh giá của mình đối với việc nếu như Úc Uyển Ương là nữ tử. Mỹ thì có mỹ, nhưng thêm phần họa thủy hồng nhan.
Trong mắt Úc Uyển Ương phảng phất một cơn gió, cơn gió này quá mức ôn nhu, làm cho nàng tự nhiên mà thừa nhận thân phận hồng nhan họa thủy này trong suy nghĩ, thậm chí là có chút chờ mong, quên mất những hồng nhan họa thủy như vậy đến cuối cùng đều là bị hủy diệt.
“Nhưng là..” – Thư Hoài Đạt vốn là ý tứ sâu xa, giờ khắc này lại tản đi rất nhiều. Tay cũng thu lại, trong mắt của nàng tăng thêm mấy phần chăm chú – “Đó chỉ là cái nhìn của đại đa số người, bọn họ chỉ nhìn thấy bề ngoài mà không để ý đến bản chất bên trong.”
Úc Uyển Ương mở mắt lớn hơn, đột nhiên cảm giác được thời khắc vừa nãy giống như là miệng hớp một ngụm thuốc đắng Đông Y. Nàng cố gắng nuốt xuống, sau đó cuống họng mới bắt đầu nếm trải được vị ngọt ngào, đắng trước ngọt sau, cho tới bây giờ, toàn bộ khoang miệng đều lan tràn chất ngọt nhàn nhạt này.
“Thư Hoài Đạt, cô…” – Là những người thuộc số ít sao, nằm trong số ít người thấy được bản chất thực sự của mình?
Úc Uyển Ương không dám hỏi, chỉ là dựa vào thái độ của Thư Hoài Đạt đối với chính mình nhận biết. Số ít người bên trong này, cho dù chỉ có một hai người, thậm chí là một người, vậy nhất định cũng có nàng ấy bên trong!
“Có phải là nên ăn cơm rồi?” – Thư Hoài Đạt không có hỏi Úc Uyển Ương muốn hỏi điều gì, có vài thứ một khi nói quá mức rõ ràng, cũng là mất đi sự hấp dẫn vốn có.
“Ừ, tôi chính là vào đây để gọi cô đi ăn cơm.” – Úc Uyển Ương thanh âm thoáng trầm thấp, tựa hồ còn chìm đắm trong cảm xúc vừa nãy.
Thư Hoài Đạt do dự một chút, sau đó đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Úc Uyển Ương mà kéo đi, “Đi thôi, đợi thêm chút nữa thì đồ ăn liền lạnh rồi.”
Nàng vốn tưởng rằng tâm tình của Úc Uyển Ương, do việc đứng trước ống kính thường xuyên nên so với người khác thì càng cứng cỏi hơn. Nhưng là giờ khắc này nàng mới ý thức được, quá trình trưởng thành mới là thứ đã tôi luyện tâm tình lẫn tích cách của Úc Uyển Ương trở nên cứng cỏi.
Có thể cứng cỏi, nhưng sẽ không thể nào bằng kiên cường.
Trong bữa ăn tối hai người cũng không nói gì nhiều. Thư Hoài Đạt vẫn là chủ động nhiều lần gắp đồ ăn cho Úc Uyển Ương. Sau khi ăn xong, Thư Hoài Đạt muốn theo Úc Uyển Ương vào nhà bếp, nhưng vẫn bị nàng ngăn lại.
“Thật sự không cần tôi làm gì sao?” – Thư Hoài Đạt cười hỏi.
“Cô là khách mời, tôi làm sao có thể biến cô thành trợ thủ được?” – Úc Uyển Ương đánh bạo đặt tay lên hai vai của nàng, đem nàng xoay một cái, chuyển phương hướng, muốn nàng đi ra bên ngoài.
“Còn để ý những lời tôi nói vừa nãy sao?” – Thư Hoài Đạt kéo xuống tay phải của Uyển Ương đang khoác lên vai của mình, tay của nàng vừa mới rửa qua, cho nên khi tay của Úc Uyển Ương bị nàng nắm lấy, có chút lành lạnh thấm vào da thịt của Úc Uyển Ương. Thư Hoài Đạt dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của nàng, xoay người xem người phía sau cười.
Úc Uyển Ương thu hồi tay của chính mình, dùng lòng bàn tay chà sát lên chân của mình một cách hồi hộp. Sự mát lạnh nơi lòng bàn tay xuyên thấu qua chiếc quần, rót vào làn da của chính nàng, “Không có, không…”
“Tôi không biết có thể nhìn thấy bản chất thật của con người được bao nhiêu phần trăm, nhưng tôi là một người trong số đó.” – Thư Hoài Đạt cắt đứt câu nói của nàng, khóe môi nở ra một độ cong hoàn mỹ, trong đôi mắt giống như có chứa ánh sáng, đủ để Úc Uyển Ương tín nhiệm.
Úc Uyển Ương lập tức không nói ra lời, trong ấn tượng ngoại trừ Tống Lan Anh cùng Cố Thấm Phong, còn chưa có người nào giống như Thư Hoài Đạt để ý đến suy nghĩ của nàng. Nàng luôn cảm thấy, nàng đối với Thư Hoài Đạt càng ngày càng không thể bài xích, càng ngày càng yêu thích thân cận như vậy, cũng cảm thấy, người phụ nữ này thật sự rất tốt.
Đến mức có thể làm cho nàng đau lòng mà bất bình, vì cái gì người phụ nữ tốt như vậy, lại bị Chung Dật Minh đối đãi như thế?
“Uyển Ương, chờ điện thoại của tôi, tôi dẫn Uyển Ương đi làm khách mời.”
Thư Hoài Đạt mặt mày ôn hòa chiếu vào trong mắt Úc Uyển Ương, từ lần đầu gặp gỡ nàng lạnh lùng bao nhiêu, thì lúc này sự lạnh lùng kia đã dần dần bị tan rã.
“Làm khách mời?” – Nàng không hiểu ý tứ của Thư Hoài Đạt.
Nhìn dáng vẻ của nàng mờ mịt, ngón tay cái của Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng điểm nhẹ vào lòng bàn tay của nàng, nói rằng, “Đi nhà tôi, không phải nhà của ba mẹ tôi, không phải nhà chồng của tôi bên kia. Là nhà mà lần trước Uyển Ương đoán được, chính là nhà của tôi.”
Đối với Thư Hoài Đạt mà nói, nhà đó là nơi cha mẹ cùng chồng cũng chưa bao giờ đến. Là nơi mà nàng có thể bảo vệ sự yêu thích riêng tư của chính mình, không cần nghênh đón sự kì vọng của cha mẹ, cũng không cần phối hợp với tâm nguyện của chồng, chỉ có một mình nàng.
Một nơi như vậy, nàng muốn chia sẻ cùng Úc Uyển Ương.
Sắc trời càng ngày càng muộn, Úc Uyển Ương đưa nàng xuống lầu, nhìn theo nàng cho đến lúc nàng rời đi.
Thư Hoài Đạt khi về nhà vừa vặn đụng lúc ba mình đang đi xuống lầu. Ông gọi Thư Hoài Đạt đến, “Hoài Đạt, khoảng thời gian này làm sao không thường xuyên trở về nhà ăn cơm?”
Ngược lại cũng không tính là thường xuyên, chỉ là lúc ở bên này Thư Hoài Đạt cực kì ít ra ngoài ăn cơm. Bởi vậy khoảng thời gian này nàng chỉ không trở về nhà có mấy lần, thì đã bị ba ba cho rằng nàng thường xuyên không trở về nhà ăn cơm.
“Ba.” – Thư Hoài Đạt ngừng chân – “Bởi vì gần đây Hoa Duệ mới quay xong một bộ phim, lại có một bộ phim sắp khởi động máy, hơn nữa đạo diễn là chị Chu, hiếm thấy chị ấy quay về, vì lẽ đó con phải ra ngoài gặp chị ấy mấy lần.”
Chu Nghê cùng với nàng là bạn tốt nhiều năm, điểm này Thư Hoà Thái cũng biết, hơn nữa ông cũng hiểu biết Chu Nghê. Thư Hoài Đạt khoảng thời gian này đúng là có gặp qua Chu Nghê mấy lần, nhưng thực sự vài lần đó đều có liên quan đến Úc Uyển Ương.
“Hóa ra là Tiểu Chu về rồi, phim mới đến liên tục như vậy, cũng khó trách con bé không đến tìm ba.” – Thư Hoà Thái sáng tỏ cười, quơ quơ chén sứ trong tay.
Thư Hoài Đạt nói, “Chị ấy rất bận bịu, còn trách con có phim mới cũng đem cho chị ấy.”
Xem Thư Hoà Thái mỉm cười, Thư Hoài Đạt mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là rất nhanh nàng liền đã nhận ra tâm thái của chính mình, tại sao, nàng lại muốn che giấu sự quen biết giữa mình và Úc Uyển Ương?
Lẽ nào đơn thuần chỉ là vì tạm thời không muốn công khai chuyện Chung Dật Minh phong lưu hay sao?
Tác giả có lời muốn nói: Ngấy đến chết rồi, người không nói chuyện yêu đương đều là như vậy, nói đến mấy thứ này liền cảm thấy mệt?
Editor có lời muốn nói: Trời ơi mới ăn xong cơm tối, thực sự là còn béo hơn nồi cà ri gà mà mình vừa ăn. TvT