Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 23



EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

– ————————

Quay một bộ phim lớn, dưới sự chỉ đạo của đoàn quay phim dẫn đầu trong nước cùng với sự đầu tư mạnh mẽ từ phía công ty sản xuất, cho nên nghi thức khai máy của “Tích Ngôn” cực kì long trọng. Đạo diễn tham dự cùng hết thảy diễn viên có mặt ở đây đều dồn dập mà đứng trước máy ghi hình phát biểu cảm nghĩ của mình, tạo thành một màn rầm rộ được cư dân mạng đưa truyền lên Weibo, vì thế tạo nên một làn sóng bàn luận sôi nổi về phim.

Sau khi nội dung về “Tích Ngôn” và đội hình diễn viên được tung lên mạng thì đã tạo ra một loạt phản ứng, có ủng hộ, cũng có người phản đối đem chuyện đồng tính luyến ái lên màn ảnh. Nhưng theo công tác chuẩn bị từ từ dàn xếp sau đó, “Tích Ngôn” thuận nước đẩy thuyền, theo sự lan truyền trên mạng mà tiếng tăm được nâng cao lên, nước lên thì thuyền cũng theo đến.

Là ngôi sao điện ảnh thủ vai chính trong “Tích Ngôn”, Úc Uyển Ương cùng với Vu Nghệ Nhiễm lại càng bị cư dân mạng soi mói.

Đứng dưới ánh đèn flash chớp nhóa, Vu Nghệ Nhiễm diện mạo thoải mái ôn hòa, khí chất vô cùng phù hợp với nhân vật của nàng là Trác Tinh Tuyền. Mà Úc Uyển Ương một thân váy trắng lịch sự tao nhã thoát tục, kia vốn là lộ ra vài phần quyến rũ, thế nhưng đi kèm là đôi mắt thanh lãnh lạnh nhạt, mang con hát Lan Nguyệt ở bên trong màn ảnh cao ngạo mà đạm mạc khí tức phát ra tới tận cùng.

Thư Hoài Đạt ngồi ở trong xe, thuận tiện mà quét mắt qua Weibo. Đứng đầu tiên dĩ nhiên là Úc Uyển Ương, người đang được nhận nhiều phần bình luận nhất. Nàng mở ra hình lớn, giữa những bức hình đó, nàng nhìn thấy đôi mắt của Úc Uyển Ương thế nhưng chưa từng lộ ra ý cười. Thư Hoài Đạt mím môi, nàng rời khỏi hình lớn, ở góc trái màn hình mà nhấn tắt màn hình một cái.

Yến tiệc khai máy cho nên người người nhốn nháo, những chiếc bàn tròn ở dưới đều bị các khách mời ngồi đầy vào, mà trong dàn diễn viên chính, có vài người là đang cùng các khách quý ở trên đài mà chúc rượu lẫn nhau. Thư Hoài Đạt bước vào yến tiệc, dùng một hình thức rất biết điều mà đi vào để cho người khác không chú ý, ánh mắt không ý thức được mà quét một vòng đi tìm Úc Uyển Ương.

“Nghệ Nhiễm này, cô đối với bộ phim này có lòng tin sao?” – Người chủ trì quấn quýt lấy Vu Nghệ Nhiễm làm nhiệm vụ của mình – “Nghe nói bên trong bộ phim có không ít những phân cảnh thân mật, cô đối với Uyển Ương có lòng tin hay không?” – Người chủ trì lại bắt đầu tinh thần bát quái của mình, hướng Vu Nghệ Nhiễm cười hỏi.

“Vâng, tôi có lòng tin, hơn nữa chị Uyển Ương là người rất tốt, sự hợp tác giữa hai người chúng tôi chắc chắn sẽ rất thuận lợi.” – Vu Nghệ Nhiễm lúc nói sẽ len lén liếc mắt nhìn Úc Uyển Ương ngồi dưới đài, trả lời mặc dù là chính thức như vậy, câu trả lời này cũng đã được sắp xếp trước đó, thế nhưng trong đôi mắt của Vu Nghệ Nhiễm là sự vui mừng không thể che giấu được.

“Vậy chúng tôi mỏi mắt mong chờ biểu hiện của cô rồi. Tiếp theo chúng ta đón chào anh Hạ Hoằng Diệp.”

Chu Nghê ngồi ở phía xa nhìn lại Thư Hoài Đạt ngồi xuống ghế. Nàng chậm rãi rời khỏi sân khấu, một bên không hình không tiếng mà rời khỏi hậu đài, tiến về phía Thư Hoài Đạt.

“Hoài Đạt, hiếm thấy em quan tâm yến tiệc khai máy như vậy.” – Chu Nghê ngồi vào bên nàng, rất là tò mò hỏi – “Hôm nay tại sao lại tới a?”

Phải biết Thư Hoài Đạt là người rất bận rộn, là người ít khi quản chuyện của Hoa Duệ nhưng hiện tại chẳng những thích quản, lại còn quản đến nghiện rồi. Hơn nữa lúc trước nàng còn hướng mình hỏi người nào đáng bồi dưỡng sau khi “Diệc Sinh” đóng máy, tựa hồ hiện tại Thư Hoài Đạt đã có ý đồ đem tâm tư của mình đặt lên Hoa Duệ rồi.

“Nếu em lại không quan tâm, thì cái công ty này liền muốn thủng trăm ngàn lỗ.” – Thư Hoài Đạt theo thói quen, ngón tay vuốt dọc ly rượu, tầm mắt vẫn chưa tìm được bóng người nàng cần tìm, lạnh nhạt hỏi – “Diễn viên chỉ có mấy người này sao?”

Chu Nghê hướng mắt lên trên đài nhìn, lẩm bẩm hỏi, “Đều đã tới a, làm sao vậy?”

Thư Hoài Đạt ngẩng đầu nhìn nàng một cái, giả vờ vô ý hỏi, “Úc Uyển Ương đâu rồi, làm sao không thấy em ấy?”

“Thì ra em là tìm em ấy a.” – Chu Nghê sáng tỏ cười nói – “Mới vừa rồi còn ở đây, hiện tại không biết đi đâu. Nói đi nói lại, lần trước cho em ấy cơ hội nịnh bợ em. Sao rồi, em cảm thấy Uyển Ương như nào?”

Thư Hoài Đạt nhớ tới yến tiệc đóng máy “Diệc Sinh” vào ngày hôm đó, đôi mắt dâng lên một tia ý cười, “Tốt vô cùng, nịnh bợ cũng không tệ.”

Nếu là tất cả mọi người đều là nịnh bợ mình như Úc Uyển Ương, thì đúng là không có kĩ thuật nịnh bợ gì cả.

Chu Nghê cười không nói mà nhìn về phía đài phát biểu, đối với diễn viên có năng lực cùng sự khiêm tốn, nàng thật sự không ngại giúp những người như vậy giật dây bắc cầu, làng giải trí bây giờ đúng là nên thay đổi một dòng máu mới rồi.

“Em đi nhà vệ sinh rửa tay một chút.” – Thư Hoài Đạt nói với Chu Nghê, nàng cũng không quay đầu lại, chỉ khoát tay áo một cái tỏ vẻ đồng ý.

Có lẽ là do mọi người tụ tập ở sảnh chính của bữa tiệc hết rồi, nên hành lang cùng nhà vệ sinh đều không có lấy một bóng người. Trong lúc Thư Hoài Đạt rửa tay, thì nghe được ở trong một căn phòng riêng truyền ra hai thanh âm khinh bỉ.

“Này, cô nói Úc Uyển Ương kia có phải là bò lên giường của ai không? Nghe nói trong phim “Diệc Sinh” chỉ là một nữ thứ chính, ai ngờ phim tiếp theo lại trở thành nữ chính nhanh như vậy, còn là một bộ điện ảnh nổi tiếng đến thế.”

Một giọng nữ khác mặc dù không vênh vao tự đắc, nhưng cũng tán thành nói rằng, “Ai biết được, chị Lăng Ỷ vốn định là sẽ đóng một trong hai nữ chính, ai biết nửa đường lại bị đổi. Không chừng a, là Úc Uyển Ương ở bên tai đại gia nào đấy thổi gió, ai mà không biết hai người bọn họ có cừu oán a.”

Giọng nữ đầu tiên lại hung hăng nói tiếp, “Thật đúng là, nghe nói quãng thời gian trước còn có một người đàn ông đi một chiếc xe vô cùng sang trọng đến tìm cô ta, tuy rằng cô ta không đi theo, thế nhưng một cây thì làm chẳng nên non đúng không? Chỉ cần có tiền, thì bộ phim nào mà lại không nắm được. Cô xem gương mặt của cô ta đi, dài đến như hồ ly tinh, không chừng công phu trêng giường tốt lắm nha, thế mà mỗi ngày còn giả bộ thanh cao.”

Hai người phụ nữ vừa nói vừa mở cửa đi ra, Thư Hoài Đạt lúc này nhẹ nhàng ho khan một cái, ý bảo có người còn đang ở đây. Ánh mắt của nàng đậm lên sự hàn ý, nhìn thẳng vào hai người phụ nữ thông qua tấm gương lớn gắn trên tường. Hai người này gần như là hoảng sợ, lập tức im lặng mà rời khỏi toilet.

Chỉ là Thư Hoài Đạt mơ hồ còn nghe được vài câu.

“Cô nói xem, người vừa rồi kia là ai. Nhìn quen mắt lắm, vừa rồi chúng ta nói Úc Uyển Ương như vậy có thể hay không bị cô ta nghe thấy rồi?”

“Tôi làm sao biết a, đi nhanh lên đi!”

Thư Hoài Đạt thu lại ánh mắt, ngược lại ở nên u buồn rất nhiều. Nàng chậm rãi đi ra khỏi toilet. Vốn là không muốn tìm kiếm Úc Uyển Ương nữa, nào biết tại hay góc ngoặc nơi hành lang lại nhìn thấy em ấy đang đăm chiêu.

“Uyển Ương, tại sao lại ở chỗ này?” – Thư Hoài Đạt không phát giác ra được thanh âm của mình có điểm mừng rỡ, cũng là lần duy nhất trong đêm nay thanh âm của nàng mới có điểm lên xuống giống như vậy.

“Cô..” – Úc Uyển Ương ngạc nhiên – “Cô đã đến rồi?”

Úc Uyển Ương bị kinh ngạc mà nhảy dựng lên, quay đầu nhìn thấy Thư Hoài Đạt, cảm xúc đều là không tự giác mà được đẩy cao.

Nàng không quá thích bữa tiệc này, hơn nữa ở chung một sảnh với Hạ Hoằng Diệp thì nàng sẽ cảm thấy không thoải mái, cho nên nàng mượn cớ đi nhà vệ sinh rửa tay, thuận tiện đi dạo vài vòng, cũng “thuận tiện” nhìn xe của Thư Hoài Đạt có ở đây hay không.

Nhớ đến lần trước bữa tiệc đóng máy của “Diệc Sinh” thì chị ấy cũng đã đến, lần này chị ấy có đến nữa hay không?

Cho dù là như thế nào đi chăng nữa, thì nàng cũng đã tự hứa với lòng mình không nên cùng với Thư Hoài Đạt tiếp xúc nhiều, nhưng nàng cũng không cách nào khống chế nội tâm của chính mình, Thư Hoài Đạt a, chị ấy là một người đáng giá để cho người khác chân tâm chờ đợi.

“Ừ, tôi vừa nãy ở bên trong không tìm thấy Uyển Ương.” – Thư Hoài Đạt thuận miệng nói ra một câu, nhưng Úc Uyển Ương lại nghe ra một ý tứ khác.

Vừa nãy chị ấy đã tìm mình?

“Lúc tôi đi rửa tay có đi dạo bên ngoài một chút. Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không đến.” – Úc Uyển Ương dạo gần đây đều có hai loại cảm xúc đang đánh nhau trong mình. Một loại vừa mong chờ, một loại chính là kháng cự nó.

Chờ mong chính là nàng không bài xích mình cùng Thư Hoài Đạt gặp nhau, thậm chí là còn muốn vì ngày đó rời đi Đế Hào sơn trang một cách vội vã mà tìm chị ấy xin lỗi. Mà chống cự cũng chính là nàng, nàng muốn chống cự lại chính mình, nàng không hi vọng mình sau khi cùng Thư Hoài Đạt giao tình thắm thiết xong, lại bởi vì chuyện của Chung Dật Minh lại tuyệt giao quan hệ.

Thư Hoài Đạt nghe em ấy có đến nhà vệ sinh thì giật mình hỏi, “Uyển Ương vừa nãy có nghe thấy gì hay không?”

“Nghe được cái gì?” – Úc Uyển Ương nghi hoặc – “Không có a, tôi một đường lại đây không nhìn thấy người nào, cũng chỉ nhìn thấy người phục vụ thôi.”

“Vậy thì tốt.” – Thư Hoài Đạt thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng dấp vừa nãy của hai người kia ở trong toilet thì giống như chưa gặp qua Úc Uyển Ương.

Úc Uyển Ương cảm thấy Thư Hoài Đạt khá kì quái, bộ dáng thở phào nhẹ nhõm của chị ấy là từ đâu mà có, vừa muốn mở miệng hỏi, Thư Hoài Đạt đã lên tiếng trước, “Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi.”

So sánh lúc bước vào yến tiệc rầm rộ kia, thì nàng càng thích cùng Úc Uyển Ương ở chung một chỗ, huống hồ lần trước đến bữa tiệc đóng máy của “Diệc Sinh” thì hình như em ấy cũng không thích không gian quá mức ồn ào tại nơi đó. Quả nhiên Úc Uyển Ương sửng sốt trước lời đề nghị này của cô, nhưng sau một giây hồi thần thì liền vui vẻ đáp, “Được.”

Khách sạn này vẫn thuộc sự quản lý của tập đoàn Thịnh Quang. Màn đêm buông xuống, ở những sảnh tiệc đều cử hành tiệc rượu long trọng, trong căn phòng sang trọng ấy mơ hồ nghe rõ tiếng nâng chén cụng ly, bóng người phóng lên cánh cửa, đông ngập trời. Cho nên bên trong vườn hoa của khách sạn thật sự là đặc biệt yên tĩnh, chỉ nghe tiếng giày cao gót của hai người đan xen nhợt nhạt sâu sắc vào với nhau.

Không khí quá mức yên tĩnh để cho Úc Uyển Ương không nhịn được mở miệng, “Xe của cô không có đậu ở đây sao?”

“Không có, theo thói quen xe của tôi được đậu ở một nơi khác.” – Thư Hoài Đạt đầu tiên là trả lời, nhưng sau đó đôi mắt hơi nheo lại, có chút ý cười – “Chẳng lẽ, Uyển Ương đi ra ngoài này tìm tôi?”

Nếu không phải hết sức tìm kiếm, như thế nào sẽ biết xe mình không có đậu ở nơi này?

“Không phải!” – Úc Uyển Ương vội vàng phủ nhận – “Tôi chỉ là đi đạo, đi dạo thôi, theo sau đó liền nhìn thử một chút, phát hiện không nhìn thấy xe của cô.”

Thật là, cái cảm giác xấu hổ khi bị Thư Hoài Đạt bắt tại trận lại tràn lan ra như cỏ dại. Nhưng đối với cảm giác như vậy, nàng dĩ nhiên không ghét. Trái lại cảm thấy như một đứa nhỏ làm sai chuyện bị gia trưởng bắt được, nhưng gia trưởng chỉ xoa đầu đứa nhỏ sau khi đứa nhỏ thừa thận lỗi lầm. Thậm chí gia trưởng còn chưa quở trách, hơn nữa còn ngầm cho phép chuyện sai như vậy phát sinh vào lần sau.

Đây là cái cảm giác quỷ quái gì vậy?

“Thì ra là như vậy.” – Thư Hoài Đạt đứng dười đèn đường, khuôn mặt nàng được ánh sáng vàng nhạt ấy bao phủ tạo ra vài phần ôn hòa hiếm thấy, chỉ có đôi mắt hoa đào giống nhau phảng phất sự mỉm cười, “Lần sau muốn tìm tôi có thể trực tiếp gọi cho tôi, số điện thoại cũng đã cho Uyển Ương, chẳng lẽ cho không?”

Úc Uyển Ương lại một trận cạn lời, nàng không phải không nghĩ tới điện thoại, nhưng là trong lòng ẩn ẩn có cái gì đó ngăn chặn nàng đừng quá thân thiết với Thư Hoài Đạt. . ngôn tình hay

“Đúng rồi, lần trước sao lại đi vội vàng như thế?” – Nàng hỏi – “Sau đó cũng không đến tìm tôi, chẳng lẽ đã hiểu hết kịch bản rồi?” – Mặc dù ngữ điệu vững vàng không mang sự đe dọa, nhưng khi hỏi đều là hỏi đến hai cái vấn đề Úc Uyển Ương sợ nhất.

Khoảng thời gian này nàng chờ mãi, đừng nói đến đợi lời giải thích của Uyển Ương, còn chưa thấy đâu, liền ngay cả một câu “Cám ơn” cũng đều không có. Nàng không phải muốn em ấy cảm ơn nàng cái gì, chỉ là muốn Uyển Ương tùy tiện cho nàng một cái phản ứng, phản ứng gì cũng được.

Úc Uyển Ương bị hai cái vấn đề làm cho mù mờ đầu óc, nàng dĩ nhiên không dám nói rằng mình sợ Thư Hoài Đạt về sau sẽ chán ghét mình, cho nên hiện tại mới không muốn thân cận chị ấy. Nếu thật sự nói thẳng ra như vậy, chỉ sợ toàn bộ câu chuyện được ẩn sâu bức màn kia đều bị chị ấy biết hết.

Nàng ngừng lại bước chân của mình, Thư Hoài Đạt cũng ngừng lại theo nàng mà không hiểu vì sao, đôi mắt trong suốt rung động người khác của nàng dưới ánh trăng phảng phất một sự nhã nhặn kín đáo, hé môi mở giọng nghiêm túc hỏi, “Thư Hoài Đạt, nếu có một ngày cô phát hiện tôi đã làm sai điều gì, cô có hay không chán ghét tôi?”

Đây là Úc Uyển Ương lần đầu tiên gọi tên của nàng, chỉ là vẻ mặt của em ấy lại không thể làm cho nàng cao hứng được. Nàng ánh mắt tự nhiên hỏi, “Cô đã làm sai điều gì?”

“Tôi..”

“Mỗi phương diện Uyển Ương đều làm rất tốt, chí ít những gì tôi thấy chính là như vậy, không phải sao?” – Thư Hoài Đạt một lời hai nghĩa, nhắc nhở Úc Uyển Ương, chuyện của Chung Dật Minh chỉ là hắn ta tự mình đa tình thôi có được không?

“Tôi biết tôi không làm sai chuyện gì, nhưng nếu có một ngày cô cho rằng tôi đã làm sai thì sao?”

Thư Hoài Đạt cong khóe môi, cực kì giống vầng trăng bán nguyệt tỏa sáng giữa bầu trời đêm, để cho Úc Uyển Ương dời không đi được ánh mắt của mình, “Uyển Ương cảm giác tôi là người như vậy sao?”

Nàng dừng lại một chút rồi hỏi, “Ở trong mắt Uyển Ương, tôi chính là người như vậy, không phân tốt xấu, nhìn chuyện cũng chỉ là nhìn bề ngoài thôi sao?”

“Không! Không phải! Tôi chỉ là..” – Tôi chỉ là không dám quá mức tin tưởng ai mà thôi.

Cho dù nội tâm của nàng đã sớm không hề xa lánh Thư Hoài Đạt, chỉ là lý trí của nàng nói cho nàng biết, không nên như vậy.

“Làm người thì không thể nào không có khuyết điểm. Nhưng ít ra tôi có năng lực phân rõ thị phi, tôi cảm thấy tôi hẳn là có thể mang đến cảm giác này cho Uyển Ương mới đúng.” – Thư Hoài Đạt đi lên trước từng bước, cùng Úc Uyển Ương khoảng cách ngày càng gần. Gần gũi đến như vậy, để cho nàng cảm thấy sự lo lắng trong đôi mắt của em ấy đang dần đọng lại, rồi đến biến mất.

“Xin lỗi, tôi không nên nghĩ như thế..” – Úc Uyển Ương cúi đầu nói nhỏ.

“Vì lẽ đó hiện tại có thể gọi tên tôi rồi sao?” – Thư Hoài Đạt nở ra nụ cười, cúi đầu xuống nhìn Úc Uyển Ương – “Có thể đem tôi trở thành bạn của Uyển Ương chưa?”

Quan trọng hơn, nàng còn cường điệu nói thêm, “Thời điểm muốn tìm tôi, có thể gọi điện thoại cho tôi sao?”

“Cô lập tức hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy, làm sao tôi trả lời được..?” – Úc Uyển Ương muốn trốn luôn cho rồi, chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên thì sẽ nhìn thấy gương mặt của Thư Hoài Đạt đang áp sát mình, thật sự là..

“Không trả lời cũng được, ngược lại đáp án tôi cuối cùng cũng đã biết.”

Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Thư Hoài Đạt vẫn ôn hòa như vậy. Úc Uyển Ương ngẩng đầu lên nhìn, mắt chạm mắt, để cho cả hai nở ra một nụ cười vẹn tròn tâm ý. Thời khắc này, nàng đồng ý đi thử nghiệm và tin tưởng, tin tưởng rằng Thư Hoài Đạt cùng những người phụ nữ khác là không giống nhau.

Editor có lời muốn nói: Ngọt chết ta a ~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.