“vu tộc là chủng tộc sinh tồn tại bắc thiên hoa hạ, cùng với xích quỷ tộc chúng ta, tây thiên tiên tộc, đông cực nhân tộc, nam hoang ma tộc tạo nên ngũ đại tộc huyền hoàng giới… trên thân thể quỷ hài ta cảm nhận được khí tức vu tộc nồng đậm!”
Đại bảo trầm ngâm, giống như lần nữa cân nhắc, nghiêm túc đáp.
“đại bảo huynh quả thực thông tuệ, người như huynh tại sao vẫn chỉ là một cái tạp dịch đệ tử!”.
Vũ thiên long cười cười, trong mắt một mạt sâu xa.
“ta đọc nhiều cổ thư, nghiên cứu qua lịch sử quần tộc, không nói thông tuệ cũng xem như có chút hiểu biết, vậy nhưng thực lực có hạn, thiên phú hơi kém, thăng tiến ngoại môn cả đời này gần như không thể”.
Đại bảo cảm khái đáp, khuôn mặt hắn không nhìn ra biểu cảm.
“xưa nay ta chỉ nghe đến tam tộc là tiên tộc, vu tộc, xích quỷ tộc, hai tộc còn lại đâu? tại sao sử liệu không hề ghi chép?”.
Vũ thiên long lại hỏi.
“cái này ta cũng không rõ ràng, tuy nhiên từ rất lâu rồi người của ngũ tộc không giao lưu qua lại, kể từ trận quần tộc chi chiến 13 vạn năm về trước, tương truyền trận chiến đó kinh thiên động địa, quấy cho nát trời lật đất, sau cùng tiên giới phải phái tiên nhân xuống dàn xếp, tại mỗi tộc địa đều lập ra phong ấn, không cho phép tu sĩ song phương tiến vào lãnh thổ của nhau, từ đó ngũ tộc biệt lập.
Xích quỷ tộc đại bộ phận người một ngày không hiểu vì lý do gì theo thăng long hoàng thành thình lình biến mất, đông cực nhân tộc tại bên trong tuế nguyệt, thường nhân lét lút di cư sang, cùng với xích quỷ tộc nhân sót lại đồng hoá lẫn nhau, sinh ra hậu đại là việt tộc bây giờ.
Như việt tộc cùng vu tộc phong ấn chính là đông hải kết giới, kết giới kia mỗi trăm năm sẽ một lần mất đi công dụng trong vòng một tháng, một tháng đó song phương hoàn toàn có thể tiến hành dò xét lẫn nhau, thậm chí là triển khai chiến tranh trên quy mô nhỏ.
Việt tộc kể từ khi lạc tổ phi thăng hầu như không xuất hiện thêm hoá hư cường giả, đồng dạng vu tộc cũng vậy, sau thời tổ vu, tiên lộ đoạn, còn những tộc quần khác thực lực ra sao không ai biết được!”.
Đại bảo giọng nói trầm trầm, sâu xa biểu cảm giống như là đang hồi ức.
“thì ra huyền hoàng rộng lớn đến vậy! không biết phiến tinh không mà ta từng thấy qua có phải vẫn là thế giới của vị niệm chủ kia..giống như hết thảy những gì ta biết đều bị ai đó cố tình đảo lộn..nếu là quân cờ hẳn phải là quân cờ quan trọng trên bàn cơ kia..bằng không!”.
Vũ thiên long cảm khái, cuối cùng nhìn đại bảo một cái, trong lòng dâng lên nghi hoặc
Trời hửng sáng, tân dương sơ hiện, chậm rãi phủ xuống, mặt đất sương trắng phiêu phiêu, vũ thiên long cùng đại bảo vẫn trầm mặc đứng đó, bên trên hư vô chiến thần đỉnh ngự không lăng lập, sơn hà đồ càng là đón gió tung bay.
Sau khi thu nạp hư ảnh lệ quỷ cùng nữ hồn vào bên trong thì nguyên bản sơn hà đồ chỉ có sông núi họa hình, một chiếc độc mộc, một lão nhân chèo thuyền cùng một vầng kiêu dương chói mắt, lúc này kế bên ngọn núi, vượt quá tầng mây, treo tại đó một thanh đại kiếm, thanh kiếm này nhìn bề ngoài đã rỉ sét, càng hư tổn nghiêm trọng, giống như đã bị chôn vùi thật lâu trong tháng năm, hoặc từng trải qua một trận chém giết kinh thiên.
Đại kiếm không biết được làm từ loại vật liệu kim khí nào, chỉ thấy trầm trọng khí tức tuyên cổ, bên trên tản mát ra một tầng lại một tầng ánh sáng màu đen âm u.
Không những vậy, tại vị trí thương khung nơi cao nhất phía trên bầu trời xa xăm, mờ nhạt hiển lộ ra huyễn ảnh khuôn mặt nữ nhân to lớn, tại khuôn mặt này lan tràn một loại thiên địa quy tắc, bị chế trụ ở vị trí chính giữa, tựa hồ đang tuân theo một loại quỹ tích cố định, cũng có thể là hạch tâm của một loại trận pháp nào đó.
Xung quanh trận pháp, phong vân quay cuồng, khí tức luân hồi, sinh tử nặng nề khuếch tán mạnh mẽ chèn ép khiến cho hư vô bốn phía vặn vẹo không ngừng, thi thoảng lại vang lên âm thanh rít dài sắc lạnh.
Linh thức của vũ thiên long lặng lẽ bao trùm lên sơn hà đồ, đứng trước biến hóa của bức họa đồ, bản thân hắn không có tâm trạng để đi dò xét nữa, mà lúc này toàn bộ tâm thần, toàn bộ tinh lực đều đặt hết vào một màn thực sự kinh tâm động phách đang phát sinh trước mắt.
Trong thức hải, vũ thiên long có thể nhìn thấy rõ ràng một vùng đại dương mênh mông vô tận, nơi này hải vụ dày đặc tựa hồ tấm màn sương mỏng manh bao trùm phương viên vạn dặm, phong bạo ngập trời cuốn lên sóng lớn, từng đợt sóng trắng trời, cao hơn ngàn trượng cuồng nộ thét gào xoắn nát hư vô, lại nặng nề va đập vào nhau bắn lên bọt biển đục ngầu tung tóe.
Phong vân thất sắc, nhật nguyệt vô quang, ở mảnh hải dương này, phía thương thiên, vũ thiên long bắt gặp thân ảnh một nam nhân, hắn hình thể khôi ngô vĩ ngạn, tóc dài phiêu diêu, thân mang hắc y, tay cầm ngọc tiêu, đang đắm chìm bên trong âm luật, ngân nga một âm khúc du dương.
Nam nhân chân đạp hư không, bóng lưng quay ngược, trên thân thể hắn, thậm chí chỉ một chút áp lực nhỏ nhoi thẩm thấu ra cũng đủ khiến cho thiên địa oanh minh, khí chất không giận tự uy, giống như một bậc hoàng giả chí cao, duy ngã độc tôn bên trong mảnh thế giới này.
Gió lớn thổi bay y phục khiến bóng hình hắn càng thêm phiêu hốt, ngàn trượng sóng lớn cũng không thể nào chạm đến góc áo, khi tiêu khúc im bặt cũng là lúc thương khung ầm vang tiếng nổ, tầng tầng mây đen từ phương bắc điên cuồng kéo đến, những nơi nó đi qua thiên địa đều trở nên ảm đạm vô quang.
Sát na, mây đen trên bầu trời quay cuồng dữ dội, âm phong mãnh liệt thét gào tạo thành tiếng vang oanh minh quanh quẩn, hư vô thình lình bị xé rách ra lỗ thủng cực lớn, tại đó chầm chậm ngưng tụ, dần dần tạo thành một cái đại trận pháp, trận pháp này hạch tâm là mười hai vì tinh tú vờn quanh lưỡng nghi.
“thập nhị thiên đô sát thần đại trận!”.
Nam nhân thanh âm khẽ biến, bất quá một lúc sau hắn lại phất lên tay áo, đạm mạc hướng mắt nhìn lên hư vô, hừ lạnh.
“thập nhị tổ vu! mười hai người các ngươi đều đến, còn không mau hiện thân đi!”.
Theo thanh âm rơi xuống, đại trận pháp kia cũng lập tức ngừng chuyển động, thời khắc này mảnh hải dương bão táp quét ngang, ngập trời hải vụ thét gào, thiên địa oanh minh, hư vô cuồng chấn.
Kẻ đầu tiên bước ra là một tráng hán tay cầm búa sắt, sát na đó, ngàn vạn đạo điện lôi từ bốn phương tám hướng rạch phá không gian kéo đến, hư vô lúc này tràn ngập màu tím điện quang, lại dung hợp lẫn nhau ngưng tụ trên đỉnh đầu tráng hán tuần tự chuyển dịch tạo thành một cái lôi trì cực lớn, lôi trì lan tràn, khuếch tán vô cùng vô tận khí tức lôi bổn nguyên.
“hấp tư! chút điện lôi yếu ớt không dọa được bổn thánh đâu!”.
Nam nhân thoáng nhìn tráng hán tên gọi hấp tư kia, nhẹ lắc đầu.
Cũng đúng lúc này, một vệt lưu tinh cuốn theo quang mang chói lòa đốt cháy hư vô, vạch phá thương khung, vẫn là một nam nhân, hắn tay cầm huyền võ ấn, thời khắc khi nam nhân hiện thế, từ trên chín tầng trời loạn vũ thi nhau trút xuống, cuốn trôi bụi bặm, hư vô trong trẻo, thủy chi bổn nguyên tràn ngập không gian.
“huyền minh! tốt!”.
Lại một cái sát na, thời không pháp tắc, thiên địa pháp tắc bỗng nhiên nghịch loạn, hai thân ảnh nam nhân tuấn tú vô cùng đồng thời xuất hiện, bọn hắn một bước bước ra cảm tưởng như nhất bộ kia có thể đạp toái thời không, dễ dàng vượt qua hết thảy vạn dặm hành trình, một nam nhân tay cầm quả cầu thủy tinh trong suốt, người còn lại đầu đội hư ảnh đại chi dương, toàn thân tựa hồ đang đắm chìm thoải mái dung nhập vào bên trong thiên địa.
Pháp tắc thời không sát na này ngập trời khuếch tán.
“chúc cửu âm! đế giang! đã lâu không gặp!”.
Vẫn thanh âm lạnh nhạt đó vang lên, ngưng một chút nam nhân lại cất tiếng.
“hậu thổ! cộng công! chúc dung! xa bỉ thi! cường lương! nhục thu! cú mang! thiên ngô! các ngươi còn đợi gì nữa, không chịu hiện thân đi!”.
Nam nhân một tràng gọi ra đến tám cái danh tự phân biệt.
Cũng đúng lúc này, vô tận thương thiên bên ngoài kịch liệt run rẩy, giống như cả mảnh tinh không đen kịt không thể nhìn thấy trên kia cũng hòa nhịp lắc lư chao đảo.
Rất nhanh, hỏa diễm ngập trời bộc phát, mạnh mẽ thiêu đốt hư vô khiến cho hư vô sinh sinh cháy khét, vặn vẹo không ngừng, cả mảnh thế giới như chìm trong biển lửa.
Chúc dung thân mang nhuyễn giáp, tay cầm một mặt kỳ phiên màu đỏ, tại mi tâm cũng như bên trên lá cờ có khắc họa một cái ấn ký thần hỏa, kỳ phiên cắm thẳng giữa tầng không, đón gió tung bay.
Thủy thần cộng công, thổ thần hậu thổ nương nương, độc thần xa bỉ thi, kim thần nhục thu, mộc thần cú mang, lôi thần cường lương, phong thần thiên ngô, cũng đồng loạt hiện thân.
Chúng thần bắc thiên hoa hạ nhất tề giáng lâm, khí tức vu tộc lập tức ngập trời khuếch tán, đông hải thét gào, cuồng phong cuốn bay hải vụ bên trên mặt biển để lộ ra tầng không xanh ngắt một màu, bầu trời lúc này mặc dù oanh minh quanh quẩn thế như tuyệt nhiên trong suốt không có lấy một vết mờ.
Ngũ hành bổn nguyên phô thiên cái địa quật khởi, uy áp kinh tâm động phách nhất tề phủ xuống, ép cho mặt biển đông hải sôi trào, thiên địa pháp tắc giờ phút này tự hành sụp đổ.
Đứng trước khung cảnh hoành tráng kia, vũ thiên long hoàn toàn không thể thốt lên một lời nào, mà thần trí tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, chăm chú quan sát, sắc mặc hắn thi thoảng lại phát sinh biến hóa.
“những thứ ta nhìn thấy tuyệt đối là sự kiện đã từng diễn biến bên trong mảnh thế giới này, bất quá tuế nguyệt không biết đã trôi qua bao lâu rồi? nhìn thì sinh động, chân thực vô cùng, thế nhưng trên thực tế lại chỉ là một đoạn huyễn ảnh mà thôi!.
Đám người này cùng với nam nhân kia, cảm nhận qua khí tức bọn họ, tu vị tuyệt đối vượt rất xa so với hợp đạo kỳ! có lẽ trước mắt sắp xảy ra đại chiến! bất quá! một đoạn lịch sử kinh tâm động phách như vậy tại sao lại có thể tồn lưu bên trong sơn hà đồ?”.
Vũ thiên long không hiểu, bản thân hắn lúc này tựa hồ khách khanh tình cờ được xem lại một đoạn hồi quang, một đoạn cố sự đã xưa cũ.
Nhưng nếu là hồi quang thì có thể chỉ năm thành là sự thật, năm thành còn lại rất có khả năng được người ta dàn dựng.
Đứng quan khán theo cái cách như thế này thật không khác gì kẻ hái hoa trong gương mò trăng dưới nước, mặc dù nhiều lần thực sự động dung, thế nhưng cũng lắm khi vũ thiên long có cảm giác, tựa hồ một ánh mắt đang chằm chằm nhìn mình, chú ý đến nhất cử nhất động, thậm chí ngay cả biểu tình khuôn mặt, khiến cho bản thân vũ thiên long cảm thấy không được thoải mái tự nhiên.
Main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại #tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm
“Tôi biết chứ, nhưng mà ở đây là lần đầu tiên tôi đến nơi tôi có chút sợ. Anh cho tôi ôm một chút thôi mà.”
Nhiễm Tranh để lộ vẻ mặt đáng yêu của mình, nhất thời hắn bị sự đáng yêu ấy cám dỗ. Quay mặt đi chỗ khác, giọng có hơi run nhẹ.
“Tùy cô vậy.”
Hai người cùng nhau đi vào trong buổi đấu giá. Vị trí đắc lợi nhất đã được Tề Ly Vũ chuẩn bị từ trước cho họ.
Chờ đợi một lúc, buổi đấu giá bắt đầu. Những món đồ đắt giá và quý hiếm lần lượt lên sàn. Trong đó, có một món đồ là một cô gái trẻ. Cô ấy giống như nàng tiên sứ hạ phàm. Các bọn đàn ông đều ra giá rất cao để có được cô ấy nhưng chỉ có duy nhất một người bên cạnh Nhiễm Tranh lại thở dài, thờ ơ. Nhìn Mạch Ngạn chán nản nhắm mắt lại, cô khó hiểu liền đánh nhẹ vào tay hắn, hỏi khẽ:
“Sao anh không bỏ tiền ra để mua cô ấy. Một thiên sứ đang bị giam cầm ở dưới kia khiến bao nhiêu người mê.”
Mạch Ngạn trả lời cô cọc lóc.
“Không thích.”
“Nhưng tại sao?”
“Không có tại sao cả.”
Tuy ngoài mặt nói như thế nhưng thật ra bên trong hắn là sự ăn năn, ghê tởm bản thân mình. Nghĩ đến chuyện lên giường cùng với mẹ của Nhiễm Tranh lại khiến hắn nổi hết gai óc. Kể từ lúc đó hắn không muốn qua lại với bất kỳ cô gái nào ngoại trừ Nhiễm Tranh. Có lẽ, Nhiễm Tranh ở bên cạnh hắn chính là sự trừng phạt và lời nhắc nhỡ vì những hành động sai trái của mình đã gây ra.
Cả đời Mạch Ngạn hắn làm gì cũng không cảm thấy nhung chỉ có mỗi chuyện lần này đã khiến cuộc sống hắn thay đổi.
“Độc ác! Anh chính là một tên ác độc, tàn nhẫn nhất mà tôi từng gặp.”
Nhiễm Tranh đột nhiên lại mắng hắn là kẻ độc ác khiến hắn ngơ ngác. Mở mắt ra nhìn cô với thái độ ngạc nhiên, cần câu giải thích.
“Độc ác? Tôi làm gì mà cô lại nói như thế? Cho tôi một cái lý do hợp lý đi nào.”
”Anh thấy chết mà không cứu. Biết cô ấy nếu bị một trong số những người ở đây mua về để làm công cụ giải trí mà anh cũng không ngăn lại, không giải cứu cho cô ấy. Vậy anh không phải là kẻ ác thì là gì? Đại ác!”
“Vô lý! Nếu như hôm nay không có tôi ở đây thì số cô ta cũng định sẵn là bị một trong những tên ở đây mua về với một ý nghĩ…cô mới là miệng độc mà tôi biết.”
Hắn chỉ tay lên trán cô đẩy nhẹ, khẽ mắng.
Biết những lời Mạch Ngạn nói không sai nhưng vì muốn cứu cô gái đó cô buộc phải nói những lời như thế.
“Anh trai, anh dùng những lời lẽ hay ho đó để nói cho tôi nghe thay vì cứu cô ấy. Theo tôi thấy anh cũng chỉ là một kẻ phản diện trong cuốn tiểu thuyết.”
“Cô…!”
Hắn tức đến nỗi phải nghiến răng vì sự ngang ngược của Nhiễm Tranh. Hít một hơi thật sâu, Mạch Ngạn giữ bình tĩnh hỏi:
“Bây giờ cô muốn tôi cứu cô ấy có đúng không? Được, vậy thì tôi cứu cô ấy cho cô được chứ!”
Trong đám đông ồn ào, hắn giơ bảng số lên ra giá mà những người ở đó đều phải đứng hình, hướng mắt về phía Mạch Ngạn.
“Mười triệu đô.”
Cô gái bên trong chiếc lồng kinh ngạc nhìn về hướng Mạch Ngạn.
“Người đó là ai mà ra giá cao đến vậy?”
“Chỉ là một cô gái mà lại tốn nhiều tiền như thế, thà để giành tiền cho những món đồ sau.”
“Những cô gái xinh hơn cô ta còn đầy ở ngoài, mình còn không cần dùng đồng nào họ cũng tự đến. Món hàng này nên bỏ.”
Các quý ông đều để bảng xuống nhường lại cô gái cho Mạch Ngạn.
Người dẫn chương trình liền công bố cô gái thiên sứ thuộc về Mạch Ngạn.
“Xin chúc mừng vị khách ghế số 2 đấu giá thành công cô gái thiên sứ của chúng tôi.”
“Ha…chúng ta làm được rồi.”
Nhiễm Tranh nở nụ cười hạnh phúc nhìn cô gái bên dưới. Nhưng cô gái thiên sứ bên dưới chỉ nhìn chằm chằm Mạch Ngạn mà không hay biết rằng bản thân được cứu là nhờ có cô.
Chiếc lồng sắt được kéo ra phía sau, vật phẩm cuối cùng cũng lộ diện. Viên đá xanh dương thời cổ đại được đem lên sàn đấu. Quốc vương Char vừa nhìn thấy viên đá thì kích động. Nhưng cũng may có Ris bên cạnh can ngăn ông ta lại.
Nhìn viên đá sáng lấp lánh trên sân khấu, người dẫn chương trình tiếp tục công việc của mình.
Trong lúc đó, bên ngoài phòng đấu giá đã có một chuyện kinh khủng xảy ra. Các binh lính Iceland đã đến nơi và chuẩn bị phục kích bất cứ lúc nào thông qua người đưa tin.
“Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, chờ mệnh lệnh của ta.”
Ris ngồi trong phòng đấu giá, hắn ta không ngừng nhìn vào đồng hồ trên tay mình khẽ gõ nhẹ lên đó. Từng giây trôi qua đều là một khoảnh khắc ý nghĩa. Vì sắp tới đây, cái chết sẽ đến gần với họ.
Tất cả kim đồng hồ trên tay Ris đều chỉ vào một con số chín, hắn ta khẽ cười một cách gian hiểm. Ghé sát vào tai quốc vương Char thì thầm, sau đó hắn ta đứng lên rời đi. Bên phía đối diện hắn ta, mạch Ngạn đột nhiên đứng dậy nói một câu tỉnh bơ.
“Về thôi Nhiễm Tranh.”
“Nhưng buổi đấu giá vẫn chưa kết thúc mà. Viên đá đó…”
Cô muốn nói thêm nhưng Mạch Ngạn lại nhíu mày nhìn cô. Hắn bày vẻ mặt khó ưa nói:
“Tôi không thích viên đá đó. Không cần phải tranh giành hay cướp nó từ tay người khác.”
Mạch Ngạn nắm lấy tay cô kéo ra khỏi phòng. Nhưng trước lúc về họ còn phải đưa thêm một cô gái đi cùng. Mạch Ngạn có chút không vui liếc qua Nhiễm Tranh nghĩ thầm trong bụng.
Nếu như không phải vì cô muốn cứu cô gái đó thì hắn cũng không phải tốn nhiều tiền để đấu giá. Buổi đấu giá tối nay đối với hắn thật nhạt nhẽo làm sao.
Hai người vòng ra phía sau hậu trường để tìm và đưa cô gái kia trở về.
“Hình như đó là cô gái kia đúng không?”
Mạch Ngạn đang đi thì dừng lại, hắn nheo mắt nhìn cô gái ngồi phía trước. Trang phục đã thay đổi nhưng trong hậu trường này ngoài cô ta là nữ ra thì chẳng còn ai hết. Hắn chỉ mơ hồ nói với Nhiễm Tranh.
“Đúng rồi, là cô gái đó.”
Khác với Mạch Ngạn, Nhiễm Tranh vừa nhìn đã nhận ra cô gái lúc nãy. Cô vui vẻ chạy đến, thân thiện nói:
“Cô gái thiên sứ, chúng tôi đến đây để đón cô đi.”
“…”
Thật ngạc nhiên khi lời nói của cô bị cô gái đó phất lờ. Ánh mắt của cô ta hướng về phía Mạch Ngạn đầy thâm tình. Có thể vì Mạch Ngạn là người đã dùng tiền để cứu cô ta ra khỏi đó nên cô ta mới đem lòng biết ơn với hắn.
“…Hmmm!”
Bị nhìn chằm chằm khiến hắn phát bực. Mạch Ngạn trừng mắt, nói với cô ta:
“Nếu cô còn nhìn tôi sẽ không tiếc móc mắt cô ta ngay tại đây.”
“…!!”
“Mạch Ngạn, anh nói lung tung gì vậy!”
Nghe thấy những lười đe dọa từ Mạch Ngạn, Nhiễm Tranh hận không thể đến bên cạnh và bịch miệng hắn lại. Tại sao hắn có thể nói mấy lời độc ác đó với một cô gái mỏng manh. Đúng là một tên thô lỗ!
“Cô đừng sợ, hắn chỉ nói đùa thôi.”
Nhiễm Tranh nắm tay cô gái đó an ủi. Nhưng cô ta lại rút tay mình ra, từ chối lòng tốt của cô một lòng hướng đến Mạch Ngạn. Cô gái liền đi đến trước mặt Mạch Ngạn, nhấp nháy môi:
“Cảm ơn.”
Nhìn dáng vẻ e thẹn, ngượng ngùng của cô ta, Mạch Ngạn lạnh lùng nói:
“Không…”
Ánh mắt của hắn vô tình chạm vào ánh mắt của Nhiễm Tranh. Cô đứng đối diện liếc nhìn hắn với ánh mắt sắc bén, đe dọa.
“Nếu như anh dám nói những lời giống lúc nãy nữa thì đừng trách tôi làm gì với anh.”
Hắn nhướng mày, lườm cô một cái lạnh nhạt nói với cô gái kia:
“Người cô nên cảm ơn là cô gái kia, tôi chỉ làm theo lời cô ta.”
“…”
Mạch Ngạn không tiếp tục dây dưa, hắn quay người rời đi nhưng không quên nói lớn cho ai đó nghe.
“Xe bên ngoài đang đợi, muốn về thì đi nhanh lên.”
“Âu Dương Y Vy là tên của tôi, còn anh tên là gì?”
Dường như Y Vy không hề quan tâm đến những lời mà Mạch Ngạn đã nói trước đó. Cô ta đi về phía trước chặn ngang đường đi của hắn với mong muốn được biết tên người đã cứu mình. Nhưng điều này lại khiến Mạch Ngạn vô cùng khó chịu. Hắn trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt trở nên đáng sợ.
“Cô gái này nghe không hiểu tôi nói gì sao?”
“Mạch Ngạn!”
Một giọng nói quen thuộc phát ra từ phía sau, hắn ngoảnh đầu lại nhìn cô.
”…!!”
Đáp lại ánh mắt của hắn chính là cái nháy mắt thân thiện của cô. Nhiễm Tranh cố tình nhắc lại lời mình đã nói trước đó như đang thách thức kiên nhẫn của hắn.
“Tên của anh ta là Mạch Ngạn.”
Hắn nhìn cô với vẻ mặt khó ở, không nói lời nào trực tiếp bỏ ra ngoài. Nhiễm Tranh đứng trong này cười hả hê vì đã thành công chọc tức hắn. Cô đi đến gần Y Vy, vui vẻ giơ tay ra.
“Tôi là Nhiễm Tranh, làm quen nhé!”
“!!”
Y Vy nắm chặt tay mình, cô ta không có ý định bắt tay với Nhiễm Tranh. Khẽ gật đầu thay cho lời nói, Y Vy cũng quay người rời đi để lại một mình Nhiễm Tranh đứng đó. Bàn tay chơi vơi giữa không trung, cô cười khó hiểu giơ bàn tay lên trước mặt nhìn ngắm, tự thì thầm với bản thân.
“Cô ta bị làm sao vậy? Mình chỉ muốn bắt tay với cô ta thôi mà. Thiên sứ này không thân thiện một chút nào nhỉ!”
Nhấc chân chuẩn bị rời khỏi đó, đột nhiên Nhiễm Tranh nhìn thấy bóng người quen thuộc đang ẩn núp ở phía sau hậu trường, mặt hướng về phía sân khấu. Dường như người đó đang để mắt đến thứ gì đó đang ở bên ngoài.
Vì không để bị phát hiện, Nhiễm Tranh nhẹ nhàng bước từng bước nhỏ đến gần người đó. Hình như cô ta không nhận ra có người ở phía sau mình nên chưa có động tĩnh gì. Nhiễm Tranh đến gần mới nhận ra đó chính là Song Khuê. Nếu như cô ta ở đây cũng có nghĩa là mọi người cũng ở đây. Biết được điều này cô rất vui, muốn đi đến chào hỏi nhưng chợt nhớ ra chuyện quan trọng. Hiện tại Song Khuê đang làm nhiệm vụ còn cô thì âm thầm đến đây. Chuyện này để mọi người phát hiện chẳng khác nào nói cô làm trái lời ông chủ.
Nghĩ đến việc này, cô đành lùi về sau. Lặng lẽ đứng ở một bên theo dõi Song Khuê, khi có cần giúp đỡ cô sẽ giúp cô ta một tay.
Đảo mắt nhìn xung quanh, hình như cô không thấy những người còn lại. Có vẻ như chỉ có một mình Song Khuê ở đây, còn mọi người đã đi đâu mất rồi?
Bên ngoài phòng đấu giá.
Cộp cộp…tiếng bước chân đều đều đang đến gần. Một người đàn ông đứng trong góc khuất khẽ nhếch môi quay người lại.
“Cậu đã đến rồi Tề Ly Vũ, à không phải gọi là thủ tướng Ris mới đúng.”
“Ha, ông lần nào cũng mỉa mai người khác không biết chán là gì ư! Tôi thì nghe đã thấy chán lắm rồi.”
Hắn ta đến gần, lấy trong túi ra điếu thuốc châm ngòi. Hút một hơi thật sâu, phả ra làn khói trắng lan rộng xung quanh. Những làn khói bay lượn lờ trước mặt ông ta, sắc mặt liền thay đổi.
“Người già ở đây mà cũng hút thuốc à. Cậu phải có ý tứ một chút chứ.”