Tung Hoành

Chương 26: vượt tháp. "22 ngày trước"



Chúng nhân kinh hãi, lòng người khiếp sợ, bởi lẽ xưa nay giữa đệ tử tông môn cùng tán tu nhân gian luôn tồn tại một cái rãnh trời cách biệt.

Trừ bỏ những thiên kiêu trong đại gia tộc truyền thừa mấy ngàn năm thì tán tu nhân gian khi đem ra so sánh với đệ tử tông môn, thiệt thòi thứ nhất là thiếu thốn công pháp, thứ hai là tài nguyên hạn hẹp, thứ nữa là sự bảo hộ chống đỡ trong nhân sinh kinh lịch, cuối cùng là môi trường tu luyện không tương thích.

Thế nhưng bọn họ, những ai có thể thuận lợi đạp lên đầu sóng ngọn gió thì sau này đều là rồng trong loài người, vậy mới nói thượng thiên luôn luôn công bằng, thành tựu thường đi đôi với sự nỗ lực cố gắng.

Vũ thiên bá kích động, thiết trụ, công tôn uyển cùng hai huynh đệ võ gia lại tỏ ra khiếp sợ, khi quang mang tại tầng tám mươi vụt sáng, lòng người cũng đồng thời trở nên háo hức.

Bất kể là ai trong hai người có thể vượt qua một cửa cuối cùng này, đều đã riêng phần mình viết nên một truyền kỳ kinh diễm.

Tại tầng tám mươi, vũ thiên long sau khi lấy đả tọa để cảm ngộ ý cảnh, hắn thấy được rõ ràng, chi tiết lộ trình của mình trong tương lai gần, càng bước lên cao, dưới áp lực không ngừng gột rửa cùng tẩy lễ, vũ thiên long càng thêm thấu hiểu ngã đạo của bản thân.

Sau khi khai thông tuệ căn, tu vi của hắn lúc này cũng tự hành gia tăng theo ý cảnh mà không hề gặp phải bất cứ trở ngại nào, khi vừa vượt qua tầng thứ tám mươi, mới là tiền kỳ ngưng khí tám tầng, không ngờ đến lúc này, khi đứng tại đại môn tầng thứ tám mươi mốt đã đạt ngưng khí hậu kỳ chín tầng cực hạn, hiển nhiên tiến cảnh thần tốc.

Trong lòng vũ thiên long có đầy đủ sự kiên quyết, ánh mắt cao ngạo lộ rõ tâm thế bất tuân, hắn muốn tiếp tục tiến lên, tiến đến tận cùng, giây phút này vũ thiên long ngẩng đầu, bước ra phía trước ba bước.

Lại nói về thiếu niên bí ẩn đồ thiên, hắn không ngừng cắn chặt răng, khó khăn nhích thân thể từng chút một, cố gắng cho rằng chính mình vẫn có thể chịu đựng được, nhưng cuối cùng thì bản thân hắn cũng đã đạt đến cực hạn.

Nhịp thở trở nên khó khăn, hô hấp ngưng trệ, đến một lúc không thể nào chống chịu nổi, đồ thiên bất mãn gầm lên một tiếng, tâm tình thoáng thay đổi, hắn không tiếp tục tiến lên nữa mà dừng lại tại chỗ, đi cảm ngộ ý cảnh của tầng thứ tám mươi mốt này trước khi bị lực lượng bài xích truyền tống ra bên ngoài.

Thời gian cứ thế trôi qua, mấy trăm người bên trong chính điện ma cung vẫn xôn xao bàn tán.

Đúng vào lúc chúng nhân đang nhao nhao thì tại đỉnh ma tháp bỗng nhiên phát sinh biến hóa, từ bên trong một đạo thân ảnh bỗng nhiên rơi xuống, không phải là truyền tống như thông thường, có lẽ là bị ném, ném thẳng ra bên ngoài.

Chúng nhân kích động, muốn nhanh chóng kiểm chứng xem kẻ kia rốt cuộc là ai.

“là hắn! đồ thiên! thực không ngờ lại là hắn!”.

“không phải nhân loại, có khí tức vu tộc!”.

Có đại năng khi nhìn ra lai lịch của đồ thiên, giật mình thét lên kinh hãi.

Thời điểm khi đồ thiên bị truyền tống ra bên ngoài, sát na sau, tại trung tâm ma tháp thình lình vang lên từng hồi tiếng nổ cuồng bạo, âm thanh như chuông đồng chấn minh, sâm nghiêm quay cuồng từ sâu thẳm thiên không dội tới, hư vô phía trước vặn vẹo, phong vân đầy trời kéo đến chồng chất lên nhau huyễn hóa một tôn hư ảnh thần ma cao lớn vững vàng đằng vân đứng trong trời đất.

Chúng nhân ngơ ngác nhìn lên tầng tháp cao, lúc này chỉ còn lại một mình vũ thiên long tại đó.

“liệu hắn có thể chinh phục được ma tháp kia, nhận lấy truyền thừa!”.

Ngàn người như một, trong lòng mặc dù có đố kị, có ganh ghét, nhưng nhiều hơn là bầu nhiệt huyết, vô hình sản sinh ra tâm lý ký thác.

Hôm nay, tại nơi này rất có thể lịch sử tu chân giới sẽ được viết lại.

Điều mà suốt mấy vạn năm qua chưa người làm được, từ khi ma tháp tồn tại, ngọn huyết sơn cùng ma cung cũng không phải chỉ hiện thế một lần.

Nhân gian truyền khẩu.

Trong lịch sử, người từng đi đến được tầng cao nhất ma tháp chính là phù đổng thiên vương, một trong tứ bất tử, hóa hư tồn tại, lai lịch thậm chí còn cổ xưa hơn cả lạc tổ, tuy nhiên, phù đổng thiên vương mặc dù thiên tư trác tuyệt cũng phải ngậm ngùi dừng chân ở tầng thứ tám mươi mốt này.

Sau khi bị ném ra ngoài đồ thiên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhưng nhìn thần sắc của chúng nhân, hắn vội vàng đảo mắt một vòng, khi ánh mắt rơi trên thân thể lê văn phúc, đồ thiên bất giác ngửa mặt lên trời cười lớn.

“haha! rốt cuộc ta vẫn là đệ nhất! tầng tám mươi mốt nếu đồ thiên ta không thể chinh phục thì nhất định không kẻ nào làm được!”.

Rất nhanh, phát hiện có gì đó không đúng, sắc mặt hắn lập tức đại biến.

“không! không thể nào! làm sao vẫn còn kẻ có thể tồn tại bên trong ma tháp! không đúng! chỉ là ảo giác! đáng chết!!”.

Đồ thiên nội tâm gào thét.

Lúc này, vũ thiên long không hề biết thế giới bên ngoài đang phát sinh những gì, hắn tiến lên chẳng phải vì ham muốn cơ duyên nhận được trong các tầng ma tháp, mà chính là lý tưởng thôi thúc bước chân, dù sao hắn cũng có khao khát, có dục vọng muốn thể hiện bản thân mình với người trong thiên hạ.

“áp lực tầng tám mươi mốt này cực mạnh!”.

Vũ thiên long nghĩ thầm, cắn răng chịu đựng.

Đất trời oanh minh, phong vân biến sắc, cả mảnh không gian tựa như biến thành thế giới chân không, một giọt mồ hôi rơi xuống cũng ngừng lại, trôi lơ lửng, đứng dưới áp lực kinh tâm động phách sẵn sàng nghiền nát hết thảy này thì tu vị cao thâm hay nhục thân kiên cố cũng chỉ là đồ bỏ, đạo tâm mới là thứ cuối cùng tồn tại.

Khuôn mặt vũ thiên long tái nhợt, cơ thể hắn bắt đầu cảm giác khó chịu, giống như ngàn vạn con sâu nhỏ đang di động, gặm nhấm xương tủy.

Khí huyết đảo lộn, tu vi tán loạn, nhưng trong ánh mắt sâu xa lại chất chứa một sự kiên quyết mãnh liệt trước nay chưa từng có.

Áp lực kia cũng vô tình mang lại lợi ích lớn lao nó góp phần kích phát cực hạn tiềm năng ẩn tàng bên trong, vũ thiên long đưa tay vuốt xuống mồ hôi, cắn răng gằn lớn từng câu từng chữ.

“ta vĩnh viễn không bao giờ lùi bước, điều ta hướng tới là tương lai, ta có chấp niệm của riêng mình, ta sẽ vận dụng toàn bộ sức lực để đạt được mục đích, bất chấp nó có khó khăn đến thế nào đi chăng nữa! “.

Chúng nhân đang quan sát, mỗi người một cảm xúc, minh nhân ở tầng sáu mươi chín, bài danh thứ năm, hắn không cam lòng, tống thiếu quân cũng không cam lòng, lý trung thành lại âm trầm không nói lời nào, thiện vô tà thần sắc đăm chiêu.

Thiết trụ thở sâu, hai bàn tay xiết chặt vào nhau.

Công tôn uyển vẻ mặt thất thần, răng ngọc cắn lên bờ môi, tim đập thình thịch hướng vào bên trong.

Vũ thiên bá kích động, cơ mặt co giật liên hồi.

Tam linh hò hét hứng khởi, tiểu kê ôm đồm vác trên vai túi tiền nặng trĩu, trong đầu chậm rãi cân nhắc phong phạm nên có của một vị tài phiệt lắm tiền.

Đồ thiên nội tâm gào thét, ngập trời sóng lớn.

“tại sao? tại sao lại như vậy? ta mới là người xứng đáng đoạt đệ nhất!”.

Theo lời nói rơi xuống, toàn thân hắn không ngừng run rẩy.

Lại qua một khoảng thời gian, rất nhiều tốp người lần lượt vượt hạp cốc leo lên huyết sơn, hai canh giờ đã qua kể từ khi đồ thiên bị truyền tống ra bên ngoài, lúc này nhân số cũng đạt đến con số hơn bốn ngàn.

Chính cung dày đặc bóng người, chen lấn nhau hướng mắt nhìn.

Cả không gian ma cung im phăng phắc, mặt nước huyết trì phẳng lặng như gương, ngũ thải quang mang trong khu rừng chướng khí cũng đứng yên bất động, hơi thở chúng nhân đồng thời ngưng trệ, trăm ngàn ánh mắt cùng hướng về một phía, tại vị trí tôn thần ma đang đứng, nơi cao hơn, tầng thứ tám mươi mốt, quang minh chiếu xạ.

Lúc này uy áp biến mất, thay vào đó là một luồng khí tức mang theo nồng đậm mùi vị đại đạo pha lẫn tang thương tuyên cổ.

Trong mắt vũ thiên long, giữa tinh không chỗ sâu vũ trụ thâm xử tồn tại vô số đại môn cao lớn, bảy phần trong đó sáng rực quang minh, ba phần còn lại im lìm trong u vân hôn ám.

“thiên môn!”

Phía trên treo lơ lửng chín vầng kiêu dương màu vàng chói lóa, dương quang chồng chất hừng hực thiêu đốt vạn vật, từ đó lan tràn một loại khí tức mà vũ thiên long có thể gọi tên.

Quản thiên quản địa quản nhân sinh, đạo thiên!

“sinh tử luân hồi chi môn!”

Tả hửu hai bên khắc họa sinh động đồ án âm dương, hai dòng hắc bạch nhị khí phun ra nuốt vào.

Thương hải tang điền, trăm năm một kiếp, mở mắt là sinh, nhắm mắt là tử!! chân giả luân hồi.

“tiên đạo chi môn!”.

Một cái ấn ký hình bán nguyệt mọc ra trên đại môn, như sao trời nhìn từ khoảng cách cực gần, lớn lao vĩ đại bễ nghễ thương khung, quang minh chớp động, uy áp tầng tầng, ấn ký bán nguyệt treo ngược hư vô, bên trên miêu tả tích cũ, khắc họa cố sự..tiểu long ngư vượt vũ môn.

Tiên đạo một chữ nghịch..thuận là nhân..nghịch là tiên.

“ma môn, ma đạo!”.

Vũ thiên long lẩm bẩm.

Một cái đại môn, lượn lờ phía trước một đóa hắc liên, từ đó ma vân dày đặc như thủy triều bộc phát, khí tức u minh lạnh lẽo thôn phệ tinh không.

Không vào luân hồi, không nhập sinh tử..không thấy hiện tại, không nhìn vị lai..chấp niệm cầu đạo..

Chân ma!

Main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại #tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tung Hoành

Chương 26: Con dấu vận hành hàng không!



“Chào mừng đến với Thieves, nơi hội tụ những kẻ trộm ha ha ha…”

”Đủ rồi ông già. Bớt làm chuyện tào lao lại, trẻ con nhìn không biết ngượng à.”

Đỗ Như nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt.

“Ta nghĩ làm vậy mọi người sẽ vui chứ.”

Ông lão trở về trạng thái ban đầu. Mái tóc bạc phơ cùng bộ râu trắng ngà. Tên ông ta là Tư Đồ Lạc Lam, không ai khác chính là ông chủ của tổ chức T, một tay trộm của hàng nghìn thế kỷ. Chưa có một ai có thể tìm được tung tích của những vật phẩm bị ông lão đánh cắp.

“Đột nhiên gọi mẹ con cháu đến đây chắc hẳn ông có nhiệm vụ muốn giao đúng không?”

Nhiễm Tranh đi đến chỗ ông lão, kéo ông ngồi xuống ghế, chu đáo bớt vai cho ông lão.

“Tiểu Tranh ngoan, vẫn là cháu tốt nhất. Ta vừa nhận được một vụ làm ăn không quá lớn nhưng nó vừa với sức của cháu và mẹ cháu.”

“Vậy là ông muốn tôi nhận nhiệm vụ này à!”

Đỗ Như khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói.

“Tất nhiên, tiểu Tranh còn nhỏ không nên giao cho nó nhiệm vụ nguy hiểm, với lại có cô đi cùng con bé chỉ dạy con bé nhiều hơn.”

“Hừm!!”

“Ông ơi, cảm ơn ông nhé. Nhiệm vụ này cháu sẽ nhận.”

Nhiễm Tranh ghé vào tay ông lão nói nhỏ.

“Ngoan, tiểu Tranh vẫn là đứa trẻ hiểu chuyện hơn người nào đó.”

Vừa nói ông lão liếc nhìn Đỗ Như.

“Nhiễm Tranh, con còn chưa biết nhiệm vụ là gì đã vội nhận lời. Con quên những lời mẹ dặn rồi sao!”

Đỗ Như tức giận nhìn cô. Không phải bà khó chịu với cô nhưng ít nhất cũng phải để đối phương nói ra nhiệm vụ trước đã. Dù biết rằng ông già Lạc Lam luôn tốt với con bé. Nhưng chẳng có món ăn nào là miễn phí mãi mãi. Tin tưởng một người quen chưa chắc đã đem lại kết quả tốt cho bản thân. Bà cũng chỉ muốn tốt cho Nhiễm Tranh sau này.

“Ầy, đừng có la nó nữa. Có la thì la tôi đi, con bé còn nhỏ có biết gì đâu.”

“Lạc Lam, ông đừng có bảo vệ cho nó nữa. Tôi đang dạy con tôi, không liên quan đến ông.”

“Được rồi, được rồi. Coi như tôi không liên quan, vào chuyện chính đi được không?”

Ông lão đã lên tiếng như thế, Đỗ Như cũng chỉ là một thành viên dưới sự cai quản của ông lão. Bà chỉ có thể im lặng để ông lão nói.

Lạc Lam nhìn người phụ nữ trước mặt im lặng, ông lão xoay một nữa đầu về sau nháy mắt với Nhiễm Tranh.

Cô khẽ cười nháy mắt lại với ông lão. Giơ hai ngón cái lên khen ông lão.

“Tuyệt vời!”

Lúc này, ông lão ngồi nghiêm chỉnh lại, ho hắng một tiếng.

“Nhiệm vụ mà tôi muốn nói chính là cướp ngân hàng.”

Đỗ Như nghe không rõ liền hỏi lại.

“Cướp ngân hàng? Một ngân hàng làm ăn chân chính sao lại cướp?”

Tuy là một kẻ trộm nhưng không phải thứ gì bà cũng lấy. Những thứ mà bà lấy cũng phải có giá trị cao, chứ không phải là những đồng tiền nhỏ không đáng.

Đột nhiên Lạc Lam hôm nay lại muốn bà và con gái đi cướp ngân hàng. Vụ này tính ra thì “nhàn” đấy. Nhưng mà “nhàn” chạy đua với cảnh sát và những anh bạn camera trên suốt con đường.

Nhàn trong “nhàn”!

“Từ từ đã, tôi còn chưa nói xong mà cô cứ gấp gáp cái gì.”

Lạc Lam ôn tồn giải thích.

Nhiệm vụ cướp ngân hàng lần này quả thật không có lợi và khả năng đụng độ với cảnh sát cao. Nhưng thứ mà ông lão muốn họ cướp không phải là tiền mà là một thứ khác được cất giấu bên trong ngân hàng.

Và đó chính là…

“Con dấu vận hành hàng không.”

“Con dấu vận hành hàng không!”

Đỗ Như và Nhiễm Tranh cùng thốt lên.

“Ừm, lấy được con dấu đó chúng ta sẽ tự do lưu thông trên trời mà không phải thông qua bất cứ ai. Vì sắp tới đây sẽ có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng của một người bạn thân của tôi cần sự giúp đỡ của tổ chức T.”

Trong phút chốc, Nhiễm Tranh cảm thấy hào hứng. Tuy đã tham gia rất nhiều nhiệm vụ nhưng chưa lần nào cô được tham gia một nhiệm vụ lớn cả. Ông lão cũng không muốn cô tham gia những nhiệm vụ đó. Nhưng lần này thì khác rồi, cô đã trưởng thành và có đủ kinh nghiệm.

Nhiễm Tranh chạy về phía mẹ mình, cô đứng trước mặt ông lão dõng dạc nói:

“Ông ơi, nếu như cháu lấy được cháu dấu thì ông có thể cho cháu tham gia nhiệm vụ lần này không?”

Tư Đồ Lạc Lam không một chút do dự liền từ chối Nhiễm Tranh. Nhiệm vụ lần này có thể là một đi không trở lại. Nhiễm Tranh vẫn còn quá non nớt để tham gia.

“Không được. Nó không dành cho trẻ con, đợi khi cháu lớn thêm một chút nữa thì ta sẽ cho cháu tham gia nhiệm vụ khác.”

“Không đâu, cháu đã lớn, đã học được nhiều kinh nghiệm thực chiến. Chỉ cần ông cho cháu tham gia nhiệm vụ lần này thì cháu sẽ chứng minh cho ông thấy cháu đã trưởng thành như thế nào.”

Dù Nhiễm Tranh có nói thế nào Tư Đồ Lạc Lam cũng từ chối. Ông lão nhìn qua Đỗ Như nói:

“Nếu ta cháu đi vậy của cháu có cho cháu đi không?“

“Mẹ…”

Nhiễm Tranh tưởng ông lão đã đồng ý, cô vui mừng quay qua nhìn mẹ nhưng lại nhận được câu trả lời lạnh lùng.

“Không.”

“…Tại sao chứ? Có mẹ đi cùng con chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Vậy con đã biết bơi chưa? Có thể thâm nhập vào một tổ chức mà không bị người khác phát hiện không? Tửu lượng của con bây giờ đã như nào?…Con chưa thể tham gia được. Hãy nghe lời của ông chủ.”

“…”

Cô ấm ức không thể nói được gì. Những điều mà mẹ cô nói cô điều chưa làm được. Nhưng cô có thể học. Hơn nữa, thực hành càng nhiều thì cô mới có thể thành thạo được.

Vẻ mặt ủ rũ, Nhiễm Tranh cúi đầu buồn bã.

Tư Đồ Lạc Lam thấy cô không vui, trong lòng ông lão không được thoải mái. Ông mở miệng nói:

“Tiểu Tranh, cháu đã tham gia tổng cộng 150 nhiệm vụ đúng không?”

Cô khẽ gật đầu.

“Vậy thì cháu làm thêm 50 nhiệm vụ nữa thì ta sẽ cho cháu tham gia một nhiệm vụ kịch tính. Cháu thấy được không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.