“Tớ chỉ hy vọng cậu có thể vui vẻ một chút.”
Trước một tháng thi cuối kỳ, giáo viên các môn đều thật sự khẩn trương, chặt chẽ đến không thể th ở dốc.
Một tháng này tôi và Chu Gia Dã không nói chuyện được mấy câu, đa số lúc tôi nhìn thấy Chu Gia Dã đều đang vùi đầu học tập, bút trong tay xoay chuyển hoa cả mắt, dáng vẻ cúi đầu trầm tư làm người rất khó làm phiền.
Thành tích của Chu Gia Dã cũng càng ngày càng tốt, ban đầu cậu ấy vừa mới buông bóng rổ để học tập còn không biết làm bài tập, luôn hỏi tôi liên tiếp, bây giờ ngược lại tôi đi hỏi cậu ấy.
Tuy rằng tính cách Chu Gia Dã kiêu ngạo, tùy tiện, nhìn qua không giống người dễ trêu chọc nhưng trả lời câu hỏi lại rất kiên nhẫn.
Cho dù Chu Gia Dã đang viết bài tập của mình, chỉ cần tôi hỏi thì cậu ấy đều sẽ tạm thời ngừng lại để trả lời tôi trước, thậm chí tính tình còn tốt hơn trước kia tôi giúp cậu ấy.
Trước kia tôi không biết làm bài chưa bao giờ hỏi người khác nhưng Chu Gia Dã lại càng ngày càng cách xa tôi, làm phiền Chu Gia Dã lại không có một chút gánh nặng, có thể là bởi vì Chu Gia Dã chưa bao giờ có biểu cảm câu hỏi đơn giản như vậy mà tôi đều sẽ không biết làm.
Cậu ấy lóa mắt như ánh mặt trời, đến chỗ nào cũng được mọi người vây quanh nhưng cậu ấy đối xử với ai cũng tốt cả, người bình thường như tôi cũng không cảm giác được một chút xíu tự phụ hay không kiên nhẫn từ cậu ấy.
Vở của tôi cũng thật lâu không viết đến, tôi và Chu Gia Dã vốn đã khác nhau như trời với đất, thành tích dường như là khoảng cách gần nhất giữa tôi và cậu ấy, hiện giờ cũng bị cậu ấy kéo đến càng ngày càng xa.
Cho dù thành tích gần sát cũng không thể chứng minh cái gì nhưng loại cảm giác càng ngày càng xa cách cậu ấy sẽ làm tôi thật sợ hãi.
Tôi biết Chu Gia Dã xa xôi như ánh mặt trời nhưng chỉ cần có một tia sáng chiếu lên trên người tôi, vậy một giây kia thật sự là tôi có được ánh mặt trời.
Vì đuổi theo Chu Gia Dã, một tháng cuối cùng kia tôi cũng liều mạng học tập, sợ thành tích vừa ra đã bị cậu ấy ném rất xa.
Chu Gia Dã không biết tâm trạng của tôi, chỉ nghĩ là tôi vì thành tích, có đôi khi phát xuống bài thi thử, cậu ấy nghiêng người lại đây thấy thành tích của tôi, còn sẽ giơ lên ngón tay cái.
Trước một ngày thi cuối kì, phòng học phải dùng làm trường thi, tất cả bàn dư đều phải dọn ra bên ngoài.
Cái bàn thật ra cũng không nặng nhưng sách vở tài liệu rất nhiều, tất cả cũng phải dọn ra.
Nữ sinh có tính cách tốt, nhân duyên tốt có thể tìm người khác hỗ trợ, còn tôi chỉ có thể tự mình chậm rãi dọn.
Tôi vốn không thích vận động cũng không thích ra cửa, chạy 800m đều có thể muốn mạng của tôi, dọn sách vở ra vô cùng tốn sức lực, hơn nữa vì muốn thi cuối kỳ có thể thi tốt một chút, tôi tự mình mua tài liệu cũng rất nhiều, tất cả đều phải dọn ra có chút khó khăn.
Tôi chỉ có thể một lần dọn một chút, dọn nhiều lần từ từ cũng sẽ dọn xong.
Khi tôi mới vừa dọn sách trong cái bàn ra, chuẩn bị trở về chậm rãi dọn vở, Chu Gia Dã đã không biết giúp bao nhiêu người dọn xong trở về.
Tôi cúi đầu ôm sách vở thật tốn sức lực, vốn không chú ý tới người xung quanh.
Chu Gia Dã trực tiếp ôm lấy cái hộp đựng sách vở trong tay tôi, trong tay bỗng nhiên trống rỗng, tôi ngây ngốc ngẩng đầu, thấy Chu Gia Dã đang ước lượng cái hộp của tôi rồi nói: “Nhẹ như vậy, sách của cậu chỉ có nhiêu đây?”
Vốn dĩ nhân duyên của Chu Gia Dã rất tốt, đối xử với ai cũng lạc quan chân thành, người tìm cậu ấy hỗ trợ rất nhiều, giáo viên mới sắp xếp xong trường thi, cũng đã có rất nhiều bạn nữ quay đầu lại hỏi Chu Gia Dã có thể giúp đỡ dọn cái bàn được không.
Tôi không muốn cho cậu ấy thêm phiền phức, cũng cảm thấy sẽ không đến lượt của tôi.
Thế nhưng tôi không dự đoán được Chu Gia Dã sẽ chủ động giúp tôi.
Tôi hít hít cái mũi, giải thích: “Quá nhiều tớ không dọn hết được, cho nên chỉ dọn trước một ít.”
Chu Gia Dã ôm cái hộp của tôi, nghe vậy chỉ cười nói: “Dọn không được thì tìm người giúp nha, sách cậu nhiều như vậy, tay nhỏ chân nhỏ như này cậu phải dọn bao nhiêu lần!”
“Còn có bao nhiêu, đặt tất cả lên.”
Tôi vội vàng đi ôm sách vở, lúc đặt lên có chút không dám, sợ thật sự quá nặng.
Chu Gia Dã nhìn ra tôi do dự: “Không sao đâu, đặt lên đi.”
Sau đó Chu Gia Dã ôm cái hộp của tôi quay đầu ra phòng học.
Lúc này trong phòng học người đến người đi, tất cả đều bận rộn dọn cái bàn dọn sách, cãi cọ ồn ào một trận.
Bạn học đi vào phòng học còn chạm trán cùng Chu Gia Dã chào hỏi, cậu ấy cũng cười hì hì trả lời.
Chu Gia Dã xán lạn giống ánh nắng, luôn tự do tản mạn thành thạo, chỉ cần tới gần cậu ấy sẽ sống như ánh nắng.
Tôi có thể tìm ai giúp đỡ đây?
Tôi khó xử nói không nên lời.
Những tối tăm thối rữa khiếp đảm kia, Chu Gia Dã chắc hẳn sẽ không hiểu.
Giống như mẹ tôi từ nhỏ đã dẫn theo tôi gặp mặt xã giao, tôi kêu chú kêu cô lại không thể đạt tới mức độ bà ta mong muốn ngây thơ xán lạn, không đủ đáng yêu, không đủ vui vẻ, sau khi về nhà đều sẽ bị mắng, có đôi khi bà ta khó chịu, còn sẽ dùng sức nhéo tôi, dùng đồ vật trong tầm tay ném về phía tôi, gương mặt xinh đẹp, tinh xảo vặn vẹo thành ngũ quan biến dạng, dường như muốn xé xác tôi ra.
Tôi nội hướng ít nói dường như là một loại tội lỗi, nói nhiều mấy chữ có thể thiếu miếng thịt sao, hát một bài cho dì có thể lấy mạng mày sao, kêu mày biểu diễn một cái tiết mục ở nhà trẻ mà mày làm ra vẻ cái gì, con nhà người ta đều đáng yêu vui vẻ, còn mày mỗi ngày trưng cái mặt như người chết cho ai xem?
Là tội lỗi sao?
Ít nói kém một bậc sao, nhất định phải rộng rãi hoạt bát mới có thể được yêu thích sao?
Bị người bắt nạt là bởi vì tôi không đủ vui vẻ sao, tôi chịu đựng mọi chửi rủa cười nhạo, thậm chí là bị bắt nạt học đường là bởi vì tôi không đủ rộng rãi, hoạt bát, hay tạo niềm vui sao?
Nếu đây là tội lỗi, như vậy tôi phải làm thế nào để được chuộc tội, để được giải thoát đây?
Tôi đứng ở cửa phòng học nhìn Chu Gia Dã đi hai lần đã nhẹ nhàng dọn xong sách vở của tôi, cậu ấy vỗ vỗ tay, lúc ngẩng đầu cười với tôi vừa xán lạn lại sáng ngời.
“Được rồi! Không còn chuyện gì nữa, cậu dọn dẹp một chút tan học đi, ngày mai thi tốt nhé.”
Hành lang có bạn học khác đi qua, thấy Chu Gia Dã, hỏi cậu ấy xong chưa.
Chu Gia Dã quay đầu lại nói câu đợi chút.
Cậu ấy lại lần nữa quay đầu nhìn về phía tôi, tôi thật cảm kích nói: “Chu Gia Dã, cảm ơn cậu.”
Chu Gia Dã ngốc một chút, cúi đầu nhìn về phía tôi: “Đột nhiên nghiêm túc như vậy làm gì..
Ôi trời, cậu, cậu, cậu..”
Chắc hẳn là sợ người khác nghe thấy, giọng nói của Chu Gia Dã bỗng nhiên nhỏ lại, gấp gáp nói: “Cậu đừng khóc nha.”
“Tớ không khóc.”
Tôi không biết vì sao Chu Gia Dã luôn cảm thấy tôi sẽ khóc nhưng thật ra tôi rất ít có nước mắt, tâm trạng tôi dao động không ngừng, lúc xuống thấp quá nhiều, nước mắt đều đã chết lặng.
Chu Gia Dã cúi đầu xác nhận trên mặt tôi thật sự không có nước mắt, thở dài: “Thôi bỏ đi! Cậu có gấp về nhà không?”
Tôi lắc đầu.
“Vậy cậu chờ tớ một lát.”
Chu Gia Dã trải qua người tôi, phải về phòng học.
Tôi đang muốn hỏi cậu ấy chờ làm gì, bước chân Chu Gia Dã chợt ngừng lại, xoay người lại nói: “Cậu đứng ở nơi này, đừng đi đâu hết.”
“Ừ..”
Tôi đứng ở hành lang, cúi đầu đếm hoa văn trên gạch men sứ, gió nhẹ nhàng thổi qua, phía sau trong phòng học người đi về rất nhiều.
Tối nay không học tiết tự học, sáng mai trực tiếp liền vào thi.
Trương Nam Nam và Tưởng Chanh dọn xong rồi ra tới thấy tôi, hỏi tôi có đi không, tôi nói chút nữa mới đi, không cần chờ tôi.
Trong phòng học người đi về đã gần hết, đa số người dọn xong bàn ghế liền đi nhưng Chu Gia Dã còn muốn sắp xếp trường thi, dựa theo trường thi yêu cầu sắp xếp phòng học cho xong, cậu ấy mới chậm rì rì ra tới, nói tạm biệt mấy bạn học khác lúc nãy cùng bố trí trường thi.
Rồi sau đó vươn tay vỗ đỉnh đầu của tôi: “Lâm Ý, đi thôi.”
Lúc này khu dạy học đã không còn bao nhiêu người, cầu thang an an tĩnh tĩnh, không giống như trước ở bên cạnh Chu Gia Dã luôn có rất nhiều người, tôi muốn tới gần cũng rất khó, trước nay đều là xa xa nhìn.
Tôi hỏi cậu ấy đi đâu?.
Ngày đó người nổi bật nhất vốn dĩ là Lưu Thần Nghệ, có người vì cô ta cúi đầu xưng thần, đấu tranh anh dũng. Dù cho ai thua ai thắng, cô ta đều là tiêu điểm được nhiều người quan tâm.
Tuy nhiên nửa đường lại xuất hiện một người qua đường Giáp.
Kịch bản của cô ta đang trong lúc cao trào nhất, sắp thành công lại phải chắp hai tay đưa cho người khác.
Những âm thanh bàn luận nói nhỏ khe khẽ làm tôi rất mẫn cảm, cái loại cảm giác này đã từng là ác mộng ba năm hồi cấp hai, tôi vốn tưởng rằng cảm giác của những năm đó đã dần dần phai nhạt, trong nháy mắt lại giống như đánh vào lưng tôi, đánh thức khắp người run rẩy.
Như là con chuột bò xung quanh con hẻm, sột sột soạt soạt, lúc bạn đi ngang qua nghe được nhưng khi quay đầu lại, ngoại trừ bóng tối còn có tiếng cười mờ ảo, không nhìn thấy gì cả.
“Đó là cô ta.”
“Nghe nói, cô ta là.. Sau đó, cậu hiểu rõ đi, dù sao cô ta vốn là người như vậy.”
“Đừng nhìn ngày thường cô ta trông ngây thơ, không tranh không giành, trà xanh nhất là loại người này.”
“Người ta thật biết giả vờ nha.”
“Lớn lên cũng chẳng ra gì, cậu xem gương mặt kia, chân kia, sách, người xấu xí bày nhiều trò.”
“Tớ nghe nói là từ đế đô tới, cái loại thành phố lớn lại chuyển tới nơi nhỏ bé của chúng ta, chắc là đã làm chuyện gì rồi.”
“Mẹ cô ta.. Hiểu đi.”
Vô số câu nói thấp giọng mang theo tiếng cười bén nhọn, dường như đi từ vô số lỗ chân lông tiến vào làn da, không ngừng cười ở bên tai tôi, không ngừng cười, không ngừng cười.
Những cái gương mặt đó xoay chung quanh tôi, mỗi một khuôn mặt đều đang cười, họ nói tên của tôi, cùng nhau cười đùa.
Tôi không nghe rõ họ khe khẽ nói nhỏ cái gì, chỉ có thể thấy lúc họ nói chuyện lộ ra răng nanh và đầu lưỡi, lúc tôi đi ngang qua nghiêng tầm mắt về phía tôi, lúc tôi đi rồi dùng tay chỉ sau lưng tôi.
Họ ép tôi đi vào ngõ nhỏ, giống như muốn lấy mạng của tôi, cho đến tôi chết mới có thể buông tha.
* * *
“Còn tốt, chỉ là tuột huyết áp.”
Tôi tỉnh lại ở phòng y tế.
Vô số ruồi muỗi giống như nhảy lên mí mắt của tôi, tôi mở mắt ra nhìn trần nhà màu trắng, ý thức vẫn vô cùng rối loạn.
Phản ứng của tôi chậm chạp, bác sĩ hỏi tên của tôi, lớp, đại não lại giống như không chịu xử lý, tôi nghe rõ bác sĩ nói mỗi một chữ, lại không cách nào dùng câu chữ xử lý thành tin tức, tôi chỉ giống một cái rối gỗ ngu dốt.
Kim tiêm đâm vào mạch máu làm cho tôi hơi đau đớn mới đánh thức tôi.
Phòng y tế ngoại trừ tôi còn có hai người, một cái bác sĩ, một người khác là bạn học đưa tôi tới phòng y tế. Tôi không biết tên của cậu ấy, chỉ cảm thấy quen mắt nhưng không phải bạn cùng lớp, hẳn là không quen biết.
Ngược lại là cậu ấy có ấn tượng mà nhớ tới, hỏi tôi: “Cậu có phải quen biết Chu Gia Dã không?”
Trái tim tôi nhảy lên một cái rất nhẹ, ý thức có chút rõ ràng, tôi ngơ ngẩn gật đầu.
Cậu ấy nghĩ nghĩ, giống như nhớ tới cái gì: “Có phải đại hội thể thao hôm đó cái kia..”
Đồng tử tôi hơi co lại, lỗ tai lại xuất hiện ra vô số tiếng cười nhạo, chói tai đến lôi kéo tóc tôi, đá ghế của tôi, làm đổ ly nước lên sách giáo khoa.
Tôi theo bản năng sau trốn đi, đụng vào vách tường phía sau, cái gáy bỗng nhiên cảm thấy đau làm tôi trong nháy mắt bị kéo về hiện thực.
Đương nhiên đối phương cũng luống cuống, vươn tay muốn đỡ tôi: “Bạn học cậu làm sao vậy?”
Tuy nhiên cho dù cậu ấy nói cái gì, ùa vào lỗ tai tôi đều là tiếng cười, âm hồn không tan, dường như có vô số bàn tay vươn tới, ép buộc lôi kéo muốn kéo tôi vào vực sâu, tôi giống như người sắp chết hít thở không được, đau khổ cố gắng chống cự và giãy giụa.
Bác sĩ thấy tình trạng của tôi không đúng lắm, vội vàng lại đây đỡ lấy tôi, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của tôi ý bảo an tâm, rồi sau đó quay đầu lại nói với bạn học kia: “Em đi về trước đi, sắp phải vào học rồi.”
Bác sĩ giúp tôi xử lý vết máu trên mu bàn tay vừa đâm kim tiêm, dịu dàng dỗ dành tôi, tôi mới dần dần ổn định xuống.
Bạn nam trước khi đi lại liếc nhìn tôi một cái, không hiểu ra sao.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, phòng y tế chỉ còn lại tôi và bác sĩ.
Bác sĩ dịu dàng ngồi ở đối diện tôi, giọng nói rất hiền hòa, giống như nói chuyện đời thường, chậm rãi nói một số lời nói. Từ cây xanh trên bàn nói đến cây cối trong sân trường, lại đến việc học ngày thường, không có chủ đề gì cả.
Tới đâu liền nói đến đó, giọng nói của bác sĩ ôn hòa không có bất kì tính công kích, đề tài cũng bình thường, cảm xúc của tôi dần dần bình ổn xuống, bắt đầu có thể trả lời như thường.
Vào lúc này bác sĩ mới bắt đầu hỏi tôi: “Lúc trước em có từng xem qua bác sĩ không?”
Bác sĩ vươn tay chỉ chỉ vị trí trái tim: “Về mặt này.”
Tôi lắc lắc đầu, hỏi bác sĩ: “Bệnh tim đúng không ạ?”
Tôi trả lời rất mờ mịt, bác sĩ cũng hiểu được tất cả.
Bác sĩ nhìn tôi bằng ánh mắt không có làm tôi cảm thấy mâu thuẫn thương xót, vẫn cứ rất ôn hòa nói cho tôi: “Trên lớp chắc em có học qua, sức khỏe chia làm sinh lý và tâm lý.”
Tôi gật đầu.
Bác sĩ xoa xoa đầu tôi, lúc này dường như không chỉ là bác sĩ, có một loại cảm giác an toàn của phụ huynh: “Bệnh của em nằm ở phía sau.”
Phòng y tế nằm ở vị trí xa xôi, không nghe được tiếng đọc sách trong khu dạy học, trong rừng ngẫu nhiên có chim hót, xuyên qua hàng cây, lưu lại một chuỗi âm thanh hoặc nhẹ hoặc nặng nề, rồi sau đó lại rơi vào trống vắng.
Một trận yên tĩnh, ngoài cửa bỗng có âm thành gì đụng vào cửa.
Bác sĩ quay đầu.
Là bạn học vừa rồi đưa tôi tới phòng y tế, nửa cơ thể của cậu ấy không cẩn thận ngã vào, vẻ mặt xấu hổ: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, cái kia, đúng rồi, bút của em giống như rơi ở nơi này, nên em muốn đi vào tìm xem lại sợ làm phiền.”
Bác sĩ chỉ trầm mặc liếc tôi một cái, rồi sau đó như thường trả lời cậu ấy: “Lúc em tới không có mang bút.”
Bạn nam liên tục xin lỗi: “Úc úc úc, em nhớ lầm, xin lỗi đã làm phiền ạ.”
Lần này cửa trực tiếp bị đóng lại.
Bác sĩ không có ngồi xuống, mà đứng xem biểu cảm của tôi, sau một lúc hỏi: “Bạn nam này em quen biết không?”
Tôi lắc lắc đầu.
Nhưng tôi nhớ tới cậu ấy hỏi tôi, giống như quen biết tôi.
Tôi truyền dịch xong cũng không quay về lớp học, mà yên tĩnh ngồi ở phòng y tế, bác sĩ cầm một quyển truyện tranh cho tôi giết thời gian.
Tôi nghi ngờ nhìn quyển truyện tranh, bác sĩ nhẹ nhàng giải thích: “Là của con gái tôi, kể đến câu chuyện của một thiếu niên đồ long và công chúa.”
Tôi gật gật đầu.
Cả một buổi chiều, tôi cứ như vậy ngồi ở phòng y tế xem hết quyển truyện tranh.
Truyện tranh vẫn còn tiếp, tôi hỏi bác sĩ còn phần tiếp theo không? Bởi vì câu chuyện này rất hay, vô cùng hấp dẫn tôi.
Bác sĩ đưa lưng về phía tôi, đang bận việc của ông ấy, nghe vậy sau trả lời tôi: “Có, truyện tranh này nửa tháng ra một tập, em có thể ở mua được ở bất kì sạp báo hoặc là hiệu sách, cũng có thể trực tiếp dựa vào phía trên viết để đặt hàng, sau khi ra tập mới sẽ trực tiếp gửi đến địa chỉ của em.”
Bác sĩ quay đầu lại, giọng điệu nhẹ nhàng: “Từ từ chờ đến kết thúc đi, đó sẽ là một cái kết thúc làm cho em vừa lòng.”
Còn quyển truyện tranh này bác sĩ tặng cho tôi.