“Chắc em bị mất trí nhớ nên nhớ. Vậy anh nhắc cho em biết, từ khi em đến đây, toàn bộ những thứ của em, kể cả bản thân em cũng thuộc về nhà Pagès. Có biết chưa?”
“Tôi không phải là món hàng của các người!” Đan Thục có chút phẫn nộ.
Cái xã hội quái quỷ gì thế này?
“Em nghĩ mình không phải là một món hàng à?” Thế Duy nhướng mày.
Thấy đối phương cứng miệng, anh tiếp tục:
“Em tính trốn đi đâu? Về nhà à? Về làm quận chúa hữu danh vô thực sao? Để xem ông bác Hoàng đế của em có dám nhận em không á chứ. Một triều đình mục nát, một lũ vô dụng!”
“Tôi không về đó! Tôi muốn tự do!” Đan Thục quả thực chỉ muốn hành tẩu giang hồ, rồi sẽ tìm cách để trở về tương lai, nơi này không phải là nơi thích hợp để ở lại, về làm quận chúa gì gì đó lại càng không.
Thế Duy tiến tới, dí sát mặt cô, anh nói rõ từng chữ mà Đan Thục có thể cảm nhận được từng hơi thở phả lên mặt mình:
“Cả đời này em đã xác định rồi, sống làm người nhà Thống đốc, chết làm ma nhà Thống đốc!”
Đan Thục đẩy mạnh người ta ra, bất mãn ngồi bệt luôn xuống đất, không màn dưới nền đất bẩn, cô duỗi thẳng hai chân ra, tay đưa ra lượm lượm mấy cái lá khô rồi ném vào không trung.
Thế Duy nhìn sao cũng thấy cô nàng này như đang ăn vạ. Thật sự có chút.. đáng yêu.
“Đứng dậy! Về phòng! Anh sẽ xem như hôm nay gặp ma. Còn ngồi lỳ đó thì đừng trách!”
Dám ví mình như ma?
Cô đưa mắt liếc anh một cái. Không biết trong đêm tối, Thế Duy kia có biết cô lườm anh muốn rách mắt hay không.
Nhưng mà, đã đi tới đây rồi mà không thoát được, thật sự là không cam tâm. Vậy nên ánh mắt nhanh chóng thay đổi, vừa lườm khét lẹt đó, nay đổi thành mắt cún long lanh.
“Anh Thế Duy..” Đan Thục ngẩng đầu lên, nói giọng tha thiết.
“Sao tự nhiên gọi anh ngoan thế?”
“Cho em đi đi mà!” Cô nàng cất giọng chân thành, thiếu điều muốn rớt nước mắt.
Haha! Chơi mà năn nỉ.
“Nói cho anh một lý do hợp lý để anh có thể cho em đi.” Thế Duy nén cười.
“Thì.. em vô dụng thế này, giữ lại chỉ tốn gạo thôi!”
“Gạo nhà anh ăn ba đời không hết.”
“Nhưng em chả có giá trị gì với các người đâu.”
Giá trị? Ai bảo không?
Đích thân ông Khâm sứ Trung kỳ đưa đến cầu thân mà bảo là không có giá trị à? Chẳng qua ông Thống đốc còn ngại cái thân phận “quận chúa” nên mới không nạp làm bà sáu, đành chuyển lại làm con dâu..
Cái triều đình mục nát kia sắp tới sẽ bị xâu xé không còn một mảnh. Chẳng phải ông Khâm sứ cũng muốn mượn sự trợ giúp từ phía Nam kỳ sao?
Con cờ chính trị còn giá trị thì vẫn có thể sống tốt, đến khi giá trị mất đi thì chỉ còn con đường duy nhất.. Mà chuyện này trước sau gì cũng sẽ xảy ra.
Đan Thục này còn ngốc nghếch muốn tự do?
Thế Duy ngồi xuống đối diện với cô:
“Về phòng mau lên!”
Đan Thục dùng âm mũi mè nheo, xài luôn tuyệt chiêu làm nũng cuối cùng.
Vậy nhưng ai kia vẫn phớt lờ:
“Không về là anh hôn đấy!”
“Vậy anh hôn rồi cho em đi nhé!” Dù sao bị anh ta hôn không phải lần đầu, chịu thiệt một chút cũng không sao.
“Haha!” Thế Duy bật cười lớn. Cô nhóc này đáng yêu thật đấy!
Anh chồm tới hôn một cái chụt lên đôi môi đang bĩu ra kia, còn véo má người ta muốn rớt luôn miếng thịt trên mặt.
“Về phòng mau!”
Đan Thục mắt chữ A mồm chữ O:
“Này! Anh hôn rồi mà! Phải cho tôi đi chứ!”
“Anh đã đồng ý với em đâu?”
“Đồ lừa đảo! Đồ gian manh!” Cô tức giận vì bị lừa.
Nhưng Thế Duy lúc này không đùa nữa, anh nghiêm mặt lại:
“Bây giờ muốn tự đi về hay là anh áp giải về kèm theo tội ăn trộm bỏ trốn?”
Đan Thục tức đến không nói nên lời. Cô đứng dậy, phủi lá khô cùng bụi đất trên mông mình, mặc cho nó có thể bay vào mặt người vẫn đang ngồi đó.
Thế Duy chỉ mỉm cười chịu đựng cơn phẫn nộ của cô, anh không chấp trẻ con. Lại còn bồi thêm:
“Em bỏ quên đồ rồi kìa!” Ý anh là túi “hành lý” của cô vẫn còn đang nằm chỏng chơ dưới đất.
Nhưng cô nàng chỉ quay phắt lại:
“Đồ của nhà các anh mà, anh mang về đi! Hứ!”
Nhìn người quay mông đi gần như khuất, Thế Duy mới bật cười một mình.
Được! Anh đây không chấp trẻ con.
* * *
“Tên Thế Duy đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!”
Đan Thục vừa đi vừa lẩm bẩm mắng, vẫn còn bực vì tự nhiên để cho người ta hôn nhưng kết quả vẫn phải xách mông về lại phòng. Vừa đi đến ngã rẽ chợt va vào một người..
“Á!”
Cô nhảy dựng lên, người kia cũng hoảng hốt không kém. Đêm hôm khuya khoắt vắng tanh vắng ngắt, tự nhiên đụng phải người, ban đầu ai cũng nghĩ đối phương là ma.
“Đan Thục?” Cô út Marie Thế Loan híp mắt lại để nhìn rõ mặt người kia vì trời tối.
Đột nhiên bị người khác nhận ra, Đan Thục lúc này lại ước đối phương là ma thì tốt hơn.
“Cô đi đâu giờ này, còn hớt ha hớt hải thế kia?” Thế Loan ngẩng mặt cao ngạo, vì vốn dĩ cô út nhà Thống đốc từ đầu đã không hề để người chị dâu này vào mắt.
“Tôi.. tôi khó ngủ nên đi dạo. Cô cũng vậy còn gì?” Đan Thục chỉ biết viện cớ.
“Tôi vừa đi chơi về.”
“Tôi.. phải về phòng rồi. Chào!” Cô nói nhanh rồi chuồn thẳng về phòng.
Thế Loan nhìn người kia vội vã rời đi với ánh nhìn khó hiểu kèm theo sự tò mò cùng ngờ vực.
* * *
Sáng sớm, tại dinh thự của nhà Thống đốc Nam Kỳ.
Một tiếng hét kinh thiên động địa phát ra từ phía hồ sen đến từ một cô hầu gái.
Sáng nào cô nàng cũng làm công việc quét lá gần đó. Sáng nay đang quét bỗng nhiên thấy có gì nổi lềnh bềnh giữa hồ, trắng trắng đen đen. Chả hiểu trời xui đất khiến thế nào lại bỏ chổi xuống, đi đến gần thành hồ để nhìn cho rõ, cuối cùng tá hỏa khi nhìn rõ cái vật đang nổi kia là gì..
“Cứu.. cứu.. huhu! Có người chết! Cứu với!”
Mọi người chạy đến thì thấy cô gái nhỏ mặt mày tái mét, khóc bù lu bù loa, té xuống tại chỗ, không chạy nổi vì sợ, tay trỏ còn chỉ chỉ xuống hồ..
Đám người làm nhìn xuống hồ mà nổi hết gai ốc, có người còn chạy đi nôn mửa, có người tỉnh táo chạy đi báo cho ông René Phan. Chuyện chết chóc kinh thiên động địa này nên báo cho ông ta hơn là bà tư. Ông Thống đốc cùng cậu hai đã đi đến quân doanh từ hôm qua để xử lý chút chuyện, ông Phan là trợ lý đắc lực của thống đốc, mọi người gần như xem ông ta là quản gia trong nhà.
Người chết là Lệ Vân.
Sau khi cái xác được vớt lên, ông Phan cho người đánh điện đến quân doanh cho ông Pagès cùng cậu hai Pierre Thế Minh, dù sao thì người chết cũng không phải là người của nhà Thống đốc, ngoài ra người này cùng cậu hai có mối quan hệ đặc biệt, còn có trở về hay không là quyết định của bọn họ. Mặc khác, ông hỏi ý kiến xem có cần báo cho cục cảnh sát hay không, tuy cảnh sát vẫn dưới quyền của Thống đốc, nhưng theo nguyên tắc vẫn là nên báo bọn họ một tiếng. Cuối cùng, để tránh điều tiếng, ông Thống đốc vẫn cho báo cảnh sát đến điều tra cho rõ ràng, minh bạch.
Ngồi trên ô tô cùng cha mình, Thế Minh một mực im lặng, hai tay nắm chặt thành quyền đến nổi gân xanh gân tím, hai mắt đỏ ngầu tơ máu, bọn hạ nhân biết điều cũng không dám thở mạnh. Ông Pagès nhìn thấy nhưng hiểu tâm trạng của con trai nên không lên tiếng. Lệ Vân kia dù chỉ là đào hát nhưng cả hai qua lại cũng đã lâu, chẳng qua là ông không quan tâm, chỉ cần con dâu cả là Đan Thục, còn lại nó muốn quen ai thì mặc kệ nó.
Nhưng ông không nghĩ có ngày Lệ Vân kia lại chết trong nhà mình, còn chưa rõ nguyên nhân.
Sau khi giám định sơ bộ, cảnh sát kết luận nạn nhân chết vào lúc tầm cuối canh hai đến canh ba, nguyên nhân cái chết là một vết đâm chí mạng trên cổ bằng vật nhọn, sau đó mới bị đẩy vào hồ, chứ không phải chết đuối như nhiều người dự đoán.
Nghe người chết là do bị giết, mọi người bắt đầu xôn xao lên, ai là hung thủ? Hung thủ có thể nào còn quanh quẩn ở đây?
Mọi người trong nhà có mặt gần như đầy đủ. Ông Phan, bà tư Lệ Thu, bà năm Giáng Hương, cậu tư Thế Khải, cô Út Thế Loan. Chỉ có cậu ba Thế Duy hình như còn chưa ngủ dậy.
Cảnh sát Trần là cục trưởng cục cảnh sát, ông ta khom người cung kính nói với bà tư Lệ Thu – người có vai vế lớn nhất trong nhà hiện tại:
“Thưa bà! Tôi muốn lấy lời khai của tất cả, chẳng hay bà có thể cho gọi đầy đủ mọi người..”
Không đợi cảnh sát Trần nói hết câu, bà tư đã nhanh chóng trả lời:
“Được! Mạng người là quan trọng, tra hỏi là chuyện nên làm.”
Nhìn xuống đám hạ nhân, bà ta lớn giọng:
“Bây đâu! Cho gọi cậu ba dậy, cả cô Đan Thục nữa, toàn bộ người làm tập trung tại sảnh.”
Sau khi người làm tập trung đông đủ, cảnh sát Trần bắt đầu hỏi:
“Các người có biết ai có xích mích hay tranh chấp gì với Lệ Vân hay không?”
Cả đám người im như tờ, không ai dám thở mạnh vì sợ tai bay vạ gió. Đột nhiên có một cô hầu gái lên tiếng lí nhí:
“Đúng rồi, hôm qua con thấy cô Thục có tranh cãi với Lệ Vân..”
“To gan!” Bà tư lên tiếng.
Cô gái vội quỳ xuống, dập đầu, run rẩy nói:
“Con.. con nói thật mà, con còn nghe cô Thục nói cái gì mà chán ghét, không muốn nhìn thấy mặt cô Vân! Con Mai cũng thấy mà!” Cô gái nhìn lên, kéo kéo ống quần người bên cạnh.
Cô hầu tên Mai cũng quỳ xuống theo:
“Dạ.. con.. con cũng nghe giống nó.”
Cả sảnh người im phăng phắc, cảnh sát Trần khó xử nhìn các vị chủ nhân đang ngồi kia:
“Cái này..”
Bà tư chưa kịp lên tiếng đã nghe một tiếng kinh hô bên cạnh. Bà ta nhíu mày nhìn qua:
“Thế Loan! Con làm sao đấy?”
“Mẹ, con chợt nhớ ra, tối hôm qua lúc đi chơi về, con có bắt gặp Đan Thục hớt ha hớt hải trở về phòng..” Thế Loan lắp bắp.
Bà tư nhíu mày càng sâu hơn, liếc nhìn qua ông Phan rồi nhìn xuống đám hạ nhân, ông Phan cũng lắc đầu ra hiệu, dù sao thân phận của Đan Thục có chút đặc biệt, chuyện này không nên nói bô lô ba la ra như thế. Còn chưa kịp răn đe cô con gái thì cô ta lại thốt lên:
“Đúng là vào canh ba đấy, chẳng lẽ..” Thế Loan há hốc, hai tay che lấy mồm.