Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 31: Chương 2 : Kì bổn sơn tặc



Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển 6: Lạc Thảo Vi Vương
—–oo0oo—–
Chương 2: Kì bổn sơn tặc
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 — 4vn.eu

Đêm khuya, một chi quân đội nhân loại lưu vong chạy từ hướng tây sang hướng đông trên Viễn Đông đại công lộ. Thần tình đám kị binh ủ rũ, ai nấy chán nản như mất tiền, tiếng vó ngựa như cũng chẳng còn sức. Ở một giao lộ, nữ quân quan đi trước đội ngũ vung tay kì ý mọi người dừng lại, đội ngũ chậm dần rồi dừng.

“Phía sau có người đuổi theo hay không?” Bạch Xuyên hỏi La Kiệt.

La Kiệt nhảy xuống ngựa, áp tai xuống đất lắng nghe. Qua một lúc hắn ngẩng đầu lên đáp: “Không có, bọn họ đã đi rồi”.

Bạch Xuyên nhìn trái nhìn phải, thấy trong màn đêm đen tối mờ mờ đồi núi lẫn rừng cây, lẩm nhẩm: “Đúng, nơi này đã vào địa bàn của ma tộc, người của Quân pháp xứ không dám đuổi theo”.

Minh Vũ từ sau đội ngũ tiến tới, miệng mếu máo: “Phải làm sao đây! Phải làm sao đây! Chúng ta bị xem là phản đồ, có nhà cũng không về được!”

Nguy hiểm đã qua, mọi người nghĩ đến hoàn cảnh khốn nạn của mình thì cảm thấy lòng đau như cắt. Đội ngũ ồn ào, đám sĩ binh nhao nhao: “Chúng ta làm sao cho tốt đây?”

“Đều là tên chết bầm Tử Xuyên Tú hại chúng ta!”

“Câm mồm của ngươi đi!” Bạch Xuyên giận quát, Minh Vũ giật nảy người vội vàng im lặng. Bạch Xuyên thở mấy hơi nặng nề, phân phó truyền lệnh binh: “Bộ đội tiến vào rừng nghỉ ngơi, nấu cơm ăn. Giữ vững cảnh giới, sắp xếp hai đội tuần tiễu, mở rộng phạm vi dự phòng lên gấp đôi. Thông báo quân quan cấp đại đội trưởng trở lên đến gặp ta”.

Nhìn Bạch Xuyên trấn tĩnh như không phân bố mệnh lệnh, đám người xung quanh đang mất chủ ý giống như tìm được điểm tựa, dần dần trấn định.

Sĩ binh nghe lệnh nhảy xuống ngựa, các anh nuôi tìm chỗ dựng bếp trong rừng chuẩn bị nấu ăn, sĩ binh khác thì giúp xách nước, dựng trướng bồng, nhóm lửa, cho ngựa ăn cỏ và nước, chuẩn bị dùng cơm tối và nghỉ ngơi.

Bạch Xuyên cũng xuống ngựa, cảm thấy toàn thân đau nhức, chân trời đã xuất hiện vựng hồng. Nàng phát hiện, bất tri bất giác trời đã gần sáng rồi. Nàng tùy tiện ngồi xuống một góc cây, ở chỗ này nhìn ra, chỗ này cách cứ điểm Ngõa Luân hơn năm mươi dặm, đã vượt khỏi phạm vi phòng thủ của Tử Xuyên quân, nhưng chưa tiến vào khu vực phòng thủ của Tây nam đại doanh ma tộc. Đứng trên khu vực nằm giữa phạm vi thế lực của 2 bên, Bạch Xuyên cười khổ: Nơi này cũng giống như bản thân nàng và Tú tự doanh, không thuộc Tử Xuyên gia, cũng không thuộc ma tộc vương quốc, nhưng lại bị cả hai bên xem như kẻ địch.

Rốt cuộc làm sao là tốt? Bạch Xuyên hoang mang, biểu hiện bình tĩnh có chủ kiến của nàng vừa rồi ở trước mặt chúng nhân chỉ là bề ngoài, kì thật trong lòng nàng cũng rất bàng hoàng. Chỉ là nàng biết, Tú tự doanh vốn là một đám ô hợp cấu thành, sĩ binh căn bản không có kỉ luật và quan niệm trung thành, nếu như lúc này không có một người có uy vọng đứng ra chủ trì, mọi người có thể sẽ ly tán.

Chỉ đáng hận hai tướng lĩnh khác trong đội ngũ là La Kiệt và Minh Vũ lại yếu bóng vía, vào thời khắc quan trọng lại nhuyễn như con chi chi, bất đắc dĩ thân nữ lưu đành phải đứng ra gánh vác.

Nhưng bản thân vì sao phải cán đáng trọng trách này? “Tú tự doanh” giải tán không phải càng tốt sao? Dù sao chi bộ đội này cũng đã bị gia tộc xem là phản quân, hiện tại đã mang xú danh phản bội trên người, chi bằng giải tán trà trộn vào thế gian, mọi người đều có đường sống chẳng phải tốt sao?

Bạch Xuyên thật không biết bản thân đang làm gì, nàng chỉ có thể giải thích bởi vì bản thân không thể bỏ được những bằng hữu đã từng kề vai tác chiến, La Kiệt, Minh Vũ, còn có bao nhiêu sĩ binh và quân quan khác của Tú tự doanh, những tên khốn này tuy xấu xa, hạ lưu, vô sỉ, ti bỉ, nhỏ mọn, háo sắc, nhưng vẫn là … vẫn là … Luồng suy nghĩ của Bạch Xuyên bị chặn lại, đột nhiên, nàng phát hiện không thể tìm được ưu điểm gì của bọn họ.

Không, Bạch Xuyên tự nói với mình, không thể buông bỏ tâm huyết của bản thân. Tú tự doanh tuy trên danh nghĩa là do sáng kiến của Tử Xuyên Tú, nhưng thực tế toàn quá trình thực hiện, từ chiêu binh mãi mã đến trù bị, ban hành kỉ luật, mua vũ khí công cụ, quản lí, hành quân, tác chiến…Có sự tình nào là không do tâm huyết của bản thân? Chứng kiến từ không đến có, từ nhỏ thành lớn, mắt thấy chi quân đội đầu tiên do mình đích thân gầy dựng đã có quy mô ban đầu, suốt quá trình này không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tâm huyết của bản thân, chứa đựng bao nhiêu kì vọng của bản thân.

Dưới cờ xí phất phới, nữ tử thân thể mảnh mai đã không hề lùi bước, sánh vai cùng đồng bạn đổ máu quyết chiến, gắng hết sức ngăn chặn thế công hùng dũng như triều dâng của đại quân ma tộc. Vì bảo vệ lá cờ gia tộc, vô số chiến sĩ đã nhuộm máu chiến trường. Hắc ưng cờ của Trung ương quân vẫn tung bay phần phật trên Mạt Y thành, ma tộc quân đội dù điên cuồng tấn công, dù sức mạnh hơn hẳn, vẫn không thể hạ được cờ gia tộc. “Tú tự doanh” tổ chức qua loa kết thành quân đội vẫn hiên ngang kề vai tác chiến với Trung ương quân danh nổi như cồn, vào thời khắc đó, là một thành viên của Tú tự doanh, Bạch Xuyên cảm thấy vô cùng hãnh diện và kiêu ngạo.

Hiện tại, sự quang vinh của Tú tự doanh đã bị bôi đen, hơn nữa còn bị xem là kẻ thù của gia tộc, tâm huyết và mộng tưởng của bản thân đã bị hủy. Nghĩ đến đây, Bạch Xuyên đột nhiên cảm thấy rất hận rất hận, nàng thủy chung khó mà tiếp nhận việc Tử Xuyên Tú phản bội là sự thật, vô luận nghĩ thế nào, gương mặt sáng láng tươi cười đó, vị thượng ty hay trêu đùa bày trò đó không có lý do gì để đầu hàng ma tộc.

Tiếng bước chân vang lên, có người đi về phía nàng, nàng ngẩng đầu, là La Kiệt và Minh Vũ, phía sau còn có mấy quân quan cấp giữa của Tú tự doanh, thần tình ai cũng ưu tư. Bạch Xuyên đứng lên vỗ tay ba cái, hỏi: “Đều đến hết chứ?”

Minh Vũ đáp thế mọi người: “Mười sáu đại đội trưởng, thêm La Kiệt và ta đều có mặt ở đây”.

“Được, mọi người ngồi đi, chúng ta thảo luận một chút nên làm thế nào”.

Đám quân quan ngồi quanh một đống lửa, im lặng như chết rồi. Bạch Xuyên lên tiếng đầu tiên: “Mọi người chắc còn chưa nắm rõ tình hình, ta sẽ nói qua một lượt”.

Nàng thuật lại toàn bộ quá trình từ lúc vào cứ điểm Ngõa Luân gặp Phó thống lĩnh Lâm Băng nói chuyện với các bộ hạ, cuối cùng thêm vào một câu: “Các vị, chúng ta đã bị bán đứng rồi”.

Đám quân quan nhốn nháo, bọn họ dị khẩu đồng thanh mắng: “Tử Xuyên Tú là tên khốn! Lần này hại chết chúng ta rồi!”

Rất nhiều sĩ binh cũng ngồi gần nghe ké, vô số câu chửi rủa bay ra: “Tìm được hắn, chúng ta sẽ thiến hắn luôn!”

Đợi thanh âm mắng chửi lắng đi, Minh Vũ vỗ tay: “Được rồi, được rồi, chửi cũng không có tác dụng, hiện tại cái cần làm là nghĩ xem phương hướng tiếp theo của chúng ta. Mọi người có suy nghĩ gì, có thể tự do đề xuất”.

Không ai lên tiếng, Minh Vũ lặp lại lời nói: “Thoải mái nói, không cần lo lắng”.

Không khí ngưng trọng, đám quân quan đều thần sắc ủ rủ, sắc mặt trắng bệch, nhưng không ai lên tiếng hồi đáp lời nói của Minh Vũ.

Minh Vũ nhíu mày, chỉ một đại đội trưởng là bộ hạ của hắn: “Vưu Cách, ngươi nói xem, có tính toán thế nào?”

Đại đội trưởng Vưu Cách đứng lên, đưa tay gãi gãi đầu, có chút khốn quẫn: “Chuyện này, chuyện này…Tôi cũng không biết làm sao cho tốt. Đương nhiên, tôi thấy tốt nhất là về nhà, thế nhưng, chúng ta đã không thể về rồi. Phải làm thế nào cứ do các đại nhân ra lệnh đi, Vưu Cách tôi là tiểu đệ, nhất định nghe lời của lão đại”.

Bạch Xuyên nhớ lại, trước khi tòng quân, tên này ở địa phương là một tên lưu manh chuyên môn thu phí bảo hộ.

Chúng quân quan ào ào tán đồng: “Đúng đúng, phải làm thế nào đều do chủ ý của ba vị Bạch lão đại, La lão đại, Minh lão đại. Hiện tại A Tú long đầu không có ở đây, chúng tôi cứ theo các người thôi”.

Nhìn tình hình trước mắt Bạch Xuyên không khỏi hồi tưởng lại hội nghị quân vụ lần thứ nhất của Tú tự doanh, trong hội nghị hôm đó cũng chừng này người, khi đó rơi vào khốn cảnh, lương thực trong quân đã cạn, thế nhưng không khí trong đội ngũ tràn đầy hoan nhạc và tiếng cười, tuyệt không giống không khí trầm trọng như sắp chết lúc này. Vì sao có sự khác biệt đó? Bởi vì thiếu mất một người, tên khốn Tử Xuyên Tú lúc nào cũng tí ta tí tởn, cả ngày du ngoạn chơi bời, chuyện lớn chẳng lo chuyện nhỏ bỏ mặc, khi có mặt gã, không một ai ngó ngàng đến gã, gã có thể xưng là “Vị thượng ti không được bộ hạ tôn trọng nhất”, mọi người đều nói: “Bắt một con chó chạy rông trên đường làm chỉ huy còn lợi hại hơn gã”.

Mãi đến lúc này Bạch Xuyên mới minh bạch, kì thật Tử Xuyên Tú bề ngoài như vô năng đó mới là thủ lãnh chân chính, là linh hồn của Tú tự doanh, lúc này nàng mới hiểu được sự khó khăn khi lãnh đạo một đội quân toàn là lưu manh. Chấp hành mệnh lệnh là một chuyện, nhưng làm lãnh tụ, phụ trách mệnh vận của hơn tám ngàn bộ hạ, áp lực về mặt tinh thần không phải người nào cũng có thể chịu nổi.

Nàng khẽ tằng hắng một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người vào mình. Nàng thong thả nói: “Ta không nói lời dư thừa, hiện tại chúng ta có ba con đường. Thứ nhất, mọi người quay về cứ điểm Ngõa Luân, buông vũ khí đầu hàng Quân pháp xứ, tiếp thụ thẩm tra. Thứ hai, phía trước là Tây nam đại doanh của ma tộc, mọi người đến đó xin hàng. Thứ ba, chúng ta giải tán ở đây, ai nấy từ tìm đường thoát, muốn đi đâu chúng ta đều không miễn cưỡng. Các ngươi thích cách nào?”

Không ai lên tiếng, ba khả năng đó đều không phải là lựa chọn tốt. Bạch Xuyên gục gật đầu: “Vậy chúng ta biểu quyết đi, đồng ý quay về Ngõa Luân đầu hàng Quân pháp xứ, mời giơ tay”.

Đám quân quan ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không có ai giơ tay, mọi người đều do dự. Có một quân quan hỏi: “Chúng ta quay về, Quân pháp xứ sẽ đối đãi thế nào với chúng ta? Liệu có giết chúng ta không?” Đối với quan binh Tú tự doanh mà nói, mấy danh xưng như “Quân sự pháp đình”, “Quân pháp thẩm phán” đều chẳng có phân lượng nào với bọn họ, nguyên nhân chính là do bọn họ chẳng hiểu ý nghĩa của những danh xưng đó.

Bạch Xuyên trầm mặc, nàng suy luận, nếu như đầu hàng Lâm Băng, bản thân cùng các chiến hữu nhất định sẽ bị Quân sự pháp đình thẩm vấn, có cơ hội trần thuật biện giải, bản thân cũng có thể báo cáo bằng văn bản cho tổng trưởng, hơn nữa trước khi pháp đình chính thức bắt đầu, cũng không phải lo lắng cho tính mạng.

Nhưng vấn đề hiện tại, quân pháp thẩm tra không còn nằm trong quyền hạn của Lâm Băng mà là do Quân pháp quan Lô Chân chịu trách nhiệm. Hắn là kẻ có phẩm chất Quân pháp quan ác liệt nhất, lòng dạ ác độc, tự đại cuồng vọng lại lãnh khốc vô tình, vì lập công với Đế đô, hắn rất có thể không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, trực tiếp cắt đầu bọn họ lãnh thưởng. Đúng thế, Lâm Băng nhất định nhìn thấy điểm này, bằng không, bà ta đã giữ bọn họ lại tiếp thụ quân pháp thẩm tra.

Một lúc lâu nàng mới than: “Ta không biết, nhưng tổng trưởng đúng là đã hạ Cách sát lệnh đối với chúng ta. Đây là do Lâm phó thống lĩnh chính miệng nói, bà ta khuyên chúng ta chạy”.

Đám quân quan ồn ào, mọi người đều lắc đầu: “Chúng ta không thể đi”.

Minh Vũ nhìn quanh một vòng, không ai giơ tay tán đồng, hắn do dự nói: “Vậy chúng ta biểu quyết con đường thứ hai, đồng ý đầu hàng Ma tộc, mời giơ tay”. Lúc nói đến hai chữ “Đầu hàng”, thanh quản của hắn như bị bóp nghẹt, lời nói hàm hàm hồ hồ.

“Không cần biểu quyết!” Bạch Xuyên hét khẽ: “Nếu chọn như thế, ta thà quay về Ngõa Luân chịu chết”.

“Bạch Xuyên, cô không nên hành sự theo ý mình, chuyện này liên quan đến tính mạng của mọi người…”

Bạch Xuyên đứng bật dậy: “Ai muốn phản quốc, nói! Ta lập tức giết hắn!”

Không biết có phải do bị khí thế bức người của Bạch Xuyên uy hiếp hay là do lòng trung thành cẩn cẩn với tổ quốc (Bạch Xuyên nghĩ thầm, khả năng đó khó mà có ở đám lưu manh này) mà chẳng ai giơ tay. Bạch Xuyên thở ra, từ từ ngồi xuống, đây chính là sự tình mà nàng lo lắng nhất, con đường này là con đường không có lối thoát, vạn kiếp bất phục.

Minh Vũ mất kiên nhẫn nói: “Vậy chúng ta chỉ còn một lựa chọn cuối, Tú tự doanh giải tán ở đây, ai nấy tự tìm đường sống cho bản thân. Các ngươi quay về nói với các binh sĩ là chúng ta giải tán, mọi người hãy tự bảo trọng”.

Tuy đã nói giải tán nhưng rất lâu vẫn không có người nào li khai, có người hỏi: “Không biểu quyết sao? Tôi phản đối đề nghị này”.

Minh Vũ cười khổ: “Chỉ còn lựa chọn duy nhất, không cần biểu quyết”.
Đám quân quan ai nấy biểu tình như muốn khóc, bọn chúng đã quen với sinh hoạt tuân theo chỉ thị của cấp trên, không cần bản thân phải lo lắng cho ngày mai, vô luận sống hay chết, ít nhất cũng có bè bọn cùng mệnh vận ở bên, không cảm thấy cô độc. Hiện tại bọn họ bị tổ quốc vứt bỏ, lại lưu lạc ở nơi hoàn toàn xa lạ, với tư thế cá nhân cô độc không sự trợ giúp đối mặt với tiền đồ bất trắc phía trước, bọn họ thật sự cảm thấy vô cùng khiếp đảm.
Vẫn là tên Đại đội trưởng khi nãy khiếp hãi hỏi: “Bạch Xuyên trưởng quan, vậy sau này cô không quan tâm đến chúng tôi sao? Sau này ai sẽ ra mệnh lệnh cho chúng tôi đây?”
Đám quân quan ào lên như ong vỡ tổ: “Đúng à! Không ai hạ lệnh, vậy chúng tôi làm sao sống đây?”
“Bạch Xuyên trưởng quan, để chúng tôi đi theo ngài! Ngài kêu chúng tôi làm gì thì chúng tôi làm nấy, chúng tôi nhất định nghe theo lời ngài!”
“Ngài không thể vứt bỏ, không quan tâm đến chúng tôi được!”
Bạch Xuyên cúi đầu giấu mặt, nàng không dám đối diện những gương mặt quen thuộc nhiệt thành đó, là nàng mang bọn họ từ cố hương đến Viễn Đông xa xôi vạn dặm. Làm người, bọn họ có nhiều khuyết điểm và tật xấu, nhưng vì bảo vệ tổ quốc, bọn họ quả thật đã đổ mồ hôi, đổ máu, bọn họ từng mạo hiểm theo nàng vào đất ma tộc, liều chết quyết chiến với ma tộc quân đoàn cường đại.
Hiện tại dưới tình huống khốn khó này, bản thân nàng lại muốn bỏ rơi không quản đến bọn họ?
Bạch Xuyên ngẩng đầu, nói với La Kiệt và Minh Vũ: “Không thể bỏ rơi bọn họ. Hoàn cảnh hôm nay, nếu như chúng ta bỏ rơi bọn họ, đường thoát duy nhất của bọn họ chỉ là đầu hàng ma tộc”.
La Kiệt cũng gật đầu: “Ta cũng nhìn ra, xác thật không thể làm như thế”.
Minh Vũ lại phản đối: “Viễn Đông đã là đất của ma tộc, nếu như chúng ta vẫn bảo toàn một chi bộ đội, ma tộc tuyệt đối không tha cho chúng ta, chi bằng xé nhỏ lực lượng, mục tiêu phân tán, mọi người càng có cơ hội sống sót cao hơn, không phải cô cũng đã đề xuất biện pháp như thế sao?”
Bạch Xuyên chầm chậm lắc đầu: “Ta không biết, nhưng cách thức chúng ta có thể từ từ suy nghĩ, nhưng vô luận thế nào, đội ngũ không thể sụp đổ!”
Nghe Bạch Xuyên nói như thế, đám quân quan hò hét vang trời: “Bạch Xuyên lão đại, không hổ là lão đại, hào khí can vân!”
“Đợi chút nữa thắp nhang cắt máu ăn thề, Bạch lão đại, chúng tôi theo ngài!”
“Lão đại ngài cứ phân phó một tiếng, Vương lão ngũ tôi dù dầu sôi lửa bỏng cũng không từ!”
“Tên nào dám không nghe lời lão đại, Triệu tiểu thất tôi sẽ đâm cho hắn mấy lỗ!”
Nghe bộ hạ ào ào biểu lộ sự trung thành, ca tụng om sòm, ba kì bổn dòm nhau, La Kiệt cười khổ, nói nhỏ: “Trời, chúng ta dẫn dắt một đám lính kiểu gì đây hả trời?”
Mọi người thương nghị cả buổi nhưng chẳng có được phương pháp nào có tính khả thi. Có người không khỏi than thở: “Nếu như A Tú trưởng quan có ở đây thì tốt, lúc nào ngài ấy cũng có thể nghĩ ra mười mấy phương pháp”. Nói còn chưa xong hắn đã bị người khác bịt miệng lại.

Chúng nhân đều trầm xuống, nghĩ đến vị tiền trưởng quan đã thất tung, ai nấy đều cảm thấy có một dạng cảm tình kì quái. Vị trưởng quan chơi đùa phóng khoáng đó có một mị lực đặc biệt, cho dù biết gã đã phản bội nhân loại, hại bọn họ vào cảnh địa thê thảm thế này, nhưng thật lòng nói, mọi người đều cảm giác bản thân không cách nào hận được gã, không một ai nghiến răng nghiến lợi phát thệ: “Nhất định phải giết gã”, mọi người chỉ hầm hè mắng: “Có lúc gặp lại gã, nhất định sẽ thiến gã!”
Đám quân quan Tú tự doanh xuất thân đều là lưu manh ti bỉ, nguyên tắc làm người chính là “Có lợi ình”, sát nhân phóng hỏa cướp giựt lừa đảo là chuyện bình thường, hiện tại tuy đã làm quân quan, nhưng kiến thức và học vấn đều có hạn, nếu như muốn bọn họ chém người thì còn dễ hơn là ăn cơm, nhưng nếu muốn bọn họ đường đường chính chính có chủ ý thì thà giết bọn họ còn sướng hơn.
Có người lớn tiếng cảm khái: “Đã như thế, chi bằng trở lại làm cường đạo!”
Bạch Xuyên sáng mắt: “Làm cường đạo? Chủ ý hay đó…”
Thấy Bạch Xuyên nghiêm túc suy nghĩ, Minh Vũ liền cảm thấy sợ hãi, lắc đầu liên tục: “Bạch Xuyên, cô không phải suy nghĩ biến chúng ta thành cường đạo chứ? Chúng ta là quân chính quy của Tử Xuyên gia!”
“Ta khinh!” La Kiệt mắng: “Tử Xuyên gia đã vứt chúng ta rồi, hiện tại có ai còn thừa nhận chúng ta là quân chính quy?”
Đám bộ hạ xuất thân từ hắc đạo nhao nhao tán đồng: Đúng, đúng, đúng, chiếm núi làm vua, cướp tiền uống rượu, làm việc nhẹ nhàng, chỉ cần hô một tiếng Lưu lại tiền mãi lộ, thế là lập tức tiền vào túi, sung sướng khoái hoạt.
“Đúng a!” Bạch Xuyên phảng phất đã có chủ ý, thẳng thắn nói: “Chúng ta không phải cường đạo, chúng ta là Phục cừu du kích đội chuyên cướp của ma tộc, là chính nghĩa!”
Hiền triết sớm đã cho chúng ta biết, kì thật trong lòng mỗi người đều có ác niệm, chỉ là chưa có dịp bộc phát. Một khi tìm được một danh nghĩa đàng hoàng, cái xấu lập tức xuất hiện.
Đám Đại đội trưởng tích cực hiến sách: “Chúng ta trước hết phải tìm một nơi núi non rừng rậm hiểm trở làm căn cứ, rừng rậm Đỗ Lạp cũng rất tốt, cây cối um tùm, chúng ta lại quen thuộc địa hình”.
“Tiếp đó chọn một cái tên thật kêu để dọa người, chẳng hạn như Hắc phong trại, Lang nha câu gì đấy…”
“…Bầu ra trại chủ, lấy tiêu chí là lá cờ đầu lâu…”
“…Định ra bang quy, lập hình đường, uống máu ăn thề…”
“Tiếp nữa bắt đầu hoạt động, tìm mấy con dê béo…”
“Còn có thể làm luôn các nghề phụ như: bắt cóc tóc tiền, buôn lậu chất cấm, thu bảo hộ phí…”
Đám bộ hạ thể hiện kinh nghiệm bản thân vô cùng phong phú, ba thủ lãnh xuất thân từ quân quan chính quy nghe mà sởn hết da gà. Minh Vũ căng thẳng hỏi: “Có thể có thể cho ta biết, trước đây các ngươi đã làm qua mấy việc này chưa?”
Đám bộ hạ thành thật cười “Hắc hắc”, lộ ra hàm răng trắng nhởn: “Đại nhân, ngài hỏi thừa quá”.
***
Nửa đêm, ngày 27 tháng 4.
Binh sĩ ma tộc cẩn thận tiến tới, đuốc trong tay chúng cháy nổ lép bép, ánh lửa dù sao cũng chỉ tỏa sáng được một chu vi nhỏ, xung quanh bọn chúng vẫn là cây rừng âm u, bóng đêm mù mịt, nguy hiểm rình rập bao vây bọn chúng. Cỏ dại mọc ken dày như thảm dưới mặt đất bằng phẳng, người bước lên đó gần như không phát ra tiếng động, không thể phát hiện chút dấu vết lạ nào, cho dù có cũng đã bị cỏ dại um tùm che mất, nơi nào cũng lùm lùm cây cỏ dại, ngoài mười bước thì không thấy gì.
Đám binh sĩ nhẹ nhàng vẹt cây cỏ, lặng lẽ từng bước nhích tới tìm kiếm, thỉnh thoảng có tiếng chim bị động phát ra gù gù khiến trong lòng bọn chúng sinh cảm giác bất an, sợ đụng phải người mà chúng đang tìm kiếm. Mới ba ngày trước, có một trung đội phát hiện được hắn, khi bộ đội tăng viện nhìn thấy tín hiệu đuổi đến thì một trung đội hơn năm mươi người chỉ còn có mười một người sống sót, ai nấy đều trúng thương nặng, mục tiêu truy bắt đã chạy xa. Sự tình này dẫn đến không khí hoảng sợ trong các đội ngũ đang làm nhiệm vụ truy bắt, nói thẳng ra, đối tượng bị truy bắt đó không phải là một con thỏ ôn thuận. Đám sĩ binh nâng cao cảnh giới, mỗi lần có cu đất hay gà rừng đập cánh thì lập tức dẫn đến một trận hoảng loạn trong đội ngũ bọn chúng.
Đột nhiên, đám chó săn thuần chủng đi trước bỗng hướng về khu tùng rậm rì phía trước, há mõm tru thê lệ. Tức thì, ai nấy đều khẩn trương, bọn chúng dường như nhìn thấy có sự chuyển động trong đám tùng đó, đội ngũ liền chuyển sang tư thế chiến đấu, không cần quân quan chỉ huy, hình thế bao vây đã được bày ra. Đội trưởng sợ lực lượng của mình quá mỏng, lập tức bắn hai mũi tên lửa lên không trung, đây là tín hiệu xin tăng viện cấp bách.
Mũi tên lửa vẽ lên không trung tối đen một đường bay rực rỡ, sau đó nhẹ nhàng rơi khuất xuống rừng cây rậm rạp.
Cung tiễn binh im lìm lùi ra sau đội hình, đề phòng đối thủ đột nhiên tập kích. Bộ binh nắm chặt đao thương đứng ở hàng đầu. Không ai phát ra tiếng động, trong yên tĩnh chỉ có tiếng lá cây lào xào khi gió đêm lùa qua, thi thoảng có tiếng rúc rích của mấy con chim lạ đang trong rừng tùng.
Viện quân đến rất nhanh, trong tiếng lá cây lào xào, một đám Bán thú nhân thân thể cao lớn cầm Lang nha bổng xuyên qua rừng rậm tiến đến. Tên đội trưởng nhíu mày, hắn không ngờ quân đến lại là Viễn Đông liên hợp quân, hắn chẳng có chút hảo cảm nào đối với mấy tên nhà quê xí xa xí xồ hô hấp phì phì này, hắn cũng không có hy vọng lớn lao gì đối với lực chiến đấu của bọn chúng. Kì thật, cách nhìn của hắn cũng chính là cách nhìn phổ biến rộng khắp ma tộc.
Bất quá, có trợ lực còn hơn không, tên đội trưởng áp chế sự không vui trong lòng, bắt đầu bố trí nhiệm vụ cho đám Bán thú nhân: Một trăm Bán thú nhân bao vây bên trái, một trăm bên phải, còn lại phân bổ ở giữa. Để vòng vây chặt chẽ, đội trưởng đó đều bố trí một đội quân chính quy của ma tộc ở từng phương, hắn không tin vào năng lực tác chiến của Bán thú nhân.
“Vào đi!” Một tiếng hét khẽ, đội trinh sát binh phía trước thả chó săn vào rừng tùng, tiếng gầm gừ “Khừ khừ, con đầu tiên đã vọt vào rừng. một đám sĩ binh vũ trang vội vã căng thẳng bám theo, bọn chúng hình thành vòng vây hình nửa vầng trăng.
Ở một lùm cỏ trong rừng tùm, đám chó săn bao quanh sủa inh ỏi, đám sĩ binh vẹt những lùm cây lúp xúp xông tới, bên ngoài lùm cỏ có dấu chân mờ mờ, còn có mấy giọt máu cùng mảnh vải rách. Rất hiển nhiên, trước đây không lâu, mục tiêu đã từng lưu lại đây để băng bó vết thương của hắn.
“Hắn đang ở gần đây, hơn nữa đã thụ thương, không thể chạy xa được!” Trinh sát binh nói ngắn gọn. Đội trưởng im lặng gật đầu, nghĩ đến giá trị phần thưởng mà Thần hoàng bệ hạ đã thông báo, hô hấp của hắn có chút gấp rút. Lúc này hắn đang cảm thấy may mắn, may mà đang ở cùng với hắn là Viễn Đông liên hợp quân chứ không phải là bộ đội chính quy ma tộc, nếu như có công lao và tưởng thưởng gì thì tất cả đều thuộc về hắn.
“Mau, thả chó tiếp tục truy theo!” Đội trưởng quay đầu nhìn đám Bán thú nhân đang dồn lại, lên tiếng hối thúc: “Nhanh, động tác nhanh một chút!” Lại nói với bộ hạ của mình: “Các ngươi nhanh chân, bắt được khâm phạm, mỗi người sẽ được thưởng năm mươi ngận tệ!”
Hắn tự nói trong đầu, đương nhiên còn sống mới tính.
Đám chó săn chạy càng lúc càng nhanh, Trinh sát binh gần như bị chúng kéo chạy. Mọi người bắt đầu náo động, chỉ vì trong rừng quá tối, không ít kẻ vấp rễ cây té sóng xoài, tiếng than “Ái cha,. ái cha” vang lên không ngớt.
Do có phần thưởng làm động lực, ma tộc binh chạy rất nhanh, dẫn đầu đội ngũ, Bán thú nhân cao lớn bị bỏ phía sau, đội ngũ đã bị kéo giãn, cách một đoạn dài lại có mấy ngọn đuốc cháy lép bép, ánh sáng chấp chới trong màn đêm đen.
Tiếng chó gầm gừ càng lúc càng lớn, bốn phương tám hướng đều có tiếng người và khẩu lệnh, ma tộc binh truy lùng lớn tiếng báo cáo: “Tôi nghe trong đó có tiếng người! Hắn đang ở trong đó!” Ánh sáng cũng càng lúc càng rõ, bọn chúng đang dần ùa về chỗ đó.
Đây đã là ngày đào vong thứ ba mốt, hành động truy bắt của ma tộc vẫn đang tiếp tục triển khai, Tử Xuyên Tú cảm giác bản thân đang sa vào một tấm lưới khổng lồ, dù có vùng vẫy thế nào vẫn không sao thoát khỏi sự truy đuổi như âm hồn bất tán phía sau.
Lúc bắt đầu, bởi vì ma tộc chậm chạp và Tạp Đan yểm hộ nên gã tranh thủ được thời gian quý báu đó, bỏ rơi những kẻ truy đuổi một khoảng cự li rất lớn, nhưng ma tộc rất nhanh chóng đã phát hiện được sai lầm của mình, điều chỉnh lại phạm vi truy lùng. Bọn chúng dùng khoái mã và chó săn đã qua huấn luyện đặc biệt, khứu giác của chúng linh mẫn hết sức đáng sợ, có thể ngửi được mùi vị mơ hồ trong phạm vi năm mươi bước.
Tử Xuyên Tú từng thử vùi thân thể trong cát, ẩn nấp trong sơn động, trèo lên cây cao, thậm chí còn ngâm mình trong suối, mỗi lần gã cho rằng đã cắt dấu truy tung thì tối đa chỉ nửa ngày, phía sau lại truyền đến tiếng người huyên náo, hơn nữa càng lúc càng gần, càng lúc càng gấp. Một lần đụng phải tình huống khốn quẫn không lối thoát như thế, Tử Xuyên Tú không tránh khỏi phải phá vây, giết chết mười mấy tên lính mới tìm được đường chạy, thế nhưng cũng phải trả giá bằng bốn vết thương sâu hoắm trên thân thể, ngoại thương nội thương khiến gã liên tục mất máu, lưng lại trúng một mũi tên của cung tiễn thủ ma tộc, lúc nhổ đầu tên kèm theo thịt và máu, Tử Xuyên Tú đau đến gần như hôn mê.
Liên tục đêm ngày đào vong và truy kích, cả hai bên đều là khảo nghiệm ý chí và thể lực lẫn nhau, nhưng vấn đề một bên có thể lực và viện binh như vô hạn, tùy thời có thể thay thế binh sĩ mệt mỏi suy nhược bằng binh sĩ sinh lực đang tràn trề. Còn bên kia lại chỉ có một người cô độc, không có thực phẩm, không có nghỉ ngơi, không có ngủ ngon giấc, không có nước uống…Quan trọng hơn đó là, không có hi vọng, gã cảm giác bản thân như rơi vào thiên la địa võng, không thể có cơ hội thoát ra.
Liên tục đào vong, trải qua sáu mươi bốn tiếng chưa ngủ, cho dù gã là siêu nhân có ý chí kiên cường cũng không thể chịu nỗi sự mệt mỏi. Gã vốn tính toán tiến về Ngõa Cách hành tỉnh hội hợp cùng Bạch Xuyên và đám bộ hạ, nhưng gấp gáp chạy loạn mấy ngày, gã đã mất đi phương hướng, cắm đầu cắm cổ chạy mấy ngày, cả bản thân đang ở chỗ nào cũng không biết.
Gần ba ngày ba đêm không chợp mắt, vừa chợp mắt chưa được năm phút thì địch nhân đã tìm đến. Gã cẩn thận lắng nghe tiếng người nói và tiếng ồn ào mà rút được kết luận, địch nhân không tạo được vòng bao vây kín kẽ hoặc là cố ý, hoặc là không tập trung kịp lực lượng, bản thân vẫn có một con đường đào sinh duy nhất là xuyên qua rừng rậm qua phía bên kia rừng.
Gã khó nhọc bò đi, lâu lâu lại động đậy hai chân cho khỏi bị tê cứng. Có thể cảm giác được miệng vết thương đang chảy máu, nhưng không có ai băng bó giúp gã, cũng không có thứ gì có thể dùng băng bó. Gã đứng lên, lê lết đi được mấy bước thì lọt xuống một hố nước mưa, lại ngọ ngoạy bò lên, cả người ướt sũng. Đôi ủng đã rách nát, bàn chân thụ thương bước trên mặt đất phủ đầy cỏ dại, những đầu cỏ chọc vào chỗ vết thương khiến gã đau rát, mỗi bước chân đều đau thấu xương. Gã không thể không cắn răng vào vạt áo để tránh phát ra tiếng rên, cơ thịt trên mặt như co rút lại, cho dù là anh hùng mình đồng da sắt cũng khó chịu nổi khốc hình đáng sợ như thế, mỗi bước chân tiến tới lại lưu một vệt máu mờ mờ trên mặt cỏ.
Thân thể mệt mỏi đến cực điểm, chân vừa đặt xuống thì nhấc lên muốn không nổi, gã chỉ nhờ tựa vào thân cây mà tiến từng chút một, khi lếch khi bò, vết thương đau như có lửa nung, nội thương muốn phát tác, ruột gan như đứt từng đoạn.
Không gian trước mặt đã bắt đầu mờ ảo, biến đổi, ý thức dần dần mơ hồ…Gã hoảng sợ phát hiện, bản thân dần dần mất đi năng lực suy xét, đây chính là dấu hiệu ý chí bắt đầu sụp đổ. Thuần túy chỉ là phản ứng bản năng, gã cứ bò bò bò, rúc vào những nơi rậm rạp, không cần suy xét phương hướng, chỉ muốn trốn tránh ánh đuốc và tiếng người cứ như âm hồn bám theo đằng sau! Tận đáy lòng gã như có một thanh âm mơ hồ: đừng chạy nữa, nằm xuống đi, không cần trốn nữa, ngươi chạy không thoát đâu. Đầu óc gã dần hôn mê, tay chân nhũn ra.
“Không, ta tuyệt đối không thể bỏ cuộc!” Tử Xuyên Tú cắn đầu lưỡi, sự đau đớn giúp gã tỉnh táo được đôi chút. Nghe tiếng chó tru đằng sau, gã đột nhiên có một chủ ý…
Đuổi đến một chỗ đất trống, ma tộc binh đi đầu dừng chân, con chó săn dẫn đường cứ đi vòng vòng, lúng túng phát ra mấy tiếng “Grừ..grừ…”, đưa cặp mắt đáng thương nhìn chủ nhân của nó.
“Chuyện gì?” Tên đội trưởng thở phì phì chạy đến, hỏi.
“Trưởng quan,” Trinh sát binh lộ sắc khó hiểu: “Chúng ta giống như đã mất dấu rồi. Đến đây chó săn không còn ngửi được khí vị của mục tiêu nữa…”
“Sao có thể chứ?” Đội trưởng trừng mắt: “Không phải nói giống chó Khế Tạp này là lang cẩu linh mẫn nhất sao? Không có thứ gì thoát khỏi cái mũi thính của nó mà?”
“Đúng vậy trưởng quan”. Trinh sát binh hết sức khốn quẫn: “Xin lỗi, trưởng quan. Tôi cũng không biết chuyện gì nữa. Chuyện thế này chúng tôi chưa từng gặp qua, bọn chúng chưa từng thất bại lần nào”.

Đội trưởng đó đang muốn nổi giận thì đằng sau đội ngũ truyền đến một tiếng gào thê thảm “A…”, ai nấy biến sắc, đó là thanh âm của đồng bạn bọn chúng, bởi vì di chuyển chậm nên bị rớt lại phía sau. Phía sau truyền lại tiếng hô hoán của Cung tiễn thủ: “Hắn ở đây! Hắn trốn trên cây! Mau đến đây!”
Mọi người lập tức quay đầu.
Tử Xuyên Tú cười khổ, số gã quả là xui xẻo.
Trong lúc nguy cấp, gã máy động linh cơ, cố sức di chuyển về trước chừng trăm bước, sau đó lập tức lùi lại theo đúng đường cũ, dùng hết sức leo lên một cây đại thụ, trốn vào trong đám lá rậm rạp. Gã đoán là Khế Tạp cẩu sẽ theo dấu của gã mà cứ tiến tới, đến một cự li nhất định, loại chó săn mũi thính này sẽ đột nhiên không còn ngửi thấy khí vị của gã nữa, bọn chúng sẽ mất dấu truy theo gã.
Nín thở núp trong tàng lá, gã mở to mắt im lặng nhìn đám ma tộc binh cùng chó săn chạy ào ào qua dưới chỗ gã núp, nhìn thấy rất nhiều ngọn đuốc sáng rỡ, thậm chí gã còn nhìn thấy vết máu phản chiếu trên mũi thương giơ cao của ma tộc binh, bọn chúng gấp rút chạy theo lũ chó săn, không hề phát hiện dấu vết của gã.
Đợi sau khi đại đội ma tộc binh qua khỏi, Tử Xuyên Tú thở phào nhẹ nhõm, rón rén thả lỏng đôi chân tê dại gần như mất cảm giác xuống dưới chạc cây. Mấy ngày nay cứ vô thức mà chạy, hai chân không có cơ hội nghỉ ngơi, mệt mỏi đến tê cứng không còn cảm giác.
Lúc này gã mới phát hiện bên phải chỗ gã nấp có điểm khác thường, không biết từ lúc nào, bên cạnh gã xuất hiện một con trĩ cưu sặc sỡ, nó liều mạng nhào vào gã, dùng móng nhọn đá vào gã, mỏ phát ra mấy tiếng kêu chói tai: “Oa oa!”
Tử Xuyên Tú giờ mới phát hiện, vừa rồi trong lúc gấp gáp, bản thân vô tình đã nằm trên một cái tổ chim, xem ra đây chính là tổ của con trĩ cưu này. Gã vội dịch thân nhưng phát giác trước ngực và bụng dính chất dịch lầy nhầy, mấy cái trứng chim trong tổ đã bị gã đè nát, chất dịch nhơm nhớp đang nhỏ tí tách xuống đất. Con trĩ cưu mất trứng phát ra mấy tiếng kêu phẫn nộ, liều mạng xòe vuốt bấu vào mặt, vào tay gã, cánh vỗ phạch phạch, âm thanh phát ra rất lớn.
Tiếng kêu của con trĩ cưu lập tức dẫn đến sự chú ý của một cung tiễn thủ ma tộc bị rớt hàng ngũ đằng sau, hắn vừa ngẩng đầu nhìn lên đại thụ sum suê lá đã phải nhảy tránh con trĩ cưu đang rơi xuống. Hắn lùi một bước, cúi xuống nhìn xác con trĩ cưu trên đất, trên cổ nó là một vết cắt ngọt, rất rõ ràng là do người hạ thủ.
Ma tộc binh lập tức đứng lên, đang định hô hoán thì một đạo đao quang đáng sợ đột nhiên từ trời bay xuống.
“A”, một tiếng kêu thảm cất lên, máu tươi tung bay, ma tộc binh căn bản cả động tác tránh né cũng không kịp làm, đao quang đã chẻ hắn làm đôi từ đầu đến chân, tiếng gào thảm của hắn trước khi chết chấn động cả khu rừng.
Một đao đó gần như đã dùng hết tiềm lực trong thân thể, Tử Xuyên Tú ngay cả đứng cũng muốn không nổi, thân thể ngã xoài ra đất, muốn bò cũng không còn sức. Gã cười khổ, xem ra ý trời quả thật muốn gã chết ở nơi này. Bốn phương tám hướng truyền lại tiếng bước chân gấp rút và tiếng la hét của ma tộc binh, gã nằm trên đất nhắm hai mắt, mệt mỏi đến cả mở mắt cũng không đủ khí lực, không gian hắc ám trùm trời trùm đất dần dần nuốt lấy một thân thể đã không còn sức kháng cự…
Ma tộc đội trưởng thở khì khì chạy đến, nhìn thấy một nhân loại y phục rách nát, mệt mỏi suy nhược nằm bất động trước mặt hắn, dường như đã hôn mê. Hắn không dám tin vào vận may của mình, lập tức lấy ra họa tượng đối chiếu, đúng, chính là tên này!
Trước mắt hắn đã xuất hiện một bức tranh vô cùng mĩ lệ: phong hầu, tấn thăng, trọng thưởng…Tên đội trưởng mừng như phát cuồng, thế nhưng hắn vẫn giữ được sự cảnh giới ở mức cao nhất, tên quỷ sứ này nằm yên ở đó, liệu có quỷ kế gì hay không?
Dù sao, đây cũng là nhân vật cực kỳ nguy hiểm, thi thể cùng vũng máu của đồng bạn hắn chính là thuyết minh rõ ràng nhất, bản thân không thể để xúi quẩy như thế, tưởng thưởng còn chưa có thì đã mất mạng. Nghĩ đến đây, hắn quay đầu hạ lệnh cho đám Bán thú nhân: “Mấy người các ngươi, tiến lên trói hắn lại!”
Đội ngũ đột nhiên im lìm, các Bán thú nhân cao lớn không ai có biểu tình gì, cũng không có ai hành động. Đội trưởng lập lại mệnh lệnh: “Các ngươi mau trói hắn lại! Mau, làm tốt ta sẽ thưởng vàng cho!”
Một lão Bán thú nhân rất cung kính cúi người thi lễ với hắn: “Xin hỏi đại nhân, trói ai vậy?”
Tên đội trưởng kinh ngạc nhìn lão, ngoác mồm chửi: “Mắt ngươi bị mù à? Tiến lên trói hắn lại, mau!” Trong lòng hắn kì thật đang khoan khoái vì được xưng là đại nhân…
Lão Bán thú nhân cung kính cúi người lần nữa: “Tuân mệnh, đại nhân”.
Lão tháo Lang nha bổng sau lưng, từ tốn giơ bổng lên, một bổng đã đập nát đầu của ma tộc đội trưởng, màu trắng của não hòa lẫn máu tươi thành một chất lầy nhầy văng tung tóe. Tên đội trưởng ma tộc đứng sững, thần sắc đầy kinh hãi, biểu tình không dám tin vào điều này, mãi một lúc sau hắn mới từ từ, từ từ ngã về phía trước, thân thể rơi xuống lùm cỏ phát ra một tiếng “Thình” nặng nề.
Không khí trầm mặc như chết, chỉ nghe tiếng rúc rích của chim đêm. Chăm chăm nhìn lão Bán thú nhân cầm cây bổng nhuộm máu trên tay, gương mặt đen thui của ma tộc sĩ binh đầy sự kinh khủng, mắt mở trừng trừng, tên nào tên nấy như hóa đá. Bỗng một thanh âm hoảng hốt gào lên phá tan sự im lặng đáng sợ đang ngự tri: “Bọn chúng giết đội trưởng rồi!” Giống như có tiếng gào này xác nhận, bọn chúng mới tin cảnh tượng vừa phát sinh là sự thật.
Phản ứng của bọn chúng cũng quá chậm, không đợi bọn chúng hiểu ra, đám Bán thú nhân phía sau đã ào ào cử Lang nha bổng, cầm thương bén, đâm, đập vào bọn chúng. Bọn chúng dường như không hề phòng bị bị bổng đập trúng, thương đâm phải, trong nháy mắt, ma tộc sĩ binh tử thương thê thảm, tiếng gào kinh khiếp liên tiếp vang lên, máu tươi chảy nhuộm đỏ cả bãi cỏ xanh.
Một trường mâu thủ của ma tộc nhanh nhẹn nhảy tránh một đòn đánh mãnh liệt từ Lang nha bổng phía sau, hắn phẫn nộ mắng: “Các ngươi đang làm gì?” Tay múa trường mâu đâm trúng tay một Bán thú nhân, nhưng lập tức mấy chục Bán thú nhân đã vây lấy hắn, trong làn mưa Lang nha bổng, ma tộc binh đó nhanh chóng bị đập thành một đống máu thịt bầy nhầy.
Còn sót lại một ma tộc binh đứng bên ngoài thấy tình thế không ổn định bỏ chạy, lão Bán thú nhân đầu lĩnh hạ lệnh một tiếng, tiếng gió rít rợn người vang lên, mười mấy mũi thương nhọn đã cắm xuyên qua thân thể tên ma tộc binh, hắn gào lên một tiếng thê thảm, bổ nhào xuống đất.
Không mất một phút, trung đội số 3 của đại đội 15 thuộc đoàn đội 61 Mạt Y quân khu gồm năm mươi ba người không một ai sống sót. Chứng kiến sự kiện này, ngoại trừ hung thủ, chỉ có mấy con chim đêm, trong rừng yên tĩnh trở lại.
Lão Bán thú nhân thần sắc nghiêm túc phân phó: “Đi kiểm tra xung quanh, xem còn có ai sống sót hay không? Không thể lưu lại bất kỳ tên nào”.
Sĩ binh Bán thú nhân rống lên ứng đáp, ào ào kéo đi kiểm tra, bồi ấy tên ma tộc binh bị thương vài đao, đập chết luôn mấy con Khế Tạp cẩu mất chủ, mười mấy người đào một cái hố lớn để chôn giấu thi thể ma tộc binh. Bọn họ đều làm hết sức cẩn thận bởi vì ai nấy đều biết, tội giết ma tộc sĩ binh là vô cùng nghiêm trọng, sự tình một khi lộ ra, không những cá nhân bọn họ mà cả người nhà bọn họ, thôn làng bọn họ, thậm chí cả chủng tộc của họ cũng gặp phải sự báo phục tàn nhẫn nhất của ma tộc, rơi vào cảnh diệt vong.
Một Bán thú nhân biết nghề thuốc cẩn thận tiến lên kiểm tra thân thể Tử Xuyên Tú, qua một lúc lâu mới ngẩng đầu nói: “Đức Luân thúc, Quang minh tú có mấy vết thương bên ngoài rất nặng nhưng không trúng vị trí chí mệnh. Hiện tại gã đã quá hư nhược, cần phải nghỉ ngơi”.
Đức Luân bước tới lay lay đầu vai Tử Xuyên Tú: “Quang minh tú, Quang minh tú, mau tỉnh, mau tỉnh!”
Tử Xuyên Tú hôn mê bất tỉnh, Đức Luân đành chịu lắc lắc đầu, đứng lên phân phó mấy Bán thú nhân trẻ tuổi: “Chặt cành cây và dây leo kết thành một cái cáng, chúng ta khiêng người này về”.
Một Bán thú nhân thiếu niên không hiểu, hỏi: “Về? Về đại doanh?”
Đức Luân trừng mắt nhìn y: “Đồ ngốc, chúng ta thế này còn quay về quân doanh được à?” Lão nhu hòa nói: “Ta là nói về nhà, về gia hương của chúng ta”.
Đám Bán thú nhân phát ra tiếng hoan hô khe khẽ, ra đi cũng quá lâu rồi, liên tục lăn lộn trong chiến tranh tàn khốc, lúc nào cũng chém giết đổ máu, cứ nhắm mắt là bọn họ lại nhớ về sinh hoạt yên tĩnh nơi cố thổ, hy vọng có một ngày được quay về nhà.
Bọn họ hào hứng nhanh tay nhanh chân mà làm, y sanh băng bó tạm thời các vết thương trên người Tử Xuyên Tú, bọn họ nhẹ nhàng đặt Tử Xuyên Tú lên cáng, lão Đức Luân tự thân chọn ra mười mấy kẻ trẻ tuổi khỏe mạng chuyên phụ trách khiên cáng. Sau khi ra khỏi rừng, bọn họ tìm mấy cỗ xe ngựa, ngụy trang bên ngoài thành xe vận chuyển lương thực, Tử Xuyên Tú được đặt dưới một tấm ván, bên trên phủ một đống cỏ khô. Một đoàn người bắt đầu men theo đại công lộ Viễn Đông tiến về Ngõa Cách hành tỉnh. Dọc đường vô cùng thuận lợi, ma tộc tuần la đội trên đường nhìn thấy đội ngũ Bán thú nhân thì căn bản chẳng tra xét gì, nhưng Đức Luân không vì thế mà an tâm, lão biết, cửa ải nguy hiểm nhất vẫn còn ở phía trước…
Hửng sáng, bến đò Ngõa gia bên Hôi thủy hà, một đội Bán thú nhân xuất hiện ở bờ đông.
Ma tộc tuần la đội ở bờ bên kia hét lớn: “Kẻ nào?”
Lão Bán thú nhân Đức Luân đi đầu đội ngũ đáp lớn: “Đoàn đội 571 Viễn Đông liên hợp quân, phụng mệnh làm việc công”.
Bờ bên kia không có tiếng đáp, cầu treo bằng gỗ phát ra mấy tiếng kẹt kẹt, mấy ma tộc tuần la binh tiến qua, một tên ma tộc quân quan thuộc Tắc nội á khắp người lông xanh cất giọng ồm ộp hỏi lão Đức Luân một tràng. Lão Đức Luân bình tĩnh hồi đáp đầy đủ khẩu lệnh của bộ đội khi đó, tên quân quan Tắc nội á lúc này mới nhẹ nhõm bớt nhưng ánh mắt hoài nghi hướng về xe ngựa: “Đó là thứ gì?”
“Lương thảo”, Đức Luân hồi đáp rất bình tĩnh, lão phát giác trong mắt tên quân quan ma tộc lóe lên ánh nhìn tham lam, nghĩ đến một khả năng đáng sợ, lão bất giác kinh hoảng.
“Ta kiểm tra thử”. Quả nhiên, tên quân quan ma tộc đó lẩm bẩm nói, phảng phất có chút ngại, hắn lại bổ sung: “Đây là mệnh lệnh của Thần hoàng bệ hạ, chúng ta đang truy bắt một đào phạm”. Hắn không chú ý, lúc này thần sắc Bán thú nhân rất khó coi.
Hắn hạ lệnh một tiếng, ma tộc binh nhảy lên mấy xe ngữa, bắt đầu lục xét. Bọn chúng dùng thương nhọn đâm xuyên qua cỏ khô và lương thảo trên xe, dồn lương thảo và cỏ khô lại để trống bớt chỗ, kiểm tra xem có hai lớp ván hay không, chưa đến một phút chúng đã kiểm tra xong xe thứ nhất, tiến sang xe thứ hai, xe thứ ba…
Trán Đức Luân toát mồ hôi hột, may mà trời còn chưa sáng tỏ, cầu mong bọn ma tộc không phát giác được chỗ sơ hở, nếu như để bọn chúng phát giác có một nhân loại thụ thương đang ở trên xe…Đức Luân không dám tưởng tượng tiếp, lão im lìm ra dấu, tỏ ý bảo mọi người chuẩn bị.
Đám Bán thú nhân đằng sau lão đưa mắt nhìn nhau, tay đã nắm chắc vũ khí, trong lòng hết sức lo lắng, nơi này không phải rừng rậm vắng người mà là đầu cầu bến đò Ngõa gia, ma tộc có thiết lập trạm gác, gần đây có binh lực cường đại đóng chốt, bọn họ không nắm chắc có thể giết sạch toàn bộ mà không lưu lại dấu vết. Nếu như khai chiến ở đây, cho dù có đánh thắng thì cũng bị lộ, truy binh đáng sợ của ma tộc có thể đến bất cứ lúc nào, chân trời góc biển không có chỗ cho bọn họ dung thân.
Ma tộc binh đã xét đến chiếc xe ngựa cuối cùng, cũng là chiếc mà Tử Xuyên Tú đang trốn, Đức Luân tươi cười nói với tên quân quan: “Trưởng quan mệt nhọc rồi, tôi có chút lòng thành”. Lão lén lút đưa qua một túi bạc.
Tên quân quan ma tộc sáng bừng mắt, khẽ thẩy thẩy ước lượng sức nặng của cái túi, Đức Luân nôn nóng giậm chân, ma tộc binh đã giơ thương chuẩn bị đâm xuống xe ngựa.
“Ngừng!” Một tiếng nói vang vọng, thương nhọn đã tiếp xúc mặt cỏ bên trên xe ngựa, tên quân quan đó hét lên: “Không cần kiểm tra nữa, cho bọn họ đi!”
Ma tộc binh nhao nhao nghe lời, thu thương nhảy xuống ngựa lui về. Nhìn vũ khí trong tay bọn chúng, Đức Luân dường như ngừng hô hấp, nếu như mũi thương có dính chút máu, ma tộc sẽ lập tức phát hiện có chuyện không hay. Chỉ cần có người la lên: “Trong đó có người!”, lập tức cả đồn canh kinh động, tiếp đó là đại quân ma tộc đóng gần đây sẽ kéo đến…
Lão thở phào một hơi, không có vết máu, cũng không có tiếng hô hoán của ma tộc binh, đám sĩ binh ma tộc đang chắn trước Đoàn đội 571 của Viễn Đông liên hợp quân nhường lối để bọn họ tiếp tục lên đường. Lúc trời sáng mờ mờ, đội ngũ an toàn qua khỏi Hôi thủy hà, dường như ai nấy đều thở phào, cuối cũng đã qua Hôi thủy hà!
-o0o-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.