“Chờ đã”
Tiếng Trang Cẩm Ngọc đột ngột vang lên khiến các khách nhân bàn khác phải ngước mắt lên nhìn.
La chưởng quầy cảm thấy tình huống trước mắt có chút quen thuộc giống như ông đã từng trải qua một lần rồi vậy.
Thẩm Thiệu Thanh có chút buồn bực dừng lại nhưng lại nghĩ đến gia thế phía sau Trang Cẩm Ngọc liền phải trưng lên nụ cười tiêu chuẩn: “Trang thiếu gia còn gì muốn dặn dò sao?” Tốt nhất là chuyện tốt.
Trang Cẩm Ngọc lần đầu rơi vào tình thế bối rối nhưng rất nhanh liền chấn tĩnh lại nói Thẩm Thiệu Thanh cùng Trương Nhị Bảo quay về chỗ cũ: “Trước mắt ta chỉ có thể mua được 3 công thức nấu lẩu còn một công thức lần tới ta sẽ đến mua” Lần này Trang Cẩm Ngọc tới trấn Ngọc Kỳ không mang quá nhiều tiền bạc.
Chẳng qua nghe được La chưởng quầy nói tới quán ăn này mới cảm thấy thú vị mà đến ăn thử.
Không ngờ món lẩu này lại cực kỳ ngon, hơn nữa mùa này rất khan hiếm rau dưa không biết bằng cách nào mà Thẩm Thiệu Thanh vẫn duy trì rau mỗi ngày mà không hết.
Có lẽ sau lần này y sẽ phải cử người đến tìm hiểu Thẩm Thiệu Thanh nhiều hơn mới được.
Thẩm Thiệu Thanh khẽ nhướn mày, đối với quyết định của Trang Cẩm Ngọc cũng coi như y biết thức thời.
Thẩm Thiệu Thanh vốn dĩ chẳng nói láo, mỗi ngày sinh ý trong quán của hắn thập phần náo nhiệt, tiền lời có khi lên đến 300 lượng bạc.
Bán một công thức giá 500 lượng bạc chính là quá hời cho cái tên công tử này rồi.
Hắn cũng phải nhả ra một ít, ôm quá nhiều thứ vào người dễ khiến người khác đỏ mắt.
Chi bằng kéo thêm bằng hữu đối với quán ăn hay cả nhà Trương gia đều là chuyện tốt.
“Trang thiếu gia quá lời rồi.
Trước đó ta và La chưởng quầy cũng đã từng bàn công việc một lần nên cũng coi như quen biết, đối với ngài cũng là sự tin tưởng tuyệt đối.
Ta vẫn sẽ viết 4 công thức cho ngài đợi ngài chuẩn bị đủ bạc liền đem đến cho ta là được” Thẩm Thiệu Thanh khẽ cười rất có cốt cách của một hán tử đương gia mà an bài.
Trang Cẩm Ngọc nghe hắn nói vậy liền thả lỏng tâm tình.
Thẩm Thiệu Thanh không đơn giản như bề ngoài hắn bày ra.
Con người này ăn nói rất khéo léo, trong câu nói đầy ý nịnh nọt nhưng nghe lại không khoa trương tý nào.
Nghe ra còn rất thuận tai.
Hai bên đều đạt thành thỏa thuận liền đem giấy bút đến viết khế ước.
Thẩm Thiệu Thanh viết lại bốn bản công thức cho Trang Cẩm Ngọc cũng sẵn tiện nói sẽ cung cấp cho quán của y một phần rau dưa.
Trang Cẩm Ngọc nghe vậy lại càng hài lòng về Thẩm Thiệu Thanh.
Đâu phải chỉ có hán tử mới tài giỏi, ca nhi như Thẩm Thiệu Thanh đây vừa khéo léo đưa đẩy lại còn biết cách làm ăn thậm chí còn giỏi hơn cả những tên thiếu gia trên kinh thành mà y biết.
Đôi bên ký khế ước trong vui vẻ, Trang Cẩm Ngọc mặt liền có chút cảm xúc hướng Thẩm Thiệu Thanh và Trương Nhị Bảo cười khẽ một cái rồi chắp tay rời đi.
“Nhị Bảo chúng ta giàu to rồi, đợi qua mùa đông liền xây một căn nhà mới.
Mùa đông năm nay ủy khuất mọi người một chút.
Phải rồi một lát đi mua thêm chăn nệm giường của chúng ta ban đêm rất lạnh, hai hài tử còn nhỏ sức khỏe rất yếu.
Chưa kể cha nương cũng già rồi nên chăm sóc hai người họ kẻo trở bệnh liền khổ họ” Thẩm Thiệu Thanh có tiền liền cao hứng lảm nhảm linh tinh cho Trương Nhị Bảo nghe.
Trương Nhị Bảo nhất nhất đều cười, trong ánh mắt cũng tràn ngập ấm áp mà nhìn hắn.
“Tức phụ ta muốn ăn điểm tâm” Trương Nhị Bảo lợi dụng đặc quyền ngốc nghếch của mình mà ôm Thẩm Thiệu Thanh vào lòng khóa chặt lại.
“Ăn, ăn ngươi lúc nào cũng chỉ biết ăn” Dạo gần đây Trương Nhị Bảo rất quấn người chỉ cần rảnh lúc nào liền chạy đến ôm Thẩm Thiệu Thanh.
Thẩm Thiệu Thanh đối với hành động này cũng sớm tập mãi thành quen.
Chỉ khẽ vỗ tay y y sẽ buông ra.
Tuy chửi Trương Nhị Bảo là thế nhưng buổi chiều khi trở về nhà Thẩm Thiệu Thanh liền xuống bếp nấu cho y và mấy hài tử mấy món điểm tâm ngọt.
Mấy hài tử ăn đến say sưa, cực kỳ thích điểm tâm do Thẩm Thiệu Thanh làm.
Năm hài tử được ăn uống no đủ cộng thêm nước suối nên nhìn đứa nào cũng tròn ủm một cục trông vô cùng đáng yêu.
Tô Cẩm Hương đem chăn mền mà Thẩm Thiệu Thanh mua hảo hảo trải ra cho từng phòng.
Chăn mền đều rất giày và ấm áp buổi tối cả gia đình Trương gia ngủ đều thập phần ngon giấc, không còn nửa đêm bị lạnh mà tỉnh dậy thêm củi vào bếp nữa.
Trưa ngày hôm sau khi Trương gia vừa mới từ quán trở về nhà không bao lâu liền thấy phía trước có hai cỗ kiệu xa hoa được ngựa kéo đi.
Thôn dân trước giờ làm gì đã được nhìn qua cỗ kiệu xa hoa như thế này.
Từ người già đến trẻ nhỏ đều chạy ra ngoài xem rốt cuộc hai chiếc kiệu này tính đến nhà ai.
“T,tức tức phụ lão nhị mau ra xem, có hai cỗ kiệu xa hoa dừng trước cổng nhà chúng ta kìa” Mẹ Trương mắt vừa thấy hai cỗ kiệu kia dừng trước cổng nhà mình liền hốt hoảng.
Người trong kiệu còn chưa kịp ra ngoài gọi thì bà đã chạy đi báo tin cho Thẩm Thiệu Thanh trong bếp.
Một nhà Trương gia nghe thấy tiếng la thất thanh của mẹ Trương đều chạy ra ngoài nhìn thử.
Quả nhiên là trước cổng Trương gia có hai cỗ kiệu.
Phía sau còn có một đám thôn dân tò mò pha lẫn kinh ngạc đến xem náo nhiệt.
“Đây có phải là nhà Thẩm Thiệu Thanh hay không, phiền mở cửa nhận đồ của Trang thiếu gia” Thiếu niên ước chừng 17-18 tuổi ăn mặc giống như gia đinh nhà giàu bước xuống kiệu gọi cửa.
Mẹ Trương đợi không được Thẩm Thiệu Thanh lại nghe tiếng gọi liền sợ hãi chạy đến mở cổng lớn cho người bên ngoài vào.
Thiếu niên thấy cổng mở lập tức lệnh cho hai phu xe khênh mấy cái rương lớn nhỏ trên kiệu vào sân Trương gia.
Thẩm Thiệu Thanh cuối cùng mới từ trong bếp bước ra phía sau còn có Trương Nhị Bảo đang cầm một cái bánh để ăn.
Nhìn đồ đạc được khênh vào đã đầy ắp sân sắc mặt Trương gia ai cũng đều ngơ ngác không hiểu gì.
Thẩm Thiệu Thanh hỏi tên thiếu niên kia mới biết là đồ Trang Cẩm Ngọc gửi đến.
Bên trong có lẽ là 2000 lượng bạc.
Đợi đồ được chuyển vào xong hết mới móc ra mấy chục văn tiền cho phu xe và tên thiếu niên kia.
Ba người nhận được tiền liền vui vẻ cất đi rồi cáo từ một nhà Trương gia.
Hai xe ngựa vừa đi mấy thôn dân tò mò chạy tới sờ tới sờ lui mấy cái rương miệng còn lẩm bẩm mấy cái rương này chắc chắn là hàng đắt tiền.
Thẩm Thiệu Thanh sợ có người tay nhanh hơn não đem rương mở ra lại dạo cho hết hồn liền đưa mắt ra làm ám hiệu cho cha mẹ Trương.
Cha mẹ Trương nhận được ánh mắt của Thẩm Thiệu Thanh liền hiểu ý tiến tới đem mấy cái tay tọc mạch của đám người đẩy ra: “Chỉ là mấy thứ linh tinh mua được trên trấn, mấy người đụng mà làm hỏng liền phải đền đấy”
Nghe hai người nói vậy mấy thôn dân lập tức buông tay.
Đồ này nhìn không tầm thường nếu không may làm hỏng thì có mà bán nhà cũng không đủ đền.
Cha mẹ Trương tiếp thôn dân một lúc mọi người mới lục đục rời đi.
“Tức phụ lão nhị đây là gì a? Trông có vẻ rất quý giá” Mẹ Trương nhịn nãy giờ để tiếp mấy người trong thôn giờ mới có cơ hội để hỏi.
Thẩm Thiệu Thanh chỉ cười cười kêu bà mở ra mà xem.
Ai mà ngờ khi mẹ Trương vừa mở được một nửa liền đóng sầm lại.
Chỉ trong tích tắc nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy được thứ bên trong.
Không khí đột nhiên im lặng đến nghe thấy cả tiếng hít thở.
“Nếu không mang vào sẽ có người nhìn thấy đấy” Thẩm Thiệu Thanh vừa mới nhắc nhẹ như vậy thôi cả một nhà Trương gia từ hán tử đến nữ tử đều đồng loạt chạy đến khiêng mấy cái rương vào nhà.
…………………..
“Thiếu gia người đã mời tới rồi” La chưởng quầy cung kính nói một tiếng. Vị thiếu gia kia khẽ gật đầu đối với Thẩm Thiệu Thanh nói: “Thất lễ rồi, mời ngồi”
Thẩm Thiệu Thanh vẫn giữ nét ôn hòa từ đầu tới cuối đối với sự lịch thiệp của vị thiếu gia cũng không quá để ý. Nhìn gần mới thấy vị thiếu gia này quả thực là một vị mỹ nam tử a. Làn da được bảo trì rất tốt, ánh mắt cũng không có quá nhiều cảm xúc có vẻ là một người khó tiếp cận.
“Tại hạ họ Trang quý danh Cẩm Ngọc. Hôm nay là mạo muội đến để thưởng thức món ăn được mọi người trong trấn khen ngon. Ta đã ăn thử quả nhiên là ngoài sức tưởng tượng” Trang Cẩm Ngọc không nhanh không chậm trình bày quá trình đến đây. Tuy nói vậy nhưng bên trong vẫn đang âm thầm đánh giá Thẩm Thiệu Thanh. Chỉ là một ca nhi nhỏ nhắn thanh tú, khuôn mặt không quá xuất sắc nhưng ánh mắt lại rất linh động giống như có thể đọc thấu tâm can người khác vậy.
Trang Cẩm Ngọc rất kín kẽ giấu đi ánh mắt ấy nhưng làm sao qua được ánh mắt cú vọ của Thẩm Thiệu Thanh. Người này không đơn giản vậy nên phải cẩn trọng ăn nói mới được: “Tại hạ họ Thẩm quý danh Thiệu Thanh. Món ăn được Trang thiếu gia để mắt đến là vinh hạnh của quán, nếu ngài không chê lần sau ghé quán ta sẽ tiếp đãi chu đáo hơn”
Trang Cẩm Ngọc nghe ra được sự thận trọng trong lời nói của Thẩm Thiệu Thanh nhưng cũng không để tâm quá nhiều. Trang Cẩm Ngọc đã gặp qua vô số người ai cũng đều phải cúi đầu cung kính trước mặt y. Đối với việc này cũng sớm thành quen.
“Ta đánh giá rất cao món lẩu ở đây. Không biết có thể mạn phép hỏi mua công thức ở đây hay không?”
Cách nói chuyện của Trang Cẩm Ngọc có thể nói là nhún nhường rất tốt. Lấy thân phận của y mà nói đây đã được xem như một ân huệ mà người trên cao ban xuống rồi. Thẩm Thiệu Thanh là người từ hiện đại xuyên qua chẳng cảm nhận được cái sự ban ơn gì cả. Ở thời của hắn muốn cần cái gì ai mà chẳng nói chuyện như vậy.
Thẩm Thiệu Thanh không trả lời ngay nụ cười trên mặt vẫn như có như không mà treo lên trông giả dối cực điểm. Bất quá do hắn là ca nhi nên đường nét trên mặt khá hài hòa nên không ai nhận ra. Thẩm Thiệu Thanh nhịp nhịp gõ tay lên bàn theo tiết tấu ổn định. Ánh mắt gian tà làm cho La chưởng quầy sởn cả tóc gáy. Ông từng đàm phán với con cáo thành tinh này rồi, nếu lột lớp mặt nạ kia ra bên trong rất có khả năng chính là khuôn mặt tính kế, xảo quyệt.
“Tức phụ, ta làm xong việc rồi” Trương Nhị Bảo không biết từ đâu xông ra cầm lấy tay Thẩm Thiệu Thanh dõng dạc nói. Bề ngoài y vẫn cười ngốc ngốc khiến cho mọi người tò mò nhưng cũng không tiện hỏi quá nhiều. Cũng chỉ có La chưởng quầy là nhiều chuyện mà hỏi: “Vị này là?”
Thẩm Thiệu Thanh có chút túng quẫn, dù sao hắn cũng là một nam tử hành thật giá thật, bắt hắn phải nói đây là phu quân thì đúng là làm khó hắn quá. Thấy hắn ấp úng cả ngày vẫn chưa rặn ra được câu nào Trương Nhị Bảo mới thay hắn đáp lời, trên mặt vẫn là nụ cười ngốc nghếch ấy nhưng ánh mắt lại có phần tối đi: “Là phu quân, hắn tức phụ ta”
“Ra là Thẩm tiểu lang à Thẩm phu lang đã có gia thất rồi, thất lễ thất lễ ta sớm nên hỏi Thẩm phu lang trước mới đúng” La chưởng quầy rối rít nhận lỗi. Cũng không thể trách ông là Thẩm Thiệu Thanh vốn chẳng hề sửa lại cách xưng hô nên ông mới không biết.
Thẩm Thiệu Thanh ngại ngùng nói không phải lỗi của ông ta, sau đó mới quay sang nói với Trương Nhị Bảo: “Ta đang bàn chuyện, ngươi qua phụ cha nương trước đi”
“Tức phụ ta sẽ ở lại. Ngươi ở đâu ta ở đó”
“…..Vậy cũng được, ngồi đây đi”
Mấy người Trang Cẩm Ngọc tự nhiên bị ép coi ân ái không ai nói ai mỗi người tự khắc biết né tránh ánh mắt đi. Thẩm Thiệu Thanh nào biết mấy ý nghĩ của đám người kia nếu hắn mà biết chắc sẽ đá đít từng tên một đuổi ra khỏi đây rồi.
“Y ngồi cùng sẽ không phiền chứ?” Thẩm Thiệu Thanh ‘ngại ngùng’ hỏi Trang Cẩm Ngọc chỉ thấy Trang Cẩm Ngọc khẽ gật đầu cũng không để ý gì hoặc có muốn cũng chẳng thể nói gì. Chính bản thân Thẩm Thiệu Thanh tự ý để Trương Nhị Bảo ngồi xuống rồi mới quay sang hỏi dù bọn họ có muốn nói không được thì khả năng Thẩm Thiệu Thanh cũng không thèm nghe.
“Vậy chúng ta tiếp tục nói về chuyện mà Trang thiếu gia hỏi. Trước đây vài hôm cũng đã có một nhóm người đến chỗ ta hỏi mua công thức nhưng vì giá cả bọn họ đưa ra ta cảm thấy không thỏa đáng nên không đồng ý. Vầy đi, không biết Trang thiếu gia nguyện ý mua công thức của ta với giá bao nhiêu?” Thẩm Thiệu Thanh lại tiếp tục nhịp nhịp gõ lên bàn. Bán một vài công thức lẩu đối với hắn cũng không đáng gì. So ra còn bớt được khá nhiều thời gian cho hắn nghỉ ngơi.
“Giá cả đối với ta không thành vấn đề, chỉ cần thứ đó mang lại lợi ích cho ta ta đương nhiên sẽ không tiếc chút tiền này”
Người có tiền đúng là vênh váo mà. Thẩm Thiệu Thanh sống hai đời nhưng vẫn chưa biết được cái cảm giác tiêu tiền mà không cần phải nhìn số dư là như thế nào đâu: “Hiện tại trong tay ta có tất cả là 7 công thức nấu lẩu. Nếu ngài thực sự muốn mua ta sẽ bán cho ngài 4 công thức nấu lẩu với giá 500 lượng bạc cho một công thức” Thực ra trong tay hắn có nhiều hơn con số 7 nhưng hắn cũng không cần phải nói ra để kiếm việc cho bản thân.
500 lượng bạc!!!
Ba người đi theo Trang Cẩm Ngọc đã sớm hít một hơi khí lạnh khi nghe Thẩm Thiệu Thanh ra giá. Con số này tuyệt đối không nhỏ. Vị ca nhi này quả thực là tham lam mà.
Trương Nhị Bảo kế bên cũng đồng dạng kinh ngạc. Số tiền này quả thật quá lớn đối với người nhà nông như y. Thẩm Thiệu Thanh liệu có phải ra giá hơi cao không?
Như cảm nhận được ánh mắt của Trương Nhị Bảo nhìn mình Thẩm Thiệu Thanh liền quay đầu lại nhìn y. Cảm thấy khuôn mặt Trương Nhị Bảo ngốc ngốc đáng yêu liền đưa tay sờ đầu y mấy cái mới dừng lại.
Trang Cẩm Ngọc không cảm xúc nhìn mấy hành động kia của hai người, một mặt vô cảm đáp lời hắn: “500 lượng bạc không phải là con số nhỏ, Thẩm phu lang nên biết chừng mực”
Thẩm Thiệu Thanh nghe Trang Cẩm Ngọc nói vậy cũng không giận chỉ hỏi ngược lại: “Ngài biết một ngày ta bán được bao nhiêu không?”
Không ai trả lời cho câu hỏi đó Thẩm Thiệu Thanh liền cười khẩy trong lòng. Thật tốn thời gian của người khác: “Nếu đã không có câu trả lời vậy xin phép cáo từ, nếu có duyên sau này chúng ta sẽ lại hợp tác tiếp. Thứ cho ta không phụng bồi các vị được”
“Chờ đã….”
…—————-…
…Ngoại truyện nhỏ về ký ức của Trương Nhị Bảo (1)…
Thực ra từ 10 ngày trước y đã bắt đầu nhận thức được một số việc xung quanh rõ ràng hơn. Tuy vẫn có chút mờ mịt nhưng lâu dần liền quen thuộc.
Y vẫn còn nhớ rõ mọi việc lúc mình trở thành một tên ngốc, sau này kí ức được khai thông mọi chuyện đều từ từ được nối lại. Khi y trở nên ngốc nghếch cha mẹ Trương liền thú cho y một tiểu tức phụ. Là một ca nhi nhỏ bé, nhút nhát. Thân hình gầy gò, làn da rám nắng không nên có ở một ca nhi.
Nhờ sự chỉ dậy và đốc thúc của mẹ Trương cuối cùng cả hai mới sinh được một hán tử và một nữ tử. Lúc mới thú được người đó y quả thực rất thích thú nhưng tiếp xúc lâu y liền phát hiện người đó tâm lý không được ổn định. Đỉnh điểm nhất chính là lúc sinh ra hài tử đầu tiên. Y rất ngốc nhưng cũng biết nhìn sắc mặt người khác, bình thường nếu không có việc gì sẽ không dám đến gần người kia. Tình cảm của một tên ngốc rất đơn thuần. Chỉ cần ai đối xử tốt với y y đều sẽ biết.
Nhưng sau đó khi người kia sinh ra nữ tử của họ liền trở nên bạo phát. Tâm trạng ngày càng xấu đi, ánh mắt nhìn mọi thứ đều là vô cảm, trống rỗng. Y lúc đó quả thật có chút khiếp sợ khi tiếp xúc với người kia bởi vậy mới không biết được ngay sau đó người kia nghĩ quẩn mà nhảy sông.
Về sau, khi nghe mọi người trong nhà nói người kia có khả năng sẽ không tỉnh lại nữa y cũng không biết mình có cảm giác gì. Duy chỉ có sự hối hận vì bản thân đã không để mắt đến người kia khiến người kia nhảy sông y mới không cứu kịp.
Khi cả nhà còn đang khóc thương cho người kia thì hắn đột nhiên tỉnh dậy. Ánh mắt hắn rất khác với mọi khi, trong đó chứa đầy ánh sáng, đó là một đôi mắt rất đẹp, là đôi mắt chứa đầy đủ cảm xúc và đôi mắt ấy nhìn y rất dịu dàng….
Y tìm được hắn rồi…
………………….