Hai người họ sống nhanh quá, người sắp tàn tật như cô theo không kịp. Chậm một chút thì chết ai chứ, chậm một chút còn cứu được một mạng người.
Cô lại không thể tự gọi đến bệnh viên với trình trạng chữ được chữ mất này, nhân viên bệnh viện sẽ hiểu lầm đứa nhỏ nhà ai gọi điện chơi đùa mất. Trách cô mối quan hệ trong giới quá ít, chỉ quân quẩn chơi với trợ lý và Tư Hà.
Giữ nguyên tư thế một lúc, cứu tinh lần nữa xuất hiện.
Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên…
Chỉ là cô có chút chần chừ không muốn bắt máy.
Người gọi đến là quý ngài tư liệu sống.
Mạng sống quan trọng hay mặt mũi quan trọng, cô đương nhiên là cần mạng sống hơn.
“…Cứu…cứu…lưng tôi…”
Giám đốc Lý nghe đuược giọng cô có chút kì lạ: “Khanh Khanh, lưng em bị thương sao?”
“Ưm!”
Hay lắm, cánh cửa cầu cứu thứ ba có hy vọng, hu hu…Lý Hoài Cẩn nghe hiểu lời cô nói, anh ta sẽ đến ngay.
Loáng thoáng nghe được giọng nói lạ bên kia: “Giám đốc, ban chiến lược đang chờ ngài ở phong họp.”
“Hủy đi.” Lý Hoài Cẩn dứt khoát trả lời.
Trong lòng Nhan Khanh có chút cảm động, nước mắt không ngừng chảy ngược, anh ta bỏ trăm công ngàn việc để đến ứng cứu. Tự dặn phải đối tốt với tư liệu sống, người cô khinh nhất lại là người trọng tình nghĩa nhất, là người duy nhất xuất hiện lúc hoạn nạn khó khăn.
Đợi khi cô thu thập xong tư liệu sẽ tác hợp cho anh với ánh trăng sáng. Trả món nợ ân tình này thật thích đáng mới không phụ ân nghĩa hôm nay.
Lý Hoài Cẩn, từ nay chúng ta sẽ là anh em. Khi nào cần cứ gọi một tiếng chị Khanh nhất định sẽ vượt qua núi đao biển lửa chạy đến bảo kê cưng.
Ừm! Cứ quyết trước thế đi!
Loáng thoáng nghe được rất nhiều tiếng bước chân lại gần, kèm theo là tiếng phá khóa.
Làm tốt lắm, tư liệu sống, nhanh nhanh xông vào bế tôi đi bệnh viên.
“Cạch, cạch!”
“Khanh Khanh.”
“Ưm…ưm…” Cô cực kỳ phối hợp trả lời anh.
Cửa phòng ngủ mở ra…
Khoan.
”Một người, hai người, ba người, bốn người, nhiều quá đếm không được.”
Nước mắt lại lần nữa chảy ngược vào tim, Lý Hoài Cẩn chết tiệt, tôi hận anh. Anh mang cả đống người đến xem bộ dạng “chó úp mặt” xấu hổ, lát nữa vào bệnh viện nắn lại xương lưng, nhớ bảo bác sĩ đập nát khuôn mặt bôi tro trét trấu này rồi xây lại.
Đây là cách duy nhất giúp cô ráng sống tiếp.
Nghe được ai đó phì cười rồi lại bụm môi nén cười nhưng cô không quan tâm, lát nữa khuôn mặt này sẽ vứt vào sọt rác, qua ngày mai sống tiếp một cuộc sống mới.
Không ai nhận ra ai.
**
Đương lúc choáng váng mơ hồ mặc kệ ai cười nhạo, Nhan Khanh nghe thấy có rất nhiều người đang nhỏ to bên cạnh mình.
Hay lắm, Lý Hoài Cẩn!
Anh đem người đến xem cô diễn xiếc lộn nhào, còn cùng người ta bàn luận, nói xấu, cười nhạo.
“Khanh Khanh, em tỉnh rồi!”
Nhan Khanh gắng gượng mở to mắt để nhìn lướt qua mấy kẻ nói xấu mình, cô phải nhớ rõ mặt tất cả bọn họ. Nhưng trí nhớ lại kém cộng thêm đầu óc đi chơi xa, nói thật cô chẳng nhận ra ai.
Ngoại trừ tư liệu sống, hờ hờ…
Khuôn mặt tư liệu giống như màn hình ti vi 77inch đập thẳng vào mắt cô, sắc nét đến mức nhìn rõ nếp nhăn nơi khóe mắt, thậm chí có thể đếm được lông mi anh ta có mấy cộng.
Nhan Khanh lẩm bẩm trong miệng: “Để xem, một nè, hai nè, ba nè…”
“Bác sĩ, anh mau đến xem, em ấy cứ đếm số từ nhà đến bệnh viện như trúng tà vậy đó, đây là bệnh gì?” Lý Hoài Cẩn gắt gao nắm lấy tay cô, rồi quay sang cầu cứu bác sĩ.
Toàn bộ bác sĩ khoa xương khớp đều bu lại gần cô, bầu không khí có chút căng thẳng.
Trưởng khoa xương khớp đẩy nhẹ gọng kính, gương mặt uy tín một trăm phần trăm nói: “Bệnh nhân gãy xương sống, xương chân chúng tôi đã cố gắng điều trị hết sức.” Hai tay ông ta chắp sau lưng làm bộ trầm trọng, kéo theo một đống bác sĩ thực tập phía sau bắt chước học theo.
Đám y tá đứng ngoài cửa sổ còn hoảng loạn hơn.
“…Hu Hu, chị Nhan Khanh có phải sắp chết rồi không?”
Một nữ y tá khác khóc nức nở, đấm vào vai đồng nghiệp: “Đừng nói bậy, chị ấy nhất định sẽ sống đến thiên thu vạn kiếp.” Nói xong liền chắp hay tay cầu trời, khấn đất.
“Lần này khó qua khỏi lắm, hu hu tớ phải bắt sóng Wi-Fi đăng bài facebook tưởng niệm chi ấy đây.”
“Đáng sợ lắm, khi nãy tớ cùng trưởng khoa bó bột chân chị Khanh, trưởng khoa cứ sầm mặt tối thui, còn liên tục lắc đầu.”
Tiếng khóc của y tá quá lớn thu hút bệnh nhân trong khoa, thậm chí có người còn vác chân, vác cổ bị gãy, ngồi xe lăng đến nói muốn thăm viếng.
“Hu hu, tôi là fan ruột của chị ấy nè! Tôi biết ngay sớm muộn ngày này cũng đến, lấy biệt danh bình hoa để làm gì, để vỡ nát không hàn lại được, giọt nước mắt lăn dài, giọt nước mắt chảy vào tim. Nhớ bấm theo dõi và like kênh của tôi nhé.” Bệnh nhân nam cố nắm thành cửa sổ, vượt qua cơn đau rời khỏi xe lăng, đung đưa nơi cửa sổ, giơ điện thoại lên cao quay trực tiếp cho fan ở xa coi.
Một bệnh nhân khác đỡ cổ: “Tui là anti chị ấy nè! Ngày xưa chửi chị là “bình nát”, tui khốn nạn quá. Mong chị an yên về miền cực lạc, hu hu, từ nay tui nguyện ăn chay cầu phúc cho chị sớm ngày đầu thai.
Cảnh tượng vô cùng hoành tráng, vô cùng bi thương. Nhan Khanh mà tỉnh táo, chắc bật dậy khóc ba ngày ba đêm vì cảm động mất.
Sau đó, dựng người dậy cốc đầu mỗi người một cái. Đang yên đang lành cứ phải trầm trọng hóa vấn đề.