Lại là một mùa hè.
Trịnh Dị hẹn mấy người Dung Tranh, Cố Kính Phàm đi ăn, Trịnh Dị gửi tin nhắn cho Dung Tranh, bảo anh ta tới sớm một tí có việc.
“Anh em, cậu suy nghĩ kỹ rồi hả? Dung Tranh đồng tình nhìn anh ấy: “Tôi hết sức không hiểu cậu gấp gáp xuống mộ như vậy làm gì, cậu đừng có kích động, cậu nhìn thằng ngốc Châu Tuấn đi, mới trẻ trung năng động đã không sáng suốt, bây giờ mỗi ngày bị vợ ức hiếp thảm biết bao?”
Trịnh Dị lạnh tanh trừng anh ta: “Cậu thì sáng suốt lắm, lúc trước kiếm U U nhờ nói tốt với Tần Xu chi vậy? Cậu không có sợ đâu ha.”
“…” Dung Tranh lập tức như gà mắc dây thun ho một tràn: “Chủ tịch Trịnh, mời anh có chuyện gì cứ nói đi ạ.”
Trịnh Dị tựa vào sofa thở dài: “Cầu hôn kiểu gì mới ổn đây?”
Anh và Châu U U đã quen nhau một năm hai tháng, thế nhưng trên thực tế, trừ đi mấy tháng sứt đầu mẻ trán với Thư Niệm, trừ thêm thời gian Châu U U cứ vài bữa lại bỏ tiền đi du ngoạn, thời gian hai người gặp mặt yêu đương tính kỹ lắm cũng được có tám tháng.
Thế nhưng tình cảm không thể dùng thời gian để cân đong đo đếm, phải dựa vào mức độ ghen tuông mà tự trải nghiệm lấy, ví dụ như Trịnh Dị, vừa nhìn thấy hình Châu U U chụp chung với mấy tên người nước ngoài râu ria xồm xoàm, mắt xanh mũi lỏ liền muốn lên cơn đau tim, muốn tức tốc bay sang tóm cô về.
Gần đây nhân viên của IC đều cảm nhận được, chủ tịch Trịnh làm việc không chăm chỉ, mỗi ngày mở họp đều thất thần.
Người ta mở PPT thuyết trình xong xuôi chờ ông chủ cho ý kiến, ông chủ lại nhíu mày nhìn chằm chằm vào màn hình, thầm nghĩ nên đeo lên tay Châu U U một chiếc nhẫn, đợi lúc cô lại ra ngoài chơi, mấy đứa tiểu thịt tươi kia nên biết điều____tém lại một tí, quý bà nhỏ bé này đã là hoa đã có chủ rồi! Quý bà nhỏ bé cũng nên biết nhìn chiếc nhẫn mà thức tỉnh bản thân, phụ nữ đã có chồng, xin hãy yêu thương ông chồng đang kiếm tiền cho mình.
Khoảng thời gian thất thần như khiến cấp dưới căng thẳng không thôi.
Dung Tranh sờ cằm hỏi: “Em gái U U bình thường thích cái gì nhất?”
“… Tiền.” Trịnh Dị nói mà cũng thấy khó khăn giùm cho bạn gái.
Dung Tranh: “…”
Trịnh Dị ngẫm nghĩ: “Có nên mua cái hột bằng cái trứng bồ câu không? Chắc cô ấy vui lắm đấy.” Vui lên có khi sẽ quên mất đám tiểu thịt tươi mà gật đầu đồng ý.
Dung Tranh tặc lưỡi: “Trứng bồ câu cô ấy tự mua được một rổ chứ nhỉ? Không phải tôi nói chứ cậu kiếm tiền giỏi nhưng mà đúng là kém dỗ ngọt con gái.”
Trịnh Dị vô cảm: “Không thì cần cậu có ít gì?”
Sao anh lại không hỏi Châu Tuấn, không hỏi Cố Kính Phàm, vì Dung Tranh là tên đàn ông tồi trong khóm hoa chứ gì nữa.
Dung Tranh tự động coi đây như lời khen, tựa vào sofa nhàn hạ nói: “Em gái U U ấy… một bạch phú mỹ xinh tươi thoát tục, trứng bồ câu đối với cô ấy chả có nghĩa lí gì, cầu hôn bình thường có vẻ đều không làm cô ấy rung động được, cậu phải nghĩ cái gì độc đáo tí, cái kiểu ý nghĩa hơn tiền bạc quan trọng hơn.”
*
Chuyến bay từ Dubai tới thành phố H tám giờ sẽ tới, Châu U U mặc áo phông, quần jean với giày thể thao chộn rộn đi trong hành lanh VIP, quay đầu gọi Tiểu Diệp đang kéo hành lý: “Nhanh lên nhanh lên, chị tới đẩy giúp em! Trịnh Dị chắc đợi lâu rồi, thịt dê thịt bò trong nồi lẩu cũng không vui rồi!”
Ở Ả Rập chơi hơn nửa tháng, thịt nướng, pilaft, bánh cuộn bên đó đều rất ngon nhưng ăn nhiều rồi, Châu U U lại bắt đầu hết sức nhớ canh xương hầm Trịnh Dị nấu, mấy món ngon với lẩu trong nước.
Tiểu Diệp nhìn làn da sạm đi do chơi nắng của bà chủ mình, lại nhớ tới mẫu tin nhắn ông chủ gửi tới, mặt mũi hết sức đáng thương.
Trịnh Dị tuy từng mạnh miệng nói Châu U U đi đâu sẽ theo tới đó, nhưng cái tiết tấu ở nhà một tháng đòi đi chơi hai tháng của Châu U U, anh lết theo có hơi mất sức, sau đó mỗi lần cô đi đâu, anh đều sẽ theo vài ngày sau đó về nước làm việc, mà Tiểu Diệp từ đó biến hình thành trợ lí riêng cũng ăn chơi trác tán với Châu U U.
Trước khi lên máy bay, Châu U U gọi điện nói chuyện với Trịnh Dị xong, kiểm tra xong chuyến bay và thời gian đến thành phố H của mình, Tiểu Diệp liền nhận được Wechat của ông chủ.
Ông chủ muốn! bày! chuyện!
Trịnh Dị dặn cô bảo tài xế đi đón họ, anh tạm thời không xuất hiện, bắt Tiểu Diệp vận dụng trí thông minh của mình giúp Châu U U ăn mặc đẹp một tí, còn phải lôi kéo cô ấy cùng đến sảnh lớn sân thượng IC.
Cái này là ý muốn cầu hôn mà!
Trong lòng Tiểu Diệp vốn hết sức kích động, thế nhưng trên đường về, bà chủ hoàn toàn không phối hợp!
Càng toang hơn là ba ngày cuối họ ở Dubai, đội nắng tung tăng ở sa mạc, kem chống nắng có xịn cách mấy cũng chịu không nổi, da dẻ của bà chủ lúc này bảo là trông như người xứ khác thì hơi lố nhưng màu da khá giống với người Đông Nam Á, hiện đã không phân biệt được nổi.
Trên máy bay Châu U U cũng tự giác rằng phơi nắng có hơi lố, đắp liên tục mấy miếng mặt nạ, Tiểu Diệp thấy cô mào đầu liện khuyên cô thay váy.
Ai ngờ Châu U U nằm thẳng cẳng trên chỗ ngồi, vừa lảm nhảm bảo sắp xuống máy bay đi ăn lẩu với Trịnh Dị, không cần trang trọng vừa mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Ra khỏi lối VIP, không thấy Trịnh Dị đứng đợi ở ngoài như thường lệ, Châu U U hơi không vui, thầm nghĩ Trịnh Dị đúng là lớn mật! Giờ còn lười xuống xe qua đón mình.
Đến lúc ngồi trên xe do tài xế lái, Châu U U thật sự ngớ người.
Trịnh Dị còn không thèm đến đón cô!
Nhắc mới nhớ mỗi lần cô về nước đều không nói đành hoàng bảo Trịnh Dị đón. Trịnh Dị lại lần nào cũng sẽ hỏi cô số hiệu chuyến bay và thời gian đến, nhưng cũng chỉ ra hiệu là biết rồi, không nói sẽ đến đón cô.
Thế nhưng thật sự thì lần nào cô về, anh đều sẽ xuất hiện ở sân bay.
Duy nhất lần này là cái gì cũng không có.
Hơn nửa tháng không gặp, trông Châu U U có vẻ chơi khoái chí lắm nhưng thật sự trong lòng đã nhớ Trịnh Dị rồi.
Ở ngoài có vui thế nào, có thấy được nhiều thứ tươi mới, không có Trịnh Dị bên cạnh, có lúc cũng cảm thấy vẫn vậy, vui thì vẫn vui những người mình muốn cũng hưởng thụ lại không ở cùng, trong lòng trống rỗng, không yên tâm bằng khi nhìn thấy anh ấy, cùng anh ấy ngoan ngoãn sinh sống ở thành phố H.
Nhớ nhà rồi, ngôi nhà có anh ấy.
Thế nhưng! Cô lại nghĩ, anh ấy còn không xuất hiện!
Tiểu Diệp thấy Châu U U lên xe xong lại ít nói hẳn, liền nhanh chóng nói: “Lúc nãy đồng nghiệp Phòng Thư ký của bọn em nói chủ tịch Trịnh vẫn đang tăng ca ở công ty, gần đây bận lắm, ngày nào cũng làm việc đến muộn lắm! Chắc là bận quá không đón chị được.”
“Ồ.” Châu U U gật gù, nghĩ đến bản thân chơi đùa tung tăng bên ngoài, Trịnh Dị ở nhà ra sức kiếm tiền cho cô tiêu, liền thấy ổn hơn.
Đến nổi Tiểu Diệp nhân cơ hội bảo đến công ty tìm anh ấy, cô cũng lập tức đồng ý.
Đến sảnh tầng thượng, Tiểu Diệp lại không để Châu U U đi về phía văn phòng của Trịnh Dị mà lại đưa cô ra lối thoát hiểm lên sân thượng.
Châu U U ngơ ngác hỏi: “Trịnh Dị đang tăng ca mà? Mình lên đó làm gì?”
Tiểu Diệp đang ủ rũ không biết sao lôi kéo được bà chủ, nhìn bước chân do dự của cô ấy, đột nhiên nảy ra sáng kiến, thầm nghĩ không phải ông chủ muốn tạo bất ngờ sao? Vậy phải làm gì đó để xuống tinh thần trước lại càng hay nhỉ!”
Vậy là Tiểu Diệp liền mặt mày phức tạp, lắp bắp nói: “… Chị lên là biết.”
Tim Châu U U đập thình thịch.
Công việc rất bận, cô quan trọng thế này anh cũng không đến đón, không phải là xảy ra chuyện rồi chứ? Định nhảy lầu hả?
Châu U U càng nghĩ càng thấy có nguy cơ, chứ khi không tối mù lên sân thượng làm gì? Cô đẩy Tiểu Diệp ra, ba chân bốn cẳng chạy tót lên sân thượng.
Sân thượng tối mù, dưới đất cách một mét lại đặt một cái đèn nhỏ, từ cửa cầu tháng đến lối rẽ đằng xa. Châu U U cũng không kịp nhìn kỹ, men theo ánh đèn bước nhanh về trước, gọi lớn: “Trịnh Dị! Anh đừng có nghĩ quẩn đấy! Cổ phiếu rớt sàn cũng không được nhảy lầu chứ!”
Ở phía cuối ánh đèn, Trịnh Dị giấu hộp nhẫn đằng sau vốn có chút hồi hộp: “…”
Đám người Dung Tranh, Châu Tuấn nấp trong bóng đêm chờ khoảnh khắc của hai người: “…”
Dung Tranh nhịn không được phụt cười.
Trịnh Hạo gấp gáp bịt miệng anh ta, cho anh ta một đấm ra hiệu im lặng.
Châu U U cuối cùng cũng thấy được Trịnh Dị ở phía cuối ánh đèn, mặc một bộ vest lấp lánh, đứng cách mép sân thượng cả dặm dài, bước ra dưới ánh đèn mập mờ, không thấy có gì khác lạ, vẫn ung dung bình tĩnh.
“Không phải anh muốn nhảy lầu hả?” Châu U U hoàn hồn.
Mặt Trịnh Dị còn đen hơn bầu trời: “Ai nói anh muốn nhảy lầu?”
“Biểu cảm của Tiểu Diệp…” lúc này Châu U U mới có thời gian để nhìn xuống ánh đèn xếp quanh dưới chân hai người, đó là từng cái hình bình rượu, bên trong chứa đầy ngôi sao năm cánh phát sáng, nhìn kỹ còn có nhấp nháy ánh xanh: “Cái này, anh muốn làm gì…”
Chuyện này có chút ấm áp lạ thường, không khí dịu dàng cùng sự hồi hộp dâng lên từ đáy lòng này là gì?
Trịnh Dị thấy cô cuối cùng cũng mở đầu, thầm thở phào nhẹ nhõm, cong góc môi mê người_____bình thường Châu U U mê nhất biểu hiện này của anh: “Có quà muốn tặng em.”
Con tim đã có dự cảm của Châu U U đập thịch một tiếng, trên sân thượng cao ngất này, những ngôi sao sáng giống như đèn tín hiệu sân bay, mọi thứ đều hợp với dự cảm, cô không kiềm được tiến lên trước mấy bước, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt long lanh mừng rỡ: “Anh muốn tặng em một chiếc trực thăng phải không?”
Trịnh Dị: “…”
Trịnh Hạo ở trong tối cũng kiềm không nổi phụt cười, Dung Tranh nhanh tay nhanh chân chộp được.
Đèn trên sân thượng đã tắt ngúm cả, màn đêm giấu kín được nét mặt lên xuống phức tạp của Trịnh Dị: “… Sao lại đoán vậy?”
“Bởi vì bây giờ em muốn nhất một chiếc trực thăng!” Châu U U tràn đầy mong đợi: “Em với Tiểu Diệp ở Dubai lái trực thăng ngắm trời đã lắm, em muốn mua riêng một chiếc, sau này muốn đi đâu thì đi, anh nói xem có đúng không?”
Trịnh Dị hết nói nổi.
Anh chần chừ không nói, Châu U U liền xìu xuống, ôm lấy cái bụng trống không vẫn chưa ăn gì: “Không lẽ không phải trực thăng hả?”
“… Không phải.” Trịnh Dị gian nan trả lời.
“Ồ.” Lúc này Châu U U cũng không muốn gì nữa, trước mắt ngoài trừ một nồi lẩu, thứ muốn nhất là một chiếc trực thăng, xem ra có vẻ không thực hiện được, có hơi tụt mood: “Vậy là cái gì?”
Trịnh Dị chuẩn bị hồi lâu, giờ đây cuối cũng cũng đến bước quan trọng, tâm trạng khó tránh lại hồi hộp: “U U…”
“Hả?” Châu U U ngơ ngáo đáp lời.
Trịnh Dị hít sâu một hơi, bước chân trái về sau một bước, một tiếng đổ vỡ vang lên, anh đã đụng trụng một lọ xếp sao.
Cái lọ đầu tiên bị đổ đụng trúng cái lọ chưa sáng đã đặt trước trong bóng đêm, lúc lọ thứ hai ngã xuống lại đột ngột phát sáng, tiếp theo lọ thứ hai lại đổ trúng lọ thứ ba, sau đó là bốn, năm,… từng lọ một ngã xuống, phát ra âm thanh liền nhau, như trong tiếng vang có giai điệu dịu dàng, đèn sao nối tiếp nhau sáng lên đến tít đằng xa…
Châu U U khẽ thốt lên, kinh ngạc nhìn quanh một khoảng ngôi sao mông lung mà lấp lánh xếp thành hình trái tim vòng quanh họ.
Trịnh Dị quỳ một chân xuống, mở hộp nhẫn chìa về phía cô, trong tiếng giai điệu, con ngươi đen sáng nháy lên mong đợi, dịu dàng nói: “Lấy anh nhé, được không?”
Châu U U đưa tay che cái miệng đang há hốc.
Kinh ngạc, mừng vui, lãng mạn… lại có chút kỳ quặc… Lúc lâu sau, Châu U U mới gắng sức choàng tỉnh, một tay chỉ vào chiếc nhẫn trong hộp, một tay vẫn còn che miệng: “Cái thứ đen thui này… là cái gì?”
Trịnh Dị: “…”
Châu U U ngơ ngác: “Sao không phải là kim cương lấp lánh? Sao không phải cái loại to như trứng bồ câu ấy?”
Dung Tranh trong bóng đêm: “…”
Chiếc nhẫn trên tay Trịnh Dị là nguyên liệu đặc biệt anh ấy mua về tự tay làm thủ công.
Giữa vòng bạch kim được đặt một viên đá xanh sẫm, vì trong bóng tối, không thấy rõ màu xanh, quanh vòng nhẫn có đính kim cương, viên đá bên trong càng phát sáng.
Trịnh Dị trong lòng thầm mắng Dung Tranh lên bờ xuống ruộng, ngoài mặt vẫn cố vớt vát bản thân: “Cái này là màu xanh lá thẫm, viên đá này là…”
“Đá?!” Châu U U mở to mắt, khó tin: “Anh cầu hôn không tặng kim cương trứng bồ câu cho em thì cũng bỏ đi, lại còn cho em viên đá?!”
Câu “…thiên thạch từ Mặt Trăng” sau cùng của Trịnh Dị âm thầm biến mất trong đêm đen, nói ra chắc cũng bất lực y vậy thôi, vì thật sự không đắt bằng trứng bồ câu.
“Trịnh Dị!” Châu U U nổi giận đùng đùng, ra sân bay không ai đón, nổi lẩu trong dự cảm không ăn được, trực thăng trong mong đợi cũng là đang nằm mơ, cầu hôn vui vẻ tí cũng ok, kết quả lại bị tặng một viên đá đen thui!
“Em từ bé đến lớn cứ mong có người có thể tặng mình một chiếc nhẫn kim cương lớn, cái loại loé mắt thiên hạ ấy! Kết quả thì sao! Em quá thất vọng về anh!” Châu U U cũng âm thâm nghĩ đến việc sẽ được cầu hôn, đặc biệt là đến tuổi này, trên new feed nhiều người khoe nhẫn đính hôn, khoe ảnh cưới, khoe giấy đăng ký kết hôn, lần nào cũng âm thầm ngưỡng mộ không ngớt, sau đó lại âm thầm tự an ủi_____Trịnh Dị cũng giàu, nhất định sẽ tặng cô một cái trứng bồ câu siêu to, nếu không được tự mình mua giúp anh ấy một viên, dù gì cũng không thiếu tiền.
Giờ thì hay rồi, Châu U U càng nghĩ càng tức, càng tức càng đói, chỉ vào Trịnh Dị đang quỳ nói: “Đến em thích cái gì anh cũng không biết, em không thèm lấy anh! Đi chết đi! Em đi ăn lẩu đây!”
Dân chúng đứng ngoài trái tim, ôm pháo hoa nhìn nhau ngơ ngác, tập thể act cool đứng hình mất năm giây, tình tiết chuyển biến nhanh quá, nhà tư bản đẹp trai ngời ngời lại cầu hôn thất bại! Hơn nữa còn bị từ chối vô tình như vậy! Quả quyết như vậy! … Đặc sắc như vậy!
Châu U U ở đằng xa từ chối xong liền quay người đi, Trịnh Dị gọi cô, sải bước đuổi theo, đồng thời hận thù đưa tay chỉ chỉ Dung Tranh đang đứng đằng xa.
Trịnh Hạo ngờ nghệch nói: “Tiệc tối tụi mình chuẩn bị sao đây? Cất công bảo họ đem lên đây.”
Châu Tuấn nói: “Tụi mình ăn đi! Ha ha ha… Ngày tháng sau kết hôn của Trịnh Dị nhất định không khá hơn tôi!”
Tạ Nhân Nhân đứng bên cạnh cấu anh ta: “Anh nói tiếng nữa!”
Dung Tranh, người chắc chắn sẽ sống không yên, ngàn vạn lần không ngờ được kế sách bản thân đưa ra lại thất bại, thất tha thất thiểu: “Giải tán giải tán!”
*
Mười một giờ đêm, Châu U U xoa cái bụng no căng bước vào nhà.
Trịnh Dị xách hành lý hộ cô, đi theo đằng sau.
Châu U U vô cảm vào phòng tắm tắm táp.
Tắm được một lúc, cửa phòng tắm bị gõ mấy tiếng.
Châu U U không nói gì, nằm trong bồn tắm suy nghĩ lát nữa nên khiển trách sai lầm của Trịnh Dị như thế nào, sau đó liền nghe thấytiếng phòng tắm bị mở cạch một tiếng.
Trịnh Dị vẫn đang mặc vest, nghênh ngang tiến vào phòng tắm nghi ngút hơi nước.
Châu U U không mảnh vải che thân mở to mắt thốt lên một tiếng đứng lên định né, lại nhớ lại tình huống thế này không bằng nấp trong bồn tắm, vội vàng thụp xuống: “Anh, anh làm cái gì!”
Ngoại trừ đôi lúc Trịnh Dị đói khát không kiềm được sẽ nhân lúc cô không để ý mò vào vào chuyện bậy bạ, cô tắm rửa ở nhà trước giờ chẳng cần phòng bị ai, vậy nên đều chỉ đóng cửa phòng tắm chứ không khoá lại.
Lúc này Trịnh Dị bỗng nhiên chạy vào, không lẽ lại muốn phạm tội?
Trịnh Dị ăn mặc đứng đắn, nhìn Châu U U đang loã lồ, ung dung nói: “Anh đến cầu hôn.”
“Anh anh anh… anh điên rồi!” Châu U U bám vào thành bồn: “Anh ra ngoài trước, đợi em tắm xong rồi cầu!”
“Không được.” Trịnh Dị quả quyết từ chối, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, cái tư thế quỳ một chân chuẩn không cần chỉnh: “Tối nay anh sai rồi, không ra sân bay đón em, để em đói, còn không mua nhẫn em thích, giờ anh cầu hôn lần nữa, được không?”
“Không được!” Châu U U một tay che ngực, không hề phòng bị.
Trịnh Dị hỏi như đang trưng cầu ý kiến, quỳ trên sàn không nhúc nhích, thành thục mở hộp nhẫn.
Châu U U suýt bị cái trứng bồ câu trong hộp rọi mù mắt, viên kim cương to lớn phát sáng rực rỡ, xa xỉ lại đẹp đẽ: “Anh, anh lấy đâu ra?”
“Mua lúc em ăn lẩu ấy.”
Trịnh Dị đi đến quán lẩu với cô trước, sau đó bắt đầu liên hệ các tiệm cao cấp ở thành phố H, hỏi xem có sẵn mặt nhẫn siêu to không. Chắc là tới ông trời cũng cảm thấy bị Dung Tranh chơi mất rồi, tối nay anh đã bị bạn gái mắng tới không thể thảm hơn, miễn cưỡng rũ lòng thương anh____ vừa may có một hiệu đá quý đang bán triển lãm ở thành phố H, có đúng một viên trứng bồ câu, chủ tịch Trịnh liền không do dự mua ngay.
Tuy là dọ không được ý thích của cô nhưng hành động vẫn chấp nhận được, Châu U U nhất thời không nói gì.
Trịnh Dị dịch tới trước.
Châu U U lập tức tựa ra sau, phát hiện vừa tựa cả người liền dễ dàng lộ ra, chỉ đành lọ mọ đẩy người tới trước trong tiếng nước chảy: “Chuyện đó… lát nữa mình nói được không?”
“Phải nói bây giờ.” Trịnh Dị nói.
“U U, nhìn anh này.”
Châu UU vốn bị hơi nước làm mặt ửng đỏ, càng đỏ hơn dưới cái không khí này, do dự nhìn lên Trịnh Dị.
“Tự em đã giàu, rất giàu, rất nhiều chuyện không cần người khác giúp đỡ, tự mình cũng có thể giải quyết.” Trịnh Dị trầm giọng khẽ chậm rãi nói: “Lúc bệnh có thể gọi điều dưỡng, bỏ tiền nhiều một chút, người ta có thể chăm sóc em rất tốt; muốn ra ngoài chơi chỉ việc thuê trợ lí, trên đường không phải lo lắng gì, có thể vui chơi thoả thích; Chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng chỉ cần bỏ ít tiền là giải quyết được… Có lúc anh sẽ nghĩ, liệu em có cần một người bên cạnh nuông chiều em không.”
Châu U U ngơ ngác, nói không thành lời.
“Lúc vui em nên chia sẻ với ai? Lúc buồn muốn khóc một trận, ai sẽ cho em bờ vai để tựa vào? Lúc em không thoải mái phải nũng nịu với ai? Vui chơi thoả thích xong, lại có ai đang đợi em về?”
“Anh đã từng suy nghĩ một khoảng thời gian.” Trịnh Dị nói: “Có lúc nghĩ rằng em có thể tìm chỗ dự từ những người tình nguyện lắng nghe tất cả, có lúc lại cảm thấy nhiều người ghé quá đời em rồi lại tiếp tục bỏ đi, cuối cùng em sẽ chỉ còn một mình, liệu có cô đơn không? Anh nghĩ, nếu có người bên cạnh em thì thật tốt, cùng em sống những ngày tháng sau này, cùng em trải nghiệm từng tâm trạng, cùng em đi đến điểm cuối cùng.”
“U U, có người như vậy bên cạnh, nhất định sẽ náo nhiệt hơn một mình một lối, vậy thì, anh sẽ trở thành bạn đồng hành cũng em sau này, có được không?”
Châu U U ngẩn người nhìn vào ánh mắt đen láy sâu hút của Trịnh Dị, như quên mất mình đang ngồi thỏm trong bồn tắm.
Lúc trước khi vừa mới trúng số xong, cô có nghĩ tới, mình giàu như thế, hoàn toàn không cần lo việc có bạn trai hay không, không có thì đã sao, giờ bỏ tiền ra mua gì chẳng được, sau này mới biết, chuyện này không giống vậy.
Mỗi lần đi xa, mỗi lần quay về, chỉ cần nhớ đến trên đời có một nơi, có một người đợi cô, cô sẽ cảm thấy hết sức yên bình.
Nơi có Trịnh Dị chính là nhà của cô, là nơi để cô về.
Châu U U không kiềm được gật nhẹ: “Được.”
Cuối cùng_____Trịnh Dị nhắm mắt lại.
Ngay sao đó, Trịnh Dị ba mươi tuổi ôm ấp trai tim nhiệt huyết hai mươi tuổi, mạnh mẽ đứng dậy, vừa kéo Châu U U dậy, vừa đeo nhẫn vào tay cô.
“Ây ây ây! Anh ra ngoài trước đi!” Châu U U bị lôi lên khỏi mặt nước, cả người bị lộ ra dưới ánh đen, đối phương còn ăn mặc kín mít, thật sự vừa thẹn vừa ngượng muốn đánh người.
Trịnh Dị làm gì chịu bỏ mất cơ hội tốt như vậy, một tay nắm lấy eo cô, một tay giữ chặt gáy cô, cúi đầu hôn lấy. Lưỡi quét qua bờ môi mềm mại ẩm ướt của cô, dần dần tiến sâu vào, quấn lấy lưỡi cô hôn thật sâu.
Châu U U đấm thùm thụp vào ngực Trịnh Dị chống cự, lúc bàn tay to lớn của anh từ eo cô trượt xuống càng rít lên thất thanh từ trong cổ họng nhưng lại bị anh dung môi chặn lại.
Hơi thở của hai người dần loạn cả lên.
Sau đó, lúc Châu U U đang tán thưởng chiếc nhẫn trứng bồ câu, nhớ đến chiếc nhẫn đá quý bị bỏ rơi, sau đó mới biết mặt nhẫn là do Trịnh Dị đích thân làm lấy, là thiên thạch từ Mặt Trăng.
Em muốn ngôi sao, muốn ánh trăng, anh đều hái xuống cho em.
Thời gian sau đó, những người thường tiếp xúc với bà Trịnh đều biết trên tay cô thường đeo một chiếc nhẫn quý hiếm màu xanh thẫm, một chiếc nhẫn nhỏ, tinh tế lại độc đáo.
Lại là một mùa hè.
Trịnh Dị hẹn mấy người Dung Tranh, Cố Kính Phàm đi ăn, Trịnh Dị gửi tin nhắn cho Dung Tranh, bảo anh ta tới sớm một tí có việc.
“Anh em, cậu suy nghĩ kỹ rồi hả? Dung Tranh đồng tình nhìn anh ấy: “Tôi hết sức không hiểu cậu gấp gáp xuống mộ như vậy làm gì, cậu đừng có kích động, cậu nhìn thằng ngốc Châu Tuấn đi, mới trẻ trung năng động đã không sáng suốt, bây giờ mỗi ngày bị vợ ức hiếp thảm biết bao?”
Trịnh Dị lạnh tanh trừng anh ta: “Cậu thì sáng suốt lắm, lúc trước kiếm U U nhờ nói tốt với Tần Xu chi vậy? Cậu không có sợ đâu ha.”
“…” Dung Tranh lập tức như gà mắc dây thun ho một tràn: “Chủ tịch Trịnh, mời anh có chuyện gì cứ nói đi ạ.”
Trịnh Dị tựa vào sofa thở dài: “Cầu hôn kiểu gì mới ổn đây?”
Anh và Châu U U đã quen nhau một năm hai tháng, thế nhưng trên thực tế, trừ đi mấy tháng sứt đầu mẻ trán với Thư Niệm, trừ thêm thời gian Châu U U cứ vài bữa lại bỏ tiền đi du ngoạn, thời gian hai người gặp mặt yêu đương tính kỹ lắm cũng được có tám tháng.
Thế nhưng tình cảm không thể dùng thời gian để cân đong đo đếm, phải dựa vào mức độ ghen tuông mà tự trải nghiệm lấy, ví dụ như Trịnh Dị, vừa nhìn thấy hình Châu U U chụp chung với mấy tên người nước ngoài râu ria xồm xoàm, mắt xanh mũi lỏ liền muốn lên cơn đau tim, muốn tức tốc bay sang tóm cô về.
Gần đây nhân viên của IC đều cảm nhận được, chủ tịch Trịnh làm việc không chăm chỉ, mỗi ngày mở họp đều thất thần.
Người ta mở PPT thuyết trình xong xuôi chờ ông chủ cho ý kiến, ông chủ lại nhíu mày nhìn chằm chằm vào màn hình, thầm nghĩ nên đeo lên tay Châu U U một chiếc nhẫn, đợi lúc cô lại ra ngoài chơi, mấy đứa tiểu thịt tươi kia nên biết điều____tém lại một tí, quý bà nhỏ bé này đã là hoa đã có chủ rồi! Quý bà nhỏ bé cũng nên biết nhìn chiếc nhẫn mà thức tỉnh bản thân, phụ nữ đã có chồng, xin hãy yêu thương ông chồng đang kiếm tiền cho mình.
Khoảng thời gian thất thần như khiến cấp dưới căng thẳng không thôi.
Dung Tranh sờ cằm hỏi: “Em gái U U bình thường thích cái gì nhất?”
“… Tiền.” Trịnh Dị nói mà cũng thấy khó khăn giùm cho bạn gái.
Dung Tranh: “…”
Trịnh Dị ngẫm nghĩ: “Có nên mua cái hột bằng cái trứng bồ câu không? Chắc cô ấy vui lắm đấy.” Vui lên có khi sẽ quên mất đám tiểu thịt tươi mà gật đầu đồng ý.
Dung Tranh tặc lưỡi: “Trứng bồ câu cô ấy tự mua được một rổ chứ nhỉ? Không phải tôi nói chứ cậu kiếm tiền giỏi nhưng mà đúng là kém dỗ ngọt con gái.”
Trịnh Dị vô cảm: “Không thì cần cậu có ít gì?”
Sao anh lại không hỏi Châu Tuấn, không hỏi Cố Kính Phàm, vì Dung Tranh là tên đàn ông tồi trong khóm hoa chứ gì nữa.
Dung Tranh tự động coi đây như lời khen, tựa vào sofa nhàn hạ nói: “Em gái U U ấy… một bạch phú mỹ xinh tươi thoát tục, trứng bồ câu đối với cô ấy chả có nghĩa lí gì, cầu hôn bình thường có vẻ đều không làm cô ấy rung động được, cậu phải nghĩ cái gì độc đáo tí, cái kiểu ý nghĩa hơn tiền bạc quan trọng hơn.”
*
Chuyến bay từ Dubai tới thành phố H tám giờ sẽ tới, Châu U U mặc áo phông, quần jean với giày thể thao chộn rộn đi trong hành lanh VIP, quay đầu gọi Tiểu Diệp đang kéo hành lý: “Nhanh lên nhanh lên, chị tới đẩy giúp em! Trịnh Dị chắc đợi lâu rồi, thịt dê thịt bò trong nồi lẩu cũng không vui rồi!”
Ở Ả Rập chơi hơn nửa tháng, thịt nướng, pilaft, bánh cuộn bên đó đều rất ngon nhưng ăn nhiều rồi, Châu U U lại bắt đầu hết sức nhớ canh xương hầm Trịnh Dị nấu, mấy món ngon với lẩu trong nước.
Tiểu Diệp nhìn làn da sạm đi do chơi nắng của bà chủ mình, lại nhớ tới mẫu tin nhắn ông chủ gửi tới, mặt mũi hết sức đáng thương.
Trịnh Dị tuy từng mạnh miệng nói Châu U U đi đâu sẽ theo tới đó, nhưng cái tiết tấu ở nhà một tháng đòi đi chơi hai tháng của Châu U U, anh lết theo có hơi mất sức, sau đó mỗi lần cô đi đâu, anh đều sẽ theo vài ngày sau đó về nước làm việc, mà Tiểu Diệp từ đó biến hình thành trợ lí riêng cũng ăn chơi trác tán với Châu U U.
Trước khi lên máy bay, Châu U U gọi điện nói chuyện với Trịnh Dị xong, kiểm tra xong chuyến bay và thời gian đến thành phố H của mình, Tiểu Diệp liền nhận được Wechat của ông chủ.
Ông chủ muốn! bày! chuyện!
Trịnh Dị dặn cô bảo tài xế đi đón họ, anh tạm thời không xuất hiện, bắt Tiểu Diệp vận dụng trí thông minh của mình giúp Châu U U ăn mặc đẹp một tí, còn phải lôi kéo cô ấy cùng đến sảnh lớn sân thượng IC.
Cái này là ý muốn cầu hôn mà!
Trong lòng Tiểu Diệp vốn hết sức kích động, thế nhưng trên đường về, bà chủ hoàn toàn không phối hợp!
Càng toang hơn là ba ngày cuối họ ở Dubai, đội nắng tung tăng ở sa mạc, kem chống nắng có xịn cách mấy cũng chịu không nổi, da dẻ của bà chủ lúc này bảo là trông như người xứ khác thì hơi lố nhưng màu da khá giống với người Đông Nam Á, hiện đã không phân biệt được nổi.
Trên máy bay Châu U U cũng tự giác rằng phơi nắng có hơi lố, đắp liên tục mấy miếng mặt nạ, Tiểu Diệp thấy cô mào đầu liện khuyên cô thay váy.
Ai ngờ Châu U U nằm thẳng cẳng trên chỗ ngồi, vừa lảm nhảm bảo sắp xuống máy bay đi ăn lẩu với Trịnh Dị, không cần trang trọng vừa mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Ra khỏi lối VIP, không thấy Trịnh Dị đứng đợi ở ngoài như thường lệ, Châu U U hơi không vui, thầm nghĩ Trịnh Dị đúng là lớn mật! Giờ còn lười xuống xe qua đón mình.
Đến lúc ngồi trên xe do tài xế lái, Châu U U thật sự ngớ người.
Trịnh Dị còn không thèm đến đón cô!
Nhắc mới nhớ mỗi lần cô về nước đều không nói đành hoàng bảo Trịnh Dị đón. Trịnh Dị lại lần nào cũng sẽ hỏi cô số hiệu chuyến bay và thời gian đến, nhưng cũng chỉ ra hiệu là biết rồi, không nói sẽ đến đón cô.
Thế nhưng thật sự thì lần nào cô về, anh đều sẽ xuất hiện ở sân bay.
Duy nhất lần này là cái gì cũng không có.
Hơn nửa tháng không gặp, trông Châu U U có vẻ chơi khoái chí lắm nhưng thật sự trong lòng đã nhớ Trịnh Dị rồi.
Ở ngoài có vui thế nào, có thấy được nhiều thứ tươi mới, không có Trịnh Dị bên cạnh, có lúc cũng cảm thấy vẫn vậy, vui thì vẫn vui những người mình muốn cũng hưởng thụ lại không ở cùng, trong lòng trống rỗng, không yên tâm bằng khi nhìn thấy anh ấy, cùng anh ấy ngoan ngoãn sinh sống ở thành phố H.
Nhớ nhà rồi, ngôi nhà có anh ấy.
Thế nhưng! Cô lại nghĩ, anh ấy còn không xuất hiện!
Tiểu Diệp thấy Châu U U lên xe xong lại ít nói hẳn, liền nhanh chóng nói: “Lúc nãy đồng nghiệp Phòng Thư ký của bọn em nói chủ tịch Trịnh vẫn đang tăng ca ở công ty, gần đây bận lắm, ngày nào cũng làm việc đến muộn lắm! Chắc là bận quá không đón chị được.”
“Ồ.” Châu U U gật gù, nghĩ đến bản thân chơi đùa tung tăng bên ngoài, Trịnh Dị ở nhà ra sức kiếm tiền cho cô tiêu, liền thấy ổn hơn.
Đến nổi Tiểu Diệp nhân cơ hội bảo đến công ty tìm anh ấy, cô cũng lập tức đồng ý.
Đến sảnh tầng thượng, Tiểu Diệp lại không để Châu U U đi về phía văn phòng của Trịnh Dị mà lại đưa cô ra lối thoát hiểm lên sân thượng.
Châu U U ngơ ngác hỏi: “Trịnh Dị đang tăng ca mà? Mình lên đó làm gì?”
Tiểu Diệp đang ủ rũ không biết sao lôi kéo được bà chủ, nhìn bước chân do dự của cô ấy, đột nhiên nảy ra sáng kiến, thầm nghĩ không phải ông chủ muốn tạo bất ngờ sao? Vậy phải làm gì đó để xuống tinh thần trước lại càng hay nhỉ!”
Vậy là Tiểu Diệp liền mặt mày phức tạp, lắp bắp nói: “… Chị lên là biết.”
Tim Châu U U đập thình thịch.
Công việc rất bận, cô quan trọng thế này anh cũng không đến đón, không phải là xảy ra chuyện rồi chứ? Định nhảy lầu hả?
Châu U U càng nghĩ càng thấy có nguy cơ, chứ khi không tối mù lên sân thượng làm gì? Cô đẩy Tiểu Diệp ra, ba chân bốn cẳng chạy tót lên sân thượng.
Sân thượng tối mù, dưới đất cách một mét lại đặt một cái đèn nhỏ, từ cửa cầu tháng đến lối rẽ đằng xa. Châu U U cũng không kịp nhìn kỹ, men theo ánh đèn bước nhanh về trước, gọi lớn: “Trịnh Dị! Anh đừng có nghĩ quẩn đấy! Cổ phiếu rớt sàn cũng không được nhảy lầu chứ!”
Ở phía cuối ánh đèn, Trịnh Dị giấu hộp nhẫn đằng sau vốn có chút hồi hộp: “…”
Đám người Dung Tranh, Châu Tuấn nấp trong bóng đêm chờ khoảnh khắc của hai người: “…”
Dung Tranh nhịn không được phụt cười.
Trịnh Hạo gấp gáp bịt miệng anh ta, cho anh ta một đấm ra hiệu im lặng.
Châu U U cuối cùng cũng thấy được Trịnh Dị ở phía cuối ánh đèn, mặc một bộ vest lấp lánh, đứng cách mép sân thượng cả dặm dài, bước ra dưới ánh đèn mập mờ, không thấy có gì khác lạ, vẫn ung dung bình tĩnh.
“Không phải anh muốn nhảy lầu hả?” Châu U U hoàn hồn.
Mặt Trịnh Dị còn đen hơn bầu trời: “Ai nói anh muốn nhảy lầu?”
“Biểu cảm của Tiểu Diệp…” lúc này Châu U U mới có thời gian để nhìn xuống ánh đèn xếp quanh dưới chân hai người, đó là từng cái hình bình rượu, bên trong chứa đầy ngôi sao năm cánh phát sáng, nhìn kỹ còn có nhấp nháy ánh xanh: “Cái này, anh muốn làm gì…”
Chuyện này có chút ấm áp lạ thường, không khí dịu dàng cùng sự hồi hộp dâng lên từ đáy lòng này là gì?
Trịnh Dị thấy cô cuối cùng cũng mở đầu, thầm thở phào nhẹ nhõm, cong góc môi mê người_____bình thường Châu U U mê nhất biểu hiện này của anh: “Có quà muốn tặng em.”
Con tim đã có dự cảm của Châu U U đập thịch một tiếng, trên sân thượng cao ngất này, những ngôi sao sáng giống như đèn tín hiệu sân bay, mọi thứ đều hợp với dự cảm, cô không kiềm được tiến lên trước mấy bước, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt long lanh mừng rỡ: “Anh muốn tặng em một chiếc trực thăng phải không?”
Trịnh Dị: “…”
Trịnh Hạo ở trong tối cũng kiềm không nổi phụt cười, Dung Tranh nhanh tay nhanh chân chộp được.
Đèn trên sân thượng đã tắt ngúm cả, màn đêm giấu kín được nét mặt lên xuống phức tạp của Trịnh Dị: “… Sao lại đoán vậy?”
“Bởi vì bây giờ em muốn nhất một chiếc trực thăng!” Châu U U tràn đầy mong đợi: “Em với Tiểu Diệp ở Dubai lái trực thăng ngắm trời đã lắm, em muốn mua riêng một chiếc, sau này muốn đi đâu thì đi, anh nói xem có đúng không?”
Trịnh Dị hết nói nổi.
Anh chần chừ không nói, Châu U U liền xìu xuống, ôm lấy cái bụng trống không vẫn chưa ăn gì: “Không lẽ không phải trực thăng hả?”
“… Không phải.” Trịnh Dị gian nan trả lời.
“Ồ.” Lúc này Châu U U cũng không muốn gì nữa, trước mắt ngoài trừ một nồi lẩu, thứ muốn nhất là một chiếc trực thăng, xem ra có vẻ không thực hiện được, có hơi tụt mood: “Vậy là cái gì?”
Trịnh Dị chuẩn bị hồi lâu, giờ đây cuối cũng cũng đến bước quan trọng, tâm trạng khó tránh lại hồi hộp: “U U…”
“Hả?” Châu U U ngơ ngáo đáp lời.
Trịnh Dị hít sâu một hơi, bước chân trái về sau một bước, một tiếng đổ vỡ vang lên, anh đã đụng trụng một lọ xếp sao.
Cái lọ đầu tiên bị đổ đụng trúng cái lọ chưa sáng đã đặt trước trong bóng đêm, lúc lọ thứ hai ngã xuống lại đột ngột phát sáng, tiếp theo lọ thứ hai lại đổ trúng lọ thứ ba, sau đó là bốn, năm,… từng lọ một ngã xuống, phát ra âm thanh liền nhau, như trong tiếng vang có giai điệu dịu dàng, đèn sao nối tiếp nhau sáng lên đến tít đằng xa…
Châu U U khẽ thốt lên, kinh ngạc nhìn quanh một khoảng ngôi sao mông lung mà lấp lánh xếp thành hình trái tim vòng quanh họ.
Trịnh Dị quỳ một chân xuống, mở hộp nhẫn chìa về phía cô, trong tiếng giai điệu, con ngươi đen sáng nháy lên mong đợi, dịu dàng nói: “Lấy anh nhé, được không?”
Châu U U đưa tay che cái miệng đang há hốc.
Kinh ngạc, mừng vui, lãng mạn… lại có chút kỳ quặc… Lúc lâu sau, Châu U U mới gắng sức choàng tỉnh, một tay chỉ vào chiếc nhẫn trong hộp, một tay vẫn còn che miệng: “Cái thứ đen thui này… là cái gì?”
Trịnh Dị: “…”
Châu U U ngơ ngác: “Sao không phải là kim cương lấp lánh? Sao không phải cái loại to như trứng bồ câu ấy?”
Dung Tranh trong bóng đêm: “…”
Chiếc nhẫn trên tay Trịnh Dị là nguyên liệu đặc biệt anh ấy mua về tự tay làm thủ công.
Giữa vòng bạch kim được đặt một viên đá xanh sẫm, vì trong bóng tối, không thấy rõ màu xanh, quanh vòng nhẫn có đính kim cương, viên đá bên trong càng phát sáng.
Trịnh Dị trong lòng thầm mắng Dung Tranh lên bờ xuống ruộng, ngoài mặt vẫn cố vớt vát bản thân: “Cái này là màu xanh lá thẫm, viên đá này là…”
“Đá?!” Châu U U mở to mắt, khó tin: “Anh cầu hôn không tặng kim cương trứng bồ câu cho em thì cũng bỏ đi, lại còn cho em viên đá?!”
Câu “…thiên thạch từ Mặt Trăng” sau cùng của Trịnh Dị âm thầm biến mất trong đêm đen, nói ra chắc cũng bất lực y vậy thôi, vì thật sự không đắt bằng trứng bồ câu.
“Trịnh Dị!” Châu U U nổi giận đùng đùng, ra sân bay không ai đón, nổi lẩu trong dự cảm không ăn được, trực thăng trong mong đợi cũng là đang nằm mơ, cầu hôn vui vẻ tí cũng ok, kết quả lại bị tặng một viên đá đen thui!
“Em từ bé đến lớn cứ mong có người có thể tặng mình một chiếc nhẫn kim cương lớn, cái loại loé mắt thiên hạ ấy! Kết quả thì sao! Em quá thất vọng về anh!” Châu U U cũng âm thâm nghĩ đến việc sẽ được cầu hôn, đặc biệt là đến tuổi này, trên new feed nhiều người khoe nhẫn đính hôn, khoe ảnh cưới, khoe giấy đăng ký kết hôn, lần nào cũng âm thầm ngưỡng mộ không ngớt, sau đó lại âm thầm tự an ủi_____Trịnh Dị cũng giàu, nhất định sẽ tặng cô một cái trứng bồ câu siêu to, nếu không được tự mình mua giúp anh ấy một viên, dù gì cũng không thiếu tiền.
Giờ thì hay rồi, Châu U U càng nghĩ càng tức, càng tức càng đói, chỉ vào Trịnh Dị đang quỳ nói: “Đến em thích cái gì anh cũng không biết, em không thèm lấy anh! Đi chết đi! Em đi ăn lẩu đây!”
Dân chúng đứng ngoài trái tim, ôm pháo hoa nhìn nhau ngơ ngác, tập thể act cool đứng hình mất năm giây, tình tiết chuyển biến nhanh quá, nhà tư bản đẹp trai ngời ngời lại cầu hôn thất bại! Hơn nữa còn bị từ chối vô tình như vậy! Quả quyết như vậy! … Đặc sắc như vậy!
Châu U U ở đằng xa từ chối xong liền quay người đi, Trịnh Dị gọi cô, sải bước đuổi theo, đồng thời hận thù đưa tay chỉ chỉ Dung Tranh đang đứng đằng xa.
Trịnh Hạo ngờ nghệch nói: “Tiệc tối tụi mình chuẩn bị sao đây? Cất công bảo họ đem lên đây.”
Châu Tuấn nói: “Tụi mình ăn đi! Ha ha ha… Ngày tháng sau kết hôn của Trịnh Dị nhất định không khá hơn tôi!”
Tạ Nhân Nhân đứng bên cạnh cấu anh ta: “Anh nói tiếng nữa!”
Dung Tranh, người chắc chắn sẽ sống không yên, ngàn vạn lần không ngờ được kế sách bản thân đưa ra lại thất bại, thất tha thất thiểu: “Giải tán giải tán!”
*
Mười một giờ đêm, Châu U U xoa cái bụng no căng bước vào nhà.
Trịnh Dị xách hành lý hộ cô, đi theo đằng sau.
Châu U U vô cảm vào phòng tắm tắm táp.
Tắm được một lúc, cửa phòng tắm bị gõ mấy tiếng.
Châu U U không nói gì, nằm trong bồn tắm suy nghĩ lát nữa nên khiển trách sai lầm của Trịnh Dị như thế nào, sau đó liền nghe thấytiếng phòng tắm bị mở cạch một tiếng.
Trịnh Dị vẫn đang mặc vest, nghênh ngang tiến vào phòng tắm nghi ngút hơi nước.
Châu U U không mảnh vải che thân mở to mắt thốt lên một tiếng đứng lên định né, lại nhớ lại tình huống thế này không bằng nấp trong bồn tắm, vội vàng thụp xuống: “Anh, anh làm cái gì!”
Ngoại trừ đôi lúc Trịnh Dị đói khát không kiềm được sẽ nhân lúc cô không để ý mò vào vào chuyện bậy bạ, cô tắm rửa ở nhà trước giờ chẳng cần phòng bị ai, vậy nên đều chỉ đóng cửa phòng tắm chứ không khoá lại.
Lúc này Trịnh Dị bỗng nhiên chạy vào, không lẽ lại muốn phạm tội?
Trịnh Dị ăn mặc đứng đắn, nhìn Châu U U đang loã lồ, ung dung nói: “Anh đến cầu hôn.”
“Anh anh anh… anh điên rồi!” Châu U U bám vào thành bồn: “Anh ra ngoài trước, đợi em tắm xong rồi cầu!”
“Không được.” Trịnh Dị quả quyết từ chối, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, cái tư thế quỳ một chân chuẩn không cần chỉnh: “Tối nay anh sai rồi, không ra sân bay đón em, để em đói, còn không mua nhẫn em thích, giờ anh cầu hôn lần nữa, được không?”
“Không được!” Châu U U một tay che ngực, không hề phòng bị.
Trịnh Dị hỏi như đang trưng cầu ý kiến, quỳ trên sàn không nhúc nhích, thành thục mở hộp nhẫn.
Châu U U suýt bị cái trứng bồ câu trong hộp rọi mù mắt, viên kim cương to lớn phát sáng rực rỡ, xa xỉ lại đẹp đẽ: “Anh, anh lấy đâu ra?”
“Mua lúc em ăn lẩu ấy.”
Trịnh Dị đi đến quán lẩu với cô trước, sau đó bắt đầu liên hệ các tiệm cao cấp ở thành phố H, hỏi xem có sẵn mặt nhẫn siêu to không. Chắc là tới ông trời cũng cảm thấy bị Dung Tranh chơi mất rồi, tối nay anh đã bị bạn gái mắng tới không thể thảm hơn, miễn cưỡng rũ lòng thương anh____ vừa may có một hiệu đá quý đang bán triển lãm ở thành phố H, có đúng một viên trứng bồ câu, chủ tịch Trịnh liền không do dự mua ngay.
Tuy là dọ không được ý thích của cô nhưng hành động vẫn chấp nhận được, Châu U U nhất thời không nói gì.
Trịnh Dị dịch tới trước.
Châu U U lập tức tựa ra sau, phát hiện vừa tựa cả người liền dễ dàng lộ ra, chỉ đành lọ mọ đẩy người tới trước trong tiếng nước chảy: “Chuyện đó… lát nữa mình nói được không?”
“Phải nói bây giờ.” Trịnh Dị nói.
“U U, nhìn anh này.”
Châu UU vốn bị hơi nước làm mặt ửng đỏ, càng đỏ hơn dưới cái không khí này, do dự nhìn lên Trịnh Dị.
“Tự em đã giàu, rất giàu, rất nhiều chuyện không cần người khác giúp đỡ, tự mình cũng có thể giải quyết.” Trịnh Dị trầm giọng khẽ chậm rãi nói: “Lúc bệnh có thể gọi điều dưỡng, bỏ tiền nhiều một chút, người ta có thể chăm sóc em rất tốt; muốn ra ngoài chơi chỉ việc thuê trợ lí, trên đường không phải lo lắng gì, có thể vui chơi thoả thích; Chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng chỉ cần bỏ ít tiền là giải quyết được… Có lúc anh sẽ nghĩ, liệu em có cần một người bên cạnh nuông chiều em không.”
Châu U U ngơ ngác, nói không thành lời.
“Lúc vui em nên chia sẻ với ai? Lúc buồn muốn khóc một trận, ai sẽ cho em bờ vai để tựa vào? Lúc em không thoải mái phải nũng nịu với ai? Vui chơi thoả thích xong, lại có ai đang đợi em về?”
“Anh đã từng suy nghĩ một khoảng thời gian.” Trịnh Dị nói: “Có lúc nghĩ rằng em có thể tìm chỗ dự từ những người tình nguyện lắng nghe tất cả, có lúc lại cảm thấy nhiều người ghé quá đời em rồi lại tiếp tục bỏ đi, cuối cùng em sẽ chỉ còn một mình, liệu có cô đơn không? Anh nghĩ, nếu có người bên cạnh em thì thật tốt, cùng em sống những ngày tháng sau này, cùng em trải nghiệm từng tâm trạng, cùng em đi đến điểm cuối cùng.”
“U U, có người như vậy bên cạnh, nhất định sẽ náo nhiệt hơn một mình một lối, vậy thì, anh sẽ trở thành bạn đồng hành cũng em sau này, có được không?”
Châu U U ngẩn người nhìn vào ánh mắt đen láy sâu hút của Trịnh Dị, như quên mất mình đang ngồi thỏm trong bồn tắm.
Lúc trước khi vừa mới trúng số xong, cô có nghĩ tới, mình giàu như thế, hoàn toàn không cần lo việc có bạn trai hay không, không có thì đã sao, giờ bỏ tiền ra mua gì chẳng được, sau này mới biết, chuyện này không giống vậy.
Mỗi lần đi xa, mỗi lần quay về, chỉ cần nhớ đến trên đời có một nơi, có một người đợi cô, cô sẽ cảm thấy hết sức yên bình.
Nơi có Trịnh Dị chính là nhà của cô, là nơi để cô về.
Châu U U không kiềm được gật nhẹ: “Được.”
Cuối cùng_____Trịnh Dị nhắm mắt lại.
Ngay sao đó, Trịnh Dị ba mươi tuổi ôm ấp trai tim nhiệt huyết hai mươi tuổi, mạnh mẽ đứng dậy, vừa kéo Châu U U dậy, vừa đeo nhẫn vào tay cô.
“Ây ây ây! Anh ra ngoài trước đi!” Châu U U bị lôi lên khỏi mặt nước, cả người bị lộ ra dưới ánh đen, đối phương còn ăn mặc kín mít, thật sự vừa thẹn vừa ngượng muốn đánh người.
Trịnh Dị làm gì chịu bỏ mất cơ hội tốt như vậy, một tay nắm lấy eo cô, một tay giữ chặt gáy cô, cúi đầu hôn lấy. Lưỡi quét qua bờ môi mềm mại ẩm ướt của cô, dần dần tiến sâu vào, quấn lấy lưỡi cô hôn thật sâu.
Châu U U đấm thùm thụp vào ngực Trịnh Dị chống cự, lúc bàn tay to lớn của anh từ eo cô trượt xuống càng rít lên thất thanh từ trong cổ họng nhưng lại bị anh dung môi chặn lại.
Hơi thở của hai người dần loạn cả lên.
Sau đó, lúc Châu U U đang tán thưởng chiếc nhẫn trứng bồ câu, nhớ đến chiếc nhẫn đá quý bị bỏ rơi, sau đó mới biết mặt nhẫn là do Trịnh Dị đích thân làm lấy, là thiên thạch từ Mặt Trăng.
Em muốn ngôi sao, muốn ánh trăng, anh đều hái xuống cho em.
Thời gian sau đó, những người thường tiếp xúc với bà Trịnh đều biết trên tay cô thường đeo một chiếc nhẫn quý hiếm màu xanh thẫm, một chiếc nhẫn nhỏ, tinh tế lại độc đáo.