Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 49: Tình cảm thời tận thế (10)



Nghỉ ngơi một buổi sáng, Lâu Linh cảm thấy khỏe hơn nhiều, thậm chí dị năng đã vượt qua cấp không, vững bước bay lên cấp một.

Sau khi trở thành dị năng giả cấp một, Lâu Linh cảm thấy sức lực dồi dào đến mức không dùng hết, tố chất thân thể rất tốt, dường như đột phá giới hạn nào đó. Lấy một ví dụ khá đơn giản, trước kia cô chỉ thúc đẩy được một trăm hạt đậu đỏ, nay con số này là năm trăm, dị năng cấp một gấp năm lần cấp không.

Tinh thần Lâu Linh vô cùng tốt, cô lấy cả hạt mầm thực vật biến dị ra thí nghiệm thì phát hiện càng thuận lợi trao đổi với chúng hơn, một hơi đề cao một gốc cây thanh sắt dài hai mươi lăm mét là chuyện nhỏ.

Với việc mình lên level, Lâu Linh cực kỳ vui sướng, vui mừng qua đi, lại nghĩ tới đám người hàng xóm, tâm tình cô hơi khó chịu. Cô nhìn sắc trời, thấy sắp giữa trưa, suy nghĩ kĩ thì họ vẫn nên đi luôn.

“Thật sự không sao?” Lâu Điện lại lo cô không thoải mái.

Lâu Linh vừa dọn dẹp hạt giống, dùng các hộp sắt nhỏ khác nhau cất giữ nó, rồi bỏ vào ba lô đeo sau lưng, vừa nói rất chắc chắn: “Em không sao, chúng ta về căn cứ đi.”

Lâu Điện suy tư một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Khi xe vòng ra khỏi sân, hàng xóm nghe thấy tiếng động cử người ra thăm dò. Lâu Linh ngồi ở vị trí kế bên tài xế trông thấy gã dị năng giả đi xem xét kia, vừa khéo tầm mắt hai người giao nhau, gã kia hằn học nhìn họ.

Lúc này, Lệ Xuyên ra ngoài, đẩy gọng kính trên mũi, duy trì nhã nhặn, nói: “Hai vị sắp đi khỏi đây?”

Tuy rằng tối qua tất cả có chút khúc mắc nhưng Lâu Linh không thể nói quá mức tuyệt tình, lãnh đạm gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Lệ Xuyên nhớ tới Tần Linh vẫn hôn mê bất tỉnh trong phòng rồi liếc anh chàng sắc mặt bình thản trong xe, trong lòng thở dài, định gì đó thì đột nhiên nghe xa xa có tiếng xe cộ, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ.

“Anh Lệ, anh Tần đến!” Tiếng ai đó đầy vui vẻ vang lên.

Chốc lát sau, một chiếc xe Jeep xuất hiện trên con đường đất nối liền thôn với bên ngoài, đồng thời chắn luôn đường. Vì đây là thôn nhỏ, toàn đường đất, bề ngang con đường không rộng, miễn cưỡng để hai xe con đi song song. Bây giờ con xe Jeep kia chình ình ở đó, choán hết đường.

Người đầu tiên xuống xe đúng là Tần Úy, thậm chí anh ta không chú ý tới người bên trong chiếc Hummer gần đó, vẻ mặt lo lắng chạy đến trước mặt Lệ Xuyên, vội vàng hỏi: “Tôi đã nhận được tin của các cậu, chuyện gì xảy ra với Linh Linh hả? Em ấy bị thương có nghiêm trọng không?”

Sau tận thế, bởi vì từ trường nhiễu loạn, tín hiệu bị cắt đứt, tạo thành thông tin liên lạc rất bất tiện. May thay, các nhà khoa học phát minh ra một loại máy truyền tin khác, hiện tại phần lớn người có thân phận ở thủ đô đều dùng máy kiểu mới này. Lệ Xuyên dùng máy này báo tin về căn cứ, khi nhóm Tần Úy nhận được tin thì lập tức ngựa không dừng vó tới đây.

Người trên xe Jeep lần lượt bước xuống, ngoài Tần Úy, có Phong Thiểu Hoàng và ba dị năng giả.

So với Tần Úy sốt ruột lo cho em gái, Phong Thiểu Hoàng chú ý tới chiếc Hummer bên đường kia trước tiên, đồng thời nhận ra người ngồi bên trong xe. Anh cau mày, băn khoăn một lúc nên qua đó chào hỏi không. Lâu Điện cư xử với anh như thế, anh không hèn đến mức dán mặt vào cái mông lạnh của người ta, có điều tình bạn trong quá khứ vẫn khiến anh ta hơi tiếc nuối. Hơn nữa, anh biết Lâu Điện rất mạnh, nếu lôi kéo được Lâu Điện vào đội của mình, thực lực của đội anh ta sẽ càng mạnh hơn.

Đáng tiếc…

“Làm phiền nhường đường!” Lâu Điện quay cửa kính xe xuống, không kiên nhẫn nói.

Mặc dù đã trở mặt, Phong Thiểu Hoàng nể giao tình ngày xưa, không muốn đối nghịch với Lâu Điện. Anh đang định bảo người lái xe sát vào tường nhường lối, ai ngờ bên cạnh tiếng thằng nhóc Liễu Cát đầy kiêu ngạo vang lên: “Làm phiền làm cái gì hả? Đường ở đây, tự anh không qua được chắc?”

Sau đó cậu ta chớp mắt, cười hì hì nói: “Chúng tôi không phải loại người không phân rõ phải trái, nếu vị đại ca này, anh có cách khiến xe bọn tôi nhường đường, hoặc đưa ít tinh hạch làm tiền mãi lộ, chúng tôi lập tức nhường đường, thế nào?”

Thằng nhóc này đáng đánh đòn! Vốn dĩ Lâu Linh thấy đó là một cậu thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, diện mạo tạm coi như mi thanh mục tú, không định cãi nhau, nhưng khi thấy cậu ta rõ ràng kiếm cớ gây sự, lông mày cô dựng lên, trực tiếp bốc mấy hạt mầm dưa hấu, ném vào mặt thiếu niên.

Liễu Cát vội tránh né thì phát hiện chỉ là mầm dưa, hơi ngạc nhiên, sau đó cậu không nhịn nổi cười nói: “Đàn bà thật vô dụng, lấy hạt mầm dưa hấu làm vũ khí…”

Mải nói, thêm một đợt hạt giống dưa hấu bay tới, Liễu Cát thờ ơ, ai ngờ một hạt mầm trong số đó khi đến trước mặt cậu ta thì đột nhiên bắt đầu mọc rễ nẩy mầm, phát triển thành dây mây dài mười mấy mét trong nháy mắt, lấy đầu cậu ta làm cứ điểm, bò đầy bên trên, bọc kín cả gương mặt, thậm chí trên đỉnh đầu nhanh chóng có nở bông hoa dưa hấu.

Sau đó thiếu niên khắp đầu toàn cành lá xanh rì bị người ta giơ chân đạp bay, đồng thời Lâu Điện mở cửa xuống xe. Tay anh đặt trên xe Jeep, thoải mái đẩy nhẹ, bánh xe phát ra tiếng phanh rít bén nhọn. Cả chiếc xe va vào căn nhà phía trước, đầu xe làm đổ sập bức tường đất của ngôi nhà đó. Bởi vì chất liệu làm xe Jeep cực kì tốt, ngoài đầu xe lõm xuống một mảng, thì không tổn hao gì.

Lâu Điện như không có chuyện gì xảy ra, vỗ vỗ tay giũ sạch tro bụi không tồn tại, sau đó một lần nữa quay lại xe, đóng cửa, nghênh ngang lái đi.

Phong Thiểu Hoàng ngăn cản những người khác muốn ra tay, trầm mặt nói: “Bỏ đi, qua xem Tần Linh quan trọng hơn.” Sau đó anh trừng mắt nhìn Liễu Cát lồm cồm bò dậy, hừ một tiếng, nói: “Liễu Cát, tính tình gieo họa khắp nơi của em nên sửa đi, không phải ai cũng tốt tính, dễ dàng tha thứ cho em cố tình gây hấn. Về sau gặp Lâu Điện thì cách xa hắn ta một chút, ngay cả anh còn không đánh lại hắn, em cho rằng em có mấy phân lượng?”

Liễu Cát giật đống dây dưa hấu trên đầu xuống, hận không thể đạp nát đóa hoa dưa hấu, phi một tiếng, mắng: “Ả đàn bà thối, về sau đừng để tao trông thấy! Dám dùng trò hèn…” Nếu ngay từ đầu trực tiếp thúc đẩy dị năng đề cao, cậu ta sẽ không mắc mưu, ai ngờ ả kia quá đê tiện, đúng là ví dụ tiêu biểu cho sói tới (1), bất thình lình xuất chiêu.

(1) chính là câu chuyện chú bé chăn cừu và chó sói. Ai chưa biết đọc thêm ở Đây

Phong Thiểu Hoàng liếc cậu một cái, rồi cùng mọi người vào nhà, vừa đi vừa nghĩ, cô gái này trước đây… hình như không đơn giản, có thể khống chế dị năng nhuần nhuyễn đến thế, coi như khá mạnh. Tuy rằng hiện tại chỉ là dị năng giả cấp một, nhưng cô thúc đẩy thực vật đồng thời nhanh chóng xuống xe đạp bay Liễu Cát, thực lực không tệ.

Nghĩ vậy, anh lại có chút phiền lòng, đúng là gặp họa, chẳng hiểu sao khi họ gặp lại nhau, Lâu Điện lại biến thành như vậy, cho dù có cừu hận gì, cậu ta nên để anh được chết rõ ràng chứ?

Đến khi vào trong phòng, nhìn thấy tình trạng của Tần Linh, dù là Phong Thiểu Hoàng quen nhìn cảnh chém giết máu me không khỏi hít một hơi lạnh. Có lẽ trước kia tình cảnh thê thảm ấy đều là người không có quan hệ gì với mình, nhìn mà không có cảm giác, đến khi người quen mình gặp nạn thì không thể chấp nhận nổi.

Gặp vẻ mặt Tần Úy đau thương phẫn nộ, sau khi hỏi rõ vết thương của Tần Linh, Phong Thiểu Hoàng an ủi: “Không sao, giải phẫu có thể phục hồi khuôn mặt em ấy, còn đôi mắt…” Anh híp mắt, “Đi tìm chị Bạch vậy, có lẽ chị ấy có cách.”

Tần Úy nhớ tới Bạch Căng của viện nghiên cứu, tâm trạng tốt lên nhiều. Tuy rằng sau tận thế, đối với người thường mà nói, hủy dung là chuyện vô cùng nghiêm trọng, song với viện nghiên cứu có điều kiện, chẳng qua là ca tiểu phẫu, không phải vấn đề to tát. Có điều trông thấy em gái mình như thế, trong lòng anh vẫn khổ sở.

Khi biết tình hình của Lâu Linh, mọi người ngồi xuống nghe nhóm Lệ Xuyên kể lại chuyện đã xảy ra. Nghe xong, vẻ mặt Tần Úy lập tức bừng bừng lửa giận, răng cắn ken két, thù hận nói: “Lâu Điện! Uổng cho Linh Linh ôm mối tình sâu đậm với hắn, thế mà hắn thấy chết không cứu…”

Phong Thiểu Hoàng có chút không đồng ý, nhắc nhở: “Đừng tức giận, cậu quên tất cả chỉ là Tần Linh đơn phương à? Lâu Điện chưa từng để ý đến em ấy.” Đó là lý do biết Lâu Điện đến căn cứ thủ đô, mọi người giấu giếm không nói cho Tần Linh.

Năm đó Lâu Điện đến thủ đô học đại học, Phong Thiểu Hoàng và Lâu Điện được sắp xếp ở chung ký túc xá, giao tình hai người coi như không tệ. Phong Thiểu Hoàng cũng cảm thấy con người Lâu Điện rất thú vị, nhanh chóng đồng ý kết bạn với cậu ta.

Mà nhà họ Tần và nhà họ Phong là thế giao, từ nhỏ Phong Thiểu Hoàng chơi cùng hai anh em họ Tần, hiển nhiên anh giới thiệu cậu ta với những người bạn khác của mình, tư tâm là muốn trải đường cho Lâu Điện. Nếu sau này Lâu Điện phát triển ở thủ đô, coi như có sẵn mạng lưới giao thiệp. Tiếc rằng sau khi Lâu Điện tốt nghiệp, cậu ta trực tiếp quay về thành phố C, hơn nữa dần cắt đứt liên lạc với bọn họ, nếu không phải tận thế bùng nổ, không biết ngày tháng năm nào mới gặp lại.

Tần Linh là đàn em kém họ một tuổi. Có thể nói lần đầu tiên nhìn thấy Lâu Điện, Tần Linh đã điên cuồng theo đuổi cậu ấy, thậm chí vì cậu, khi cô điền nguyện vọng thi đại học cũng chọn trường của bọn họ. Đáng tiếc tới tận bây giờ Lâu Điện đều không coi cô ra gì, lãnh lãnh đạm đạm. Tần Linh không để bụng, cho rằng Lâu Điện chắc chắn sẽ bị cô làm cảm động, đáng tiếc theo đuổi bốn năm, đến khi Lâu Điện tốt nghiệp, cậu ta vẫn như tảng đá thối hoắc, ủ mãi không nóng.

Đương nhiên, hành vi của Tần Linh này cũng khiến cho Lâu Điện phiền toái cực kì lớn, thậm chí cậu ta chuyển ra khỏi ký túc xá của trường. Sau khi tốt nghiệp, cậu ta không liên lạc với bất kì ai, không để lại địa chỉ, cứ thế bỏ đi —— Chuyện này mọi người đều không quá để ý, nhất trí cho rằng Lâu Điện diễm phúc sâu mà sao cứ như tảng đá thối hoắc không thông suốt hả?

Tần Úy cũng nhớ lại việc này, không khỏi cứng ngắc, vẫn có chút không phục nói: “Chẳng lẽ vì giao tình mấy năm nay với Linh Linh không thể để hắn ta ra tay giúp đỡ?”

Lệ Xuyên đẩy mắt kính, nói: “Coi như anh ta đã ra tay rồi, tôi đoán Lang Vương rút lui nhanh như vậy là vì e ngại Lâu Điện.”

“Ra tay? Khi đó cô Tần đã bị thương, hắn mới ra tay có tác dụng chó gì!” Một dị năng giả bất ngờ mắng to. Những người khác liếc hắn ta, tên này chẳng phải là dị năng giả hôm qua tức giận mắng Lâu Điện thấy chết không cứu, chỉ liếc mắt một cái rồi thu hồi tầm mắt.

******

Bên kia, xe đi hơn ba tiếng, cuối cùng ra khỏi đường núi, tiến vào quốc lộ. Lúc này mặt trời đã xuống núi, còn hai tiếng nữa là trở về căn cứ thủ đô.

Song, vừa vào đường quốc lộ không lâu thì gặp trở ngại. Một nhóm dị năng giả chặn giữa đường lập trạm thu phí, mấy người thường bị chặn lại ở đó. Mắt thấy thái dương sắp khuất sau rặng núi, trời sẽ tối rất nhanh. Sau khi trời tối, bóng đêm trở thành thiên hạ của zombie, người bình thường không dám lái xe buổi tối nên tìm một chỗ qua đêm, bởi vậy khi bị chặn ở đây làm cho những người may mắn còn sống sót này rất lo lắng.

Đường phía trước bị chặn, nhóm Lâu Điện đành phải dừng xe, đi kiểm tra tình hình.

——————

Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:

Mục tiêu của Lâu Linh: Cho mặt mày nở hoa dưa hấu luôn!

Mục tiêu của Lâu Điện: Không coi kẻ địch ra gì!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.