“Kim đại gia, ngài…” Dì Cầm đưa bọn họ trước tới gian phòng.
Ngoài cửa, Thúy Nhi khom người, cúi đầu, nhìn không rõ biểu tình.
Kim Ngân Bảo phất tay, hộ vệ phía sau liền ném cho dì Cầm một chồng ngân phiếu: “Đủ rồi chứ? Còn không mở cửa?”
“Kim đại gia, ngài đây là…” Dì Cầm mở cửa, thấy Kim Ngân Bảo muốn mang hộ vệ cùng vào, nhịn không được mà hỏi.
“Đây là người bảo vệ bổn đại gia, sao hả, không thể cùng vào hả?” Kim Ngân Bảo trừng mắt nhìn dì Cầm, phất tay với hai kẻ đứng ở cửa, “Bổn đại gia thích cho ai vào thì người đó vào, lão tử đã mua nàng một đêm, thích làm gì thì làm nấy!”
Kim Ngân Bảo dùng năm mươi vạn lượng mua một đêm của Liễu Nhứ Nhi, cho hộ vệ cùng vào… Dì Cầm muốn nhúng tay cũng không được, bà cũng chỉ hi vọng ít nhất có một người đường hoàng chính chính mua Liễu Nhứ Nhi, lại không ngờ…
“Các ngươi ở đây canh giữ, ai cũng không được vào!” Kim Ngân Bảo không thèm để ý tới bà ta, sắc mặt đầy dục vọng bước vào phòng, hai tay không ngừng cọ xát, “Tiểu mỹ nhân, ta tới đây…”
Dì Cầm trơ mắt nhìn thị vệ kia theo vào đóng cửa lại, hít sâu một hơi, thoáng nhìn Thúy Nhi cúi đầu đứng bên cạnh: “Ngươi ở đây canh giữ, tiểu thư có lẽ sẽ gọi ngươi.”
Trong phòng đã thay bằng rèm lụa đỏ, trên bàn trang điểm cũng đốt nến đỏ.
Họa Phường có tập tục như vậy, ngày lên đài tương đương tiểu thư nhà bình thường xuất giá, một khắc tương đương một đêm động phòng. Có lẽ vì đền bù cho tiếc nuối nữ tử Họa Phường không thể lấy chồng, sau khi lên đài, các nàng sẽ mặc hỉ phục, trong phòng bố trí như tân phòng, ngoại trừ khăn voan đỏ đội trên đầu, còn lại đều như bố trí cho tân nương.
Uống rượu giao bôi, qua một đêm liền coi như đã gả cho người ta. Liễu Nhứ Nhi nghe tiếng đóng cửa mà cả người chấn động, sau bình phong truyền tới tiếng bước chân khiến nàng không thể yên tâm. Kim Ngân Bảo vén màn bước vào, nến đỏ trước bàn theo gió lay động nhưng ánh lửa nhảy lên lại không có một chút ý vui mừng.
Liễu Nhứ Nhi ngẩng đầu nhìn Kim Ngân Bảo đứng ở bình phong, biểu tình đáng khinh trên mặt sớm đã biến mất: “Tề huynh, xem ra năm mươi vạn lượng này tiêu coi như đáng giá.”
Hộ vệ phía sau Kim Ngân Bảo chắp tay với gã, Kim Ngân Bảo gật đầu, đi tới cửa sổ bên cạnh, mở cửa, không chờ Liễu Nhứ Nhi phản ứng đã nhảy xuống.
Liễu Nhứ Nhi từ trên giường nhấc váy chạy đến cửa sổ, trong bóng đêm, một con thuyền sớm đã an tĩnh dừng bên dưới, vừa lúc nhìn thấy Kim Ngân Bảo bước vào khoang thuyền.
Liễu Nhứ Nhi không rõ nguyên do, quay đầu nhìn hộ vệ xa lạ kia, đây là muốn tặng nàng cho nam nhân này sao?
Hộ vệ kia đi đến trước bàn đặt rượu giao bôi, rót ra hai ly, trong phòng chỉ còn thanh âm của rượu. Hắn đặt bầu rượu về bàn, cầm hai ly đi tới trước mặt Liễu Nhứ Nhi.
Nàng theo bản năng lui về sau một bước, vươn cánh tay run rẩy nhận lấy.
Tề Hạo Thịnh, chàng thật sự tàn nhẫn vậy sao, một chút cũng không muốn tới nhìn thiếp sao? Liễu Nhứ Nhi nhìn ly rượu vì cánh tay run rẩy mà không ngừng đong đưa kia, hốc mắt ướt át, một lát sau, như đã hạ quyết định, nàng ngửa đầu uống cạn, đặt ly rượu xuống bàn, duỗi tay mở đai lưng ở góc áo.
Hỉ bào kia chẳng qua chỉ là vật che đậy, nữ tử Họa Phường vì tăng thêm tình thú, chỉ cần mở đai lưng, y phục theo đó liền rơi xuống, bên trong là chiếc váy đỏ đẫm lộ ra cánh tay và bờ vai trắng nõn. Liễu Nhứ Nhi thấy hắn không cử động, bàn tay run rẩy lần nữa hướng tới đai lưng bên hông.
Một bàn tay đột nhiên đưa tới kéo nàng qua, Liễu Nhứ Nhi ngã vào lòng tên hộ vệ, chuôi kiếm bên hông khiến nàng có chút đau đớn. Nàng dứt khoát nhắm mắt lại, chờ đợi việc sắp tới.
Thật lâu sau, bên trên truyền đến thanh âm quen thuộc: “Sao vậy, nhìn một cái cũng không nhìn sao?”
Liễu Nhứ Nhi mở bừng mắt, hộ vệ kia một tay đỡ nàng, một tay đưa lên mặt, trong tiếng kinh hô của nàng, da mặt bị bong ra từng mảng, lộ ra gương mặt của Tề Hạo Thịnh.
OoOoO
Qua ngày, ánh mặt trời xuyên qua khe cửa sổ lười nhác chiếu vào trong, trên giường, Liễu Nhứ Nhi được Tề Hạo Thịnh ôm trong lòng, nàng mở to mắt nhìn gương mặt quen thuộc kia, sợ quấy nhiễu hắn, không dám cử động.
Tất cả đều như cảnh trong mộng, nhưng lại chân thật tới như vậy, bao gồm những điều chua xót nàng trải qua tối qua đều là thật. Liễu Nhứ Nhi lặng lẽ vuốt ve ánh mắt hắn, từ trán nhẹ nhàng trượt xuống đôi môi, khóe miệng cong lên ý cười.
Hắn nói, để nàng bị dọa sợ rồi, dùng cách này thật sự bất đắc dĩ, trong kinh thành quá nhiều người nhìn chằm chằm hắn, nếu hắn ngang nhiên tới Họa Phường, nhất định không thể mua được nàng.
Hắn nói, sau này sẽ không để nàng tiếp khách nhân khác, hắn muốn dưỡng nàng trong khuê phòng.
Hắn nói, sẽ có một ngày đưa nàng rời khỏi Họa Phường này.
Cửa sổ bên cạnh bỗng nhiên truyền tới tiếng động, Tề Hạo Thịnh mở bừng mắt, đúng lúc giao với ánh mắt nàng. Liễu Nhứ Nhi đỏ mặt, ngay cả lỗ tai của đỏ ửng, thẹn thùng như đóa hoa vừa nở, xấu hổ rũ mi mà chui vào lòng hắn.
Tề Hạo Thịnh đặt lên trán nàng một nụ hôn, đáy mắt thâm thúy vài phần: “Hắn tới rồi, nàng nghỉ ngơi thêm chút đi, chúng ta phải đi đây.”
Tề Hạo Thịnh mặc thêm y phục tới cửa sổ mở cửa, Kim Ngân Bảo nhanh chóng nhảy vào. Hồng trướng và dưới giường hỗn độn, Kim Ngân Bảo thức thời đi tới đứng sau bình phong, trên mặt toàn là chế nhạo.
Liễu Nhứ Nhi đỏ mặt trốn vào trong, Tề Hạo Thịnh mặc xong quần áo, đeo da mặt Kim Ngân Bảo mang tới lên, vén màn nhẹ nhàng sờ mặt nữ tử: “Nàng chờ ta.”
Kim Ngân Bảo thấy hắn đã xong xuôi, mở cửa ra ngoài. Thúy Nhi sớm đã chờ lâu, thấy Kim Ngân Bảo vẻ mặt hớn hở dẫn thị về ra ngoài liền nghiêng người chạy vào. Trong phòng tràn ngập hương vị nàng sớm đã quen thuộc, phòng các cô nương khác chỉ cần có khách qua đêm, hôm sau đều sẽ có hơi thở như vậy.
Thúy Nhi quá hiểu tiểu thư nhà mình, biết trong lòng nàng ấy nhất định chịu ủy khuất, vội vén màn nhìn vào trong, chỉ thấy Liễu Nhứ Nhi đưa lưng về phía mình, không rõ sắc mặt.
Thúy Nhi thử gọi một tiếng: “Tiểu thư?”
“Đi chuẩn bị nước, ta muốn tắm gội.” Thanh âm của Liễu Nhứ Nhi chậm rãi truyền đến.
Thúy Nhi nhìn y phục hỗn loạn dưới giường, dậm chân xoay người rời đi.
Dì Cầm thấy Kim Ngân Bảo cùng ba thị vệ xuống lầu, vội tiếp đón: “A, Kim đại gia, sao sớm như vậy đã đi rồi?”
Kim Ngân Bảo nhìn dì Cầm, quạt trong tay lắc lư phe phẩy, ngữ khí thập phần cao hứng: “Cô nương Họa Phường quả thật đủ tư vị.”
Sắc mặt dì Cầm cứng đờ, ngay sau đó liền cười nói: “Chỉ cần Kim đại gia không chê là tốt rồi.”
“Tận hứng, đại gia ta thật sự rất tận hứng.” Kim Ngân Bảo vừa đi vừa nói, lên xe ngựa.
Dì Cầm thấy xe ngựa đã đi, vội vàng xuống bếp tự mình mang thuốc lên phòng Liễu Nhứ Nhi.
Liễu Nhứ Nhi lúc này đã ngâm mình trong nước nóng, hơn nữa thân thể giấu dưới cánh hoa, thời điểm dì Cầm bước vào, Thúy Nhi đang thêm nước. Đặt chén thuốc bên cạnh, bà tới bên thau tắm ngồi xuống, lại không biết nói gì.
“Dì Cầm, thuốc cứ để đó, lát nữa con sẽ uống.” Liễu Nhứ Nhi quay đầu nhìn bà, trên mặt không chút biểu tình, nhìn không ra hỉ nộ ai nhạc.
Dì Cầm thở dài không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Liễu Nhứ Nhi thở phào nhẹ nhõm, mắt nhìn chén thuốc đen tuyền kia, nói với Thúy Nhi đứng sau: “Đổ đi.”
“Tiểu thư…” Thúy Nhi không ngờ Liễu Nhứ Nhi lại không chịu uống canh tuyệt tủ, chẳng lẽ nàng không ghê tởm trên người hoài hài tử của gã kia sao?
“Đổ đi, ta tự có chừng mực, nếu dì Cầm có hỏi, ngươi hẳn biết trả lời thế nào rồi đúng không?” Liễu Nhứ Nhi mệt mỏi nhắm mắt lại. Bọn họ đều cho rằng đêm qua là vị Kim đại gia kia, dì Cầm chắc chắn không cần giám sát nàng uống canh tuyệt tử, bởi vì nàng tuyệt đối sẽ không để chính mình hoài hài tử của kẻ khác.
OoOoO
Nam Dương Hầu phủ, Đinh Phong Viện.
Nghe Trác Dạ bẩm báo, Tề Hạo Minh nhẹ nhàng hạ bút lên giấy Tuyên Thành.
“Ngươi nói là, Kim Ngân Bảo đêm qua mua Liễu Nhứ Nhi?”
“Đúng vậy, Kim Ngân Bảo mang theo hộ vệ vào phòng Liễu Nhứ Nhi, sáng sớm hôm qua mới ra ngoài.”
“Thú vị, chủ ý này của Đại ca đúng là không tồi.” Tề Hạo Minh viết mấy chữ rồi dừng lại, kêu Trác Dạ đẩy mình ra ngoài.
Dưới hành lang, ánh sáng mặt trời đã trải dài, chiếu rọi một phương mái ngói.
Mà bên kia nghe Bão Cầm kể lại sinh động như thật, Oanh Tú bưng ly trà nhấp một ngụm: “Kim Ngân Bảo kia phô trương thanh thế lắm sao?”
“Nô tỳ nghe bà tử bên dưới nói cả người Kim Ngân Bạc đều là vàng, trên tay đeo khoảng bảy tám cái nhẫn, trên cổ đều là vòng vàng, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.” Bão Cầm khoa tay múa chân diễn tả.
Người khác không biết, nhưng nàng vô cùng rõ ràng Kim Ngân Bạc này là ai. Gả vào hầu phủ hai năm, hầu gia bắt đầu giao sự vụ lớn nhỏ trong phủ cho Tề Hạo Thịnh, đám thuộc hạ nhân tài bên dưới của hắn dần dần nổi lên, cầm đầu số đó chính là Kim Ngân Bảo giàu có của Đàm Thành, tuy không xấu xí như Bão Cầm hình dung nhưng đúng là hơi béo một chút.
“Ngươi nói là một tên thị vệ đi theo Kim Ngân Bảo cả buổi tối?” Oánh Tú chọn ngay trọng điểm mà hỏi.
Bão Cầm gật đầu: “Vâng, đúng là kỳ quái, còn dẫn theo hộ vệ vào.”
Vậy thì đúng rồi, hộ vệ cùng tới Họa Phường chỉ có thể canh giữ bên ngoài, tuyệt đối không có đạo lý vào trong, trừ phi tên hộ vệ này không phải người thường.
Hắn đúng là vì Liễu Nhứ Nhi mà không tự cách nào, Oánh Tú nhẹ nhàng thổi nguội trà, sắc mặt ngưng trọng. Nhưng thế thì như thế nào, đời này Thẩm Oánh Tú này tuyệt đối sẽ không trở thành vật bồi táng cho tình yêu của họ!