Lục Du cách xa Hứa Lộ: “Sao…sao có thể chứ?”
Mắt Hứa Lộ híp lại, sát lại gần Lục Du: “Du Du, cậu chột dạ cái gì vậy?”
Lục Du ấp úng: “Không có chuyện đó đâu.” Cô tùy tiện lấy một quyển sách trên kệ rồi đi đến quầy thu ngân. Bà chủ tiệm sách đang đan len, thuận miệng nói: “Năm hào.”
Lục Du lục mấy tờ tiền: “Hai cuốn này tính chung ạ.” Hứa Lộ vẫn bám bên người Lục Du không ngừng hỏi.
“Không phải là Hoắc Tiểu Miêu chứ?”
“…” Lục Du chột dạ lên tiếng: “Làm sao có thể.”
Toàn bộ kết quả thi cuối kỳ lớp sơ nhất đều được dán ở cửa nhà ăn lầu một. Mới sáng sớm, trường vừa mở cửa đã có một đám học sinh chạy tới nhà ăn xem xếp hạng.
Từ trước đến nay Lục Du chưa bao giờ đi nhìn cái bảng xếp hạng này bởi vì thành tích của cô tương đối ổn định, vẫn luôn là từ dưới đếm lên. Chỉ là lần này, lúc cô đi ngang qua nhà ăn lại đặc biệt đứng lại nhìn vào chỗ đám người đang chen lấn.
Tất cả bạn học đều nhỏ giọng thảo luận điểm xếp hạng. Vì quá đông nên Lục Du không thể nhìn thấy tấm bảng xếp hạng kia.
Thật là, cô đang mong chờ điều gì chứ?
Lục Du từ trong đám người đi ra, còn chưa ra khỏi đi nhà ăn, cô đột nhiên nghe thấy ở của có người la lên: “Mẹ nó, hạng nhất khối sơ nhất là học sinh lớp 10.”
Lục Du chạy nhanh tới đẩy ra đám người, cố gắng chen vào xem. Ở hàng thứ nhất trên bảng xếp hạng, chỗ học sinh đứng nhất ghi hai chữ – Hoắc Mạc.
Trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên một cảm giác khó tả, loại cảm giác này nhanh chóng lan khắp cơ thể, quanh quẩn trong trái tim cô.
“Không phải chứ, chẳng lẽ Hoắc Mạc gian lận à?”
Lục Du giơ nắm đấm về phía người mới nói câu đó: “Cậu mới gian lận!” Các bạn đang vây xem sợ hãi “thế lực gian ác” Lục Du nên không ai dám nhiều lời.
Học sinh đội sổ của lớp 10, Hoắc Mạc vậy mà lại thi được hạng nhất, đúng chuyện lạ trên đời. Vì thế, một truyền mười, mười truyền trăm, nhanh chóng truyền đến tai của Từ Đông.
Từ Đông đang ăn cơm nếp cuộn ở nhà ăn. Lúc nghe được tin này, làm rớt cái cuộn cơm nếp [1] đang ăn dở lên bàn.
[1] Cơm nếp cuộn là một món cơm nếp trong ẩm thực Trung Quốc có nguồn gốc từ khu vực Giang Nam, miền đông Trung Quốc bao gồm Thượng Hải và các vùng lân cận.
Cậu nhớ lại đôi mắt lười nhác kia của Hoắc Mạc lúc ở cung thiếu niên đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
“Hoắc Mạc trộm đề thi à?” Phản ứng đầu tiên của người bình thường chính là như thế này.
Từ Đông há miệng, cảm thấy nuốt không trôi nửa miếng cơm nếp cuộn còn lại nữa.
Vì thế buổi chiều, Hoắc Mạc bị thầy Tần đánh thức, mời xuống văn phòng “nói chuyện tâm sự”. Đối với chuyện này Lục Du vẫn tin Hoắc Mạc vì xả giận cho hai người các cô mà bí quá hóa liều. Cho nên cô bỏ buổi huấn luyện, cả một buổi trưa cô vẫn lảng vảng bên ngoài cửa văn phòng của thầy Tần.
Tới gần giờ tan học, mặt trời bắt đầu lặn dần về phía tây. Nắng chiều chiếu xuống tòa dạy học cũ kỹ, ánh lên những khung rào bằng inox. Lục Du đứng ở lan can đếm những đầu người trong sân thể dục, từ 1 đến 100 rồi lại đếm ngược lại.
Một tiếng “két” vang lên, cánh cửa văn phòng của thầy Tần cuối cùng cũng mở ra. Hoắc Mạc từ bên trong đi ra, thầy Tần ở phía sau nói một câu: “Suy nghĩ cho kỹ rồi nói cho thầy biết.”
Một giây tiếp theo, Hoắc Mạc nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ghé sát vào mặt mình. Hoắc Mạc bị bạn học Lục ép lùi lại phía sau mấy bước đụng vào góc tường.
Bàn tay của Lục Du chống lên vách tường, đặt ngang vai của Hoắc Mạc. Cô nghiêng mặt qua một bên, nhìn vẻ mặt Hoắc Mạc.
Hoắc Mạc vẫn là một bộ dạng chưa tỉnh ngủ, lười biếng dựa vào tường, đối mặt với Lục Du.
“Tiểu Miêu, người thẳng thắn sẽ được khoan hồng?” Lục Du quan tâm hỏi.
Hoắc Mạc đột nhiên cười lên, khóe miệng nhàn nhạt cong lên: “Ừ, sẽ được khoan hồng.”
“Cái gì, cậu gian lận thật đấy hả?”
Hoắc Mạc chui qua khuỷu tay Lục Du: “Không có.”
“Vậy cậu nói khoan hồng cái gì?” Lục Du ném cặp sách đuổi theo.
Bước chân Hoắc Mạc dừng lại đầu bậc thang: “Tớ thừa nhận tớ vốn là hạng nhất.”
“A?” Lục Du không hiểu.
Hoắc Mạc xoa mái tóc ngắn rối bù của Lục Du, nhảy xuống khỏi bậc thang. Lục Du ngẩn người sờ tóc mình, sau đó tiếp tục phát huy tinh thần kiên quyết truy hỏi kỹ càng của mình.
“Này! Tiểu Miêu, cậu giải thích một chút đi.” Cô chạy đến chỗ Hoắc Mạc, giơ một ngón tay lên chớp mắt.
Hoắc Mạc đỡ cái xe đạp của Lục Du, nghiêng đầu nhìn cô.
“Hoắc Tiểu Miêu? Miêu Miêu Miêu.” Người nào đó đưa mặt sát lại mềm mại kêu hai tiếng.
Hoắc Mạc thở dài nhẹ nhõm: “Tự cậu suy nghĩ đi.” Cậu đỡ xe trượt xuống dốc, Lục Du ở sau lưng cậu hét lên: “Hoắc Mạc, cậu đúng là đồ con gà.”
Điều kỳ lạ là sau kỳ thi cuối kỳ sẽ phân lớp lại lần nữa nhưng Hoắc Mạc vẫn ở lại lớp 10. Lục Du hỏi nguyên nhân thì Hoắc Mạc chỉ nói do thành tích mấy lần trước quá kém nên cộng lại thì vẫn là từ dưới đếm lên. Lúc này Lục Du mới thở phào nhẹ nhõm, móc ra một đống thịt Đường Tăng đưa cho Hoắc Mạc: “Cho cậu này.”
Hoắc Mạc xé một cái, bỏ vào miệng: “Chiều nay Từ Đông sẽ tới xin lỗi.”
Nếu không phải Hoắc Mạc nhắc lại thì Lục Du đã sớm quên chuyện này.
Thằng nhóc Từ Đông này, vậy mà dám chơi dám chịu.
Buổi chiều sau khi tan học, trong trường chỉ còn các bạn học ở lại quét dọn vệ sinh. Lục Du ngẩng đầu nhìn Hứa Lộ đang tô son trét phấn lung tung, còn Hoắc Mạc vẫn nằm trên bàn đầu ngủ đến bất tỉnh nhân sự như trước.
Lúc Từ Đông đi vào, không khí bỗng ngưng trệ lại. Mọi người trong phòng đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Từ Đông.
Từ Đông đi đến trước mặt Lục Du, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm. Cậu nhàn nhạt khom người xuống, rất không tình nguyện nói: “Xin… lỗi.”
Giọng nói không kiên nhẫn giống như đang cãi nhau với người khác.
Trong lòng Lục Du hơi khó chịu, trái lại Hứa Lộ ở sau lưng cô thì đập hộp phấn cái bộp: “Ê, thái độ kiểu gì vậy?”
Từ Đông mím môi, nâng mắt nhìn sang Lục Du. Hiếm khi thấy Lục Du lại yên lặng, ánh mắt cô đang chằm chằm vào mình.
Cậu né tránh ánh mắt của Lục Du. Đang chuẩn bị ngẩng đầu lên thì đột nhiên cổ của cậu bị đè xuống, giống như đang bị đeo gông cùm trên cổ vậy.
Chẳng mấy chốc, lưng của cậu đã khom tới 90 độ. Từ Đông tức giận: “Cậu muốn làm gì?!” Sau đó, cậu ta nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú ngay sát mặt mình. Tim cậu ta bỗng đập thật nhanh, há miệng thở hổn hển.
Cậu không ngờ người đè cổ mình lại là Hoắc Mạc.
“Đã cúi người thì phải cúi như thế này.” Hoắc Miểu nhìn thẳng vào Từ Đông: “Đúng không?” Giọng điệu của Hoắc Miểu rất thoải mái, nhẹ nhàng như đang thì thầm nói cho Từ Đông một bí mật.
“Bạn học Từ” cậu nói nhỏ với Từ Đông: “Cậu phải tự chịu trách nhiệm với lời nói của mình.”
“Lục Du vốn dĩ có đủ tư cách tham gia giải đấu của tỉnh.”
“Cho nên mời bạn học Từ nói lại một lần nữa.”
Lục Du nhíu mày nhìn Từ Đông và Hoắc Mạc đang thân thân mật mật tựa đầu vào nhau cũng không biết đang nói cái gì. Đây là cuộc gặp gỡ lịch sử giữa hai người đứng nhất của hai lớp sao? Cô nghĩ ngay đến hình ảnh các nhà lãnh đạo bắt tay và nói chuyện trong mấy bản tin thời sự.
Ngay khi suy nghĩ của cô bắt đầu bay xa liền bị một tiếng kêu tê tâm liệt phế kéo trở về: “Thật xin lỗi!” Trước mặt cô, bạn học Từ đang cúi người 90 độ, lớn tiếng xin lỗi mình, nước miếng phun đầy mặt cô rồi.
May mắn là Lục Du phản ứng nhanh. Cô ngậm một cây kẹo mút, ngang ngược xoa tóc Từ Đông thành cái ổ gà rồi nói: “Vậy thì bỏ qua đi.”
Cuối cùng thì thời gian thi cử cũng đã kết thúc, Lục Du bắt đầu chào đón một kỳ nghỉ đông tươi sáng. Cô sớm đã nghĩ xong những nơi để đi chơi, thậm chí cả chuyện leo lên chùa Thừa Ân để bái lạy Bồ Tát cô cũng đã nghĩ qua rồi.
Tiếc là bạn bè của cô đều rất bận rộn. Hứa Lộ bận đối phó với cảnh gà bay chó sủa hỗn loạn trong nhà, chuyện cửa hàng tạp hóa phải đóng cửa, mẹ của Hứa Lộ phải đi tù.
Đến lúc này, Lục Du từ trong miệng ba mình biết chuyện mẹ của Hứa Lộ phải vào tù là do bà ấy đã chơi ma túy. Cảnh ẩu đả của ba mẹ Hứa Lộ trong trận mưa hôm đó lại một lần nữa lóe lên trong đầu cô.
Vì thế Hứa Lộ bị ba đưa về quê, suốt cả kỳ nghỉ đông Lục Du cũng không gặp được cô ấy. Còn “chân chó” trung thành của Lục Du, Hoắc Mạc cũng đã nói trước với cô là sẽ nghỉ đông sẽ không ở đây.
Vào ngày cuối cùng trước khi bắt đầu bước vào kỳ nghỉ, bọn họ vẫn cùng nhau về nhà. Hoắc Mạc đeo một cái balo vải trên vai đi chầm chậm. Ở phía trước Lục Du không ngừng thúc giục cậu: “Hoắc Tiểu Miêu, đi nhanh một chút.”
Hoắc Mạc đi chậm rãi đi theo Lục Du, không hề có ý định tăng tốc. Thế là Lục Du quay lại lần nữa hỏi: “Sao vậy?”
Hoắc Mạc đút tay vào túi, quần áo bay bay theo cơn gió thấu xương của mùa đông. Cậu nghiêng đầu, ánh mắt sạch sẽ nhìn chằm chằm Lục Du.
“Tớ muốn đi chậm một chút.”
Thấy Lục Du vẫn luôn ngây ngốc nhìn mình, Hoắc Mạc giải thích lần nữa: “Sau này chúng ta rất lâu mới được gặp lại nhau.”
“A.” Lục Du dừng lại, rất thất vọng nói: “Bao nhiêu lâu?”
“Nửa năm.”
“Nửa năm?” Trong đầu Lục Du không có cái khái niệm nửa năm này.
“Khoảng 180 ngày.” Hoắc Mạc bổ sung.
Lục Du đếm ngón tay: “Tháng Giêng lớn, tháng Hai bằng phẳng [2]… 5 cộng 28 cộng 30…” Hoắc Mạc đứng đó đợi, yên lặng nhìn Lục Du vắt óc làm phép tính.
[2] Nắm bàn tay lại và đếm các tháng theo các khớp nối. Mỗi khớp nổi lên và đoạn lõm xuống nối khoảng cách giữa các khớp được tính là một tháng riêng biệt. Nếu bạn đếm trên một bàn tay, sau khi hết lượt, bắt đầu lại ở khớp nối của ngón tay trỏ. Tháng nằm trên khớp nổi thì có 31 ngày, còn nằm ở khoảng cách thì có 30 ngày hoặc ít hơn.
Cuối cùng Lục Du cũng từ bỏ bài toán chóng mặt đó, lắc đầu hỏi: “Cậu đi làm gì?”
“Huấn luyện và thi đấu.”
“Thi đấu?” Lúc này Lục Du mới nhớ ra hình như Hoắc Mạc có chơi cờ vây.
“Thi đấu lâu như vậy sao?” Trong suy nghĩ của Lục Du thì 180 quả thực là một con số trên trời.
“Ừ.” Hoắc Miểu Miểu gật đầu, cười lười biếng.
Lục Du hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Hoắc Miểu không trả lời chỉ đứng dậy ôm Lục Du vào lòng. Lục Du nhanh chóng dang hai tay hai chân thành chữ “Đại” [3], quay đầu đi chỗ khác cố hết sức để cách Tiểu Miêu xa một chút.
[3] Chữ Đại: 大
Nhưng mà tên nhóc Tiểu Miêu này thực sự rất dính người, cứ ôm cô cứng ngắc không chịu buông tay. Lục Du không còn cách nào khác đành phải để cho Hoắc Mạc ôm mình.
Dần dần, cô ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trong không khí. Lục Du lúc này quay đầu lại nhìn Hoắc Mạc.
Bất tri bất giác Hoắc Mạc lại cao hơn rồi, khuôn mặt vẫn trắng nõn, hốc mắt lõm sâu, lông mi dài chớp chớp dưới ánh đèn vàng ấm áp của đèn đường.
Trong một khoảnh khắc, tim Lục Du chợt đập nhanh hơn. Cô đang muốn quay đầu lại để không nhìn Hoắc Mạc nữa thì cậu đột nhiên mở mắt chăm chú nhìn cô.
“Còn tới 180 ngày.” Hoắc Mạc cong môi: “Chúc Du Du trước vậy, năm mới vui vẻ, nguyên tiêu vui vẻ, lễ lao động vui vẻ…”
“Được rồi.”
Hoắc Mạc nói: “Còn có lễ tình nhân vui vẻ.”
Người bạn nhỏ Du Du vẫn còn chưa hết ngốc nghếch: “Cái gì?” Hoắc Mạc đã buông Lục Du ra: “Tạm biệt, hẹn gặp lại.” Nói xong, cậu nhanh chóng biến mất ở đầu hẻm.
Lục Du cũng không biết tại sao nhưng nhịp tim chết tiệt của cô vẫn đang tiếp tục đập rộn lên.