Anh thở hắt ra một hơi, ngay lập tức bị không khí ngưng tụ thành sương.
Lục Du vuốt tóc anh: “Tiểu Miêu, lên xe đi.” Cô nhét chai nước cho anh rồi mở cửa xe. Hoắc Mạc cầm lấy chai nước, đứng ở phía sau nhìn bóng lưng của cô. Cô mặc một chiếc áo khoác, ngón tay khều khều mái tóc dài xõa tung trên vai đang bay trong gió.
Đến cửa xe , cô vẫy tay: “Tiểu Miêu nhanh lên.”
Hoắc Mạc khẽ gật đầu, bỏ nửa điếu thuốc vào thùng rác trong góc, sau đó xoay người lên xe.
Lục Du rất kỳ quái, rõ ràng bốn mùa trên lịch đều giống nhau nhưng không hiểu sao thời gian cô và Hoắc Mạc ở bên nhau luôn luôn là mùa đông.
Mùa đông ở đế đô rất lạnh, ngón tay bỏ ra ngoài găng tay dường như bị khí lạnh thổi vỡ. Trong thời tiết này, rất ít người muốn ra ngoài.
Thời gian được nghỉ Lục Du đều ở nhà. Mẹ Lục sợ cô bị ngột ngạt nên rất tri kỷ nhờ em họ đang học ở Đại học Đế Đô đến thăm Lục Du thường xuyên. Mỗi lần em họ cô đến đều bá chiếm máy tính của cô, Lục Du cũng không nói gì, kéo ghế ngồi cạnh nó, bắt nó lên 4399 [1] đánh Contra với mình.
[1] 4399: một trang web game của Trung
“Chị cùi quá!” Em họ dễ dàng giành chiến thắng, Lục Du nhéo lỗ tai nó: “Này, mày không thể nhường chị mày một xíu hả?”
“Mệt chị còn đánh quyền anh.” Em họ mở một lon coca hớp một ngụm. Lục Du còn đang xoắn xuýt với tỷ số thắng của mình thì chuông cửa vang lên.
Đứa em họ vội vàng đi vệ sinh, thuận tiện ra mở cửa. Nhìn thấy người đang đứng ở cửa, cảm giác mắc tiểu của nó lập tức nghẹn quay lại ống thận.
Nó sửng sốt vài giây, rống lên với Lục Du đang ở trong phòng: “Cái đệch, là anh Hoắc Mạc.” Nó vẫn luôn sùng bái Hoắc Mạc, cho nên trong vòng mấy phút Lục Du lao ra ngoài phòng khách thì em họ như một khẩu đại bác hỏi Hoắc Mạc hết câu này đến câu khác.
Hoắc Mạc cầm hai hộp bánh bao trong tay, sau khi em họ hỏi xong mới khẽ nói: “Anh đến đưa sủi cảo.”
“Anh Hoắc Mạc, anh đang theo đuổi bà chị già của em sao?” Đây là vấn đề cuối cùng của nó.
Hoắc Mạc vừa đặt sủi cảo xuống bàn, nhìn ánh mắt đầy mong đợi của nó, một lúc sau mới trả lời: “Ờ.”
Sau đó, Lục Du mặc chiếc váy ngủ hình con thỏ bước ra, nhìn thấy khuôn mặt siêu cấp nịnh bợ của em họ mình mà hết hồn: “Thành Tiểu Thuận, mày lại bị viêm màng não à?”
Em họ Lục Du không nói chuyện, kéo cái ghế ngồi cách Lục Du và Hoắc Mạc rất xa, còn hơn một cái hộp vuông vây tròn hai người.
Cô bay lên đạp một cước, nó vớ lấy một miếng sủi cảo rồi nhanh chân chuồn về phòng chơi điện tử. Hoắc Mạc vẫn ngồi trong nhà ăn, sủi cảo đã ngâm giấm, trên mặt không có nhiều gợn sóng.
Sự chú ý của Lục Du nhanh chóng chuyển sang đĩa sủi cảo, cô nghiêng người đến trước mặt Hoắc Mạc: “Tiểu Miêu, làm sao cậu biết tớ thích ăn nhân rau hẹ?”
Hoắc Mạc cười ngốc: “Bởi vì trong tiệm chỉ có nhân rau hẹ thôi.”
Lục Du: “…”
Hoắc Mạc nắm lấy lỗ tai thỏ của Lục Du lắc lắc: “Buổi tối muốn ăn cái gì?
Đứa em họ ở trong phòng hét lên: “Chị gái em thích ăn giò heo chua ngọt. Một bữa phải ăn ba cái.”
Lục Du đập đôi đũa xuống nói: “Thành Tiểu Thuận.”
Hoắc Mạc cho em họ một số chỗ tốt làm phí kín miệng, chẳng hạn như giúp nó hoàn thành bài tập toán cao cấp. Buổi chiều em họ kiếm cớ đến nhà Hoắc Mạc. Vừa vào cửa, nó không ngừng cảm khái: “Anh Hoắc Mạc, nhà anh khốc quá!” Nó bước vào thư phòng của anh, nơi đó có một bức tường treo đầy danh dự của Hoắc Mạc.
“Oa, cái máy tính này.” Em họ suýt chút nữa đã lè lưỡi liếm hai cái máy tính nhà Hoắc Mạc: “Anh Hoắc Mạc, anh giàu thật!!”
“Đưa bài tập cho anh.” Hoắc Mạc vươn tay, giọng điệu lạnh nhạt.
Em họ nhanh chóng đưa sách và bài tập cho anh, hỏi: “Anh Hoắc Mạc, các anh chơi cờ vây mà cũng học toán cao cấp à?”
“Không.” Hoắc Mạc bắt đầu lật trang đầu tiên của cuốn sách: “Lần đầu tiên xem.”
Em họ có chút kinh hãi: “Cái đó…” Nó chưa kịp nói xong đã thấy Hoắc Mạc bắt đầu làm câu đầu tiên. Nó tính nhẩm thử trong đầu, vậy mà đáp án chính xác.
Cuối cùng nó cũng biết tại sao dì hai luôn nói rằng Hoắc Mạc là thiên tài. Cách suy nghĩ của thiên tài thực sự rất khác người thường.
Nó nhìn lên thấy một vài huy chương treo trên trần nhà, chúng được treo bằng những sợi dây dày, chỉ cần đưa tay lên là có thể chạm đến. Phong cách trang trí kiểu này cũng chỉ có nhà Hoắc Mạc mới có.
Em họ xem mấy cái vinh dự của Hoắc Mạc, không tránh khỏi đại não nở ra, cơn buồn ngủ xông đến. Nó nằm trên ghế sô pha thư phòng và ngủ thiếp đi. Mãi cho đến khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ tối sầm lại, đèn sợi đốt trên đầu sáng lên mới tỉnh dậy.
Nó mở mắt ra liền thấy Hoắc Mạc đang ngồi trên ghế máy tính, ngẩng đầu nhìn tấm huy chương treo trên trần nhà. Anh cứ nhìn mãi như thế, chưa từng rời mắt.
Ánh đèn sợi đốt chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của anh. Anh cởi vài cúc trên cổ áo, để lộ xương quai xanh mảnh khảnh.
“Anh Hoắc Mạc?” Chuông cửa vang lên, em họ thấp giọng nhắc nhở.
Hoắc Mạc không trả lời, vẫn tập trung nhìn huy chương. Vì vậy, nó đành đi ra mở cửa, ngoài cửa Lục Du đã trang điểm xinh đẹp, kéo nó đi siêu thị mua đồ ăn.
“Tiểu Miêu đâu?”
“Trong thư phòng.”
Lục Du cởi giày cao gót đi theo em họ vào thư phòng. Mở cửa thư phòng ra, Lục Du nhìn thấy Hoắc Mạc đang ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
“Tiểu Miêu, chúng tớ đi trước nhé.” Cô chào Hoắc Mạc.
Hoắc Mạc định thần lại, từ trong đi ra cửa. Anh cao hơn Lục Du một cái đầu, mỗi khi cô nhìn anh, đều không thể không ngẩng đầu lên.
“Tớ đưa hai người về.” Hơi thở nhè nhẹ của anh chui vào cổ áo Lục Du. Cô hết lắc rồi lại gật đầu, đôi mắt hồ ly nhướng lên, cực kỳ hại người.
Tim anh không khỏi bắt đầu đập loạn xạ, đôi mắt cũng nổi sóng.
“Tiện thể tớ ghé qua kỳ viện luôn.”
“Ồ, vậy thì đi thôi.” Lục Du kiễng chân lên, hét qua vai anh: “Thành Tiểu Thuận đi nè.”
Em họ cầm cặp sách trong thư phòng lật đật nói: “Đi đi.” Thỉnh thoảng, nó sẽ nhìn thấy dư quang của Hoắc Miểu, nó liền lập tức tránh đi, giả bộ như không có chuyện gì bắt đầu nói chuyện với Lục Du.
Tới cửa siêu thị, Hoắc Mạc dừng xe lại. Lục Du quấn thêm khăn len rồi đẩy cửa đi xuống, em họ sửng sốt một hồi liền theo cô xuống xe.
Lục Du thuộc tuýp con gái gặp người khác là phải trang điểm, cho nên đi dạo siêu thị cũng phải giống như lúc các quý cô đến cửa hàng Chanel giành nhau phiên bản giới hạn. Về điểm này, cô và Hứa Lộ hoàn toàn giống nhau.
Đi dạo không được bao lâu, Lục Du bắt đầu mệt mỏi, hai người ngồi một lúc, em họ cô đột nhiên hỏi: “Chị ơi, chị có bao giờ đánh mất thứ gì không?”
“Có mất nha.” Lục Du nói: “Lương tâm chị.” Sau đó, cô bắt Tiểu Thuận đổi giày với mình. Tiểu Thuận bị thế lực tà ác Lục Du ép phải ném dép bông cho cô.
Thật ra, Tiểu Thuận muốn hỏi xem Lục Du có làm mất huy chương vàng không, bởi vì huy chương mà anh Hoắc Mạc nhìn hôm nay thật chất là huy chương vàng cấp tỉnh năm 2004 mà bà chị già của nó giành được.
“Em còn muốn hỏi gì nữa?” Lục Du nhấp một ngụm trà sữa, liếc mắt hỏi em họ.
“Không có gì.” Em họ bắt người tay ngắn, nuốt hết mấy lời định nói xuống.
Trong kỳ viện, huấn luyện viên và Hoắc Mạc đang đánh cờ. Ông và Hoắc Mạc nói về tuyển thủ Hàn Quốc Kim Byeong Seong, nếu Hoắc Mạc có thể vào trận chung kết thì đối thủ của anh chắc chắn sẽ là người này.
Người này bây giờ là xu thế chung của giới cờ vây, đứng đầu thế giới, vượt xa Hoắc Mạc. Đương nhiên, nếu như Hoắc Mạc có thể đánh bại anh ta, trong tương lai anh nhất định sẽ thay thế Kim Byeong Seong.
Huấn luyện viên và Hoắc Mạc yên lặng ngồi đánh cờ hồi lâu, ông vốn tưởng rằng Hoắc Mạc không thay đổi nhiều, nhưng khi thật sự chơi một ván với anh, ông mới nhận ra Hoắc Mạc đã không còn là Hoắc Mạc trước kia nữa.
Phong cách lấy tấn công làm phòng thủ của nhà họ Hoắc trên người anh đã hoàn toàn biến mất, bây giờ cách anh đánh cờ lại càng xảo quyệt và ngang tàng hơn, từng bước ép sát không chừa cho đối thủ một lối thoát nào, đầy lệ khí của những kiếm khách xông pha chém giết trên chiến trường. Nhưng vẻ mặt của Hoắc Mạc vẫn bình tĩnh như cũ.
Huấn luyện viên biết Hoắc Mạc đã trở nên mạnh hơn, rất mạnh. Nhưng cách đánh cờ này khiến ông rất khó có thể tin được là của một kỳ thủ trẻ tuổi như Hoắc Mạc.
Đặt một quân đen cuối cùng xuống, huấn luyện viên thở dài: “Tiểu Mạc, mấy năm nay em cực khổ rồi.”
Hoắc Mạc dừng tay, nâng lên đôi mắt phủ đầy sương lên thành thật trả lời: “Không có cảm giác gì, sáu năm qua giống như một giấc mơ mà thôi.”
Trong giấc mơ, mọi thứ đều rất chân thực, nhưng khi tỉnh dậy, những ký ức đó dường như đã tự bay xa.
“Tại sao không đi tìm mẹ của em?”
Hoắc Mạc không trả lời, từ trong túi móc ra một điếu thuốc: “Thầy muốn hút thuốc không?”
Huấn luyện viên sửng sốt, khó tin nhìn anh. Hoắc Mạc châm điếu thuốc, đứng dậy mặc áo khoác chậm rãi bước ra cửa, sau đó biến mất ở trước mặt ông.
Ông chợt phát hiện từ trước đến giờ mình chưa từng hiểu hết Hoắc Mạc.
Lúc Giang Nhược Trần gọi điện thoại cho Lục Du thì Hứa Lộ ở đầu dây bên kia đang hò hét rằng muốn ngủ với anh Nhược Trần. Giọng nói lạnh lùng của Giang Nhược Trần vang lên: “Nếu em mà còn không mau tới thì tôi sẽ bị Hứa Lộ cưỡng gian đấy.”
Rõ ràng anh đang nói một câu buồn cười như vậy, nhưng Lục Du lại thấy bất lực, không buồn cười chút nào. Ban đêm cô lái xe đến cổng buổi hòa nhạc để đón Hứa Lộ thì cô ấy đã ở trên xe bảo mẫu nôn thốc nôn tháo.
Người đại diện sắp xếp cho các phóng viên ở cổng, nhét tiền mặt để lấy lại các bức ảnh, nhìn thấy Lục Du thì như được giải thoát: “Lục quán quân, cô mau nghĩ cách đi!”
Anh ta hoàn toàn không giải quyết được con gà đẻ trứng vàng mà anh ta tìm thấy hồi đó.
“Đang yên đang lành đi xem hòa nhạc tại sao lại uống rượu rồi?” Lục Du dùng vũ lực kéo Hứa Lộ đang xé áo của Giang Nhược Trần. Phần lớn cái áo sơ mi bên trong của anh đã bị Hứa Lộ xé toạc ra, những khối cơ bắp cứng ngắc lộ ra trong không khí.
“Cô hỏi huấn luyện viên của cô đi.” Người đại diện bắt đầu âm dương quái khí.
Giang Nhược Trần không nói chuyện, cởi áo khoác rồi cởi tiếp áo sơ mi. Người đại diện the thé kêu lên, hai tay che mắt: “Má ơi!”
“Chú Giang, chú không lạnh sao?” Sau nhiều năm quen biết với anh thì Lục Du hoàn toàn vô cảm với cảnh này.
Giang Nhược Trần mặc áo khoác vào, bước ra khỏi xe bảo mẫu. Lục Du đuổi kịp: “Chú Giang, chú quay lại đi, cháu kêu Tiểu Thuận…”
Giang Nhược Trần dừng chân, sửa lại: “Huấn luyện viên.”
“Ồ, à , huấn luyện viên Giang.” Lục Du trả lại cái túi mà anh đã bỏ quên, rồi quay người đi về phía xe bảo mẫu.
Giang Nhược Trần từ phía sau gọi: “Lục Du.”
“Huấn luyện viên còn có chuyện gì sao?” Lục Du đang nghĩ cách đẩy Hứa Lộ về nhà, rất có lệ trả lời Giang Nhược Trần.
“Cô ấy về nhà an toàn thì gọi điện cho tôi.” Anh nhẹ giọng nói.
Lục Du không hiểu, bọn họ đã dây dưa gần 10 năm cũng không có một chút tiến triển nào. Chẳng lẽ chú Giang thực sự là đầu đá, hay là do Hứa Lộ quá cố chấp?
Cô không hiểu cũng không muốn hiểu. Người đại diện bế Hứa Lộ đã say khướt đến nhà cô, sau đó Lục Du giúp cô ấy thay quần áo và tẩy trang.
Khi về đến nhà đã là nửa đêm. Xong hết mọi việc, Lục Du không còn thấy mệt nữa. Cô ngồi trên ban công uống trà, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong phòng dành cho khách, Tiểu Thuận ngáy như sấm.
Dưới lầu xuất hiện một chiếc xe hơi, ánh đèn pha nhấp nháy vài cái mới tắt hẳn. Một người đàn ông từ trên xe bước xuống, mặc chiếc áo khoác len đen, tay cầm một túi giò heo.
Anh ngẩng đầu nhìn lên lầu, nhìn chằm chằm hồi lâu rồi vội vã đi lên. Ở cửa hành lang, anh nhìn thấy người từ trên lầu đi xuống, đứng trước mặt chỉ cách anh vài bước chân.
“Hoắc Mạc.” Cô mặc một chiếc áo khoác dài phủ xuống, khuôn mặt trắng nõn bị gió thổi nổi đầy tơ máu: “Sao giờ cậu mới về?”
Anh đáp: “Đánh cờ với thầy xong muộn.”
Cô không biết nói gì nữa, chỉ có thể hỏi câu người Trung Quốc hay hỏi khi gặp nhau: “Cậu ăn gì chưa?”
Hoắc Mạc giơ cái túi nhựa trong tay lên: “Tớ mua giò heo chua ngọt.”
Hai mắt Lục Du sáng lên: “Quá tuyệt.” Cô cầm túi giò heo bắt đầu đếm, vừa đúng ba cái. Một giây tiếp theo, cô cảm thấy vai mình nặng hơn một chút.
Hoắc Mạc khom người, đặt cằm trên vai cô. Anh đút tay vào túi áo khoác của Lục Du, nhắm mắt lại.
Lục Du hơi nhéo vành tai anh.
“Tiểu Miêu.”
“Hoắc Mạc?”
Hoắc Mạc hít một hơi, dụi tóc mai vào cổ cô. Cặp mắt dán vào cằm cô, môi mỏng mấp máy: “Tớ mệt quá.”
“Tơ tìm huấn luyện viên Nhiếp…” Cô bắt đầu bênh vực kẻ yếu Hoắc Mạc, đứa nhỏ này vừa mới trở về Trung Quốc mà mỗi ngày đều bắt anh chơi cờ đến 12 giờ đêm vậy sao?
“Không sao.” Anh nói: “Về đến nhà là được.”