Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 104: Chân tình chưa nói



“Mộ tổ?” Dương Thăng cảm thấy hơi khó nhằn, “Không có nó dắt theo, tụi mình đâu có cách nào vào được kết giới mộ tổ, sao lại tự chạy một mình như thế chứ? Trước khi mày kêu tụi tao tới nó có gì bất ổn không?”

Vân Vĩnh Trú nói, “Không có gì lạ thường cả, chỉ hơi suy sụp vì một vài chuyện thôi.”

Sau khi nghe xong cả câu, Thanh Hòa đứng bên cạnh bảo, “Từ lần đến Vô Khải hôm trước, hình như Vệ Hoàn vẫn luôn hơi kỳ lạ. Lúc đưa Cảnh Vân về nhà, cậu ấy trông có vẻ cực kỳ khó chịu. Chẳng nhẽ Sa Hoa động tay động chân với cậu ấy?”

“Phải ha.” Dương Linh cũng nhớ tới, “Ả vu nữ kia cứ nói gì đó với anh Hoàn Hoàn mãi.”

Nghe Thanh Hòa nói vậy, Vân Vĩnh Trú chợt nhớ đến Vệ Hoàn sau khi trở về đã kể cho hắn nghe việc bên được chiêu hồn hiến tế.

Yến Sơn Nguyệt bình tĩnh phân tích, “Có khi nào liên quan đến hiến tế không.”

Vân Vĩnh Trú chẳng nói chẳng rằng, hắn cảm thấy bản thân rất đỗi nực cười. Bất luận bình thường có bình tĩnh và cẩn thận đến đâu, một khi gặp chuyện liên quan đến Vệ Hoàn, đáy lòng lại rối loạn không thôi.

Rốt cuộc Vệ Hoàn đã hiến tế cái gì. Chẳng nhẽ hắn đoán nhầm, thứ cậu hiến tế là thân xác cậu?

“Để tôi thử xem có vào được không.” Lần đầu tiên Vân Vĩnh Trú thử đánh thức linh lực không thuộc về bản thân trong cơ thể. Mặc dù ban nãy hắn đã lợi dụng yêu lực Cửu Phượng để phá giải phong ấn của họ, nhưng hắn chưa từng thử vận linh.

Khi vận linh vô cùng khó khăn, chẳng thuận lợi tí nào. Có thể đoán trước chuyện này được, dù sao yêu lực của Vệ Hoàn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nên những gì huyết khế có thể truyền cho hắn cũng có hạn. Phá giải được một vài phong ấn Cửu Phượng đã là giới hạn lớn nhất rồi. Còn muốn tiến vào mộ tổ Cửu Phượng, ngoại trừ yêu lực Cửu Phượng cần phải có cả mật lệnh kết giới, mà hắn lại không biết cái này.

Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ không còn cách nào để thử, rơi vào tình thế bế tắc.

Dương Thăng an ủi bảo, “Nghĩ thoáng lên thì chỉ có Vệ Hoàn mới có thể vào mộ tổ, nếu nó không mở kết giới thì những người khác đều không thể vào được. Hẳn là nó sẽ không gặp nguy hiểm gì.”

Yến Sơn Nguyệt cũng gật đầu, “Người duy nhất cũng có khả năng vào là Tạ Thiên Phạt nhưng hiện tại anh ta vẫn đang bị Sơn Hải giam giữ. Cho nên chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.” Cô nhìn về phía Vân Vĩnh Trú, “Lúc nãy thầy bảo có việc muốn nói, là gì vậy ạ?”

Thấy mọi người đến đông đủ rồi, Vân Vĩnh Trú chỉ đành kể chi tiết về bùa bói toán mà Vệ Hoàn tìm được khi trước, đồng thời cũng thẳng thắn về một thân phận khác mà mình vẫn luôn giấu.

(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)

Ở một bên khác, trong mộ tổ Cửu Phượng, Vệ Hoàn đi theo sự chỉ dẫn của yêu lực, băng qua dòng thác đổ. Đôi cánh đen như mực sải rộng, bay vọt qua thác ghềnh của hẻm núi, đến trước quan tài băng trên vách núi dựng đứng.

Cậu tựa như một con rối gỗ bị sợi chỉ kéo về phía trước. Nhưng trong tâm trí cậu lại ngập tràn đủ loại âm thanh, đan xen vào nhau rối ren phức tạp. Cảm giác hỗn loạn khiến lồng ngực cậu nghẹt thở.

[Ê, mày nói xem, rõ ràng Tiểu Kim Ô suốt ngày trưng ra cái mặt chết chóc mà sao ong bướm bên người lại chẳng ít đi miếng nào hết thế.]

Giọng nói này…

[Cậu có từng thích ai chưa? Tôi muốn hỏi cậu cái này, đó là cảm giác như thế nào vậy.]

Là Vệ Hoàn của quá khứ.

[Xuân tình nảy nở cái quái gì cơ! Ông đây chỉ tò mò thôi, tò mò thôi mà cũng không được chắc?]

[Vân Vĩnh Trú! Cậu sợ tôi hả? Nếu không sợ mắc gì lại trốn tôi?]

[Người này không ổn lắm, người này không hấp dẫn, ăn nói cũng vụng về. Cậu đừng thích cô ấy.]

[Hình như tôi thật sự có chút… rung động rồi.]

Tất cả đều là giọng nói của cậu, mỗi một câu đều là của cậu. Nhưng cậu không nhớ rõ bản thân nói những lời này khi nào.

Vệ Hoàn lẳng lặng bay lơ lửng trước mộ của mình, tầm mắt nhìn vào cái tên trên tấm bia đá. Hai chữ kia được khắc cẩn thận, ngay ngắn, từng nét khắc đều nằm trong khuôn khổ đã dự tính trước, trái ngược hoàn toàn với cuộc đời qua loa, suồng sã của bản thân.

Bỗng dưng, trước đôi mắt cay xè của cậu xuất hiện hình ảnh mơ hồ. Hình ảnh này đã từng xuất hiện trong trí nhớ hỗn loạn của Vệ Hoàn không dưới một lần. Phủ lên chiếc đèn bàn sáng rực là bóng lưng của cậu ngày xưa, tầm nhìn dần gần lại. Cậu nghe thấy chính mình lên tiếng, hình như cậu đang nói chuyện với thứ gì đó.

Cẩn thận nhìn lại, vật nhỏ kia nhảy tưng tưng, hóa ra là cục lông nhỏ.

[Tao tốn công tốn sức, làm suốt hai tháng mới hoàn thành, nhưng lỡ như đến lúc đó cậu ấy không thích thì phải làm sao bây giờ?]

Cục lông nhỏ kêu chíp chíp, cậu lại lên tiếng, giọng điệu vừa ngang ngược, vừa đáng yêu.

[Không thích cũng phải thích, nhất định phải thích.]

Nghe cậu nói xong, cục lông nhỏ nhảy vọt lên thật cao, tựa như vui mừng khôn xiết.

[Nếu cậu ấy không đồng ý, không, cậu ấy chắc chắn sẽ đồng ý. Tao hiền lành, đáng yêu, chính nghĩa, đẹp trai lại còn đánh đấm giỏi giang, trừ việc không thể sinh con ra thì không còn khuyết điểm nào khác cả. Dù cậu ấy có bật đèn pha tìm khắp Yêu Vực thì cũng không tìm được yêu quái thứ hai như tao, mày nói xem có đúng không.]

[Nhưng nếu cậu ấy thật sự không thích… Thôi, không thích thì tao sẽ bảo là chỉ cho cậu ấy ngó thử thôi, rồi vờ như khoe khoang một tí lại lấy về vậy. Đúng ha, tao có thể không nói thẳng ra mà nói cậu nhìn xem cái này ổn áp không, sau đó quan sát phản ứng của cậu ấy rồi mới tùy cơ ứng biến. Cứ làm như vậy đi, tao đúng là thiên tài mà.]

[Tao phải tìm chỗ giấu cái này trước đã, phải tìm một nơi trừ tao ra không ai tìm được. Giấu chỗ nào đây nhỉ…]

Vệ Hoàn nhắm mắt lại, hô hấp trở nên dồn dập. Ký ức giống như dòng nước lạnh băng bao phủ lấy cơ thể cậu, làm cậu chẳng biết phải làm thế nào.

Giấu ở đâu đây.

Món đồ mà cậu trăm phương nghìn kế chế tạo, muốn mang đi tặng rốt cuộc là gì?

Bỗng nhiên được hư vô dẫn lối, Vệ Hoàn duỗi tay, chạm vào bia mộ của bản thân, tâm quyết Cửu Phượng xoay vòng trong tâm trí cậu. Yêu quang màu lam tràn ra từ lòng bàn tay, phía sau tấm bia đá màu đen vang lên một tiếng thật lớn. Quan tài băng thuộc về cậu từ từ mở ra. Vệ Hoàn mở mắt, vung tay lên, nắp quan tài bị đóng kín bay lên.

Cậu vẫn luôn cho rằng trong chiếc quan tài băng này chắc chắn trống không, cho nên lần trước vào mộ tổ, cậu không có xíu ý muốn mở ra nào.

Song, nó chẳng hề trống rỗng.

Trong quan tài băng nửa trong suốt này chứa mô hình biệt thự nhỏ nhỏ, có thể nâng bằng hai tay một cách vừa vặn. Toàn bộ mô hình biệt thự đều có màu lam trong trẻo, nó có tất cả hai tầng, kết cấu xinh đẹp. Từ trụ cột mái hiên ở hành lang bên ngoài, đến bày trí bên trong căn phòng, từng nơi từng chỗ đều vô cùng tinh xảo, giống như một căn biệt thự thật sự, thậm chí nó còn có cả nền móng. Vệ Hoàn giơ tay, dùng yêu lực khẽ xoay chuyển căn biệt thự nhỏ này trên không trung. Cậu chợt phát hiện ở mặt sau của nó còn có hồ nước cô đọng nho nhỏ, tựa một viên đá quý màu lam. Bên cạnh hồ có hai cái cây, giữa hai cây có một chiếc võng vắt ngang.

Trái tim trong nháy mắt như bị đánh trúng.

Hóa ra đó là căn nhà mà cậu mong muốn biết bao năm qua.

Là tương lai của cậu.

Mô hình này được tạo ra từ thuật ngự phong hóa vật, là do cậu ngưng tụ cơn gió tự do trên bầu trời tạo thành. Để cơn gió không tan biến, cậu đã dùng nhiều yêu lực nhất có thể để bảo vệ căn biệt thự nhỏ này, thiết lập phong ấn hoàn chỉnh bao bọc lấy mô hình. Thế cho nên dù cậu không còn nữa thì món quà này vẫn được giữ gìn nguyên vẹn, qua bảy năm ròng vẫn không biến đổi, chẳng tiêu tan, âm thầm lặng lẽ vùi chôn dưới mộ phần.

Vệ Hoàn nhíu mày, dưới đáy lòng có một dòng nước ngầm cuồn cuộn dâng trào. Đương lúc lơ đãng, ánh mắt cậu phát hiện ra cái gì đó. Dưới chân tường biệt thự hình như có một ấn ký, trông như là được cậu dùng gió bao trùm lần hai. Vệ Hoàn tiến lại gần, dùng ngón tay khẩy góc kia ra, sương khói màu lam dần tan biến, dấu vết vốn được khắc bên trên giây phút này hiện lên trước mắt cậu.

Đó là đồ đằng thái dương do cậu nguệch ngoạc vẽ ra.

Chóp mũi cậu đau xót, nước mắt bỗng dưng tràn mi. Một góc trống trong trái tim bị người ta khoét mất rốt cuộc cũng được lấp đầy, ký ức rót vào trong não. Cậu nhớ rõ môn học mà Vân Vĩnh Trú chọn, tính toán cặn kẽ thời gian mà hắn đi qua, ra vẻ lơ đãng bay lên khoảng không giao nhau giữa hai Học viện. Cậu ngồi trên bức tường của học viện Phù Dao, đong đưa hai chân, gọi to tên Vân Vĩnh Trú ngay trước mặt sinh viên của Học viện Viêm Toại.

Chỉ cần hắn ngoảnh đầu lại một lần, cậu có thể vui vẻ rất lâu.

Cho dù hắn bực mình hay phiền chán, chỉ cần hắn có cảm xúc, Vệ Hoàn đều cảm thấy vui vẻ.

Cậu tâm tâm niệm niệm ngóng trông nghi thức kéo cờ mỗi đầu tháng, có như vậy thân là tay kéo cờ của Học viện Phù Dao, cậu có thể đứng bên cạnh, vai kề vai cùng Vân Vĩnh Trú – đại biểu kéo cờ cho Học viện Viêm Toại trên quảng trường kéo cờ của bốn Học viện, trịnh trọng kéo cờ của Học viện mình lên cao. Cậu nhớ có một lần, bản thân vì ra tay khi gặp chuyện bất bình mà bị thương, phải băng tay. Bất luận thế nào Học viện cũng không cho cậu làm, cậu chỉ có thể đứng bên dưới, nhìn những người khác đứng bên cạnh Vân Vĩnh Trú.

Thế rồi khi quay mặt về phía hàng ngũ sinh viên để cúi chào, bọn họ nhìn nhau. Cậu nhanh chóng quay đầu đi, nghĩ cách để sinh viên phía trước che khuất cánh tay bị thương giúp cậu.

Khi ấy cậu cũng chẳng rõ tại sao mình lại muốn trốn, càng không hiểu vì sao bản thân lại cố chấp phải lên kéo cờ cho bằng được. Cậu cho rằng bản thân đang phân cao thấp với Vân Vĩnh Trú, đó là kẻ địch giả tưởng duy nhất mà cậu tán thành. Vân Vĩnh Trú muốn làm gì, phải làm gì, cậu nhất định cũng muốn làm, còn phải làm cùng nhau.

Không muốn thua dưới tay hắn.

Cậu muốn theo đuổi thái dương, không thể dừng lại dẫu chỉ một giây.

Cậu vẫn nhớ rõ mỗi lần có tiết học tại tòa Bất Ngữ, chỉ cần học chung lớp tổng hợp với Vân Vĩnh Trú, cậu nhất định sẽ tìm mọi cách để trêu chọc hắn. Tính tình Vân Vĩnh Trú lầm lì, thích ngồi trong góc. Nếu cậu đến đúng giờ thì kiểu gì cũng sẽ đi cùng Dương Thăng và Tô Bất Dự, cho nên lần nào học các tiết học đó, Vệ Hoàn cũng đều nghiên cứu địa hình trước, sau đó lấy cớ buồn ngủ, vừa vào cửa đã lén lút chui vào một góc. Như vậy là cậu có thể ngồi bên cạnh Vân Vĩnh Trú rồi.

Dẫu cho hắn chẳng muốn thế chút nào, nhưng đã bị chặn đứng trong góc rồi còn không thể nói thành tiếng, không cách nào đổi chỗ ngồi cả.

Cậu thích trêu Vân Vĩnh Trú, vẽ cho hắn đủ loại tranh liên hoàn. Đa phần nội dung đều rất trẻ con, đều là Tiểu Cửu Phượng hành hung Tiểu Kim Ô. Thỉnh thoảng lỡ chọc giận hắn, Vệ Hoàn sẽ trưng ra vẻ vô cùng tủi thân, xin hắn tha thứ, nhưng những mánh khóe đó chưa từng thành công, Vân Vĩnh Trú nhẫn nại giỏi hơn bất kỳ ai. Chỉ có một lần duy nhất trạng thái của Vân Vĩnh Trú không ổn cho lắm, vào phòng học là hắn nằm sấp xuống ngủ ngay.

Vệ Hoàn đeo cặp một bên vai, dáng vẻ lưu manh bước vào phòng học, vừa vào đã thấy hắn nằm ngủ, có phần mới lạ. Trên thực tế cậu cũng không cố tình trêu chọc hắn gì cả, mà hoàn toàn ngược lại cậu còn nhẹ nhàng ngồi xuống, bắt chước dáng vẻ của Vân Vĩnh Trú, nghiêng người nằm nhoài ra bàn, song cậu chỉ có thể thấy được gáy của hắn.

Mái tóc của hắn có màu nâu thẫm, khác với bản thân hắn, thoạt trông rất mềm mại, sờ đã tay.

Nghĩ đến đây, Vệ Hoàn duỗi tay mình ra để cách một khoảng, tầm mắt lẳng lặng nhìn xuyên qua khe hở giữa những ngón tay. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bóng cây Ảnh Mộc bên ngoài cửa sổ phủ qua lớp cửa kính của tòa Bất Ngữ rơi vào trong phòng, tạo ra ánh sáng loang lổ trên bàn học mà cả hai đang nằm nhoài. Phòng học lặng ngắt như tờ, thời gian như ngưng lại, chảy vào trong viên hổ phách trong suốt.

Ngay giây phút tâm trí cậu ngẩn ngơ, Vân Vĩnh Trú bỗng dưng quay đầu, đối diện với cậu. Ký ức quay về làm cậu cảm nhận được trọn vẹn cả sự bối rối trong khoảnh khắc ấy. Cậu quang minh chính đại rút tay về, Vân Vĩnh Trú khẽ cau mày, mở mắt ra.

Tại nháy mắt đối diện với đôi mắt màu hổ phách kia, Vệ Hoàn gần như ngừng thở.

“Cậu đang làm gì vậy?”

Vân Vĩnh Trú còn chưa hết buồn ngủ, lên tiếng theo bản năng, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước giờ. Vệ Hoàn chẳng biết tại sao lại thấy chột dạ, lập tức ngồi thẳng dậy khỏi bàn, “Không, không có, tôi chưa làm gì hết. Thật đó.”

Một người nửa tỉnh nửa mơ, một người lại hoảng loạn lo âu, trong lúc hoảng hốt đều phạm giới.

Di ngôn mà Vệ Hoàn viết ra trong lần bị phạt do vi phạm quy định của tòa Bất Ngữ tựa như một lời tiên tri, cũng khiến cho trái tim của Vân Vĩnh Trú vẫn luôn chìm đắm trong dòng nước tối tăm xuất hiện ảnh quang học loang lổ.

Không thể nói chuyện thần tiên ma quái(*).

Không thể kể trái tim vừa chớm yêu.

(*) Câu gốc là Tử bất ngữ quái lực loạn thần, trích từ “Luận ngữ” của Khổng Tử. Câu này xuất hiện trong truyện lần đầu tiên ở chương 8, dưới dạng một tấm bảng được treo trong tòa Bất Ngữ xem như quy định của tòa nhà.

*Lời tác giả: Vì để không spoil, tui đã phải cố chịu không ghi tag đôi bên thầm mến đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.