Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới

Chương 13



Kì thực ban đầu Dư Chu tính tranh thủ khoảng thời gian rảnh lúc chiều tối đi xem xét hai khối đất cạn thuộc về hắn, sau đó mới thuận tiện đi hái chút rau dại mang về.

Nào biết Cẩm Xuyên lại nghiêm túc cực kì, nghe nói muốn đi hái rau dại liền buông đồ đạc trong tay mình ngay lập tức, còn đi xuống bếp cầm một cái rổ nhỏ mang theo.

Dư Chu cũng giống với tất cả nam nhân khác khi đi ra ngoài đều không thích mang theo túi xách, không chỉ không thích tự mình mang theo mà còn cảm thấy không cần thiết,

“Chúng ta hái cũng không được bao nhiêu, mỗi người cầm một ít trên tay là có thể cầm hết được rồi.”

Cẩm Xuyên lấy một cái cuốc nhỏ từ bên trong rổ ra, giơ lên nói:

“Trứng gà trước đây Trần thẩm cho còn dư lại hai quả, ta muốn đi đào ít rau tề thái, ngày mai có thể làm món tề thái xào trứng ăn.”

Đều đã sắp xếp xong hết rồi, Dư Chu còn có thể nói thêm gì được nữa đây?

Lúc hai người họ đi ra ngoài, vừa đúng vào khoảng thời gian dân làng đi làm đồng về, vậy nên hai người đi ra khỏi sân chưa được bao xa liền đụng mặt với ba người phụ nữ cũng đang bưng rổ đi về.

Sau khi nhìn thấy hai người họ, nhóm phụ nữ trao đổi ánh mắt với nhau một chút, lại nhỏ giọng thì thầm vài câu sau đó một thẩm thẩm có bộ dáng hơi béo trừng mắt nhìn hai người còn lại một cái, đi vài bước tiến gần đến chỗ Dư Chu và Cẩm Xuyên:

“Chu tiểu tử này, đây là ca nhi được ngươi cõng về vào mấy ngày hôm trước đó hả, tên gọi là gì thế?”

“Tên là Cẩm Xuyên.”

Dư Chu không có chút ấn tượng nào với mấy người phụ nữ này, nhưng vì mọi người đều là người trong cùng một thôn, huống hồ về sau hắn còn phải ở lại thôn này trong một khoảng thời gian dài nữa, nên để duy trì mối quan hệ hài hòa giữa làng xóm với nhau, hắn cũng không thể lơ là bỏ qua được.

“Cái tên nghe cũng rất hay đấy,”

Ánh mắt người phụ nữ đánh giá cao thấp trên người Cẩm Xuyên một lượt, “Nhìn cũng rất tuấn tú.”

Trừ người này ra, hai người phụ nữ cách một đoạn khá xa bên kia cũng đang tập trung nhìn về phía Cẩm Xuyên.

Những người mà Cẩm Xuyên tiếp xúc trước đây nếu không phải kín đáo hàm súc thì cũng giống như kế mẫu của cậu vậy, thẳng thừng bày tỏ sự chán ghét với cậu.

Đánh giá dò xét cậu một cách ngang nhiên nhưng trong ánh mắt lại không mang theo chút ác nào khác như thế này thực làm cậu nhất thời không biết lên làm sao cho phải, lại không trốn tránh được.

Dư Chu chú ý tới tâm tình bất an của cậu, không chút dấu vết tiến về phía trước một bước ngăn trở tầm nhìn của họ, lại quay qua nói với người phụ nữ kia:

“Các thẩm mới đi làm đồng về đấy hả?”

“Đúng vậy,”

Quả nhiên đường nhìn của nhóm phụ nữ được chuyển rời lên người hắn,

“Trời cũng sắp tối rồi, hai người các ngươi đang định đi đâu thế?”

“Trong nhà hết rau ăn rồi, đi đào ít rau ngày mai muốn ăn mang về.”

Dư Chu nói.

Người phụ nữ đứng ra nói chuyện với hai người nọ hơi cụp mắt không có trả lời, một người trong số hai người đứng ở đằng sau thẩm ta hơi thay đổi sắc mặt, cười giả lả nói:

“Ta còn phải về cho lợn ăn đây, thôi không đứng đây nói chuyện với hai ngươi thêm nữa.”

Người còn lại thấy có người dẫn đầu cũng liền hùa theo nói:

“Cùng đi thôi, nhà ta cũng có việc nên về trước nhé.”

Hai người kia vừa rời đi, người phụ nữ đi tới nói chuyện với Dư Chu liếc nhìn đống rau trong rổ của mình, do dự một chút rồi cũng nói:

“Vậy hai người các ngươi đi hái rau đi, ta không làm mất thời gian của hai ngươi thêm nữa.”

Nói xong liền đi nhanh theo hai người còn lại.

Đợi mấy người nọ đều đi xa rồi Cẩm Xuyên mới xoay đầu qua hỏi:

“Vừa rồi huynh…”

“Ta không cố ý.”

Dư Chu vội cắt ngang, hắn chỉ muốn kéo sự chú ý của mấy người kia về phía mình, ai biết họ lại cho rằng hắn là nhắm tới rau dại trong rổ của họ cơ chứ.

Cẩm Xuyên cúi thấp đầu, ở góc độ mà Dư Chu nhìn không thấy lén lút mỉm cười,

“Vậy chúng ta mau đi đào rau tề thái thôi.”

Nói xong cũng không đợi Dư Chu trả lời liền xách rổ rời đi, bước đi nhanh nhẹn, nhìn qua tâm trạng có vẻ rất tốt.

Hai người đi được nửa đường lại gặp phụ tử Trần gia vác cuốc từ ngoài đồng đi về.

Trần Phong đến câu chào hỏi cũng không có, vừa gặp mặt liền hỏi:

“Mấy thẩm tử vừa rồi vây quanh bên ngoài cửa nhà ngươi có làm khó dễ gì ngươi không?”

“Không có,”

Dư Chu nói,

“Họ chỉ hỏi Cẩm Xuyên tên là gì thôi.”

“Vậy hả,”

Trần Phong liếc nhìn cái rổ trong tay Cẩm Xuyên, trầm tư một lúc nói,

“Các ngươi định đi đào rau dại hả, ta đi cùng với các ngươi.”

Nói xong xoay qua nói với Trần thúc một tiếng, ý bảo ông đi về nhà trước.

Dư Chu:

“Ta còn muốn đi xem hai khối đất cạn của mình nữa.”

“Vậy càng tốt, vậy liền đi tới hai khối đất đó của ngươi đào rau dại luôn,” Trần Phong nói,

“Rau dại mọc trong mảnh đất kia cực kì tươi tốt đấy.”

Dư Chu:……

Trước đây Trần Phong chỉ từng nói qua với hắn vị trí đại khái của hai khối đất cạn kia, Dư Chu cũng chưa tới đó bao giờ, bây giờ có Trần Phong dẫn đường, rất nhanh thì bọn họ có thể tìm được vị trí cụ thể rồi.

Thực tế không cần Trần Phong chỉ, từ xa Dư Chu đã có thể đại khái đoán được hai mảnh đất nào là đất của nhà hắn.

Bởi vì trên một sườn núi, chỉ trừ có hai mảnh đất đó là mọc đầy cỏ dại ra, những mảnh đất khác không cần biết có trồng hoa màu hay không đều được dọn dẹp vuông vức sạch sẽ.

Hai khối đất của nhà Dư Chu khá lớn, mảnh lớn ước chừng khoảng gần một mẫu, một nửa được trồng lúa mì, một nửa còn lại trồng cây cải thìa, chỉ là liếc mắt nhìn thoáng qua liền có thể thấy cỏ dại mọc trên đất còn cao hơn cả cây cải thìa nữa.

Một mảnh đất trống khác có lẽ dự định giữ lại đến sau xuân dùng để gieo trồng, có điều đất trống nhà khác đều được cày xới thật tốt từ mùa đông năm trước, đợi đến lúc gieo trồng chỉ cần vun vén thêm một chút là có thể trồng được rồi.

Chỉ có mảnh đất nhà hắn là nguyên một khối phẳng lỳ.

Đặc biệt là sau khi tới đầu ruộng Trần Phong còn không quên nói:

“Ta không có lừa ngươi nhé, rau dại trong ruộng nhà ngươi là nhiều nhất.”

Dư Chu: “… mau đi hái thôi.”

“Ta tùy tiện hái một ít là được rồi,”

Trần Phong nói,

“Tới đây chủ yếu là muốn nói cho hai người các ngươi biết, mấy thẩm tử vừa rồi vây quanh các ngươi có người hơi béo đứng gần nhất đó là Khánh thẩm tử, chính là tức phụ của người thợ săn tên gọi là Khánh thúc kia, hai người còn lại có người đứng bên trái là Quế thẩm, bên phải là Xuân thẩm, Quế thẩm nói năng cay nghiệt, còn thích buôn chuyện sau lưng người khác, là người khó ở chung có tiếng trong thôn, nếu có thể tránh được thì cố mà tránh đi.”

“Ta nhớ rồi.”

Dư Chu gật đầu nói, biết Trần Phong cũng là vì muốn tốt cho mình nên mới nói.

Sống ở thôn quê chính là như vậy, không tránh được việc phải giao thiệp với mọi người, nếu biết trước được tính cách của mọi người liền có thể giúp hắn nhanh chóng dung nhập vào với tập thể này.

Hắn chăm chú lắng nghe, nhưng Cẩm Xuyên đang chuyên tâm hái rau dại ở bên cạnh lại giật mình không thôi, cậu ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi:

“Huynh… không quen biết người dân trong thôn sao?”

“Ngươi còn không biết hả?”

Trần Phong nói,

“Một ngày trước khi cõng ngươi trở về thì hắn vừa mới rơi xuống hồ nước, có rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ nữa.”

Dư Chu cảm thấy hôm nay Trần Phong thực là nói nhiều tới có chút ầm ĩ,

“Hái rau cũng không làm ngươi im lặng được à?”

“Ta là có ý tốt đặc biệt chạy tới đây nói cho các người biết chuyện kia, nếu không chẳng may có xảy ra xung đột gì với Qúy thẩm, đến lúc đó xem các ngươi có thấy phiền hay không.”

Trần Phong bĩu mỗi nói.

“Ta thực cảm ơn ngươi quá cơ.”

Dư Chu vừa nói vừa dứt một cọng rau tề thái ném vào trong tay anh ta.

“Chỉ một cọng tề thái liền muốn thoát khỏi ta sao.” Trần Phong lẩm bẩm.

Dư Chu không thèm quan tâm tới anh ta, vội vàng liếc mắt nhìn Cẩm Xuyên một cái, thấy vẻ mặt cậu không còn nghi ngờ như vừa nãy nữa mới cúi đầu tiếp tục hái rau.

Trên mảnh đất này của nhà hắn cỏ dại nhiều, mà xác thực rau dại cũng đặc biệt nhiều, hai người vùi đầu bận rộn một hồi liền hái được một rổ đầy.

Cẩm Xuyên dùng lực nhấn nhẹ rau trong rổ xuống, lại nhấc rổ lên ước lượng một chút mới nói:

“Đủ cho ngày mai ăn rồi, chúng ta quay về thôi.”

“Chờ ta một chút.”

Không biết Trần Phong chui tới trong góc đó từ lúc nào gọi với ra.

Dư Chu hỏi:

“Không phải ngươi nói chỉ cần hái một chút là đủ rồi sao?”

Trần Phong:

“Hề, còn không phải do đột nhiên thấy rau tề thái ở đây thực non, có thể hái nhiều một chút về cho nương ta làm sủi cảo hay sao?”

Cảm giác có nương lại có sủi cảo để ăn thực là tốt vô cùng.

Được rồi, đối với Dư Chu cùng với Cẩm Xuyên mà nói, tạm thời không nói tới sủi cảo, chỉ cần có nương đã là rất tuyệt vời rồi.

Vậy nên hai người liếc nhìn nhau một cái, không nói gì lại vùi đầu hái rau tề thái giúp Trần Phong.

Bị Trần Phong kéo dài thời gian nên lúc ba người về tới nhà thì trời đã tối đen.

Lúc Trần thẩm ở trong sân nhà nghe thấy tiếng nói chuyện cùng với tiếng mở cửa liền cách hàng rào nhô đầu ra hỏi,

“Chu tiểu tử, các ngươi về rồi hả?”

“Vâng, Trần Phong ca cũng về cùng.”

Dư Chu nói.

“Rổ nhỏ trên tay ngươi có đặt thêm đồ được không? Qua đây đón lấy,”

Trần thẩm nói,

“Tức phụ nhà Dư Khánh gửi chút đồ qua cho ngươi, thấy ngươi không có ở nhà liền để tạm ở nhà ta trước.”

Dư Chu đơ người một chút, tức phụ nhà Dư Khánh không phải là vị thẩm tử hắn mới gặp lúc ra khỏi nhà sao?

Trần thẩm rời đi một lúc, rất nhanh thì quay trở lại, đầu tiên là cách hàng rào đưa qua cho hắn hai cây diếp ngồng, đợi Dư Chu đón lấy để ra khoảng đất ở phía sau rồi lại lần lượt chuyển qua mười quả trứng gà.

Trứng gà loại này ở trên trấn có thể đổi một quả một văn tiền liền tạm thời không nói, chính là diếp ngồng Dư Chu cũng từng loáng thoáng nghe Trần thẩm nhắc tới, bởi vì năm nay quá lạnh nên diếp ngồng ở các thôn lân cận đều mọc không được tốt lắm, nếu như nhà nào có mang lên trấn chắc chắn có thể bán được với giá tốt.

Hắn cầm mấy thứ này có cảm giác nhận cũng không được mà không nhận cũng không phải.

Trần thẩm thấy hắn có vẻ do dự khó nói liền hỏi:

“Làm sao thế?”

“Vừa rồi lúc chúng ta đi ra ngoài liền gặp phải Khánh thẩm, thẩm ấy nói tới chuyện rổ rau nên ta nói chúng ta muốn đi hái chút rau dại về ăn.”

Dư Chu có chút ngượng ngùng kể lại đầu đuổi câu chuyện vừa nãy.

Trần thẩm nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn liền nhịn không được bật cười,

“Không sao, Khánh thẩm của ngươi đến lúc trời tối hẳn rồi mới đem mấy thứ kia đưa tới, chắc là không muốn cho người khác trong thôn biết, mấy thứ này ngươi cứ nhận đi đã, về sau có cơ hội thì trả lại là được.”

Bà vừa nói xong thì nghe thấy Trần Phong ở trong sân nói tiếp:

“Trước đó ở ngoài cửa ngoài Khánh thẩm ra Dư Chu còn gặp phải Quế thẩm với Xuân thẩm nữa.”

Trần thẩm ngạc nhiên một chút, sau đó mới bất lực mỉm cười.

Cho dù bà không nói ra thì Dư Chu cũng hiểu được, đoán chừng ngày mai tất cả người trong thôn đều biết chuyện hắn mở miệng xin rau dại của các thẩm tử trong thôn.

Mấy ngày sau đó Dư Chu cùng với Cẩm Xuyên đều ở nhà rất ít khi ra khỏi cửa, hai người một người bận rộn chép sách, một người vội vàng thêu thùa, không ai là rảnh rỗi.

Ngang chừng Trần thẩm có qua đây một lần, từ đó về sau thỉnh thoảng thì Trần đại nương sẽ mang theo Tiểu Quyên cầm rổ kim chỉ qua đây tìm Cẩm Xuyên cùng may vá.

Tiểu Quyên mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cũng là môt cô nương, bởi vậy mà mỗi lần nàng đến thì Cẩm Xuyên đều sẽ đổi địa điểm thêu thùa ra dưới mái hiên nhà.

Lúc Dư Chu chép xong vài trang sách đi ra ngoài liền thấy được ba người họ đang ngồi tụ lại cùng một chỗ làm việc.

Tiểu Quyên líu ra líu ríu nói chuyện không ngừng, Trần đại nương thỉnh thoảng cũng sẽ nói với Cẩm Xuyên một vài câu, sân nhà náo nhiệt hơn nhiều so với khi chỉ có hai người họ.

Đến buổi sáng ngày thứ tư Dư Chu đã chép xong hai quyển thoại bản, bởi vì ngày đầu tiên chỉ chép có nửa buổi chiều, ngày thứ tư cũng chỉ chép nửa buổi sáng cho nên tính ra thì cần dùng chưa đến ba ngày đã có thể chép xong.

Đúng như những gì quản sự Ngô nói, chép sách có thể kiếm được nhiều tiền hơn một chút so với đi làm công bên sườn núi Lạc Phong.

Hắn cũng không tính chậm trễ thêm nữa, sau khi chép xong liền đi nói với Cẩm Xuyên:

“Ta chép sách xong rồi, dự tính buổi chiều nay đi lên trấn một chuyến, ngươi có đồ thêu nào cần mang đi bán không?”

“Có, đã thêu xong được vài cái rồi.”

Cẩm Xuyên vừa nói vừa đi vào phòng ngủ phụ.

Không bao lâu sau liền đi ra, bên trong rổ nhiều thêm vài thứ, cậu cầm từng cái ra một, đưa qua cho Dư Chu:

“Đây là một cái hà bao cùng với hai chiếc khăn tay đã được thêu xong, huynh mang tới cửa hàng mà chúng ta mua chỉ thêu hôm đó hỏi xem họ có lấy không, hà bao khoảng chừng mười năm văn tiền, còn khăn tay thì khoảng mười văn tiền.”

Có giá tiền đại khái mà cậu nói ra thì Dư Chu cũng không lo sẽ bị bán lỗ, chỉ là thấy bên trong rổ của cậu dường như vẫn còn thành phẩm khác liền thuận miệng hỏi:

“Không còn thứ gì khác nữa hả?”

Cẩm Xuyên ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, mím môi từ dưới đáy rổ lấy một cái hà bao ra, đưa qua nói:

“Cái này cho huynh.”

Hà bao màu trắng được làm vô cùng tinh xảo, bên trên đơn giản thêu một cành hoa đào, mấy đóa trên cùng đã hoàn toàn nở rộ, tinh xảo mà quyến rũ. Hai đóa dưới cùng còn đang ở trạng thái e ấp chớm nở.

Kĩ năng thêu của Cẩm Xuyên cực kì tốt, một chiếc hà bao như này, ai nhìn thấy cũng đều sẽ thích nó.

Dư Chu không có lập tức đưa tay qua nhận, trước đó hắn cũng mơ hồ cảm giác được một chút thái độ của Cẩm Xuyên với mình, chỉ là không quá xác định mà thôi.

Hôm nay người ta đã đem hà bao đưa tới trước mặt rồi, nếu hắn còn không hiểu rõ có ý tứ gì thì đúng là IQ có vấn đề.

Hắn nhìn chằm chằm vào Cẩm Xuyên một lúc mới thở dài hỏi:

“Đệ… xác định chứ?”

Người dịch: Hana_Nguyen


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.